Hộ Hoa trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 492: Ngọc tỷ truyền quốc!

Chương 492: Ngọc tỷ truyền quốc!Chương 492: Ngọc tỷ truyền quốc!
Kiếm vũ phượng hoàng xuất hiện bay lượn giữa bầu trời đêm.
Một thanh kiếm, hiện Thanh liên, vây công hai đại cường giả.
Leng keng!
Một kiếm đánh lên kim loại, vang ra tiếng động lớn. Tiêu Dương cũng cảm nhận được ngọn lửa đang chịu sự chống đỡ nhất định.
Không hổ là "kim".
Có điều, lửa của Tiêu Dương không phải lửa bình thường.
Là căn nguyên của lửa.
Nhiệt độ cực cao nóng bức vô cùng đập đến khiến Hồ Uy lập tức cảm thấy sắp không thở được, tâm thần cả kinh, vội vàng đưa hai cánh tay lên, bóng dáng thuận thế lui một bước.
Nhị cung chủ thấy Hồ Uy lui trước, trong lòng thầm mắng, cũng chuẩn bị trốn. Nào ngờ, lúc này lòng bàn tay đã rất gần mũi kiếm của Tiêu Dương. Cho dù có thể tránh được mũi kiếm, nhưng đừng quên, trên mũi kiếm là ngọn lửa ngũ sắc đang bập bùng cháy, như sao băng đánh đến.
Tiếng hét thê lương kinh khủng như tiếng cú kêu trong đêm.
Đều là Thực khí đại viên mãn, thực lực Tiêu Dương vượt xa hai người.
Một tiếng hét thê lương vang lên, bóng dáng Nhị cung chủ bay nhanh ra sau, ngọn lửa từ lòng bàn tay lan nhanh lên cánh tay. Cho dù Nhị cung chủ tránh né như thế nào cũng không thể dập tắt ngọn lửa.
Vụt!
Cánh tay mang theo lửa rơi xuống đất, trong nháy mắt đã bị ngọn đốt cháy đen.
Lúc này chưởng của Nhị cung chủ đã tới.
Bóng dáng Nhị cung chủ lao tới như tia chớp, trở về trận doanh Thiên trù cung, quyết đoán rút bội kiếm của một nữ đệ tử, chém tay trái của mình.
Cổ tay của Tiêu Dương nhanh chóng xoay chuyển, từ góc độ công kích Hồ Uy lập tức tập trung vào lòng bàn tay Nhị cung chủ. Mũi kiếm hình thành một luồng sáng sắc bén, từng tấc một ép đến gần Nhị cung chủ, mặc kệ hư chiêu không ngừng, mũi kiếm vẫn chĩa thẳng vào lòng bàn tay Nhị cung chủ.
Như mưa xuân nhẹ nhàng thấm nhuần mặt đất, sát khí ngâm khởi động.
- AI
- Chúng ta đi.
Một luồng khí lạnh trút ra.
Gần như không có chút do dự, sắc mặt Nhị cung chủ tái nhợt nhanh chóng xoay người đi, nhanh chóng biến mất trong đêm tối. Hơn thế nữa, những cô gái của Thiên trù cung đều lập tức xoay người dung nhập vào bóng đêm, biến mất cực nhanh.
Máu tươi bắn ral
Nhị cung chủ vẫn chưa bình tĩnh lại, nếu như không phải mình quyết đoán chặt đi cánh tay, e là lúc này mình cũng đã giẫm lên vết xe đổ của Tào Duẫn và Curl, tan thành mây khói rồi.
Không nên nói là bảo vệ của Phục Đại, nên nói là Thủ hộ thần của Phục Đại. Tối nay, Tiêu Dương toàn thắng!
- Tiêu Dương!
Ánh kiếm dời non lấp biển điên cuồng công kích Hồ Uy, mọi người thấy vậy liền trợn mắt há hốc mồm.
Là Lam Chấn Hoàn.
Lúc này kiếm của Tiêu Dương đang chỉ thẳng vào Hồ Uy, không rảnh đuổi theo Nhị cung chủ.
Đồng thời, Lam Chấn Hoàn thấp giọng nói.
- Hạ kiếm lưu người!
Lam Chấn Hoàn bước nhanh về phía Tiêu Dương, cất giọng nói.
Tứ đại cường giả tối nay, hai người chết, Nhị cung chủ cụt tay bỏ chạy. Giờ Hồ Uy, người còn lại cũng đang bị Tiêu Dương điên cuồng công kích, không có sức đánh trả.
Lúc này, một giọng nói vang lên.
- Ra tay lưu tình!
Tiêu Dương sững lại, quay mặt sang nhìn.
Đó chẳng phải chỉ là một bảo vệ Phục Đại không chút danh tiếng sao?
Thân thể Hồ Uy dường như đã trở thành bia luyện công của Tiêu Dương. Sau khi bị đánh bay đi, đụng lên tường, tường rầm râm sụp đổ. Bóng dáng Hồ Uy cũng bị vùi rong đó. Tiêu Dương vẫn không chịu bỏ qua, trường kiếm đánh đến...
Rầm! Rầm! Râầm!
Nơi này là địa bàn của hắn. Bất kỳ ai làm loạn nơi này, đều phải trả giá.
- Tiêu Dương, tôi biết cậu muốn giết Hồ Uy để trút giận. Nhưng trước bao nhiêu người lại giết nòng cốt của Tiểu đội Thiên Tử sẽ phiên phức lắm. Tối nay tha cho Hồ Uy đi.
Nhìn thấy Hồ Uy bị đánh cho như chó không thể nào phản kháng lại, thực ra trong lòng Lam Chấn Hoàn rất vui. Hồ Uy ỷ mình là người bên cạnh thái tử, không bao giờ để đám Lam Chấn Hoàn vào trong mắt. Hôm nay có Tiêu Dương quật khởi, hung hăng giáo huấn Hồ Uy, đương nhiên là chuyện tốt. Có điều, chỉ đến đây thôi, Lam Chấn Hoàn không thể giương mắt nhìn Tiêu Dương giết Hồ Uy.
Ánh kiếm của Tiêu Dương khẽ vẽ, bóng người thản nhiên đáp xuống đất.
Hắn hiểu ý Lam Chấn Hoàn, dĩ nhiên cũng không làm khó ông.
Đám người của Tiểu đội Thiên Tử vội vàng chạy về phía Hồ Uy, luống cuống kéo Hồ Uy đang hôn mê ra. Chần chừ một lúc, bọn họ liên nhanh chóng đưa Hồ Uy rời khỏi Phục Đại.
- Ai còn muốn Ngọc tỷ truyên quốc, có thể bước lên.
Tiêu Dương giơ kiếm, lãnh đạm lên tiếng.
Nghe vậy, mọi người đồng loạt biến sắc.
ThịchI
- Linh nhi, đều là nhờ thần binh em đưa đến, tối nay mới có thể đại sát tứ phương. Thanh kiếm này em giữ giúp anh đi.
Tiêu Dương bừng tỉnh, mặt nở nụ cười.
Lam Hân Linh cười, trong nụ cười dịu dàng chất chứa nhiều tình cảm. - Tiêu Dương, anh không sao là tốt rồi.
Tất cả mọi người đều bước về phía Tiêu Dương, ngoại trừ tiểu đội Lăng Thiên còn có thiên mã song hùng, bốn anh em tiểu đội Xích Hỏa. Những người này đều là những người bạn lấy Tiêu Dương làm trọng tâm.
Ánh kiếm của Tiêu Dương vừa vẫy một cái, vỏ kiếm vân long đang nằm trên mặt đất vội lao vút qua.
Kiếm sắc tra vào vỏ, âm thanh sắc bén giống như tiếng rồng ngâm cực kỳ thỏa mãn.
Tối nay, thanh kiếm "Lăng Thiên" này thật sự đã uống không ít máu.
Tất cả đều trở vê yên tĩnh.
Một tiếng hoan hô.
Chàng công tử bột Bạch Húc Húc bay đến đầu tiên, và cũng là kẻ đầu tiên bị Tiêu Dương đá ra.
Nguyên nhân không gì khác, chỉ vì thằng nhãi này định hôn Tiêu Dương!
Bạch Húc Húc xấu hổ bò dậy khỏi mặt đất.
- Khụ khụ, ngại quá, đại ca, em hơi kích động.
Lúc này, trong đám đông có không ít người hai chân đã mềm nhữn ngã xuống đất, lập tức lộn nhào bỏ chạy khỏi Phục Đại. Một nơi vốn đông đúc náo nhiệt nhanh chóng trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại đám người Lăng Thiên và Lam Chấn Hoàn.
Sát khí lãm liệt, che trời đậy đất tỏa ra.
- Không cần thì cút!
Vẻ mặt Tiêu Dương hờ hững như băng, đảo mắt nhìn quanh, ánh mắt như điện.
Tứ đại cường giả trước sau lần lượt đều bại trận, mình còn tiến lên há chẳng phải tự tìm đường chết sao. Ngọc tỷ truyên quốc cho dù quý giá mê người nhưng cũng không thể quý hơn mạng mình. Ngay lúc này, chẳng một ai dám đối mặt với sát thần như Tiêu Dương.
Không những không ai bước lên trước mà còn đồng loạt lui vê sau từng bước một.
Tiêu Dương đưa "Lăng Thiên" cho Lam Hân Linh.
Đây không phải là nhuyễn kiếm, dĩ nhiên Tiêu Dương không thể luôn mang theo bên người.
Lam Hân Linh ôm vào lòng, nhẹ nhàng gật đầu.
Lúc Tiêu Dương cần kiếm, chắc chắn mình sẽ đưa đến.
- Tiêu Dương, thuộc tính "Hỏa" của cậu thức tỉnh rồi à.
Lam Chấn Hoàn không kìm được hỏi.
Tiêu Dương thoáng trầm ngâm, ngọn lửa "Hoàng" trong cơ thể là do mình tình cờ có được khi hái Thất diệp huyết hãn thảo. Nó chính là bổn nguyên của lửa trong trời đất. Lúc này, Tiêu Dương chính là tổ tông của 'lửa".
- Cứ coi như là vậy đi.
Tiêu Dương gật đầu,'Hỏa" của mình quá mức đặc biệt. Không tiện công khai với mọi người.
- Đại ca, anh thật sự lợi hại quá!
Bạch Húc Húc phấn chấn nói. - Cảnh giới cổ võ đã cao đến vậy, giờ còn thức tỉnh hỏa, oa oa oal Em nhất định phải học tập anh.
Tiêu Dương cười tủm tỉm nhìn công tử bột.
- Cậu nên học cho tốt cái "thuộc tính" của cậu, đương nhiên là, cậu sẽ không học tôi, mà là...
Tâm mắt Tiêu Dương nhìn chú Lan, cười nói.
- Chú Lan là một nhân vật cấp bậc tông sư đấy! Hơn nữa thuộc tính của cậu và chú ấy có công hiệu kỳ diệu như nhau. Bắt đầu từ hôm nay, cậu học tập chú Lan ấy. Chú Lan, từ nay chàng công tử bột này giao cho chú dạy dỗ, không vấn đề gì chứ?
Chú Lan nhếch miệng cười, khuôn mặt lộ ra vẻ bỉ ổi, hì hì nhìn chàng công tử bột. Ánh mắt này khiến Bạch Húc Húc có dự cảm cực kỳ không tốt. Chú Lan vừa nhếch miệng cười, một tay không ngừng vuốt ve ngân côn đang cầm, gật đầu liên tục,
- Không thành vấn đề! Chắc chắn chú sẽ dạy dỗ nó thật tốt!
- Cháu không cần!
Bạch Húc Húc tuyệt vọng nhắm mắt phản kháng vô lực. Cuối cùng phản kháng vô hiệu. Tiêu Dương đã trực tiếp giao cậu ta cho chú Lan.
Tiêu Dương xoay người, nhìn về phía xa xa, bước nhanh tới trước, cúi người xuống, kiểm tra tình trạng sức khỏe Lâm Tiểu Thảo. Tốc độ hắn ra tay rất nhanh, nhanh chóng cắm bảy ngân châm lên người Lâm Tiểu Thảo.
Trạng thái tinh thần của Lâm Tiểu Thảo đã tốt hơn trước, nhìn Tiêu Dương, giọng nói yếu ớt, nhếch miệng, đôi môi tái nhợt nhúc nhích,
- Anh Tiêu, ... cảm ơn.
Tiêu Dương mỉm cười vỗ nhẹ vai Lâm Tiểu Thảo.
- Giữa anh em không cần nói cảm ơn.
Lập tức, Tiêu Dương nhướn mắt nhìn Dương Hoàn Nghị.
- Anh Dương, đưa Tiểu Thảo về nghỉ ngơi đi.
- Không được.
Lâm Tiểu Thảo được Dương Hoàn Nghị dìu, miễn cưỡng đứng dậy. Đôi môi gã trắng bệch, hơi thở yếu ớt nói,
- Anh Tiêu, em... vẫn chưa lấy Ngọc tỷ truyền quốc, đích thân giao cho anh.
Tiêu Dương ngẩn ra.
Một lúc sau, hắn lắc đầu cười khổ.
- Cứ chữa xong vết thương rồi tìm Ngọc tỷ cũng không muộn mà.
- Qua đêm nay, lại phải chờ mười lăm năm nữa mới có thể lấy được Ngọc tỷ truyền quốc.
Lúc này, Dương Hoàn Nghị trầm giọng nói.
- Chủ nhân đã sử dụng áo nghĩa cơ quan tính toán cực kỳ cao thâm và phức tạp. Tối qua cậu cũng thấy hình ảnh đồng hồ cát rồi đấy. Theo tốc độ đó, trước rạng sáng ngày hôm nay, cát sẽ chảy hết, cơ quan sẽ khởi động. Nếu tối nay không mở, cát trên đó lại đầy trở lại, phải tuân hoàn thêm mười lăm năm, mới có thể lấy được Ngọc tỷ truyên quốc.
- Năm đó giáo sư Dương đúng là cẩn thận, tính toán như thần. Tiêu Dương không khỏi cảm thán.
- Trừ người của Thiên cơ phái, người ngoài căn bản không thể lấy được Ngọc tỷ truyền quốc.
Sau khi dặn dò đám Lam Chấn Hoàn, mọi người đều đứng ngoài chờ. Tiêu Dương cùng Lâm Tiểu Thảo, Dương Hoàn Nghị cất bước vào trong tòa nhà thí nghiệm. Quen việc dễ làm, cả đường thuận lợi đi xuống tầng hầm.
Tiêu Dương bước đến cửa tâng hầm thì dừng bước, ánh mắt lo lắng nhìn Lâm Tiểu Thảo,
- Có thể kiên trì nữa không?
Mặt mũi Lâm Tiểu Thảo trắng bệch, cười với Tiêu Dương, sau đó lại cất bước đi vào.
- Âm dương bát quái trận!
Bóng dáng Dương Hoàn Nghị nhanh chóng di chuyển các góc trong tâng hầm, cờ nhỏ màu vàng trong tay nhanh chóng cắm xuống.
Tám vị trí.
Kiần! Khảm! Cấn! Chấn! Tốn! Ly! Khôn! Đoái!
- Thiên! Địa! Thủy! Hỏa! Lôi! Sơn! Phong! Trạch! Bát quái trận thành!
Bát Quái trận hình thành trong nháy mắt. Lâm Tiểu Thảo sớm đã chuẩn bị trước, quăng ngọc bội Âm dương thiên cơ lên trời.
Một âm một dương, hạo nguyệt diệu nhật, giao thoa sáng chói.
Cảnh tối qua lại lặp lại. Rất nhanh, dưới chân Tiêu Dương bắt đầu chuyển động, tầng hầm bắt đầu chấn động, hình ảnh đồng hồ cát kia lại xuất hiện trước mắt Tiêu Dương. Có điều, lần này trong đồng hồ cát chỉ còn lại chút cát cuối cùng. Sau khi pháp trận hình thành chừng năm phút, chút cát cuối cùng rơi xuống, đồng hồ cát biến mất.
Những cánh hoa rơi xuống, trên mặt đất, vị trí trung tâm của bát quái âm dương bất ngờ xuất hiện một cửa động sâu không thấy đáy. Một lát sau, một cái hộp màu đen từ từ dâng lên.
Mắt Tiêu Dương sáng lên, trong lòng dâng lên cảm giác phấn chấn khó diễn tả.
Cố gắng kiềm chế, với tâm cảnh của mình, chẳng có lý do gì phải kích động như vậy.
Chẳng lẽ ý nghĩa của Ngọc tỷ truyền quốc này quá lớn, bản thân mình cũng khó đè nén phấn chấn trong lòng.
Trong lòng có một loại cảm giác muốn ngo ngoe động đậy, dường như muốn lập tức được nhìn thấy Ngọc tỷ truyền quốc.
Cái hộp màu đen dâng lên giữa không trung, bóng người Dương Hoàn Nghị lóe lên, đón lấy cái hộp màu đen.
- Tán trận!
Tất cả trở vê yên tĩnh.
Lâm Tiểu Thảo kiệt sức nằm yên trên mặt đất, hơi thở yếu ớt, khuôn mặt nở nụ cười. Tâm nguyện của mình tối nay đã thành hiện thực. Và lúc này, mình cũng đã không phụ kỳ vọng của anh Tiêu, tìm ra Ngọc tỷ truyền quốc.
Dương Hoàn Nghị đưa chiếc hộp cho Tiêu Dương.
Tiêu Dương không có chần chờ, lập tức đưa tay ra nhận. Trong phút chốc, một cảm giác quỷ dị dấy lên trong lòng Tiêu Dương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận