Hộ Hoa trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 1193: Ám toán, Tuyết đao xuyên tim

Chương 1193: Ám toán, Tuyết đao xuyên timChương 1193: Ám toán, Tuyết đao xuyên tim
Bên trong băng tuyết vương thất, ánh mắt Tuyết Kiều si ngốc nhìn thần quang nhàn nhạt bao phủ cánh cửa.
Trong lòng âm thầm cầu khẩn.
Không được có việc gì, Đằng Thần, chàng nhất định không được có việc gì.
Bao nhiêu ngày đêm không tiếc khắc cốt ghi tâm, kiếp này của Tuyết Kiều dường như chỉ sống vì một người.
Cô chưa bao giờ cảm giác thời gian trôi qua lại dài và dày vò như vậy. Cô hận không thể lập tức đẩy cánh cửa kia ra gặp lại Đằng Thần.
Đôi môi đỏ mọng khẽ run lên.
Đồng thời có chút sợ hãi. Cô không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
- Nhanh một chút, nhanh một chút.
Khảo nghiệm chính thức sắp đến rồi.
Lúc này, suy nghĩ của Tiêu Dương rất đơn giản.
Rất nhanh, xuất hiện trước mặt Tiêu Dương là Kim tiên lão tổ Tuyết Phi Tấn.
Đánh bại bọn họ, gặp được Tuyết Kiều.
Bên ngoài băng tuyết vương thất, bóng kiếm phủ đầy trời.
- Vậy ông có thể nói cho ta biết như thế nào mới gọi đúng đường?
Trong lòng Tiêu Nhu Y không ngừng cầu khẩn.
Tuyết Phi Tấn nhìn Tiêu Dương, chậm rãi lắc đầu:
Từng đạo thân ảnh bị kiếm quang vô tận đánh bại, rơi xuống mặt đất.
Hết thảy hy vọng đều ký thác trên người tiểu thần long.
Hai cường giả Kim tiên linh thân chính là khiêu chiến cực mạnh đối với hắn.
Tuyết Phi Tấn giật mình. Khóe miệng Tiêu Dương lại nhếch lên:
Bông tuyết bay tán loạn. Ánh mắt Tiêu Dương chạm với ánh mắt Tuyết Phi Tấn. Cả hai người đều tràn ngập chiến ý nông đậm.
- Thuận theo ý tứ của Tuyết Thần nhất mạch ông thì mới là chính đạo, đúng không?
- Ngươi là một tuyệt thế thiên tài. Đáng tiếc lại đi lầm đường.
Tiêu Dương hỏi ngược lại một câu.
Tiêu Dương gắn từng chữ, vang dội như tiếng bạt tai.
Tiêu Dương cười lạnh, ánh mắt nhìn cường giả của Tuyết Thần nhất mạch xung quanh:
Có người im lặng.
- Tuyết Thần nhất mạch ta là Thần Minh chính thống, há để cho ngươi có thể làm bẩn? Ngươi cứ làm theo suy nghĩ của ngươi, vứt bỏ chính nghĩa, không phải sai đường thì là cái gì?
- Thủ hộ Tuyết Thần là tín ngưỡng của Tuyết Thần nhất mạch. Ngươi dám ở đây sàm ngôn. Hừ, trong khi tất cả mọi người ở Thần Linh cảnh địa không biết sự tồn tại của Ma Môn thì một tiểu bối như ngươi lại biết. Sợ rằng, ngươi chính là người của Ma Môn.
Tuyết Phi Tấn có thể ngửi được mùi châm chọc từ trong lời nói của Tiêu Dương, không khỏi tức giận:
Tuyết Phi Trác trực tiếp chụp cái mũ Ma Môn lên đầu Tiêu Dương. Gương mặt Tiêu Dương vẫn không thu lại nụ cười, nhìn chung quanh:
Không ít người vì một câu nói của Tuyết Phi Trác mà tỉnh ngộ, ánh mắt nhìn thẳng Tiêu Dương.
Hắn là ma.
- Rốt cuộc là ai làm theo suy nghĩ của mình?
Có người ánh mắt hiện lên chút phức tạp.
- Yêu nghiệt.
Tuyết Phi Trác tức giận hét to, ánh mắt như đao, nhìn thẳng Tiêu Dương:
- Giỏi cho một Thần Minh chính thống! Các người không có tư tâm, tại sao lại chủ trương giam cầm cuộc đời của một cô gái ở đây? Các người không có tư tâm, tại sao lại đem gánh nặng phục hưng Thần Minh của các người đặt lên vai một cô gái yếu ớt? Các người không có tư tâm, tại sao không dám chịu trách nhiệm? Có phải không không có truyền thừa Tuyết Thần, thế lực Thần Minh sẽ mất đi hết thảy? Có phải không có thế lực Tuyết Thần, sẽ không có đại thần cường đại khác sinh ra?
Có người giận lên, có người mắng to.
Nghe xong, sắc mặt người của Tuyết Thần nhất mạch liền biến đổi.
- Xét đến cùng, là các người nhu nhược, không dám gánh trách nhiệm, không dám đối mặt cường địch. Các người không xứng là thần.
- Ta khác với các người, khi ta tao ngộ cường địch, ta luôn đón nhận khó khăn. Nào, đến đây đi, và bớt sàm ngôn.
Thiên Hoàng thần kiếm trong tay Tiêu Dương tản ra kiếm quang vạn trượng.
Chiến ý dâng trào, huy kiếm chỉ vào Tuyết Phi Tấn.
Đối thủ trận chiến này của hắn.
Sát khí trên gương mặt Tuyết Phi Tấn dâng lên. Ông ta sớm biết ý định của Tuyết Phi Trác, hiển nhiên là không hạ thủ lưu tình, thân ảnh chợt lóe, thân binh xuất hiện trong tay, cầm búa tạ lưu tinh âm ầm đập xuống Tiêu Dương.
Khí thế ngập trời.
Tuyết vung lên. Tuyết Phi Tấn huy động búa tạ, công kích trầm trọng chấn triệt không gian, giống như muốn đánh nát thân hình của Tiêu Dương.
Vù.
Thần kiếm của Tiêu Dương trong chớp mắt lướt ngang trăm thước, chao lượn như chim yến.
Tuyết Phi Trác nói.
- Cho dù là vậy, ta vẫn nói, hắn vẫn còn quá yếu.
- Một thiên tài như thế, cho dù cách nhau một ngày, thực lực cũng có khả năng biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Tuyết Phi Sương khẽ thở dài: - Đừng quên, có tin tức truyền đến, hắn mất tích một khoảng thời gian.
Cảnh tượng trước mắt này một lần nữa phá vỡ niềm tin về thực lực của Tiêu Dương.
Vù vù vù.
Nghìn kiếm cùng bay, trong phút chốc Thiên Hoàng thần kiếm đằng sau Tiêu Dương xoay quanh trên đỉnh đầu.
- Thiên kiếm trận.
Ngàn kiếm cùng lúc công kích Tuyết Phi Tấn.
Thủ đoạn công kích sắc bén, thanh thế to lớn, dường như ngay từ đầu Tiêu Dương đã áp chế được Tuyết Phi Tấn.
Ánh mắt Tuyết Phi Tấn rốt cuộc hiện lên sự khiếp sợ mãnh liệt.
- Thực lực của hắn...
Tuyết Phi Trác không thể tin được:
- Không phải nói không lực hoàn thủ trong tay Xích Lạc Nhai sao?
Tiêu Dương không chút hoang mang, ngự kiếm bay lên, trong thời gian ngắn xoay người lại, lưng cõng vạn đạo kiếm quang.
Công kích thiên địa.
Tuyết Phi Tấn không thẹn là Kim tiên lão tổ, thực lực không hề thua kém Xích Lạc Nhai đã dồn Tiêu Dương vào bước đường cùng. Lúc này búa tạ đập xuống, mang theo khí tức đè ép, tư thái cường ngạnh đánh nát kiếm quang Tiêu Dương chém tới, đồng thời mượn xu thế đến gần, như lưu tinh chợt lóe.
Một kiếm chém ra, kiếm quang vạn trượng bao trùm Tuyết Phi Tấn.
Phá chùy thức.
Thanh Liên kiếm ca.
Tuyết Phi Sương cả kinh:
- Ca...
- Muội đừng quên, ta chỉ an bài bảy cửa Tuyết Huyền trận.
Tuyết Phi Trác nói.
Tuyết Phi Sương nhất thời chùng xuống.
Nếu như thực lực của Tiêu Dương hôm nay nằm ngoài dự liệu của mọi người, có lẽ có thể liều mạng với hai người Tuyết Phi Tấn. Nhưng nếu để Tuyết Phi Trác ra tay, Tiêu Dương không còn bất cứ cơ hội nào.
- Ca...
Tuyết Phi Sương đang định mở miệng.
- Muội đừng nói nữa.
Tuyết Phi Trác khoác tay chặn lại, ánh mắt nhìn về phía băng tuyết vương thất, có chút giật mình:
- Đúng là ngoài ý muốn. Đáng tiếc, đại cục đã định.
Thân ảnh Tuyết Phi Trác bất ngờ biến mất.
Ngoại trừ Tuyết Phi Sương, không ai biết y đi đâu. Nhưng cho dù Tuyết Phi Sương biết thì thế nào? Lúc này cô cũng chỉ biết lo lắng nhìn về phía cánh cửa. Có lẽ, sau khi Tuyết Kiều đi ra, mới có thể làm cho sự việc được chuyển biến.
Nhưng Tuyết Kiều có kịp ra không?
Không ai phát hiện, nguy cơ chính thức đang đến gần Tiêu Dương, kể cả Tiêu Dương cũng không có biện pháp nhận thấy được. Thực lực Tuyết Phi Trác cao hơn Tiêu Dương rất nhiều. Hơn nữa, bởi vì nhận thấy cánh cửa băng tuyết vương thất sắp mở, Tuyết Phi Trác cố ý ra tay sớm hơn, muốn trong một chiêu giết chết Tiêu Dương.
Búa tạ lưu tinh nghiền ép thiên địa.
Thiên Hoàng thần kiếm, huy sái tự nhiên.
Nhất thời, hai người chiến đấu ngang tài ngang sức. Vô số chiêu thức tinh diệu được hai người thi triển, khiến cho mọi người chung quanh nhìn thấy mà hoa mắt. Nếu không phải giữ vững lập trường của mình, sợ rằng sẽ có người hô to tán thưởng.
Đây tuyệt đối là một trận chiến cảnh giới dưới Tiên nhân đỉnh phong.
Sức mạnh hai người đã gần đạt đến cực hạn, không để lại bất cứ sơ hở gì.
- Quái tài Tiêu Dương sẽ mang đến cho ngươi cả vui mừng lẫn sợ hãi.
Tương Thần lão nhân không nhịn được khẽ thở dài:
- Khi gặp hắn ở thế giới hoa, thực lực của hắn sợ rằng cũng có thể đối phó được với Thần Minh lão tổ. Không nghĩ đến, khi đến Tuyết Thần Sơn, hắn lại có thể đối kháng được với Tuyết Phi Tấn.
Kỳ thật, ngay cả Tiêu Dương cũng không nghĩ đến mình có thể ứng phó được công kích của Tuyết Phi Tấn. Hắn chỉ cảm thấy, hắn càng chiến càng thuận buồm xuôi gió. Đồng thời ánh mắt nhìn qua, rất dễ dàng bắt được sơ hở trong chiêu thức của đối phương, từ đó hóa giải.
Tiêu Dương có thể khẳng định, hắn đã trở nên mạnh mẽ.
Giữa không trung, hai đạo thân ảnh kịch chiến mấy ngày trời.
- Kỳ quái, nha đầu Nhu Y đã chạy đi đâu rồi?
Đan Thần lão nhân cau mày nói. Vừa rồi tâm trí của ông đã đặt hết vào trong Tuyết Huyền Quan, không nhận ra Tiêu Nhu Y đã ôm tiểu thần long rời khỏi.
Nghe xong, Tương Thần lão nhân cũng đảo mắt nhìn quanh:
- Tuyết Phi Trác đâu?
Chớp mắt, một cảm giác nguy hiểm dâng lên trong lòng Tương Thần lão nhân.
Bóp tay tính toán, ngay lập tức nhìn Tiêu Dương, sắc mặt khẽ biến:
- Tiêu Dương có nguy hiểm.
Âm ầm.
Lúc này, phía băng tuyết vương thất truyên đến tiếng nổ.
Bên trong cánh cửa, hai tay tiểu thần long bị đánh bay, lực phản chấn khiến cho thân ảnh Tiêu Nhu Y bay ra ngoài. Cô ôm chặt tiểu thân đứng dậy, đồng thời hô to:
- Tuyết Kiều ra ngoài đi.
Cấm cố Tuyết Phi Trác dựng lên đã bị phá.
Thanh âm chấn vang. Tuyết Kiều lập tức phóng đến cánh cửa.
Đồng thời, Tiêu Dương đang kịch chiến với Tuyết Phi Tấn liền tách ra. Cánh cửa băng tuyết truyên đến tiếng xé gió khiến cho Tiêu Dương không khỏi nhìn sang.
Cánh cửa đang chậm rãi đẩy ra.
Nhưng lúc này Tiêu Dương cũng kinh hãi phát hiện, cả người hắn không thể nhúc nhích.
Một thanh âm âm lệ vang lên bên tai.
- Tuyết địa băng phong.
Vù vù.
Sấm sét xuất hiện, không gian xung quanh Tiêu Dương giống như bị hàn băng đóng chặt, ngay cả máu cũng không thể lưu thông.
Quá mức đột ngột.
Hơn nữa, thực lực của Tuyết Phi Tấn quá mạnh, nắm đúng thời cơ, ngay lập tức làm cho Tiêu Dương trong thời gian ngắn mất đi năng lực điều khiển.
Vù.
Một thanh tuyết đao phóng ra sát khí vô tận.
Phía sau Tiêu Dương, Tuyết Phi Trác xuất hiện, vẻ mặt lãnh khốc, tuyết đao trong tay đâm tới.
Xoet.
Một phát xuyên tim.
Tuyết đao sắc bén vô cùng, thân quang tản thiên địa. Ngay tại nơi đao xuyên qua, một giọt máu tươi nhỏ xuống.
Tách.
Rơi xuống mặt đất, nhưng lại như tiếng nổ kinh thiên.
Lúc này, cánh cửa băng tuyết đã được đẩy ra hoàn toàn. Tuyết Kiều mái tóc rối bời như gió lốc chạy ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận