Hộ Hoa trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 806: Biết sai mà sửa là tốt, Giát Giát

Chương 806: Biết sai mà sửa là tốt, Giát GiátChương 806: Biết sai mà sửa là tốt, Giát Giát
Chiến trường đang sôi trào đột nhiên yên tĩnh. Cảnh tượng thoạt nhìn có chút quỷ dị.
Phá vòng vây?
Đã phá được vòng vây rồi, không phải là chạy trối chết sao? Nào có người thành công phá vòng vây, còn quay đầu lại nhìn. Nhìn điệu bộ này, giống như muốn vòng qua một vòng nữa rồi mới chịu đi.
Nếu có pháo ở đây, rất nhiều người ở Tử Vong cốc rất muốn đốt pháo ăn mừng khi một tên Sát thân đã thuận lợi phá vòng vây rời đi. Mặc dù thanh đoản kiếm có chút thần bí, nhưng cũng phải dành cái mạng nhỏ để xài chứ?
Tiêu Dương tay cầm Thiên Hoàng kiếm, ánh mắt lộ ra vẻ do dự. Cuộc chiến của Thái tử Dịch Hàn bên trong không biết như thế nào. Hắn có cần vào giết ba, ra giết ba để địch nhân nghe tên là kinh hồn táng đảm hay không?
Âm ầm.
Lúc này, mặt đất đột nhiên chấn động kịch liệt.
Ở sâu trong Tử Vong cốc, quang mang chói mắt xuất hiện.
- Đừng nói cho tôi biết là anh chạy trốn nhé.
Sắc mặt Thái tử Dịch Hàn cũng chẳng đẹp hơn. Mặc dù y đã giết người mạnh nhất trong phe địch, nhưng trên đường chạy ra ngoài, y phát hiện người chết dưới kiếm Tiêu Dương lại là hằng hà sa số.
Người đang lao đến chính là Thái tử Dịch Hàn.
- Hừ, y chết rồi.
Tiêu Dương căng mắt nhìn chằm chằm phía xa, nửa ngày sau, thân sắc có chút thả lỏng, cười rộ lên:
Tiêu Dương quyết đoán xoay người. Nói không chừng đối phương đang có cứu viện chạy đến. Tẩu vi thượng sách.
Rất nhiều người trước mặt Tiêu Dương liên lảo đảo, còn hắn thì thần sắc lãm liệt nhìn vê phía xa. Cuộc chiến giữa Thái tử Dịch Hàn và William Kennedy hiển nhiên đã đến hồi quyết định.
Trận đánh cờ này, y đã thua.
- Thái tử Dịch Hàn quả nhiên không tâm thường.
Giằng co thêm vài phút, một đạo quang mang như sao chổi đảo qua.
Tiêu Dương mỉm cười nói.
Thái tử Dịch Hàn lạnh lùng nói, thân ảnh đột nhiên vọt vào đám người, long trảo hạ xuống, nhất thời tiếng kêu rên thảm thiết vang lên. Đám người của ngũ đại thế lực vốn đang "vui vẻ" đưa tiễn Tiêu Dương rời đi, bây giờ lại bị Thái tử Dịch Hàn thư sát, đều tè ra quần mà chạy trốn, vừa trốn vừa nghĩ không biết mình đã làm sai chỗ nào.
Quần áo trên người y có chút rách rưới, là do hậu quả của cuộc chiến tạo thành. Nhưng khí tức vẫn ổn định. Tiêu Dương đoán, người thắng trong trận chiến này chỉ sợ là Thái tử Dịch Hàn.
Một lát sau, Thái tử Dịch Hàn trở lại bên cạnh Tiêu Dương, nhìn hắn không chớp mắt:
- Nơi này không nên ở lâu.
- Chờ một chút. - Mỹ nữ nào đang nhớ đến mình thế nhỉ?
- Ắt xìI
Gương mặt Giát Giát hiện ra sự thâm trầm:
Dứt lời, thân ảnh bay vút về phía trước, chỉ lưu lại Tiêu Dương đang đứng trợn mắt há mồm. Nửa ngày sau hắn mới tức giận gật đầu:
Xe cũng không khởi động mà yên tĩnh đứng ở ven đường.
- Lần này là ngang nhau.
- Tại sao vẫn còn chưa đến? Không thì gọi điện thoại cho họ?
Ánh mắt lộ vẻ lo lắng.
Diệp Tang vẫn đang cau mày. Tiêu Dương bảo cô đi theo hòa thượng Giát Giát rời đi trước, khẳng định cuộc chiến ở Tử Vong cốc sẽ rất ác liệt.
- Giát Giát nói không sai, thằng nhãi này đúng là khó chịu.
- Ít nhất cũng có sự hấp dẫn.
Bên trong xe hoàn toàn câm ñnín.
Hòa thượng Giát Giát mang theo Diệp Tang, còn có hai sư đệ của Thái tử Dịch Hàn đến địa điểm ước hẹn trước đó, do Thái Tuyền Thanh phụ trách tiếp ứng. Hiện tại, ngồi ở vị trí lái xe chính là Thái Tuyên Thanh.
Cách Tử Vong cốc một đoạn, trên một chiếc xe jeep, hòa thượng Giát Giát hắt xì một cái, không khỏi xoa xoa cái mũi:
- Ni cô cũng được.
Sư đệ Thái Tử ở bên cạnh cười nói.
- Cho dù có người nhớ huynh cũng chỉ có ni cô.
Nhìn màn đêm mờ mịt trước mặt, Hòa thượng Giát Giát nói, sau đó lấy điện thoại di động ra. Lúc này, Diệp Tang đang ngồi ở vị trí lái phụ quay sang nói:
- Không cần đâu. Điện thoại của Tiêu Dương lúc này khẳng định gọi không được.
- Thế thì gọi cho Thái tử.
Hòa thượng Giát Giát lắc đầu. Gã tận mắt nhìn thấy Thái tử Dịch Hàn bóp nát điện thoại di động:
- Đúng là tiếc cái điện thoại thật. Thái tử quả thật bạo lực.
- Sư huynh còn có điện thoại sơ cua. Nhưng chỉ có người thân của huynh ấy biết số mà thôi.
- Điện thoại sơ cua?
Giát Giát thì thầm:
- Chẳng lẽ là cái điện thoại màu hồng phấn?
Sau khi nói thêm vài câu, trán Giát Giát dường như nhăn lại rồi giãn ra, vô sự bỏ điện thoại vào lại trong túi.
- Này, cô bé... khụ, sư phụ, con biết rồi, con sẽ trở về nhanh.
Giát Giát mặt không đổi sắc móc điện thoại ra:
Bên trong xe, ngoại trừ Thái Tuyên Thanh, ánh mắt những người còn lại đều rơi xuống người hòa thượng Giát Giát.
Teng teng teng.
- Xin chào, số bạn gọi đang bận tán gái, xin kiên nhãn chờ một chút.
- Dựa theo kế hoạch trước đó.
Tiêu Dương nói với Thái Tuyền Thanh, ánh mắt mang theo sự chờ mong:
- Chuẩn bị về nước.
Về nước.
Ngồi trên đùi Tiêu Dương, Diệp Tang không khỏi run lên.
Cô nằm mơ cũng nghĩ không ra, lần chấp hành nhiệm vụ cửu tử nhất sinh này, kết quả cuối cùng là người đàn ông mà cô yêu mến đã đích thân đến đưa cô trở về.
Ánh mắt tràn ngập hạnh phúc, nhất thời quên mất một bàn tay đang làm loạn bên hông của mình.
Bên trong xe hoàn toàn yên tĩnh.
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại của ai đó vang lên.
Tuy có thể dùng thượng cổ Hồng Hoang giải quyết vấn đề này dễ dàng, nhưng Tiêu Dương không có thói quen mang theo thế giới thượng cổ Hồng Hoang bên mình.
Một chiếc xe ngồi không hết. Tiêu Dương và Diệp Tang ngôi ở vị trí lái phụ. Thái tử Dịch Hàn ngồi phía sau cùng với Giát Giát và hai sư đệ của mình.
†r
Thái tử Dịch Hàn và Tiêu Dương trước sau chạy đến.
Vù vù.
Lúc này, Thái Tuyền Thanh vẫn luôn chăm chú nhìn bên ngoài hưng phấn mở cửa xe, chỉ tay ra xa nói.
- Bọn họ về rồi.
Bên trong xe lại tiếp tục yên tĩnh.
Giát Giát sờ mũi, cười nói:
- Mọi người có phải cảm giác tiếng chuông điện thoại của tôi rất thú vị phải không? Nào, để tôi cài giúp mọi người. Ba đồng một tháng.
Sắc mặt Thái tử Dịch Hàn biến thành màu đen, nhìn chằm chằm hòa thượng Giát Giát:
- Cậu có động qua điện thoại của tôi hay không?
Ánh mắt hòa thượng Giát Giát mở to đến cực điểm, tỏ ra vô tội:
- Tại sao lại hỏi như vậy? Chẳng lẽ điện thoại của anh cũng có nhạc chuông thú vị như vầy sao?
Thái tử Dịch Hàn hừ một tiếng, bĩu môi nói:
- Tôi cũng chẳng nhàm chán như vậy.
- Gia gia, cháu của ngài gọi điện thoại đến. Gia gia, cháu của ngài gọi điện thoại đến.
Tiếng chuông điện thoại một lần nữa vang lên.
Ngoại trừ tiếng chuông, trong xe hoàn toàn yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều há mồm nhìn Thái tử Dịch Hàn. Có vẻ tiếng chuông này là từ người y phát ra.
Một khắc này, khuôn mặt Thái tử Dịch Hàn biến thành màu tím, cả người không khỏi run rẩy.
Sư đệ một bên có lòng tốt lấy điện thoại ra giúp y, một chiếc điện thoại màu hồng phấn, sau đó ấn nút nghe rồi đưa cho Thái tử Dịch Hàn.
Thái tử Dịch Hàn tiếp nhận điện thoại, nghiêm mặt nói:
- Alo, cháu... Hả, gia gia, không, không, con không phải có ý này...
Đầu dây bên kia truyên đến tiếng gầm. Khuôn mặt Thái tử Dịch Hàn đỏ bừng, một lát sau biến thành màu tím, rồi biến thành màu đen. Thay đổi thất thường khiến người ta thu vào trong mắt.
Không thể nghỉ ngờ, cuộc điện thoại này là do gia gia của Thái tử Dịch Hàn gọi đến.
- Tài xế, dừng xe.
Hòa thượng Giát Giát quyết đoán lên tiếng.
Két.
Chiếc xe dừng lại, hòa thượng Giát Giát dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai bay ra ngoài, sau đó biến mất trong đêm tối, chỉ để lại một câu:
- Lão đại, tôi có việc gấp nên đi trước. Chúng ta về nước gặp nhau sau.
Tiêu Dương cảm thấy khó hiểu, ánh mắt chuyển sang gương mặt âm trầm của Thái tử Dịch Hàn, nhất thời hiểu ra.
Tám chín phần mười tiếng chuông này là do hòa thượng Giát Giát tặng cho.
- Lão tử sẽ không tha cho ngươi.
Thái tử Dịch Hàn vẫn luôn hãnh diện vì phong độ của mình trong thiên hạ. Hôm nay bị hòa thượng Giát Giát chọc giận, ngay cả phong độ cũng không còn, sau khi cúp điện thoại, thân ảnh như lưu tinh xông ra ngoài. Tốc độ quả thật còn muốn kinh khủng hơn so với lúc đối chiến với Tà vương.
Trong xe một mảnh yên tĩnh.
Một lát sau, vẫn là Tiêu Dương quyết đoán lên tiếng:
- Giữ nguyên kế hoạch, trở về.
Chiếc xe chạy đến một sân bay gân đó. Chính phủ Viêm Hoàng đã sớm an bài thỏa đáng. Một chiếc máy bay tư nhân của Viêm Hoàng đang chờ sẵn, chuẩn bị cất cánh.
Tiêu Dương vốn còn muốn quay lại gặp Tô Tiểu San, nhưng thời gian quá gấp. Nếu đêm nay không rời đi, sợ rằng sáng mai nước Mỹ sẽ toàn lực phong tỏa, truy kích đám người Tiêu Dương. Dù sao, trong trận đánh tối nay, Tiêu Dương không chỉ cướp đi thanh đoản kiếm thần bí mà còn giết chết không ít đặc công của ngũ đại thế lực.
Quan trọng hơn, William Kennedy đã chết trong tay Thái tử Dịch Hàn.
Gia tộc Kenedy là một gia tộc cự phách của Mỹ. William Kennedy chết, bọn họ tuyệt đối không từ bỏ ý định.
Thừa dịp gia tộc Kenedy còn chưa phát động trả thù, trước quay vê Viêm Hoàng mới là thượng sách.
Khi đám người Tiêu Dương bước vào phòng chờ sân bay, liền phát hiện hai người quen.
Thái tử Dịch Hàn và...
- Ủa, anh là ai vậy? Tiêu Dương nhìn cái tên gia hỏa mặt mũi sưng vù trước mặt, nghi hoặc hỏi.
- Lão đại, tôi là tiểu Giát Giát thông minh đáng yêu đây.
Hòa thượng Giát Giát khóc không ra nước mắt.
Hiển nhiên, gã không cách nào chạy thoát khỏi ma trảo của Thái tử Dịch Hàn, bị hung hăng nện cho một trận.
Vẻ mặt ai oán.
Thái tử Dịch Hàn nghiêm mặt, gương mặt bao trùm một làn sương dày, hừ một tiếng:
- Nếu không phải cậu còn biết sửa sai, đổi lại nhạc chuông cho tôi, hừ, tôi sẽ không tha cho cậu đâu.
- Biết sai mà sửa thì tốt, Giát Giát.
Tiêu Dương mỉm cười xoa đầu hòa thượng Giát Giát.
Giát Giát yếu ớt gật đầu, theo sát bên cạnh Tiêu Dương.
Mọi người băng qua phòng chờ, đến bên cạnh máy bay.
Lúc này, hai bên đứng hai hàng người, mấy cô tiếp viên hàng không và một đám đàn ông mặt mũi lạnh lùng của Thiên Tử Các.
- Hoan nghênh tiểu đội Thiên Tử, tiểu đội Lăng Thiên thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.
Thanh âm đồng loạt vang lên.
Vù.
Hòa thượng Giát Giát nhanh như chớp vọt lên đầu tiên.
Tiêu Dương và Diệp Tang theo sau. Khi chuẩn bị tiến lên, điện thoại trong túi Thái tử Dịch Hàn lại vang lên.
Thanh âm mang tiết tấu.
-ƯAƯAƯA...
Hai hàng người trợn tròn mắt, há miệng nhìn vị Thái tử trẻ tuổi một đời trong truyền thuyết của Thiên Tử Các.
Thật sự khiến người ta có chút ngoài ý muốn.
Hắc tuyến trên trán Thái tử Dịch Hàn râm rầm tăng vọt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận