Hộ Hoa trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 706: Tuyên thệ trước trận chiến!

Chương 706: Tuyên thệ trước trận chiến!Chương 706: Tuyên thệ trước trận chiến!
"Bồ Tát xử thai kinh" đã tạo nên một cơn gió vô hình ở Nagoya Đảo Quốc. Còn ban đêm ở Minh Châu Viêm Hoàng vẫn là những ánh đèn sáng rực.
Sáng mai đã phải xuất phát đến Nagoya Đảo quốc, sau khi Tiêu Dương thông báo tin tức mình phải tạm rời đi vài ngày với những người thân thuộc, liền trở về ngồi khoanh chân trong phòng bảo vệ.
Đại hội thi họa khu vực Minh Châu vừa mới kết thúc, trận đấu toàn quốc tháng sau mới bắt đầu. Giờ Tiêu Dương cũng chẳng có chuyện gì quan trọng nên không phải phiền não vì mình không có thuật phân thân. Hơn nữa, lúc này Tiêu Dương đang vô cùng mong chờ.
"Một khi có được "Bồ Tát xử thai kinh", tốc độ ngộ đạo gia tăng, tiến trình hình thành của thế giới "Thượng cổ hồng hoang" chắc chắn cũng sẽ tăng nhanh. Ít nhất... có thể tạo ra thêm vài mãnh thú thượng cổ mạnh mẽ một chút. Lúc này, Tiêu Dương không khỏi liếc mắt nhìn "con thỏ tinh" đang cố gắng để ngồi tư thế giống mình, không khỏi dở khóc dở cười.
Mãnh thú thượng cổ "Hống" này đúng là thành tinh, thường học theo động tác của mình. Có điều, Tiêu Dương có thể cảm nhận thấy,con thỏ tinh" này đúng là đang tu luyện. Tuy rời khỏi thế giới trong bức tranh "Thượng cổ hồng hoang”, nhưng dường như "con thỏ tinh" này vẫn có thể giữ được mối liên hệ, hấp thu được linh khí trong bức tranh "Thượng cổ hồng hoang”.
- Sư úy chi, cái hống nịch trứ thể tức hủ.
Trong đầu Tiêu Dương xẹt lên đoạn giới thiệu vê mãnh thú thượng cổ "Hống”", không khỏi đưa tay nhéo tai "con thỏ tỉnh" này,
- Thứ đồ chơi này, ngay cả sư tử cũng sợ sao?
"Con thỏ tinh" quýnh lên, kiên quyết bảo vệ trinh tiết của mình, rống lên với Tiêu Dương một tiếng.
"Con thỏ tinh" lập tức xìu xuống, dùng ánh mắt đáng thương nhìn Tiêu Dương, nhưng hai chân trước vẫn kiên quyết che phía dưới của mình. Thỏ có thể chết, không thể nhục!
Thế là, lúc này,'con thỏ tinh" liền đưa hai chân trước ra, xấu hổ bịt kín vị trí bên dưới của mình, bộ dạng đó, khiến Tiêu Dương không nhịn được bật cười ha hả,
Tiêu Dương trừng mắt nhìn nó.
Nghĩ tới đây, Tiêu Dương không kìm được chụp "con thỏ tinh" đưa ên cao, nhướng hai mắt nhìn, vừa thì thâm nói,
Uy áp cường đại tràn ngập khắp thế giới bức tranh "Thượng cổ hồng hoang”, phía xa có một con cọp đứng bên, không dám lại gần.
Nói được nửa câu, lại khiến Tiêu Dương nhớ đến thuộc tính "nước tiểu" của Bạch Húc Húc.
Tiêu Dương câm thằng nhóc đó chơi một lúc, tâm tình rất vui vẻ, rồi tiện tay quăng nó vào một góc nhỏ, Tiêu Dương tiến vào thế giới bức tranh "Thượng cổ hồng hoang”.
- "Con thỏ tỉnh" mày là đực hay cái vậy?
Ý nghĩa của nửa câu sau, tức là nước tiểu của mãnh thú thượng cổ "Hống" có tính chất ăn mòn rất mạnh, một khi bị dính phải sẽ bị rữa nát.
- Còn dám hung hăng với tao?
Tiêu Dương không kìm được, cảm thán. Trước khi ba vị tiền bối Ngũ, Thất, Cửu hạo kiếp trăm năm trước đã đạt Tâm Lôi Cửu Kiếp, chỉ cách cảnh giới tiên nhân một bước nữa thôi.
- Còn biết e lệ nữa hả, đến đây, xem thử một chút nào.
Chịu sự ăn mòn của hàn độc trăm năm, ba vị tiên bối Ngũ, Thất, Cửu đã phải chịu biết bao dày vò, cơ thể đã bị hủy, linh hồn đã thoát xác tiến vào cảnh giới tiên nhân! Giờ chỉ cân có được một cơ thể thích hợp để đoạt xá, vượt qua thiên lôi của Tâm Lôi Cửu Kiếp thành công, ba vị tiền bối sẽ thực sự trở thành tiên.
Ánh sáng vàng lấp lánh, trên thế giới bức tranh "Thượng cổ hồng hoang", ba món thần binh thông linh treo lơ lửng trên không, phát ra ánh sáng màu vàng chói mắt, bên dưới Tiêu Dương mở ra một vùng đất trống trải, tiên thân tâm của ba vị Ngũ, Thất, Cửu hóa ra ba hư ảnh đang ngồi khoanh chân thu nạp tu luyện.
- Cường đại thật!
Nếu không, một khi họ xuất thế thành công, có ba vị cường giả tiên nhân tọa trấn, mạch Kiếm Tôn chắc chắn có thể lật mình trở dậy, ít nhất, các Thế gia Hộ Long muốn tiêu diệt mạch Kiếm Tôn cũng phải suy xét đến cái giá phải trả.
Hơn nữa, hiện tại thực lực của ba vị tiên bối Ngũ, Thất, Cửu vẫn chưa trở lại đỉnh phong.
Tiêu Dương một mình khống chế trăm kiếm, mỗi một thanh Thiên Hoàng Kiếm đều chạy dọc theo một quỹ tích khác nhau, kiếm ý tràn ngập khắp thế giới bức tranh "Thượng cổ hồng hoang".
Uy lực của Tâm Lôi Cửu Kiếp vô cùng kinh khủng, từ xưa đến nay không biết bao nhiêu người tu tiên đều phải dừng bước trên cửa ải cuối cùng này.
Hơn nửa đêm, tiền bối Tiểu Thất mới xuất hiện trước mặt Tiêu Dương, bắt đầu truyền thụ cho Tiêu Dương ảo diệu của trận pháp cấp cao. Tiêu Dương nghiêm túc lắng nghe học tập.
Nhưng, nói thì dễ, trên thực tế, vô cùng gian nan.
Tinh thân phấn chấn!
Thức trắng đêm không ngủ, trước hừng đông, sau khi Tiêu Dương khoanh chân ngồi điều tức trong thế giới bức tranh "Thượng cổ hồng hoang”, lại một lần nữa mở mắt, một tia thần thái lóe lên.
Trận pháp liên quan đến chuyện sau này mình có thể bày bố được mãnh thú thượng cổ trận không.
Một bước, xa như vạn thế giới.
Phải tranh thủ thời gian tu luyện kiếm pháp.
Thanh Liên Kiếm Ca uyên thâm, mình phải hao tốn rất nhiều thời gian để nghiên cứu.
Còn về Phong kiếm, chỉ có thể dựa vào cảm ngộ để hoàn thiện.
Vẫn chưa chắc chắn có thể độ kiếp.
Chỉ trong chốc lát, trăm kiếm cùng bay ra, thần kiếm nhận chủ bay múa trên đỉnh đầu Tiêu Dương.
- Thiên Hoàng Kiếm!
Ánh mắt Tiêu Dương dừng trên người ba vị một lát, thân ảnh rời xa vị trí của ba vị, khẽ phất tay lên, quát nhẹ.
Lần điều tức này còn hơn cả giấc ngủ của người bình thường, hơn nữa, sau một đêm tu luyện, thực lực của Tiêu Dương lại có tiến triển.
Không lúc nào là không tiến bộ.
Vùi! Vùi! Vùi
Lúc này Tiêu Dương có thể biến ra hai mươi lăm Hóa Tượng, trong khoảnh khắc hai mươi lăm Hóa Tượng biến ra bên cạnh Tiêu Dương, tất cả đều có hình tượng lạnh lùng tóc dài áo bào trắng, đang ngồi khoanh chân.
Phụ ảnh Hóa Tượng của Tiêu Dương cũng tự tu luyện!
Cảnh này dĩ nhiên khiến cho ba vị tiền bối Ngũ, Thất, Cửu vô cùng chấn động.
- Phụ ảnh Hóa Tượng có thể tự mình tu luyện!
Tròng mắt của Tiểu Ngũ sắp rơi cả ra ngoài.
- Tuy huyễn hóa ra được phụ ảnh Hóa Tượng, nói thế nào cũng gây ra suy yếu cho bổn tôn. Nhưng Hóa Tượng này ở đâu cũng đều giống như cái bóng đi theo bổn tôn, bổn tôn gặp nguy hiểm, toàn bộ phụ ảnh Hóa Tượng đều quay về, có thể phát huy 100% lực chiến đấu.
Ba vị các lão Lam Chấn Hoàn đứng phía trước, bên cạnh là mười người của Tiểu đội Tinh Anh, bên kia là mười tinh anh bình thường của hệ thống cảnh sát, được gọi là Đội tinh anh hail
Bảy giờ rưỡi, Tiêu Dương còn cứ nghĩ mình đến sớm rồi, không ngờ, vừa mới vào sân huấn luyện dưới lòng đất, đảo mắt nhìn, mọi người gần như đã đến đông đủ.
Đương nhiên không phải Tiêu Dương ăn no rỗi việc không có gì làm nên dậy sớm. Chẳng còn cách nào khác, tối qua Lam Chấn Hoàn đã thông báo với hắn, trước tám giờ chắc chắn phải có mặt ở Vũ Phong Quán, chuẩn bị xuất phát để đến Nagoya, Đảo quốc.
Lái xe đến thẳng Vũ Phong Quán.
Cô gái nhanh chóng bỏ trốn, để lại Tiêu đại gia đứng đi trên con đường của sân trường cười ha hả.
- A... Tiêu đại gia xấu quá đi.
Không khí buổi sáng, rất trong lành.
Vùi
"Con thỏ tinh" thẹn thùng cả đêm, giờ cuối cùng đã cố lấy lại dũng khí trở về trên vai Tiêu Dương.
Chừng bảy giờ sáng người trong sân trường không nhiều lắm, thỉnh thoảng chỉ có vài nam nữ tập thể thao đi qua người Tiêu Dương.
- Oa, Tiêu đại gia, con thỏ trên vai anh đẹp quá, có thể cho em vuốt thử không?
Một cô gái xinh đẹp yêu kiều đi ngang qua kêu lên.
- Được,
Tiêu đại gia hào phóng nói,
- Em sờ thử nó, tôi sờ thử em nhé.
Bổn tôn Tiêu Dương thoáng lắc người, đẩy cửa phòng bảo vệ, hít sâu một hơi.
Tiểu Thất cũng khiếp sợ.
- Chả trách năm đó nghe đồn năm đó khi kiếm tiên mạnh nhất đang ở cảnh giới Hóa Tượng, kẻ địch cùng cấp không thể nào đánh lại được. Thậm chí, khi ông ở cảnh giới Hóa Tượng đã từng giết cường giả Tâm lôi kiếp. Hóa ra, phụ ảnh Hóa Tượng của Thanh Liên nhất mạch, lại khác thường như vậy, có thể tự tu luyện tích lũy sức mạnh, một khi bộc phát, theo lý, chắc chắn có thể phát huy được sức mạnh lớn nhất.
Thanh Liên nhất mạchi
Tiểu Cửu hít sâu một hơi lạnh.
- Hai mươi lăm phụ ảnh Hóa Tượng cùng tu luyện, đến khi tất cả quay trở về bổn tôn, thực lực chồng lên nhau, chắc chắn sẽ tăng vọt.
Hai mươi người mặc trang phục giống nhau, hai màu xanh trắng, pha phong cách cổ đại, trên tay có thêu rồng vàng, có khí thế thống trị thiên hạ.
Bên cạnh mỗi người, đều có một cái túi giống nhau, đựng quần áo cùng vài vật dụng thường ngày của bản thân.
Soạt soạt soạtI
Sau khi nghe tiếng bước chân của Tiêu Dương, mọi người đều nhìn sang.
- Chào thầy.
Vẻ mặt của mười người Tiểu đội Tinh Anh vô cùng cung kính, tinh thần hưng phấn, hành lễ với Tiêu Dương.
Phía bên kia, mười người Tiểu đội Tinh Anh hai cũng chào,
- Chào huấn luyện viên Tiêu!
Tiêu Dương mỉm cười, kính lễ với hai mươi người.
Lúc này,'con thỏ tinh" đứng trên vai Tiêu Dương cũng ra hình ra dạng đưa một chân trước của mình lên.
Nhìn thấy cảnh này, mọi người không nhịn được cười. Nhưng, trong hoàn cảnh nghiêm túc thế này, không ai dám cười thành tiếng, ai nấy đều nghiêm mặt, cố nén tiếng cười.
- Tiêu Dương, lần này Tiểu đội Tinh Anh xuất chiến, để tránh phiền phức, sẽ do mình cậu dẫn đội.
Lam Chấn Hoàn bước lên, vẻ mặt đầy kỳ vọng.
- Đợi cậu khải hoàn!
Bộp!
Hai người đập tay.
Một mình Tiêu Dương dẫn đội, vì Lam Chấn Hoàn rất hiểu Tiêu Dương. Với tính cách và thủ đoạn làm việc của thằng nhãi này, cử thêm vài người nữa đi cũng chỉ trở thành gánh nặng và trói buộc hắn mà thôi.
- Còn khoảng mười phút nữa là xuất phát.
Lam Chấn Hoàn nói.
- Tiêu Dương, trước khi xuất phát, cậu có gì muốn nói với đội viên của mình không.
Vẻ mặt Tiêu Dương vô cùng trịnh trọng, hắng giọng một tiếng, cất bước lên trước.
Ánh mắt sắc lạnh quét qua hai tiểu đội trước mặt.
Từng thành viên trong hai tiểu đội đều có vẻ mặt nghiêm túc, cùng với tinh thân phấn chấn, ánh mắt vô cùng nóng bỏng nhìn vị Huấn luyện viên Tiêu, thây giáo Tiêu trên thân mang đầy truyền kỳ trước mặt.
Họ đã chuẩn bị xong tâm lý, lắng nghe những lời tuyên ngôn chiến đấu, cổ vũ tinh thân của Tiêu Dương.
Đã chuẩn bị tuyên chiến trước khi ra chiến trường giống như chiến tranh thời cổ đại.
Tuyên thệ trước trận chiến!
Khẳng khái kích dương, kích động lòng người!
- Còn mười phút nữa là phải xuất phát rồi!
Tiêu Dương lớn tiếng nói, - Mọi người ăn sáng chưa?
Ùm! Ùm!
Ba vị các lão sau lưng Tiêu Dương suýt té ngửa.
Trên trán đầy gân xanh giống như cơn mưa to trút xuống.
Bóng dáng chật vật nhìn chằm chằm Tiêu Dương, nhất thời dở khóc dở cười.
Ai ngờ vẻ mặt hắn nghiêm túc như thế, mà lại thốt lên một câu như vậy.
Sau vẻ mặt ngạc nhiên, thành viên hai tiểu đội đồng loạt trả lời,
- Ăn rồi!
Rất nghiêm túc!
Tiêu Dương hài lòng gật đầu, ánh mắt đảo qua:
- Lam Hân Linh, Tiểu đội Tinh Anh, Bạch Khanh Thành, Tiểu đội Tinh Anh hai, bước ra khỏi hàng.
Hai cô gái bước ra.
Tiêu Dương khoát tay,
- Hai người các cô, cùng tôi ra ngoài có chút chuyện, những người còn lại, tập trung trước cửa Vũ Phong Quán.
Hai cô gái nhìn nhau khó hiểu, giờ phút này còn có chuyện gì quan trọng cần xử lý? Nhưng vẫn bước đi theo Tiêu Dương.
- Linh nhi, chị cả, nghe nói bữa sáng ở Vũ Phong Quán ngon lắm...
Bạn cần đăng nhập để bình luận