Hộ Hoa trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 241: Tôi hứa với cô, khi cô cần tôi nhất, tôi sẽ đến!

Chương 241: Tôi hứa với cô, khi cô cần tôi nhất, tôi sẽ đến!Chương 241: Tôi hứa với cô, khi cô cần tôi nhất, tôi sẽ đến!
Mưa to bay khắp đất trời, bên trong kho hàng cũ nát chứa đầy hơi thở oán giận và không cam lòng.
Lúc này sắc mặt của Trịnh Thu đã rét lạnh hết mức.
Y không cam lòng! Không cam lòng cứ trơ mắt nhìn tập đoàn Hắc Sơn vốn đang có địa vị vô cùng lớn ở Minh Châu lại sụp đổ âm âm như núi lở như vậy, toàn bộ tâm huyết bị hủy trong chốc lát!
Mất hết danh dự! Hết đường để đi! Mất hết tất cảiI
Trịnh Thu chưa bao giờ nghĩ tới chuyện rồi sẽ có một ngày mình rơi vào tình trạng này, hơn nữa ngày này còn tới đột ngột tới vậy. Chẳng lẽ Bạch đại công tử tới từ kinh thành chính là khắc tinh của mình?
Sắc mặt lạnh lùng như hầm băng, lạnh lẽo nhìn bóng người đang ướt đẫm đứng trước mặt mình, y nói:
- Nói đi.
- Vâng.
Bóng người kia giật mình vâng vâng dạ dạ một tiếng rồi run giọng mở miệng nói:
- Tình hình bên ngoài lúc này rất không bình thường, sau khi cảnh sát hạ lệnh truy nã, toàn dân tìm kiếm rất nhiệt tình. Dù là lúc này trời đang mưa như thác đổ, xung quanh vẫn có không ít người đang truy tìm tung tích của Trịnh tổng.
Điểm này không có gì đáng ngờ, dân chúng bình thường ai mà không muốn một triệu này.
Đôi mắt lạnh lùng của Trịnh Thu lóe lên một tia sát cơ đỏ như máu, khóe miệng nhếc lên một nụ cười lạnh coi thường sinh mạng, nói:
- Tốt nhất đừng có ai tìm tới chỗ này, nếu không, một triệu kia chỉ có thể dùng ở kiếp sau.
Lúc này, không nghi ngờ chút nào, nếu như thật sự có người có thể làm y bại lộ tung tích, Trịnh Thu tuyệt sẽ không chút do dự dùng hết thảy thủ đoạn để tiêu diệt người đó.
Lúc này Trịnh Thu đã không còn bao nhiêu lựa chọn.
- Nhóm hàng kia đã được đưa tới bến tàu Ngoại Nhất, cất giữ trong kho hàng bí mật của chúng ta. Bất cứ lúc nào cũng có thể lấy ra giao dịch, có điều...
Người kia nhìn Trịnh Thu bằng ánh mắt do dự.
Tối nay là thời gian giao dịch.
Thế nhưng, đêm nay cũng là đêm mà an ninh bên ngoài chặt chẽ nhất.
Bây giờ, Trịnh Thu của tập đoàn Hắc Sơn đã thân bại danh liệt. Y không còn bất cứ chỗ dung thân nào ở Minh Châu. Thế nhưng, Trịnh Thu lại không cam lòng cứ vậy rời đi. Hơn nữa, đây là lúc toàn thành phố đang canh giữ chặt chẽ nhất, y khó có thể dễ dàng thoát thân, đã như vậy, chẳng bằng trước khi đi...
- Giao dịch đúng theo thời hạn!
Trịnh Thu kiên định nói.
Tập đoàn Hắc Sơn đã hoàn toàn xong đời, muốn đông sơn tái khởi, mình cần phải có số tiên lớn có được Sau vụ giao dịch này.
Thế nhưng, Trịnh Thu cũng biết là lần giao dịch này sẽ có nguy hiểm rất lớn.
Hít vào một hơi thật sâu, vẻ lạnh lùng trong đôi mắt Trịnh Thu đã tới cực điểm, lầm bầm tự nói: - Tối nay, Trịnh Thu ta sẽ dùng hết toàn lực chơi đùa với bọn mi một lần!
- Chuẩn bị xel
Sau đó, Trịnh Thu nói ra từng mệnh lệnh một.
Mặc dù tập đoàn Hắc Sơn đã bị hủy, thế nhưng Trịnh Thu vẫn còn thân vệ lệ thuộc hội Hắc Sơn, vẫn còn tử sĩ Hắc Sơn. Có nhóm lực lượng này, Trịnh Thu nắm chắc mình có thể ứng biến mọi biến cố trong vụ giao dịch này.
Dường như mọi chuyện đã được chuẩn bị xong.
Trịnh Thu thở ra một hơi, giờ đã tới tuyệt lộ, y không ngại buông tay liều một trận.
- Đúng rồi, có tin tức của nhị thiếu gia không?
Trịnh Thu đột nhiên nhíu mày lại, mặc dù thằng em này thường xuyên làm mình không vui, thế nhưng, dù sao đi nữa thì nó vẫn là em ruột của mình. Bây giờ, mọi chuyện thành thế này, cho dù có khó tự lo cho mình hơn nữa, Trịnh Thu cũng phải quan tâm tới tình huống của Trịnh Quyên một chút.
Nghe vậy, sắc mặt của người bên dưới hơi lóe lên, trong lúc nhất thời, y không trả lời...
Tâm thần của Trịnh Thu Tâm hơi run nhẹ, y không nhịn được mở miệng hỏi:
- Chẳng lẽ nó bị cảnh sát bắt rồi?
Trịnh Thu biết bản lĩnh của Trịnh Quyền, tập đoàn Hắc Sơn xảy ra chuyện, y bị cảnh sát bắt cũng là chuyện bình thường.
- Không phải...
Người kia hơi ấp úng nói:
- Theo tin tức nhận được thì... Nhị thiếu gia... Đã trở thành người làm chứng cho cảnh sát, hơn nữa còn nói ra phần lớn những chuyện mờ ám của tập đoàn Hắc Sơn chúng ta trước mặt truyên thông...
Âm!
Tâm thần của Trịnh Thu rung mạnh một cái rôi dùng ánh mắt khó có thể tin nổi nhìn người trước mặt. Một lúc lâu sau, y nhịn không được ngửa đầu lên trời đau khổ cười một tiếng rồi nói:
- Không ngờ Trịnh Thu này không chỉ gặp biến cố, ngay cả em trai ruột của mình cũng đâm sau lưng mình một đaol
Lúc này, Trịnh Thu có xúc động muốn hộc máu.
- Trịnh tổng, có lẽ Nhị thiếu gia chỉ bị cảnh sát mê hoặc cho nên tạm thời phạm sai lâm mà thôi.
Trịnh Thu khoát tay chặn lại, đợt máu sôi trào trong ngực kia từ từ bình thường trở lại. Một lát sau, nói nhỏ:
- Nhóm người Hoàng Phi Ưng sao rồi?
- Báo cáo Trịnh tổng, bọn họ vẫn còn đang làm việc trong phòng thí nghiệm bí mật của tập đoàn. Trong thời gian ngắn, cảnh sát khó có thể tìm được chỗ đó. Chúng ta cũng đã phong tỏa tin tức với bên trong, không có ai có thể từ trong đó đi ra. Thức ăn trong phòng thí nghiệm đủ để bọn họ ăn hơn một tháng.
Trịnh Thu từ từ gật đầu, đôi mắt lạnh lẽo của y không ngừng lóe lên ánh sáng.
Nếu như nói nhóm hàng dùng để giao dịch tối nay là đá nên dùng để đông sơn tái khởi, vậy thì phòng thí nghiệm bí mật còn lại kia chính là chỗ dựa cuối cùng của Trịnh Thu.
- Nhất định phải bảo đảm không có chút sai sót nào xảy ra. Trịnh Thu khoát tay nói.
Mưa to tiếp tục rơi xuống như thác nước, cơn mưa trải rộng khắp cả bầu trời mênh mông, tối tăm.
Trên đường, vẻ vắng lặng khi trời mưa không hề xuất hiện. Có không ít người đang mơ tưởng một triệu kia hoặc mang giày chống nước, hoặc cưỡi chiếc xe rách nát của mình xuất hiện trên đường, di chuyển làm cho vô số giọt nước bị bắn lên.
Đêm nay, có vô số ánh mắt đang ngó chừng từng xó xỉnh một của thành phố này.
Trong phòng họp tối cao của đại đội cảnh sát hình sự, ánh đèn vẫn còn sáng.
Người tham gia hội nghị này không nhiều. Một bên là nhóm người nồng cốt của đại đội cảnh sát hình sự do Uông Hùng Dương cầm đầu. Bên còn lại chính là nhóm người tới từ Thiên Tử Các, người dẫn đầu nhóm người này chính là Lam Hân Linh.
Hôm nay, sau khi Lam Chấn Hoàn dùng danh nghĩa trung ương đứng ra, mọi chuyện còn lại đều giao cho Lam Hân Linh phụ trách.
Lúc này, Lam Hân Linh liếc nhìn mọi người một cái rồi trâm giọng nói:
- Hẳn là mọi người đã xem qua phần tài liệu kia! Theo tin tức truyền tới, dựa theo kế hoạch ban đầu của tập đoàn Hắc Sơn, tối nay chúng sẽ tiến hành mua bán ma túy ở bến tàu Ngoại Nhất hoặc là hai bến tàu còn lại!
- Linh Nhi, tôi nghĩ chúng ta nên trọng điểm lục soát ở những nơi vắng vẻ ít người qua lại trong Minh Châu chứ không phải ba bến tàu này.
Lúc này, Âu Tử Lôi không nhịn được lên tiếng, lửa giận trong đôi mắt y vẫn không có cách nào lắng xuống.
Với thân phận cao quý của y, tối hôm qua y lại bị người khác làm nhục tới mức ngất xỉu, đây chẳng khác nào việc hung hăng tát một bạt tay vào mặt Âu Tử Lôi! Bây giờ, phần tài liệu này lại tới từ tay chính kẻ làm nhục mình, Âu Tử Lôi chắc chắn sẽ không hùa theo.
- Tại sao?
Lam Hân Linh nhíu mày hỏi.
- Rất đơn giản.
Âu Tử Lôi tự tin mỉm cười nói:
- Giao dịch chuyện nhỏ, tánh mạng mới chuyện lớn! Dựa vào điểm này, Trịnh Thu sẽ tránh nặng tìm nhẹ. Y biết cảnh sát chúng ta rất có thể sẽ đề phòng ở ba bến tàu này, như vậy, sao y có thể ngu ngốc tự chui đầu vào lưới được?
- Tôi không đồng ý phân tích này.
Uông Hùng Dương trầm giọng nói:
- Trịnh Thu là một người vô cùng tự tin, bây giờ tập đoàn Hắc Sơn đã bị hủy, y chắc chắn sẽ không cam lòng để nhóm hàng này trôi theo dòng nước! Cho nên, rất có thể y sẽ lựa chọn làm liều một lần!
- Thật là tức cười.
Âu Tử Lôi cười lạnh nói:
- Ông biết không, nếu như điều lượng lớn nhân viên tới bến tàu mai phục, việc lục soát trong thành phố sẽ lỏng lẻo hơn rất nhiều. Đến lúc đó, Trịnh Thu hoàn toàn có thể nhân cơ hội này rời đi Minh Châu! Có lẽ, Trịnh Thu đang chờ các người làm vậy cũng không chừng. - Đừng cãi vã nữa.
Lam Hân Linh nhíu mày, ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn, trâm ngâm một lúc, ngước mắt nhìn Uông Hùng Dương, cô hỏi:
- Tổng đội Uông, ông có số điện thoại của Tiêu Dương không?
Trong nháy mắt khi cô dứt lời, sắc mặt Âu Tử Lôi lập tức thay đổi, theo bản năng, y không tự chủ được nắm chặt quả đấm lại.
Y ghét nhất việc nghe tới cái tên này, nhất là khi nghe được từ miệng của Lam Hân Linh.
Uông Hùng Dương cũng ngẩn ra.
Lam Hân Linh thản nhiên nói:
- Từ chuyện nghi ngờ, điều tra tới lục soát tìm ra chứng cứ phạm tội của tập đoàn Hắc Sơn đều do Tiêu Dương trực tiếp tham dự. Hắn chính là người am hiểu vụ án này nhất, cho nên, tôi muốn nghe ý kiến của hắn.
- Linh Nhi...
Âu Tử Lôi cau mày nói:
- Tên Tiêu Dương kia chỉ là một người ngoài nghề, sao chúng ta phải hành động theo lời đề nghị của một người ngoài nghề?
- Đội trưởng Lam nói có lý.
Lúc này, Uông Hùng Dương không tiếp tục chậm trễ nữa, ông trực liếp lấy điện thoại ra gọi cho Tiêu Dương.
- Dượng?
Một giọng nói yếu ớt truyền ra từ trong điện thoại.
Uông Hùng Dương ngẩn ra, sau đó ông mừng rỡ hỏi:
- Khanh Thành, con tỉnh rồi?
Đầu bên kia điện thoại thật sự truyền ra giọng nói của Bạch Khanh Thành, cô nhẹ nhàng nói:
- Vâng.
- Tỉnh lại thì tốt.
Vẻ vui mừng khó có thể che giấu xuất hiện trên khuôn mặt của Uông Hùng Dương. Có điều, đang tròng phòng họp, Uông Hùng Dương không thể tiếp tục nói chuyện với Bạch Khanh Thành, ông hỏi:
- Tiêu Dương đâu?
- Hắn đưa Thiết Anh ra sân bay...
Bạch Khanh Thành nói:
- Dượng, dượng tìm Tiêu Dương vì chuyện tập đoàn Hắc Sơn ư?
Uông Hùng Dương gật đầu, ông kể đại khái mọi chuyện một lần.
Đầu bên kia điện thoại, Bạch Khanh Thành yên lặng một lúc.
Một lúc sau, cô mở miệng nói:
- Nếu là Tiêu Dương, hắn sẽ chọn bến tàu!
Sau khi Uông Hùng Dương cúp điện thoại, ông truyền đạt câu nói cuối cùng của Bạch Khanh Thành tới mọi người.
- Hừi Toàn nói bừal
Âu Tử Lôi cười lạnh, trâm giọng nói:
- Linh Nhi, hiện tại chúng ta không thể lãng phí thời gian lên mấy chuyện không liên quan. Tập trung toàn bộ lực lượng tăng cường lục soát tung tích của Trịnh Thu mới là thượng sách.
Lam Hân Linh nhíu chặt lông mày, cô nói:
- Nếu như làm theo lời anh, lỡ như Trịnh Thu thật sự tới bến tàu tiến hành giao dịch, đây chẳng khác nào là nỗi nhục to lớn với toàn bộ ngành cảnh sát chúng ta!
Mặt Âu Tử Lôi hơi thay đổi, một lúc lâu sau, y từ từ nói:
- Thế nhưng, sao Trịnh Thu có thể xuất hiện ở bến tàu được.
- Tôi đã quyết định!
Lam Hân Linh đứng lên, cô trâm giọng nói:
- Tôi không biết Trịnh Thu có xuất hiện không, thế nhưng, không thể để vụ giao dịch ở bến tàu hoàn thành được! Lập tức điều cảnh sát từ mỗi cửa ải, bảo họ chạy tới ba bến tàu!
- Linh Nhi...
- Đây là mệnh lệnh!
Giọng của Lam Hân Linh mang theo khí thế không cho phép nghi ngờ.
Mưa vẫn tiếp tục rơi, ánh đèn chiếu nghiêng xuống đất.
Xe cộ xung quanh không ngừng qua lại, mặc dù chuyện của tập đoàn Hắc Sơn tạo thành một trận động đất ở Minh Châu, thế nhưng, nó vẫn không thể xáo trộn tiết tấu sinh hoạt vốn có được.
Trong phòng chờ ở sân bay Minh Châu.
Một bóng người đẹp trai, mặt nở nụ cười bình thản đang đẩy xe lăn tới phía trước. Trên xe lăn, có một cô gái với khuôn mặt xinh đẹp điêm tĩnh đang ngôi, cái chăn màu trắng mềm mại đặt trên hai chân cô.
Sau lưng, có một ông lão mặc quần áo kiểu Tôn Trung Sơn, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc đi theo phía sau hai người...
Bóng người dừng lại.
Tiếng radio trong trẻo, ngọt ngào nhắc nhở kiểm tra an ninh vang lên bên tai.
Tiêu Dương bước tới, ngôi chôm hỏm xuống rồi mỉm cười nói với Quân Thiết Anh:
- Đại tiểu thư, lên đường bình an.
Quân Thiết Anh khẽ cắn đôi môi, gật đầu một cái, cô muốn nói lại thôi...
Vẻ yên tĩnh ôn hòa này sưởi ấm trái tim nhau.
Một lúc lâu sau.
- Tiểu thư, đã đến giờ.
Ông lão bước lên hai bước nhắc nhở.
Quân Thiết Anh nhìn sang, chuyện cô muốn nói cô vẫn chưa nói ra, cô rất muốn nói: Tôi chờ anh ở thủ đô...
Khóe miệng của Tiêu Dương nhếch lên tạo thành nụ cười. Hắn đứng lên, hơi khom người xuống, sau đó hôn nhẹ lên trán Quân Thiết Anh. Đồng thời, đôi mắt hắn đối mặt với đôi mắt trong suốt của Quân Thiết Anh, hắn kiên định nói một câu: - Tôi đã hứa với cô, khi cô cần tôi nhất, tôi sẽ đến!
Bạn cần đăng nhập để bình luận