Hộ Hoa trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 1225: Tái xưng vương

Chương 1225: Tái xưng vươngChương 1225: Tái xưng vương
Thần binh pháp bảo Vô Tận Ma Vực che ánh mặt trời, bóng đêm vô biên bao trùm xuống, trận chém giết đầy mùi máu tanh đang được tiến hành.
Ma Môn hung tàn, tuy thế lực chư thần rơi vào thế hạ phong nhưng cũng không thể tùy ý chém giết. Họ đứng lại với nhau, chống lại đồ sát của Ma Môn. Tuy là như vậy, thời gian dần trôi qua, thế lực chư thân vẫn tử thương vô số. Thỉnh thoảng lại có cường giả ngã xuống trong vũng máu. Hai trận chiến khác, thế công của Xích Lượng Thiên vô cùng mạnh mẽ, Linh Cưu tiên sinh tuy rơ vào thế hạ phong nhưng vẫn có thể chống đỡ được công kích. Còn bên Xích Không Thần thì đang nguy hiểm cận kề- Nhiêu năm nay, Xích Không Thần đã phải chịu nhiều thương thế vì bị ám toán nên đã không còn ở trạng thái đỉnh phong nữa. Đối mặt với Phong Thần thượng cổ cường đại, ông có thể cực khổ chống đỡ đến bây giờ đã rất không dễ dàng rồi.
Cười điên cuồng, tiếng kêu thảm thiết, tiếng rít gào, tiếng rống to—
Tất cả các loại âm thanh đang đan xen trong Ma Vực u ám.
Đột nhiên, một ánh rạng đông dâng lên trong đêm tối.
Một tia màu vàng từ trên cao xuyên xuống, giống như mặt trời chiếu ra ánh sáng màu vàng chói mắt, lập tức chiếu sáng cả thế giới đen tối không ánh sáng.
Trên đỉnh đầu, vết rách nhanh chóng mở to, xé rách Vô Tận Ma Vực kial
Kiếm khí giáng xuống, đêm đen biến mất.
Trong một thời gian ngắn ngủi, rốt cuộc trên người hắn đã có biến hóa gì?
Ánh mắt đồng thời nhìn lên trên.
Xích Lượng Thiên cảm thấy mình đang nằm mơ-—Vì y luôn tin chắc rằng, tuyệt đối không có bất kỳ ai ở Thần Linh Cảnh Địa có thể phá được pháp bảo cường đại này của mình!
Vô số nghi hoặc không chỉ toát lên trong đầu Xích Lượng Thiên, khi Vô Tận Ma Vực bị phá thì tất cả mọi người đều chấn động! Thậm chí còn khiến cho trận huyết chiến đang kiến hành kịch liệt bên dưới tạm thời dừng lại. Người của cả hai bên đều không hẹn mà đồng thời lùi ra sau một khoảng.
- Tiêu Dương?
- Tiêu Dương! Con—
Thay bằng ánh sáng chói chang.
Màn đêm che mặt trời đã hoàn toàn biến mất, giữa bầu trời, quái tài Tiêu Dương cầm kiếm đứng đó.
Trận chiến Cửu Trụ Thiên Phong tuy ồn ào truyền ra là Xích Lượng Thiên bại trong tay quái tài Tiêu Dương nhưng Xích Lượng Thiên chẳng thèm để ý. Nếu Tiêu Dương chỉ có thực lực như trong trận chiến ở Cửu Trụ Thiên Phong, căn bản chẳng đáng để Xích Lượng Thiên đặt vào trong mắt. Nhưng bây giờ- Một kiếm đã phá được Pháp bảo Ma Môn Vô Tận Ma Vực cả mình, chính là quái tài Tiêu Dương sao?
Biến cố đột ngột, ánh sáng chiếu vào khiến Xích Lượng Thiên bất giác híp mắt lại, sắc mặt hơi biến đổi, cơ thể lui ra một sau khoảng, giương mắt nhìn sang, đồng tử không khỏi chấn động, khó tin nói.
Không phải hắn bỏ chạy sao? Sao đột nhiên lại quay trở lại?
- Yên tâm, sư thúc, con đã hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Quái tài Tiêu Dương vẫn làm được! Tiêu Dương mỉm cười gật đầu với Linh Cưu tiên sinh, ánh mắt từ từ nhìn về phía Xích Lượng Thiên, khóe miệng khẽ nhếch lên.
- Là quái tài Tiêu Dương! Sao hắn quay về rồi?—A, cả truyên thừa giả Tuyết Thần cũng quay về, hắn điên rồi à?
Tuy Linh Cưu tiên sinh chấn động vì thực lực của Tiêu Dương đã lột xác, nhưng lúc này cũng không kìm được lo lắng thốt lên. Thậm chí Linh Cưu tiên sinh còn vô thức nghĩ rằng, Tiêu Dương đã dùng bảy giọt Kiếm Lực mà Kiếm Tiên mạnh nhất để lại để phá vỡ Vô Tận Ma Vực này.
Như mưa phùn rơi xuống, quét qua bầu trời.
Đột nhiên ba Kim Tiên Ma Môn cường đại gần như đồng thời bay đến, xông đến sau lưng Tiêu Dương với tốc độ sét đánh, lập tức đánh ra công kích mãnh liệt.
Đôi mắt Xích Lượng Thiên đột nhiên bắn ra tia kinh hãi, miệng thốt lên.
Ánh mắt Xích Lượng Thiên âm lạnh, tầm mắt đang dừng ở Kim Kiếm trên tay Tiêu Dương. Hắn lờ mờ cảm thấy, Tiêu Dương lột xác, là vì cây thân kiếm nhìn có vẻ quen quen này.
Hít sâu một hơi lạnh.
- Tao nói rồi, chúng ta vẫn còn một trận chiến nữa—Hơn nữa, tao vẫn sẽ thắng.
Là nhân loại đã khai thiên ích địa, tạo ra vô số thần tíchI
Long Thần đại nhân!
Kiếm ý Thần Long nghĩa là gì?
- Tôi sẽ giết hắn!
- Thần Long kiếm!
Lúc Tiêu Dương vung kiếm, Xích Lượng Thiên đã nhìn thấy thần văn Thần Long gào rít trên thân kiếm sắc bén kia, trong đầu lập tức xuất hiện tên của thanh thần kiếm, cả người chấn động!
Linh hồn vô thức co rút.
Kiếm quang như làn sóng thu, một làn sóng lăn tăn nổi lên.
Thậm chí ngay cả thần quang của thần vật hộ thể trong cơ thể đều chưa kịp tuôn ra đã bị cắt đứt cổ, chảy máu ngã xuống.
Như tia chớp, ba kiếm phong hầu!
Vùi! Vùi! Vùi
Ma Môn có thể lợi dụng sơ hở lớn mạnh là vì mạch Long Thần sa sút.
Và bây giờ lại có người cầm Thần Long kiếm trong tay, bước lên vũ đài ở Thần Linh Cảnh Địa một lần nữa.
Xích Lượng Thiên hoàn toàn chấn động.
Một lát sau, đôi mắt lóe lên sát khí dày đặc.
Quái tài Tiêu Dương chắc chắn là kẻ đầu tiên Ma Môn phải tiêu diệt!
Thanh Thần Long kiếm trong tay hắn, thậm chí có thể hiệu lệnh chư thần, khiến không ít các tộc Thần linh đã từng thuần phục Long Thần đại nhân lập tức tụ hợp.
Quan trọng hơn là—có trời mới biết hắn nắm Long Thần kiếm trong tay thì sẽ nhận được truyền thừa của Long Thần đại nhân không. Nếu có, vậy trong tương lai người này chắc chắn sẽ là kẻ địch mạnh nhất của Ma Môn.
Tuyệt đối không thể để hắn tùy ý trưởng thành.
Xích Lượng Thiên không do dự thêm nữa, ánh sáng màu tím trong đôi mắt bắn ra. Ngay lập tức cả không gian dâng lên một sóng ma khí vô hình vô ảnh, bao trùm lấy Tiêu Dương.
Điều khác biệt duy nhất, trước "Tiên Kiếp" khi đó, vẫn còn phải thêm một chữ "tiểu", còn bây giờ, Tiêu Dương tự tin, dưới Tiên Kiếp chân chính, mình không có địch thủ.
Dưới Tiên Kiếp ta là vual
Lúc này trong lòng lại dâng lên một cảm khác lâu lắm không gặp- Ở thủ đô, khi đại náo Dịch gia.
Kiếm chỉ phía trước.
Kiếm ý vô tận trong ngực Tiêu Dương phóng ra.
Lui ra sau trăm thước.
Sau khi triển khai Hám Đạo thuật, tay Tiêu Dương cầm Kim Kiếm, cơ thể lắc một cái, quét qua chân trời, lao vút về phía Xích Lượng Thiên.
Kiếm ý thanh liên mạnh nhất lập tức tràn raI
Hắn không muốn lãng phí thêm thời gian.
Mình chỉ có thể ở lại Thần Linh Cảnh Địa chưa tới nửa ngày. Tiêu Dương không muốn lãng phí hết nửa ngày này vào việc tru sát Ma Môn này. Huống hồ, trận chiến đã thảm khốc như thế này là đủ rồi! Tiêu Dương hận không thể lập tức kết thúc trận chiến. Vì vậy, vừa ra tay đã đánh ra kiếm thế không gì địch nổi.
Xích Lượng Thiên chấn động!
Cánh tay trái tiên thân lập tức phất lên, ánh sáng Thần Hài rực rỡ đánh ra sức mạnh cường đại, nghênh đón công kích của Tiêu Dương.
Toàn lực!
Đồng tử Tiêu Dương bắn ra hàn mang, Thần kiếm thiên biến vạn hóa, cuối cùng tụ hợp tại một điểm, rơi mạnh xuống cánh tay trái của Xích Lượng Thiên.
Một tiếng nổ ầm kinh thiên động địa, khiến người khác vô cùng chấn động. Xích Lượng Thiên ban nãy luôn áp chế Linh Cưu tiên sinh, lúc này đã bị đánh bay đi!
Giờ vô địch còn có cả quái tài Tiêu Dương!
Hám Đạo thuật vẫn vô địch.
Những giọt mưa tràn đến đâu, ma khí biến mất đến đó.
Cánh tay Tiêu Dương khẽ đưa lên, trời đất lập tức thổi một cơn mưa phùn, cơn gió nổi lên thổi về phía làn sóng ma khí vô hình.
Linh Cưu tiên sinh vô thức hét lớn.
- Cẩn thận, đó là công kích tinh thần kỳ dị!
Lại xưng vương!
Xích Lượng Thiên ổn định cơ thể, giương mắt kinh hãi, không thể che giấu được vẻ kinh ngạc.
Phong đao như tia chớp tạo thành ngàn đợt sóng triều lao về phía Tiêu Dương.
Phong Thần thượng cổ lúc này cũng tập kích Tiêu Dương! Dù là Xích Lượng Thiên hay đối với Phong Thần thượng cổ, giờ đều coi Tiêu Dương là đại địch.
Hắn là đối tượng Ma Môn không thể không toàn lực truy giết!
Phong khởi, ảnh khởi!
Thiên Thu Giai Nhân!
Hàng ngàn huyễn ảnh bạch y lập tức trải khắp không gian, hình trạng khác nhau, khí tức của Tiêu Dương như trải khắp trời đất, không ai có thể tóm được bóng dáng thật sự của hắn.
Kiếm Ca như từ bên ngoài chín tâng mây, mượn bầu trời đánh xuống.
Soạt soạt soạt.
Phản kích Phong Thần.
Cơ thể Phong Thần thượng cổ cũng bị đánh bay đi một khoảng.
Gió lạnh kêu gào, bên dưới là một mảnh tĩnh mịch!
Cho dù Ma Môn hay chư thần lúc này đều sững sờ, bao gồm cả đồng bọn nhỏ bên cạnh họ.
Cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi.
Xích Lượng Thiên, Phong Thần thượng cổ, hai tôn tại đỉnh phong tuyệt thế đều bị quái tài Tiêu Dương đánh lIuil
Cảnh tượng tương phản kịch liệt khiến người ta chấn động không nói nên lời.
Rất lâu sau.
Cường giả Ma Môn lần lượt hít một hơi lạnh, bất giác rùng mình, không ngừng lắc đầu—Đây không phải sự thật!
Thế lực chư thần thì lại vô cùng hưng phấn!
Ánh rạng đông!
Hy vọng của chư thần!
Sự kích động không thể diễn tả bằng lời, khó có thể nói ra, chỉ không ngừng vung tay, cảm nhận huyết dịch cuộn trào.
Xích Lượng Thiên và Phong Thần thượng cổ liếc mắt nhìn nhau, ngay lập tức đưa ra một quyết định mà trước kia tất cả mọi người đều không thể tưởng tượng được.
Liên thủ!
Hai cường giả đỉnh phong, bổn tôn đều là Kim Tiên đỉnh phong. Trên đời này, số người có thể địch lại họ hiếm như lông phượng sừng lân—Nhân vật như thế, linh thân của bọn họ ở Thần Linh Cảnh Địa lại phải liên thủ để đối phó với một thiên tài nhân loại đến từ thế giới bình thường!
Tin này mà truyền ra ngoài, quái tài Tiêu Dương sẽ trở thành một truyên kỳ chói mắt.
Nếu quái tài Tiêu Dương có thể giành thắng lợi, vậy thì sẽ là thần thoại không thể vượt qua được! Nhưng —thật sự có thể như vậy sao?
Tất cả mọi người bất giác nín thở, mắt nhìn chằm chằm cuộc chiến kinh hãi thế tục!
Cuộc chiến này quyết định vận mệnh cuối cùng của trận đại chiến thân ma ở Thần Linh Cảnh Địa!
Nếu Tiêu Dương thất bại, thế lực chư thần có mặt ở đây chắc chắn đều phải chết. Trừ phi Tuyết Kiêu vừa nhận truyền thừa Tuyết Thần có thể nhanh chóng nắm được trận pháp tuyệt sát của cung điện Tuyết Thần, để chư thần trốn trong cung điện Tuyết Thần. Ngược lại, nếu Tiêu Dương thắng, dĩ nhiên sẽ không thả hổ về rừng, để các tà ma quay trở về. Chư thần sẽ nhân cơ hội này làm suy yếu một phần sức mạnh Ma Môn.
Giữa không trung, ba bóng dáng bay nhanh đối kích, thủ đoạn kinh người, sức mạnh chấn động trời xanh.
Kiếm ý vô tận đan xen với Ma khí vô biên, còn lẫn cả gió lạnh sắc bén.
Một trận chiến, gió giục mây vần, kiếm kinh bầu trời.
Tái chiến, trời đất mù mịt, thiên địa biến sắc!
Sức mạnh hủy diệt chồng chéo tung hoành, sức mạnh điên cuồng tung tán khắp bốn phương tám hướng!
Âm! Ầm! Âm! Âm! Âm!
Tốc độ càng lúc càng nhanh, thậm chí các chư thần phía dưới đã không nhìn thấy rõ bóng dáng của hai bên tham chiến, chỉ thấy vô số bóng dáng đang lắc lư.
Đột nhiên, một tiếng rồng ngâm vang lên.
Kiếm quang màu vàng đột nhiên bạo phát!
Uy lực không gì sánh được!
BịchI
Phụt!!!
Một dòng máu tươi nhuộm đỏ chân trời.
Tim mọi người bất giác siết lại, mắt mở to hơn.
Thời khắc quyết định thắng thual
Thanh liên bằng kiếm phát ra ánh sáng rực rỡ.
Bịch! Bichl
Hai cơ thể rơi thẳng xuống, giữa đường gần như đồng thời cùng phun ra một ngụm máu tươil
Rung động toàn trường!
Bầu trời tuyết trắng, vô số hư ảnh lập tức biến mất, trên bầu trời, chỉ còn lại một người.
Trường y trắng tuyết bay phất phơ, kiếm uy Thần Long tràn ngập khắp trời.
Tái xưng vương!
Ánh mắt liếc nhìn, quan sát chúng sinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận