Hộ Hoa trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 1185: Có thể chứ?

Chương 1185: Có thể chứ?Chương 1185: Có thể chứ?
Hốc mắt tiểu công chúa đỏ lên, mắt mở to đến cực hạn, khản cả giọng mà hô lên.
Cô cơ hồ có thể đoán được tình huống kế tiếp.
Tuyết Phi Trác làm việc luôn quyết đoán, đã nói một thì không có hai.
Ở Tuyết Thần cung điện, y muốn Tiêu Dương chết, Tiêu Dương tuyệt không có đường sống.
- Tiêu Dương, đi đi mà.
Hai mắt Tiêu Nhu Y đỏ bừng. Cô biết Tiêu Dương không có khả năng đối phó với Tuyết Phi Trác. Hắn nên rời khỏi mới phải, nhưng cô lại càng biết rõ, mục tiêu của Tiêu Dương chính là cánh cửa đóng chặt phía sau.
Bông tuyết rơi xuống.
Trong không khí tràn ngập hơi thở buồn bã. Bỗng nhiên, Tiêu Nhu Y lạnh lùng nhìn cánh cửa đóng chặt:
Nghe xong, Tiêu Nhu Y lại càng khóc nhiều hơn.
Mười ngày sau là ngày đại điển truyên thừa Tuyết Thần chính thức bắt đầu.
Một nữ Thần Minh lão tổ bên cạnh cảm thấy không đành lòng, nhẹ giọng nói:
- Mười ngày, chỉ còn mười ngày nữa thôi.
Thanh âm vang vọng, lan khắp thiên địa, theo bông tuyết rơi xuống đất mà tiêu tán.
Cô không ngừng trông mong có thể gặp được hắn trước ngày đại điển bắt đầu. Nhưng cô biết, đây chỉ là ảo tưởng xa vời. Đừng nói là Đằng đã mất hoàn toàn trí nhớ, cho dù không mất, hắn cũng không thể tiến vào cung điện Tuyết Thần.
- Tuyết Kiều, cô ra đây đi.
Mặc dù đã thành công, nhưng càng đến gần ngày đó, tim Tuyết Kiều lại càng loạn cả lên.
Nhưng cánh cửa vẫn đóng chặt.
- Tiêu Dương đến tìm cô đấy. Anh ấy đến rồi.
Bên trong Băng Tuyết vương thất, một cô gái mặc bộ quần áo trắng như tuyết ngồi trước bàn trang điểm, nhìn mình trong gương, ánh mắt hiện lên sự thê lương:
Bỗng nhiên.
- Bên trong Băng Tuyết vương thất hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài. Cô có hô lớn cỡ nào, người bên trong cũng không nghe được đâu.
Tuyết Kiều bỗng cảm thấy trong lòng căng thẳng, có chút đau nhói.
Không nhịn được mà suy nghĩ miên man.
Gió thổi lên, thổi tung trang giấy có vẽ hình một thiếu niên bạch y anh tuấn.
Tiêu Dương cởi bỏ thắt lưng, hai tay ôm tiểu thần long lên. Tiểu thân long nhu thuận, hai bàn tay nhẹ nhàng sờ soạng gương mặt Tiêu Dương.
Không khí xung quanh lạnh xuống.
- Không được khóc.
Bên trong bên ngoài là hai khu vực khác nhau. - Ngoan, đàn ông thì không được khóc.
Ánh mắt mờ mịt nhìn mảng thiên địa trước mặt.
- Hãy thay tôi chăm sóc nó.
Tiêu Dương quay sang nhìn Tiêu Nhu Y, khẽ cười:
Tiểu thần long nhìn Tiêu Dương, gật đầu.
Bốn phía Tiêu Dương đều là khí tức cường đại. Nếu không dựa vào sức mạnh cường đại của cơ thể, Thần Minh lão tổ bình thường sợ rằng đã không chịu được cổ năng lượng này đè ép mà phải quỳ xuống đất.
Tiêu Dương quát lớn, thanh âm nghiêm khắc.
Thân hình tiểu thần long nhất thời run lên.
Tiêu Dương dường như cảm giác được hắn quá mức nghiêm khắc, không khỏi ôn nhu trở lại:
Sát khí tràn ngập không trung.
Khóe miệng tiểu thân long nhếch lên, đôi mắt ửng đỏ.
- Tiểu tử, tạm thời ngươi đến bên cạnh chị của ngươi nhé.
Tiêu Dương mỉm cười:
Nói xong, Tiêu Dương ném tiểu thần long về phía Tiêu Nhu Y, đồng thời ra tay như gió, cách không giải khai huyệt vị trên người Tiêu Nhu Y. Tiêu Nhu Y vội vàng ôm lấy tiểu thần long.
Hai mắt tiểu thần long vẫn nhìn Tiêu Dương.
Tiêu Dương cũng là bất đắc dĩ.
Chờ đợi hắn chính là một cuộc tử chiến trước nay chưa từng có.
Không còn đường lui.
Thậm chí có thể nói là cửu tử nhất sinh.
Hắn không hy vọng có kỳ tích xuất hiện.
Mặc dù tiểu thần long là hậu đại của thần long, vừa ra đời đã là cảnh giới tiên nhân. Nhưng nơi này là Thần Linh cảnh địa, đã áp chế tu vi của nó. Hơn nữa, nó vừa ra đời không lâu. Cho dù cảnh giới có cao đến đâu, cũng không có khả năng mạnh như vậy được.
Trong tình huống này, đi theo hắn cũng chỉ nguy hiểm thêm mà thôi.
Một người nhanh như tia chớp xuất hiện trước mặt, quyền ảnh Tiêu Dương chợt đánh ra.
Âm.
Cường giả của Tuyết Thân cung điện đã sớm chuẩn bị nghênh đón bất cứ công kích nào của Tiêu Dương. Ngăn Tiêu Dương lại là một trận pháp vô cùng mạnh mẽ, do hơn mười Thần Minh lão tổ tạo thành. Những người này đều là lực lượng trung tâm của Tuyết Thần nhất mạch, thực lực đều không thua kém Xích Không Minh mà Tiêu Dương đã gặp. Mười mấy người này liên thủ bày trận, uy thế trong phút chốc tuôn ra, có thể so với kim tiên linh thân.
Bành.
Bay về một phía.
Thân ảnh như điện.
Tiêu Dương đứng chắp tay, thân hình thẳng tắp: - Ta lựa chọn... chiến.
Vù.
Một luồng khí tức cường đại từ trên người Tiêu Dương thẩm thấu ra, phô thiên cái địa.
Khiến không ít người chấn động.
Cho dù Tuyết Thần cung điện có bày ra thiên la địa võng, nhưng không ai dám khinh thường. Quái tài Tiêu Dương quá mức vang dội ở Thần Linh cảnh địa. Không ai cho rằng có thể dễ dàng đối phó với hắn.
Thân ảnh Thần Minh lão tổ nhanh chóng bày trận.
Vù.
Tiêu Dương xuất động đầu tiên.
Một trận tuyết phong nhấc lên.
- Ngươi lựa chọn tự vận hay là lựa chọn tan xương nát thịt?
Gương mặt Tuyết Phi Trác vẫn duy trì sự lạnh lùng, nhìn chằm chằm Tiêu Dương. Khi hết thảy đã chuẩn bị xong, liền chậm rãi lên tiếng:
Chỉ còn lại một con đường chết.
Các Thần Minh lão tổ từ bốn phương tám hướng tập trung lại càng lúc càng nhiều. Có điều không hề lộn xộn mà phân bố các nơi, phong tỏa tất cả đường lui của Tiêu Dương.
Vù! Vùi Vùi
Bất Diệt Viêm Quyên.
Trong nháy mắt như phá thạch kinh thiên.
Trận pháp cường đại lại bị nghiên nát. Hơn mười Thần Minh lão tổ bị đẩy lùi tứ tán.
Một quyền thể hiện danh tiếng truyền kỳ của quái tài Tiêu Dương.
Ánh mắt mọi người mở to hơn vài phần, trong lòng nhấc lên một con sóng lớn ngập trời.
Hít một hơi khí lạnh.
- Một quyền nổ nát "tiểu tiên vương trận" của chúng ta. Tuyết Thần nhất mạch của chúng ta chỉ có lục đại kim tiên linh thân mới làm được. Thực lực của quái tài Tiêu Dương lại sánh ngang với kim tiên linh thân.
- Hoàn toàn nghịch thiên.
- Người như vậy lại là địch không phải bạn.
Thế như chẻ tre.
Lúc này, Tiêu Dương cũng không nghĩ đến mình mạnh bao nhiêu. Dù sao hắn chỉ biết hắn phải dốc hết sức mình, lao đến cánh cửa phía trước.
Bịch! Bịch.
Đợi khi Tiêu Dương còn cách cánh cửa ba thước, bỗng nhiên hai kim tiên linh thân đang canh trước cửa liền ra tay.
Một tả một hữu đều đánh ra một chưởng.
Tiêu Dương lấy một địch hai, nghênh quyền đối kháng.
Âm. Trong khoảnh khắc, thân ảnh Tiêu Dương bị đánh lui về phía sau hơn mười thước.
Ánh mắt kinh hãi nhìn hai đại cường giả kim tiên linh thân, trong lòng trâm xuống. Thực lực của hai đại kim tiên, bất cứ người nào cũng không thua kém Xích Lạc Nhai.
Giống như hai ngọn núi lớn chắn ngang trước mặt, không thể vượt qua.
Ánh mắt Tiêu Dương hiện lên sự không cam lòng, đột nhiên phóng ra chiến ý cường đại.
Chiến.
Vĩnh viễn không lùi bước.
Lúc này, đám cường giả Thần Minh lão tổ đến từ bốn phương tám hướng vây công Tiêu Dương, sức mạnh bọn họ tập hợp lại không thua kém gì kim tiên linh thân. Còn hai cường giả kim tiên linh thân thì vẫn không rời khỏi cánh cửa nửa bước.
Công kích như cuồng phong rơi xuống, một mình Tiêu Dương cân hết mọi người.
Dựa vào sức mạnh bản thân, dựa vào hai nắm đấm ngăn cản công kích của đám Thần Minh lão tổ xung quanh, Tiêu Dương không hề rơi xuống thế hạ phong. Điều này làm cho những người của Tuyết Thần cung điện chưa tham chiến không nhịn được mà thầm than.
- Cảnh tượng trước mặt không thẹn với danh hiệu truyền kỳ.
- Cho dù là địch, cũng làm cho người ta không nhịn được mà xuất ra kính ý với hắn. Thiên tài nghịch thiên như vậy, sợ rằng ngàn năm cũng chưa gặp được.
- Tiêu Dương, đi đi. Hãy nghĩ biện pháp rời khỏi đây đi.
Tiêu Nhu Y ôm tiểu thần long, thì thào nói.
Tiểu thần long cầm ống tay áo Tiêu Nhu Y, quay đầu nhìn Tiêu Dương đang bị vây trong cuộc chiến, ánh mắt trong suốt chỉ còn lại hình ảnh bạch y bay múa.
Bịch bịch bịch.
Trên con đường rộng lớn, Tiêu Dương chật vật tiến vê phía trước.
Cuồng phong như mưa to rơi xuống, nhưng không hề ngăn cản được bước chân của Tiêu Dương.
- Chính là hắn.
Bỗng nhiên có tiếng người kêu to:
- Cách đây không lâu, đã có người chỉ dựa vào sức mạnh cơ thể mà đối kháng với Hỏa Nguyên Khôi của Hỏa Thần Sơn cũng vẫn không rơi vào thế hạ phong. Chẳng lẽ là quái tài Tiêu Dương?
Tiếng sợ hãi vang lên.
- Bây giờ hắn sử dụng cũng là sức mạnh cơ thể.
- Rõ ràng hắn thành danh là kiếm tu, tại sao sức mạnh cơ thể lại nghịch thiên như vậy?
Âm.
Tiêu Dương một lần nữa đánh lui tuyệt sát trận trước mặt mình.
- Dừng tay.
Bỗng nhiên, một thanh âm thông thiên triệt địa vang lên.
Tuyết Phi Trác cau mày.
Ánh mắt vốn đang tuyệt vọng của Tiêu Nhu Y lập tức dâng lên một tia hy vọng, quay đầu thật mạnh, hô to một tiếng:
- Sư phụ.
Vù vù.
Từ xa, hai đạo thân ảnh nhanh chóng bay đến.
Là Đan Thần lão nhân và Tương Thần lão nhân.
Hai cường giả đột nhiên xuất hiện, khiến cho cuộc chiến tạm thời ngừng lại. Đám Thần Minh lão tổ đang vây công Tiêu Dương lập tức tản ra, ánh mắt mang theo sự kiêng ky.
Dựa vào trận pháp cường đại cùng với lấy nhiều đánh ít, nhưng vẫn không ngăn cản được quái tài Tiêu Dương.
Đây là nhân vật nghịch thiên đến cỡ nào.
Tiêu Dương cũng nhân cơ hội này mà thở dốc, điều chỉnh lại khí tức, quay sang nhìn hai vị lão giả, chắp tay nói:
- Tiêu Dương xin ra mắt hai vị tiền bối.
- Ngươi còn nhớ chúng ta sao?
Tương Thần lão nhân không vui, bĩu môi nói:
- Ta còn tưởng rằng ngươi đã hoàn toàn không để hai lão già này vào mắt rồi chứ?
Nghe xong, Tiêu Dương giật mình, lập tức cười khổ.
- Tương Thần gia gia, chuyện này không liên quan đến Tiêu Dương.
Tiêu Nhu Y vội vàng lên tiếng.
- Con nói ít thôi.
Đan Thần lão nhân lạnh lùng nói:
- Không liên quan đến hắn, chẳng lẽ là liên quan đến con?
- Văn bối tự làm tự chịu.
Tiêu Dương chắp tay, trâm giọng nói, ánh mắt nhìn thoáng qua cánh cửa đóng chặt:
- Chỉ là vấn bối có một thỉnh cầu cuối cùng, xin hãy cho vãn bối vào gặp Tuyết Kiều một lát.
Dừng một chút, hai mắt Tiêu Dương tràn đầy chờ mong, run giọng nói:
- Có thể chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận