Hộ Hoa trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 644: Có thể đánh một trận rồi!

Chương 644: Có thể đánh một trận rồi!Chương 644: Có thể đánh một trận rồi!
Sơn môn bị phá rồi!
Sơn môn bị phá rồi!
Chúng đệ tử của Thần Tiên Môn sớm đã nổi giận đùng đùng, gầm lên một tiếng ùa cả vào lòng núi, đi theo đường ngầm tối om vào trong.
Đầu bên kia của đường ngầm này chính là cửa ra của vực sâu, khó xếp người, nếu không Tiêu Dương đã đặt đầy bẫy trong đường ngầm để đón Thần Tiên Môn rồi.
Tên bắn trong đường ngầm có uy lực không nhỏ đâu.
Các đệ tử Thần Tiên Môn ban nãy đều nếm mùi bị phục kích, lúc này ào ào xông lên, diện phòng ngự mở rộng. Hơn nữa đi đầu là hai Tôn Toạ Hoá Tượng, Hoá Tượng phụ ảnh cũng đã xuất hiện hỗ trợ đề phòng tấn công.
Trong chỗ tối.
Nghe tiếng chân rầm rập.
Nhịn.
- Chính là lúc này.
Soạt! SoạtI
Hơn mười bóng người bước qua, hai bên gần như đều là các đệ tử từ Thực Khí Tam Vân đến dưới Hoá Tượng của Thần Tiên Môn.
- Cuối cùng cũng đến rồi.
Hoàn toàn không kiêm chế.
Hai người áo trắng sớm đã ẩn vào một khe vách, tâm trạng vô cùng bình tĩnh, càng gần phút cuối càng bình tĩnh. Thường thì khi gần thành công nhất mới là khi nhiều thương vong nhất.
- Giết!
Hai bóng người giống rắn độc im lặng mai phục, thu hết khí tức lại. Tổ chức sát thủ của Mạch Kiếm Tôn một trăm năm nay nắm vững các thủ đoạn trong bóng tối như lòng bàn tay, bây giờ đại quân Thần Tiên Môn hùng hổ xông vào, không ai cảm nhận được trong vách đá có hai đệ tử Mạch Kiếm Tôn quyết tử.
- Đến rồi.
Soạt! Soạt! SoạtI
Phập! Phập!
Hai Tôn Toạ xuất hiện trước mắt hai người.
Kiếm sắc loé sáng như hai thanh tuyệt thế thần phong, đâm trúng gáy hai đệ tử Thần Tiên Môn, máu bắn vọt ra, lập tức khí tuyệt bỏ mình.
Sát khí lạnh buốt ập lên như thuỷ triều.
Rắn độc, phóng ra.
Vụt! Vụt!
Trong đường ngầm nhỏ hẹp rất khó phòng ngự bất kì kiểu tấn công nào. - Có độc.
- Cẩn thận.
Giết!
- Có tập kíchI
Ba người.
Hai người.
Một người.
Trong tiếng hô lớn, vô số trường tiên quất lên rào rào.
- Nín thở.
- Giết chúng đi.
Hai thanh trường kiếm loá lên trong bóng đen.
- Ha ha! Đồ con hoang, chết đi!
Nhiều người kêu la thảm thiết, lăn lộn trên đất. Khói độc dần dần phủ kín cả đường hầm.
- ÁI
Thuốc độc trong bình bị ném tung ra khắp hai bên, bị trường tiên đánh trúng lập tức tan thành bụi, một cuộn khói xì xì bốc lên.
Hai người điên cuồng chém giết, lại được thuốc độc trợ lực nên trong phút chốc đã giết được hai ba mươi người, nhưng toàn thân cũng bê bết máu và chi chít vết thương.
Lòng đã quyết tử, thương thế đâu có là gì.
- Ha ha! Ha ha! Ta giết được mười tám tên rồi, mười tám tên con hoang Thần Tiên Môn. Hay! Hay lắm!
Soạt!
Một đạo trường tiên xoắn tới ghìm trường kiếm xuống, vô số trường tiên khác ùa đến đánh tới tấp.
Người ấy cười dữ tợn, không sợ hãi trước bao nhiêu trường tiên, còn giơ tay chụp lấy mấy cây, những cây khác tới tấp đánh lên mình, máu thịt lẫn lộn.
Khẽ gầm một tiếng, vận sức kéo sấp mấy đệ tử Thần Tiên Môn lại rồi dốc sức vận hết nội khí trong Đan Điền, toàn thân phồng lên nhanh chóng.
- Tự nổ.
Bùng!
Minh Lão Đại cười dữ tợn.
- Vừa phá được sơn môn, bên ta đã tổn thất hơn sáu mươi đệ tử.
Hận không thể đại khai sát giới.
Sắc mặt Minh Lão Đại âm trâm như nước, sát ý trong mắt ào lên từng đợt như thuỷ triều.
Ba anh em Minh Tiên và Cự Linh Tôn Toạ đều xuất hiện.
VùiI VùiI
Trong chiến tranh, thương vong là điều không thể tránh khỏi. Một lúc nữa đến khi đao kiếm giáp lá cà, số người chết còn nhiều hơn nữa. Nhưng đó lại cũng là thời khắc mọi người trông chờ.
Khát vọng được tuốt kiếm ra khỏi vỏ, khát vọng được tiêu diệt kẻ thù.
- Người của Thần Tiên Môn sắp xuống rồi, chúng ta lui về chỗ nấp đã.
Hồng Lăng Tôn Toạ thở dài, kéo Tiêu Dương quay lại.
Tiêu Dương nhìn quanh bốn phía, các đệ tử khác đã nấp cả rồi, mình lại không biết Diệp Tang ở đâu, vẻ mặt càng thêm lo lắng. Nhưng giờ không phải lúc tìm, hắn đi theo Hồng Lăng Tôn Toạ lui về sau.
- Giết!
- Giết sạch Mạch Kiếm Tôn!
Đại quân của Thần Tiên Môn đã bị kích động, sát ý ngập trời, hò hét lao xuống, vách đá hun hút không ngăn được hàng loạt người nhanh nhẹn men theo bờ đá lao xuống.
Người anh em, lên đường bình yên.
Hắn biết rõ hai tiếng nổ ấy nghĩa là gì.
Tiêu Dương ngước lên nhìn.
Mọi người dưới vực nghe rõ mồn một, đều trâm mặc.
Hai tiếng nổ định tai nhức óc vang lên, chấn động đất trời.
Bùng!
— Mạch Kiếm Tôn đúng là tặng đại lễ cho lão phu rồi.
Thực sự nằm ngoài dự liệu.
Mặc dù người chết đều là những đệ tử bình thường, sáu mươi Hoá Tượng chỉ có một người mất cánh tay, tổn thất không lớn lắm nhưng cảm giác kẻ địch đâu còn chưa thấy như lúc này khiến Minh Lão Đại phát điên, đôi mắt đằng đẳng sát khí:
- Mạch Kiếm Tôn, lão phu thề giết cho các ngươi gà chó không còn.
- Xuống đi.
- Màn giết chóc sắp bắt đầu rồi.
Minh Lão Nhị nhắc nhở:
- Càng là lúc này càng phải giấu kín thực lực, tổn thất tạm thời không phải lo.
Ánh mắt Minh Lão Nhị ánh lên lạnh lẽo.
- Thả dây dài câu cá lớn, chờ đến khi chủ lực của chúng ra hết rồi chúng ta hãy giết sạch không chừa gà chó.
- Ha ha, tất cả đều nghe ba vị sắp đặt.
Cự Linh Tôn Toạ cười lớn.
- Kiếm Tông chưa độ qua Tâm Lôi Kiếp không đáng sợ.
- Không sai.
Minh Lão Tam từ đầu đến cuối chưa lên tiếng gật gật đầu, ánh mắt thận trọng.
- Không biết rốt cuộc do ông trời chiếu cố hay công pháp Mạch Kiếm Tôn tu luyện hùng mạnh, một khi bắt đầu độ Tâm Lôi Kiếp thì thực lực của Kiếm Tôn sẽ mạnh lên như vũ bão. Nếu Mạch Kiếm Tôn có một cường giả Tâm Lôi Kiếp toạ trấn thì cả bốn chúng ta có hợp lại cũng chưa cầm chắc phần thắng được. Ba người còn lại đều đồng ý.
Kiếm Tôn sau khi độ Tâm Lôi Kiếp sẽ vô cùng đáng sợ. Đây là điêu mà tất cả mọi người trong Hộ Long Thế Gia hiểu rõ mồn một.
Vì vậy càng phải diệt trừ mầm mống ngay từ đầu.
- Khi Tâm Lôi Kiếp giáng xuống sẽ có điềm trước. Mấy năm nay quanh Vân Nam chưa từng xuất hiện Tâm Lôi Kiếp.
Cự Linh Tôn Toạ rất tự tin nói.
— Do đó hôm nay chúng chỉ có phần chịu chết.
Rầm râầm rầm.
Từ vách núi phía trên bỗng lăn xuống vô số đá tảng, thanh thế hùng hậu như núi lở xuống ngay đầu Thần Tiên Môn.
- ÁI
Một người không kịp phòng bị kêu thảm, lập tức bị đá tảng đè nát hất văng xuống.
Đá tảng ầm ầm lăn xuống.
- Chết tiệt!
Hai mắt Minh Lão Đại long lên, một tảng đá lăn qua bên cạnh bị ông ta một quyền đánh vỡ vụn, sát khí đằng đằng. Đồng thời ông ta gầm lên với Hồn Ma Tôn Toạ.
- Hồn Ma, không phải mày nói là Mạch Kiếm Tôn không biết chúng ta tấn công trên quy mô lớn sao? Thế này là không biết à?
Phẫn nội
Vốn định xông thẳng tới quét sạch Mạch Kiếm Tôn, nhìn tận mắt sự tuyệt vọng trong mắt chúng.
Vốn tưởng là chúng có biết thì cũng chỉ biết vào phút cuối rôi chuẩn bị qua loa.
Nhưng hết vòng tấn công này đến vòng tấn công khác bố trí liền nhau, rõ ràng đã có sự chuẩn bị công phu.
Mạch Kiếm Tôn đã chuẩn bị sẵn bẫy chờ mình đến sa vào.
- Đáng chết!
- Đáng chết!
Hồn Ma Tôn Toạ không dám lên tiếng, Minh Lão Đại trợn mắt quát to xuống phía dưới:
- Đồ con rùa rụt cổ, Kiếm Tông có bản lĩnh thì ra đây mà phân cao thấp với lão phul
- Đi ral Đi ral
Tiếng nhiếc móc chửi bới ầm ï khắp nơi.
Đáp lại ông ta chỉ có đá tảng lăn từ trên xuống.
Con số thương vong của Thần Tiên Môn lại tăng lên.
- Người đó... chính là người chỉ huy của quân Thần Tiên Môn?
Trong chỗ khuất, ánh mắt La Thiên Tôn Toạ như điện, nhìn ngay sang, hơi nheo mắt rồi nói.
- Kì đầu cảnh giới Phản Vũ. Quả nhiên La Thiên Tôn Toạ không nhìn ra được trò nguy trang của ba anh em Minh Tiên.
- Kì đầu à?
Xích Kiếm Tôn Toạ đang ở bên cạnh ông, Bạch Liên và những người khác đứng giữ bên kia, chờ lệnh của La Thiên Tôn Toa.
Chờ đến khi Thần Tiên Môn đã tiến vào trong phạm vi có thể tấn công thì đánh hay lui đều nghe La Thiên Tôn Toạ.
Lúc này Xích Kiếm Tôn Toạ vui mừng nói:
- Đại ca là cảnh giới Phản Vũ hậu kỳ, chị Hồng Lăng cũng mới đột phá đến Phản Vũ tiền kỳ rồi. Người cầm đầu của đối phương chỉ ở cảnh giới Phản Vũ tiền kỳ thì trận này có thể đánh được!
Máu trong người Xích Kiếm Tôn Toạ như sôi lên.
Sự hi sinh oanh liệt của hai người, rồi tiếng đá lăn ầm ầm như nước triều đánh mạnh vào nội tâm mọi người trong Mạch Kiếm Tôn.
Tất cả đều khao khát được đánh một trận.
Nếu đánh được thì không ai muốn rút lui.
Đánh!
Đánh thôi!
Cũng như Xích Kiếm Tôn Toạ, các đệ tử đang ẩn mình của Mạch Kiếm Tôn đều khát khao được chiến đấu, khát khao được chính tay giết địch.
Huyết hải thâm thùi
Mạch Kiếm Tôn bị diệt tông năm đó, máu chảy thành sông thành biển.
La Thiên Tôn Toạ không dám liều lĩnh, ánh mắt quét qua từng người.
Một lệnh của ông can hệ đến hơn tính mạng của hơn một trăm đệ tử.
Cân nhắc thiệt hơn.
- Bốn người dẫn đầu, trong đó một người đến từ Lưu Tinh Tông. Đều là cảnh giới Phản Vũ tiền kỳ.
Bản thân La Thiên Tôn Toạ rất muốn được đánh một trận tận sức, nhưng không dám khinh suất.
- Nếu chỉ có bốn người ở cảnh giới Phản Vũ tiền kỳ thì ta có thể diệt gọn được.
La Thiên Tôn Toạ nheo mắt nhìn về phía trước, khẽ nói.
— Nhưng Thần Tiên Môn lại khinh thường chúng ta đến thế sao?
Xích Kiếm Tôn Toạ hơi sững lại:
- Ý anh cả là...
- Có thể còn có cường giả ẩn náu trong đó.
La Thiên Tôn Toạ trâm giọng nói.
Ông không ngờ được cường giả thực sự chính là bốn người dẫn đầu ở kì đầu cảnh giới Phản Vũ kia, đều là cường giả Tâm Lôi Kiếp với thực lực hơn hẳn mình.
Chiêu nguy trang của Minh Lão Nhị quả có tác dụng. La Thiên Tôn Toạ không nhìn ra được.
- Sắp đến ngay bây giờ đây! Hồng Lăng Tôn Toạ ở bên cạnh nhịn không được nắm chuôi kiếm, nhìn về phía trước nói:
- Dẫn đầu chỉ là bốn kẻ ở cảnh giới Phản Vũ tiền kỳ, với thực lực của đại ca hoàn toàn có thể chế ngự được! Trận này huynh có đánh hay không?
- Bốn người cảnh giới Phản Vũ tiền kỳ?
Tiêu Dương nhìn về phía xa. Với thực lực hiện tại thì hâu hết người phía trước đều cao hơn hắn, hắn tất nhiên không cảm nhận được.
- Không ai khác.
Ánh mắt La Thiên Tôn Toạ lướt qua mọi người.
— Thần Tiên Môn thật chỉ phái đi bốn người ở cảnh giới Phản Vũ tiền kỳ?
- Chắc chúng quá tin vào thuật rút hồn, cho rằng người mạnh nhất của Kiếm Tông chỉ có Hoá Tượng một nghìn biến.
Xích Kiếm Tôn Toạ nói.
La Thiên Tôn Toạ mắt đầy chiến ý, từ từ đứng dậy...
- Nếu thế, hôm nay... có thể đánh một trận rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận