Hộ Hoa trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 322: Ba chén rượu phạt!

Chương 322: Ba chén rượu phạt!Chương 322: Ba chén rượu phạt!
Khi Tiêu Dương hô lớn, bước chân Thủy Ngưng Quân càng nhanh hơn, nhanh chóng biến mất trong tâm mắt Tiêu Dương.
Cố nén xúc động vừa trào lên lần nữa, Tiêu đại gia không ngừng nói với chính mình phải giữ vững phong độ thân sĩ, sau đó hắn lập tức quay người rời khỏi Thủy gia.
Sau khi bắt một chiếc taxi, Tiêu Dương ngồi ghế sau nhắm mắt dưỡng thân, trong lòng suy nghĩ tới việc tiếp theo.
- Không tới một tuần nữa bệnh của Đại tiểu thư sẽ khôi phục hoàn toàn, vê phần cái gì mà thử thách "Thư Họa Sơn Hà” gì gì kia, chỉ khi trở lại Minh Châu mới tính tiếp được.
Tiêu Dương thâm nghĩ:
- Còn chuyện Nhà họ Thẩm...
Khóe mệnh hắn khẽ nhếch, thì kệ bọn chúng đi tìm sát thủ Trường Bào thôi.
Oan có đầu nợ có chủi
Suy đi nghĩ lại, hắn ở lại Bắc Kinh ngoại trừ kết thù oán với hai nhà Quân Thẩm thì chẳng có gì phải lo lắng nữa cả.
Tiêu Dương không hề biết rằng, vì để đối phó với hắn, Nhà họ Thẩm đã mời cả Thiên Tử Các, Thần Tiên Môn và cả sát thủ Huyết Ma tới. Còn thêm cả lực lượng của Nhà họ Thẩm nữa, bốn thế lực hợp lại, hắn muốn rời khỏi Bắc Kinh chưa chắc đã dễ dàng như vậy. Bởi vì, Thẩm Thiên Vân của Nhà họ Thẩm đã biết được thân phận của Tiêu Dương từ chỗ Lam Chấn Hoàn rồi.
Hắn là đệ tử của sát thủ Trường Bào!
Đối với mấy thế lực đang âm thầm truy tìm Trường Bào thì bắt được Tiêu Dương chính là điểm mấu chốt.
Một mạch nước ngâm cực mạnh đang nhằm về phía Tiêu Dương. Thế lực bốn nơi tụ họp lại ở Nhà họ Thẩm, có thể nói rằng, đủ để dời núi.
Mà tất cả những điều này, Tiêu Dương vẫn chưa hay biết gì.
- Xem ra, vẫn nên nhanh chóng đưa đại tiểu thư trở về Minh Châu.
Tiêu Dương mở mắt:
- Tiếp theo, nên tới lúc Lăng Thiên tấn công rồi!
Đôi mắt lóe lên tia sáng. Là một trạng nguyên văn võ toàn tài của đời Tống, bên trong Tiêu Dương chảy dòng máu kiêu ngạo, hiếu thắng. Trong lòng hắn biết, tiểu đội Lăng Thiên được thành lập đã phải hứng chịu không ít chỉ trích và thù hận. Tranh cãi bằng miệng lưỡi chỉ là hạ sách, điều Tiêu Dương muốn làm là dùng hành động bịt miệng những tiếng bàn tán ấy lại.
Nếu đã tên là Lăng Thiên, thì ta càng có thể lăng thiên(lên trời).
Ánh mắt Tiêu Dương hướng về phía ngoài cửa sổ, lát sau, bỗng nhiên mở miệng:
- Hình như... đây không phải đường tới Nhà họ Quân.
Vừa dứt lời, tài xế taxi phía trước không trả lời mà mạnh mẽ giẫm chân ga, cỗ xe càng phóng nhanh về phía trước. Chẳng cần nói gì cũng đã đủ hiểu ý rồi.
Thấy vậy, Tiêu Dương chẳng có động tĩnh gì.
Hắn khẽ nhếch khóe miệng, dứt khoát tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Kẻ tài cao đương nhiên gan phải lớn!
Tiêu Dương lại muốn xem xem, rốt cuộc phía trước có gì đang chờ đợi hắn.
- Xem ra, vì thù giết hai đứa con trai của Nhà họ Thẩm, bên đó quyết tâm phải giết được kẻ thù mới dừng tay rồi.
Chỉ cần Tiêu Dương có chút đáng nghi, chắc chắn sẽ lọt vào quá trình trả thù của Nhà họ Thẩm.
Chiếc xe Mercesdes nhanh chóng chạy về phía vùng ngoại ô, trong mắt lái xe là vẻ ngạc nhiên vô cùng. Đối diện với tình cảnh đột ngột không kịp trở tay này mà người thanh niên này vẫn luôn giữ vẻ mặt bình tĩnh. Cứ như không thấy gì vậy, nếu không phải trên xe có kính chiếu hậu có thể nhìn rõ mặt Tiêu Dương, tài xế còn tưởng phía sau mình không có người ấy chứ.
- Hê, thật không hổ là thần y Tiêu Dương!
Lái xe lạnh lùng nói một câu đấy, rồi lại tăng tốc.
Chiếc xe chạy như bay, nhanh chóng tiến tới một khu rừng lá phong ở khu ngoại ô.
Pực!
Sau khi dừng xe, tài xế đã chuẩn bị xong từ lâu, lập tức đẩy cửa xông thẳng ra ngoài, bóng người nhanh chóng biến mất chẳng chút dấu vết. Còn Tiêu Dương vẫn đang ngồi im trong xe, không nhúc nhích.
Một chiếc lá phong cuốn theo chiều gió...
Phùi
Gió bắt đầu nổi lên rồi!
Trong rừng lá phong, từng bóng người màu tím dần xuất hiện, đồng thời, cánh tay nhanh chóng chuyển động, chỉ thoáng sau, gió lớn nổi lên, cuồng phong như vũ bão, nhanh chóng thành gió lốc, bổ thẳng về phía giữa chiếc xe taxi.
Phù! Phù! Phù!
Tựa như chỉ trong một giây đồng hồ, cả chiếc xe đều bị lật!
Âm một tiếng thật lớn, cửa xe bật mở, một người mặc áo dài trắng xông ra...
Lúc này, những người mai phục đã chuẩn bị từ lâu.
Gió mạnh gào thét, cuốn theo những chiếc lá phong đỏ rực, mỗi một phiến lá đều đang bay với tốc độ cực lớn, tựa như những lưỡi cưa sắc bén, xé gió lao đến.
Vèo! Vèo!
Bóng người áo trắng linh hoạt né tránh trên không, tốc độ cực kỳ nhanh. Bỗng nhiên bóng người lướt đến một cành cây, cành cây lập tức đứt đoạn, thân người kia ngửa ra sau, cành cây xoay tròn, đón nhận đám lá phong sắc bén kia lao tới.
Ào ào rơi rụng.
Cành cây trong tay Tiêu Dương tựa như thanh thần khí phát ra sức mạnh cực kỳ mạnh mẽ, xoay tròn tới không một kẽ hở, không một phiến lá nào có thể vượt qua nó. Đúng lúc đó, thân mình người áo trắng cũng dần dần chạm đất... Mũi chân chạm đất, sự tấn công xung quanh cũng ngừng lại.
Khoảng mười tên áo tím vây thành vòng tròn, bao vây Tiêu Dương, ánh mắt cảnh giác.
Bọn chúng nghĩ rằng Tiêu Dương sẽ phá giải được chiêu tấn công này, nhưng lại không ngờ hắn lại làm điều ấy một cách dễ dàng tới vậy.
Dựa vào thực lực của bọn chúng, tuyệt đối không phải là đối thủ của vị Tiêu thần y trước mặt này.
- Vệ sĩ tử y của Nhà họ Thẩm?
Tiêu Dương nhếch miệng cười, giơ cành cây trong tay lên, quét ánh mắt xung quanh, lạnh nhạt nói:
- Ra đây đi.
Yên lặng hồi lâu...
Một tầng lá phong trên mặt đất khẽ bay lên, bỗng nhiên, ba bóng áo xanh cùng lúc xuất hiện trong tâm mắt Tiêu Dương, ánh mắt lóe lên tia kinh ngạc. Cười khinh thường, một tên trong số đó lên tiếng:
- Quả thật có chút bản lĩnh, thảo nào người Nhà họ Thẩm không đối phó được với mày.
- Thần Tiên Môn?
Con người Tiêu Dương khế co rút.
Khóe miệng tên thanh niên kia nhếch lên thành nụ cười:
- Không ngờ mày cũng biết đến sự tồn tại của Thân Tiên Môn chúng tao.
- Đương nhiên rồi.
Tiêu Dương cười ha ha:
- Chẳng phải cũng giống mấy tên như Ngưu Tiên( *** bò) Môn, Cẩu Tiên (*** chó) sao?
Hắn vừa dứt lời, sắc mặt ba tên thanh niên đều trở nên lạnh lẽo:
- Muốn chết!
- Nếu mày đã không uống rượu phạt, vậy thì, bọn tao chỉ đành cho mày uống rượu phạt thôi.
Sát khí nồng nặc!
Bọn chúng còn chưa từng gặp người dám vũ nhục Thần Tiên Môn đâu!
- Rượu phạt?
Tiêu Dương nở nụ cười, liếc mắt nhìn xung quanh.
- Gió thu phơ phất, lá phong đầy đất, đúng là nơi phù hợp để uống rượu mà.
Một tên thanh niên cười lạnh.
- Nếu có cơ hội, bọn tao nhất định sẽ tặng mời mày ly rượu an nghỉ.
- Lên
Mười tên tử y lập tức phát động tấn công, chỉ nháy mắt, gió mạnh nổi lên, lá bay khắp trời.
- Mặc dù khí thế không tồi, đáng tiếc, thực lực yếu quá.
Tiêu Dương cười ha ha. Trong nháy mắt, hắn bỗng quay người nhảy lên, thân mình tựa như mãn hổ tung bay, cành cây trong tay lướt trên không, lập tức gió lạnh nổi lên, áo dài trắng bay về phía một đám áo tím.
Áo tím kinh ngạc!
Bước chân vô thức lui vê sau, có điều, bỗng nhiên cảm thấy lồng ngực cực kỳ đau đớn. Âm!
Một chưởng của Tiêu Dương, thẳng vào giữa ngực, đập bay một tên tử y.
Tựa như chỉ xông lên rồi hùa theo ngã xuống, chẳng có chút chống cự, toàn bộ mười tên tử y đều ngã rạp xuống đất.
Tiêu Dương vứt cành cây trong tay xuống, vỗ võ tay phủi bụi, mỉm cười nhìn về phía ba tên tới từ Thần Tiên Môn:
- Mấy người nhìn đủ chưa?
- Hê, chỉ là loại võ công mèo ba chân mà thôi.
Một tên trong số đó cười lạnh nói, rồi bỗng 'vút" một tiếng, gã lôi ra một cây roi dài:
- Rượu phạt, không dễ uống như vậy đâu.
Vút! VútI
Gần như cùng lúc đó, hai âm thanh ghê người cũng vang lên.
Bóng người lấp loáng, ba cây roi dài vây Tiêu Dương lại.
Gió nổi, lá rơi.
Áo trăng tung người nhảy lên, giờ phút này, lại có vẻ xuất trần đến kì lạ.
Nụ cười mỉm vẫn không tắt, hắn chắp tay, đôi mắt sáng ngời như sao:
- Rượu phạt, tao cũng thích.
- Vậy thì nhận lấy đi!
Vào lúc tiếng vừa dứt, ba cây roi cùng lúc xé gió lao đến, tiếng động sắc bén tựa như có thể cắt đứt vạn vật quả thực khiến người ta nổi da gà; về phần uy lực, đây là thứ mười tên tử y vừa rồi không thể so được.
Khó trách, sau khi Tiêu Dương nhẹ nhàng hạ gục mười tên tử y, sắc mặt đám Thần Tiên Môn chẳng hề thay đổi. Bởi vì, bất kỳ ai trong số chúng, cũng có thể làm được như Tiêu Dương.
- Tam tiên trận.
Roi dài tựa sấm sét, sắc bén kinh người, trong nháy mắt đã chặn mọi đường đi của Tiêu Dương.
Bước chân Tiêu Dương thoáng trượt sang bên, tốc độ cực nhanh, lại ung dung tự tại như quý phi say rượu, chẳng phải chật vật tránh né như dự đoán của ba kẻ kia.
Lúc này, sắc mặt ba kẻ cùng khẽ biến.
- Thân pháp kỳ lạ quá.
Trận pháp của ba người, bọn chúng đã luyện tập tới nhuần nhuyễn, tới mức có thần giao cách cảm, roi dài tựa như rắn rết trên khung, tấn công không ngừng về phía Tiêu Dương.
Nhưng mà, Tiêu Dương vẫn dùng thân pháp không ai biết tên kia tiếp tục né tránh.
- Rượu phạt của Thần Tiên Môn, xem ra cũng chỉ thế này mà thôi.
Trong lúc né tránh, Tiêu Dương không quên nở nụ cười giễu cợt.
- Hừi! Tao lại muốn xem xem, mày có thể tránh bao lâu!
Một trong số ba kẻ lạnh giọng quát, bóng roi trong tay nặng nề vung lên, tựa như cơn sóng thần càn quét đất liền.
- Tránh? Tiêu Dương bỗng nhiên cười ha ha:
- Ông mày đây không có thời gian chơi với chúng mày đâu.
Hắn vừa dứt lời, bóng người bỗng xông vụt lên, mượn một khe hở nhỏ tránh thoát phạm vi tấn công của ba roi.
- Muốn chạy?
Một trong số ba tên phản ứng nhanh nhất, roi dài trong tay lập tức giơ lên, đuổi sát theo Dương Tiêu, gã cũng vọt người nhảy lên theo!
Khuôn mặt tươi cười, sát khí trải rộng.
- Chạy?
Tiêu Dương xoay người trên không:
- Còn chưa uống rượu mà, sao tao nỡ chạy cơ chứ.
- Vẫn nên để tao tặng chúng mày rượu phạt thì hơn!
Tiêu Dương cười ha ha rồi bỗng nhiên, bóng người hắn lao nhanh về phía tên đuổi theo mình gần nhất.
Khí thế hùng mạnh bàng bàng bỗng xuất hiện, sát khí tan lỏa.
- Gì cơ?
Tên thanh niên Thần Tiên Môn kia khựng lại trên không, sợ hãi bật thốt lên:
- Không xong rồi!
Mà lúc này đây, giọng nói Tiêu Dương đã gần trong gang tấc...
- Chén rượu phạt thứ nhất, tiễn quân ngàn dặm không chút lưu luyến.
Âm! Âm! Âm!
Roi dài chưa đến, bóng chưởng đã nặng nề giáng lên lưng, dưới sức ép hùng hậu mạnh mẽ, thân hình tên thanh niên kia bị bắn ra sau, phun ra một búng máu tươi, khi ngã xuống đất, kinh mạch toàn thân đã đứt đoạn.
Một chiêu, chết!
Hai tên thanh niên còn lại ở dưới sắc mặt đồng thời đại biến.
Sức mạnh kinh khủng quái!
Bóng áo trắng từ trên trời giáng xuống, tốc độ cực kỳ kinh người, chỉ trong nháy mắt, lại tấn công đợt mới.
- Chén rượu phạt thứ hai, Tu la địa ngục nâng cốc mừng!
Tiếng ầm ầm, giáng thẳng từ trên trời xuống đỉnh đầu!
Cả thân mình khảm sâu dưới lòng đất, tắt thở chết luôn!
Nếu không phản kích thì thôi, một khi hắn đã phản kích thì tựa như ngàn tia sấm sét, trực tiếp giết chết
Tên thanh niên cuối cùng còn lại mắt mở trừng trừng như muốn nứt, tinh thân hoảng loạn, nhanh chóng quay đầu bỏ chạy...
- Chén rượu phạt thứ ba, đoạt mệnh đẫm máu say vô hồn!
Âm! Máu tươi nhuộm đỏ rừng phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận