Hộ Hoa trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 614: Ba người năm cùng giường?

Chương 614: Ba người năm cùng giường?Chương 614: Ba người năm cùng giường?
Thật là khó quyết định.
Dù phải nhận nhiệm vụ sát thủ khó nhằn, Diệp Tang cũng chưa bao giờ rơi vào trạng thái này. Hơn nữa, là một sát thủ đẳng cấp thế giới, từ trước đến nay cô đều rất quyết đoán.
Vì do dự là đại ky của một sát thủ.
Nhưng giờ đây, nếu đếm thời gian, Diệp Tang đã do dự gần hai tiếng đồng hồ rồi, từ tám giờ tối đến mười giờ tối.
Đêm ngày càng muộn.
Mười rưỡi.
Diệp Tang đứng dậy, năm phút sau, lại ngồi xuống.
Lòng rối như tơ vò, rất do dự, một lúc sau, cô lại đứng lên:
Giờ đây Tiêu Dương đang ngồi khoanh chân trên giường cảm nhận sự huyền diệu của sức mạnh kiếm đạo, hai mắt nhắm nghiền, thanh hư kiếm trong não đang quay chầm chậm...
Tìm hiểu kiếm đạo, trong đầu hắn như đang có hàng nghìn hàng vạn thanh thần kiếm đang bay nhảy, khiến mỗi chiêu của Tiêu Dương dần hoàn thiện và thuần thục hơn.
- Có phải đi ăn cắp đâu, mà sao mình lại như sợ người khác phát hiện chứ...
Mắt Tiêu Dương nhắm chặt, yên lặng cảm nhận quá trình tích lũy sức mạnh kiếm đạo, để hiểu thêm về kiếm đạo.
- Mình làm sao vậy?
Tự sáng tạo ra "Phong Kiếm'!
- Thôi, dù thế nào... Mình cũng phải đi qua đó nói rõ với anh ấy.
Thanh Liên Kiếm Cai
Diệp Tang tự trách mình:
Diệp Tang hít sâu vào một hơi, nhấc chân bước ra ngoài. Nhưng khi vừa chuẩn bị mở cửa, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân ở ngoài hành lang, cô lại vội vàng dừng lại.
- Kiếm chi đạo, tâng thứ nhất của Kiếm Đạo, đạo chi nhập vi trung kỳ.
Cộc! Cộc!
Mặc dù vậy, nhưng Diệp Tang vẫn dựng tai lắng nghe, đến khi chắc chắn ngoài hành lang không có người, Diệp Tang mới nhẹ nhàng mở cửa phòng, nhanh chóng bước về phía phòng Tiêu Dương.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Thiên thu vạn đại kiếm!
Mỗi nhát kiếm, đều cần Tiêu Dương yên lặng để lĩnh ngộ.
Tiêu Dương vừa mở miệng, lập tức dừng lại.
Hắn bật dậy, bước nhanh đến mở cửa.
- Muộn thế này rồi, cô tìm tôi có việc sao?
Thần sắc hắn hơi vui mừng. Tiêu Dương cũng hơi thấp thỏm. Hắn nhìn thời gian, gần 11 giờ rồi, giờ này mà Tang Tang muội muội đến đây, nếu như chút nữa đại tiểu thư cũng tới, chẳng phải là...
Tiêu Dương đồn khí xuống đan điền, thở ra một hơi, dân mở mắt ra, ánh sáng lóe lên rồi biến mất.
Hai người trong một căn phòng, lập tức trở nên yên lặng.
Lòng Diệp Tang rối như tơ vò, không biết phải mở miệng thế nào.
Tiêu Dương không ngờ rằng, Diệp Tang đi vào nhà vệ sinh trước Quân Thiết Anh, và cũng chỉ có Diệp Tang mới nhìn thấy dòng chữ đó.
- Đến rồi?
Nghe vậy, mặt Diệp Tang chợt đỏ lên. Mắt cô nhìn sang hai bên hành lang, đồng thời thầm trách Tiêu Dương, rõ ràng anh bảo người ta đến, mà giờ còn giả vờ.
- Ưm, đi vào trong đã.
Dường như Tiêu Dương cũng ý thức được rằng cứ để Diệp Tang đứng ở cửa thế này không hay lắm, bèn quay người để Diệp Tang đi vào trong.
- Đại...
Tiêu Dương hơi ngớ người:
- Tang Tang sư muội?
Người đứng trước mặt mặc một bộ áo xanh, rất xinh đẹp, rung động lòng người.
Hồi lâu, cuối cùng Tiêu Dương không nhịn được nữa, hắn hỏi:
- Tang Tang, có việc gì sao?
Diệp Tang mặt đỏ bừng, lườm Tiêu Dương rồi nói:
- Chẳng phải là vì anh sao.
Tiêu Dương không hiểu:
- Tôi làm sao cơ?
Xin
Diệp Tang cắn môi, Tiêu Dương đang giả vờ không biết gì
Hít sâu vào một hơi, Diệp Tang nhìn Tiêu Dương, ấp úng nói:
Đầu hai cô gái cùng xuất hiện một suy nghĩ như vậy, ánh mắt kinh ngạc thâm lộ một tia địch ý.
"Sao cô ấy lại đến phòng Tiêu Dương?"
"Sao cô ấy lại ở trong phòng Tiêu Dương?"
Hai cô gái nhìn nhau, đều nhận ra sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
Lam Hân Linh.
Mặc áo màu đỏ, trông như một nữ hiệp, mái tóc dài mượt mà xõa ngang vai, gương mặt rất dịu dàng.
- Tôi còn tưởng em bị sốt cao nên nói linh tinh rồi kia. Tang Tang, tối nay sao em lại nói lung tung vậy, chẳng lẽ đang mộng du sao.
Tiêu Dương cười.
Anh mới mộng du thì có! Anh và thằng nhỏ của anh cùng mộng dul Diệp Tang bĩu môi, chẳng lẽ tên này biết cô đến để từ chối, nên hắn cố tình như không biết gì, để mọi người không phải khó xử sao? Hừ, đàn ông đều biết làm vậy.
Tiêu Dương không biết rằng, chỉ vài câu mà Diệp Tang đã quy kết hắn vào hàng ngũ đàn ông xấu bụng!
- Không có gì.
Diệp Tang đã hiểu ra, nên không nói gì thêm nữa, cô nói một câu rồi quay người đi ra ngoài:
- Em về phòng đây.
Diệp Tang vừa mở cửa, trước cửa phòng, bỗng xuất hiện một người chuẩn bị gõ cửa...
Tiêu Dương thở phào:
- May mà không sao.
Diệp Tang kêu lên, lùi vê phía sau một bước.
- AI
Tiêu Dương giơ tay ra, đặt lên trán Diệp Tang.
- Em đã nghĩ kỹ rồi, em... Vết thương của em chưa lành... Vì thế...
Đây là trực giác của phụ nữ.
Họ đều cảm nhận được rằng, đối phương có cảm tình với người mình thích.
Không được, mình không thể rời đi, để hai người họ ở chung một phòng.
Mặc dù trước đó Diệp Tang đứng trước Quân Thiết Anh đều cảm thấy mình như người thứ ba, nhưng sau khi Quân Thiết Anh nói rõ mọi thứ trong hang đá, dù Diệp Tang đã đồng ý cùng Quân Thiết Anh đợi đến ngày Tiêu Dương đưa ra quyết định, nhưng không có nghĩa là cô đồng ý đợi cùng một người phụ nữ nữa.
Giờ đây, cô gái trước mắt là một sự uy hiếp ngầm, Diệp Tang phải trông chừng Tiêu Dương cho kỹ.
Ngớ một lát, gương mặt Diệp Tang nở nụ cười:
- Hóa ra là Linh Nhi tiểu thư, mời vào.
Diệp Tang không rời đi, mà làm như một người chủ nhà, mỉm cười mời Lam Hân Linh vào.
Lúc này, Tiêu Dương cũng ngớ người. Khi Lam Hân Linh đi vào, hắn mới cười nói:
- Linh Nhi, cô đến tìm tôi có chuyện gì không?
- Không có chuyện gì thì không tìm anh để nói chuyện được sao?
Lam Hân Linh nói, giọng điệu hơi chua xót. Thật sự là khi nhìn thấy người đàn ông mình thích nửa đêm còn gặp gỡ một người phụ nữ khác trong khách sạn, cô rất ghen ty.
Tiêu Dương nào biết cô đang ghen, hắn đang thâm kêu khổ Giờ đây hai cô gái đều ở trong phòng không chịu đi, mà dường như không khí giữa hai người không mấy hòa hợp. Chút nữa nếu đại tiểu thư đến, chẳng phải sẽ trở thành đại chiến tam quốc sao?
Tiêu Dương thấp thỏm ngồi xuống giường. Hai cô gái mỗi người ngồi ở một bên ghế. Mặc dù ánh mắt nhìn nhau đều đầy địch ý, nhưng vẫn không đến nỗi nổi khùng trước mặt Tiêu Dương, nhưng đối phương đều rất cảnh giác.
Tiêu Dương ở giữa, nói với mỗi bên một câu, cố gắng hòa giải quan hệ giữa hai cô gái.
Thời gian dần trôi qua, bất giác, Tiêu Dương nhìn thời gian, đã đến mười hai rưỡi đêm rồi.
"Muộn thế này rồi, chắc đại tiểu thư không đến nữa đâu". Tiêu Dương thầm thất vọng, đồng thời cũng cảm thấy may mắn. Nhìn hai cô gái ở bên trái và bên phải, nếu như đại tiểu thư đến thật, thì hắn thật sự không biết phải làm thế nào.
- Khụ.
Tiêu Dương ho khẽ, ra hiệu với hai cô gái:
- Đã rất muộn rồi.
Trên mặt Tiêu Dương cố ý lộ vẻ mệt mỏi.
Hắn thật sự hi vọng hai cô gái nhanh chóng rời đi. Nếu như cô nam quả nữ ở cùng với nhau, có thể còn có khả năng bén lửa. Nhưng giờ hai cô gái ở đây, còn có địch ý với nhau, Tiêu Dương nghĩ rằng, nếu cả đêm cứ thế này, có lẽ hắn sẽ phải chịu khổ mất.
Ai ngờ, hai cô gái nghe câu này xong, càng trở nên cảnh giác.
Trận chiến không khói lửa này đã đến lúc quyết chiến thật sự rồi.
Nếu ai chùn bước, rất có thể đêm nay sẽ đưa người đàn ông của mình vào tay người khác.
Sau khi trải qua sinh ly tử biệt trong U Linh cốc, Lam Hân Linh càng quý giá cơ hội trước mắt mình. Đồng thời, Diệp Tang cũng trở về từ cõi chết, và còn có hẹn ước với Quân Thiết Anh, nên càng phải bảo vệ người đàn ông của mình.
- Còn rất sớm mà.
Hai cô gái gân như cùng mở miệng, cười với Tiêu Dương.
Suýt nữa thì Tiêu Dương đập đầu xuống nền đất.
Còn... Sớm?
Tiêu Dương run run miệng, nhưng hai cô gái rất quyết đoán, nên hắn chỉ còn cách nhận thua, tiếp tục nói chuyện mà lòng muốn khóc. Xem chừng hai cô gái này muốn nói chuyện với Tiêu Dương đến sáng mai thật.
Tiêu Dương ngồi lên chiếc giường mềm mại. Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội, vội vàng mở miệng hỏi:
- Tang Tang, Linh Nhi, hai người... Không buồn ngủ thật sao?
Lam Hân Linh vừa mới thoát chết, nhất định sẽ rất mệt, nhưng không thể lùi bước được lúc này!
Cô ngẩng đầu nhìn Diệp Tang, cười nói:
- Đúng, Tang Tang tiểu thư, chẳng phải cô đang bị thương ở lưng sao? Tôi thấy sắc mặt cô cũng không tốt lắm, nên nghỉ sớm đi.
Tiêu Dương thầm vui, vội gật đầu:
- Tang Tang, cô nghỉ sớm đi.
Nghỉ!
Diệp Tang thâm nghĩ, hừ hừ, quả nhiên là muốn đuổi mình đi.
Diệp Tang đứng dậy, ngồi bên cạnh Tiêu Dương, khoác lấy tay Tiêu Dương, dịu dàng nói:
- Tiêu Dương, chẳng phải anh nói vết thương trên lưng em sẽ tái phát bất kỳ lúc nào sao, nên phải kiểm tra cho em sao? Đúng rồi, Linh Nhi tiểu thư, hôm nay cô đã bị kinh động ở trong U Linh cốc, càng nên về nghỉ sớm mới đúng.
"Cuộc chiến" giữa hai cô gái nâng cấp chỉ trong nháy mắt.
Lam Hân Linh thấy Diệp Tang đã chiếm được một nửa cơ thể Tiêu Dương trong chớp mắt, lập tức lo lắng, cô cũng đứng lên, ngồi bên cạnh còn lại của Tiêu Dương, khoác lấy tay Tiêu Dương, cố gắng nở nụ Cười:
- Tiêu Dương nói hôm nay tôi bị kinh động, tốt nhất là mát xa trước khi ngủ, mới ngủ ngon được.
Hồ ly tinh!
Trong đầu hai cô gái lập tức hiện lên ba chữ này.
Nếu là bình thường, hai người đều không dám chủ động tiếp cận Tiêu Dương như vậy, còn khoác tay hắn và ngồi bên cạn hắn, thậm chí còn uy hiếp "tình địch" nữa, còn cố ý dùng cơ thể mình cọ xát vào cánh tay Tiêu Dương nữa.
Sự thay đổi này khiến Tiêu Dương có một cảm khác khó tiêu.
Đó là khóc không ra nước mắt.
Nếu một trong hai cô gái khiêu khích hắn vào giữa đêm thế này, có lẽ Tiêu Dương sẽ lập tức không nhịn nổi và hùng hổ lao vào.
Nhưng giờ đây...
Chẳng lẽ làm với cả hai người?
Tiêu Dương biết rằng không thể nào.
Giờ đây hai cô gái cái gì cũng muốn tranh giành. Tranh tay của hắn còn đỡ, vì hắn có hai cánh tay. Nhưng "anh bạn nhỏ' của hắn chỉ có một mà thôi! Nếu như hai cô gái chia nó làm hai, thì hắn có khóc cũng không biết khóc vào đâu.
Điều khiến Tiêu Dương khó xử hơn là, hai cô gái khiêu khích, làm cho "anh bạn nhỏ" của hắn dường như ngửi được mùi gì, muốn động đậy, muốn trỗi dậy.
Hai cô gái ở gần Tiêu Dương như vậy, đương nhiên cũng nhận ra sự "khác thường" của Tiêu Dương, mặt hai cô gân như đỏ lên cùng lúc. Họ hơi nghiêng mặt, nhưng tay vẫn nắm chặt tay Tiêu Dương.
Trận chiến này, không thể rút luil
Không khí trong phòng vừa ám muội, vừa bất đắc dỹ, vừa nặng nề, vừa kỳ quái...
Tiêu Dương hít vào một hơi, cố gắng ức chế sự xúc động trong lòng, hỏi nhỏ:
- Hai người... Đầu không đi về phòng sao?
- Không vê!
Hai cô gái đồng thanh đáp.
Tiêu Dương lấy hết dũng khí nói:
- Vậy cùng ngủ đi.
Ba người cùng giường, ngủ cùng nhaul
Bạn cần đăng nhập để bình luận