Hộ Hoa trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 1386: Tiên kiếp lại tới

Chương 1386: Tiên kiếp lại tớiChương 1386: Tiên kiếp lại tới
Quét ngang toàn quân!
Rất nhiều kẻ mặc áo bạc còn chưa kịp phản ứng thì thân đã bị đập trọng thương. Trong tích tắc khi chúng rơi xuống mặt đất, lưỡi kiếm sắc bén đã giáng xuống.
Đệ tử Kiếm Tông lại rút thân kiếm ra khỏi vỏ vào giờ khắc này.
Tàn sát!
Đại trận Cửu Ma Tỏa Thiên giống như Quỷ môn quan của Ma môn, không thể vượt qua, chỉ có thể chịu bị đánh.
Gia Cát Bân và Thần vương áo bạc vừa bị giết, đám áo bạc cầm Huyết Ma Lợi Khí bị chụp bay, Ma môn hoàn toàn bị đánh loạn, căn bản không có cơ hội nào để phản kích, chỉ có thể bị động chịu đòn, bị giết hại! Kỷ Ly tiên nhân lại đại khai sát giới! Đã không có Gia Cát Bân kiềm chế, Kỷ Ly tiên nhân chẳng khác gì một cỗ máy giết người, thân kiếm trong tay chỉ tới đâu là thắng lợi, không gì cản nổi, không kẻ nào địch nổi.
Cả ngọn núi vô danh lúc này đã bị nhuộm màu đỏ của máu.
Một vùng trời đất chỉ có giết chóc.
Chỉ tiếc là con chim sẻ Ma môn lại bị mất mạng bởi bọ ngựa. Được làm vua, thua làm giặc, cho dù Gia Cát Bân chết cực không cam lòng nhưng lão cũng chỉ có thể kêu khóc với Diêm vương thôi. Tay Tiêu Dương cầm Kim Kiếm đứng trên không trung, vẻ mặt lạnh nhạt đưa mắt nhìn đám người trong Ma môn ngã vào vũng máu. Đúng như hắn nói, tất cả đám người Ma môn tới đây xâm phạm hôm nay đều không thể sống sót rời đi.
Trên cả ngọn núi vô danh, chỉ còn một chỗ là yên tĩnh.
Dưới sự dẫn dắt của hắn, chiến dịch trên ngọn núi vô danh không còn gì phải lo lắng.
Vù vù vùi
Tông chủ chí tôn của Kiếm Tông!
Đệ tử Kiếm Tông không ai bảo ai, đều đứng bảo vệ địa phương này.
Mái tóc bạc tung bay trên bầu trời đỏ thâm, tay cầm Kim Kiếm giống như Chiến thần tuyệt thế, không thể nào địch nổi.
Chính là bãi cỏ nơi Quân Thiết Anh đang nằm.
Từ giờ khắc này trở đi, Tiêu Dương càng như lá cờ mang theo linh hồn vĩnh viễn bất hủ của Kiếm Tông.
Hai đại cường giả của Ma môn đều chết trong tay hắn.
Tuyệt không nuốt lời.
Từng tiếng kêu thảm thiết bao phủ cả ngọn núi vô danh. Trận chiến đã đến hồi kết thúc. Rất nhiêu đệ tử Kiếm Tông giết tới vui sướng, hô to đã nghiên. Đám áo bạc trước sau ngã xuống, cán cân thắng lợi đã nghiêng hẳn về phía Kiếm Tông.
Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ ở phía saul
Ngay lúc này, bỗng nhiên một tiếng rung động vang vọng lên.
Hai mắt cô nhắm lại, vẻ mặt yên bình ngủ say, giống như mỹ nhân ngư đang ngủ, vô cùng yên tĩnh. Nhưng trên mặt cô lại có một tâng băng sương màu trắng mờ nhạt, khiến nội tâm kẻ khác quặn đau. Tông chủ chí tôn một đầu tóc bạc là bởi vì người này, ai cũng hiểu tâm quan trọng của cô gái đang nằm trên mặt đất này.
- Kỷ gia gia, người và Tiêu Tiên Nhân trong ứng ngoài hợp, nhất định có thể phá được đại trận Cửu Ma Tỏa Thiên này.
- Là Tiêu Tiên Nhân!
Vù! Mũi thần kiếm đâm thẳng tới!
- Có người đang công kích đại trận Cửu Ma Tỏa Thiên!
Càng phát ra tiếng động đỉnh tai nhức óc.
Cả ngọn núi vô danh cùng chấn động, đá vụn bay tán loạn. Không ít bóng người lảo đảo vài cái, ngẩng đầu nhìn phía trên.
Đại trận Cửu Ma Tỏa Thiên, phái
Một tiếng nổ mạnh vang vọng. Ngay sau đó, bốn phương tám hướng, tại chín cây cột bộc phát ra tiếng âm vang.
Chiến đấu trên ngọn núi vô danh đã chấm dứt. Tiểu Thần Long lại khôi phục hình dáng tên nhóc mập, nhưng lần này chẳng ai dám coi thường tên nhóc này nữa. Nếu không phải cậu để lộ chân thân thần long thì sợ rằng Kiếm Tông sẽ phải đối phó với rất nhiều người áo bạc, xuất hiện không ít thương vong. Các đệ tử Kiếm Tông đang quét dọn hiện trường, tập hợp được rất nhiêu Huyết Ma Lợi Khí và Tỏa Tiên Liên. Những thứ này đều sẽ là một phần quà lớn mà Kiếm Tông trả lại cho Ma môn.
Tiêu Dương giương mắt nhìn thoáng qua, cảm nhận một trận gợn sóng quen thuộc, ánh mắt không khỏi sáng lên:
Kỷ Ly tiên nhân tìm đúng điểm công kích của Tiêu Tiên Nhân, đánh vào cùng một ma trụ, phát ra đòn tấn công mãnh liệt!
Âm ầm ầm!
Cả đại trận Cửu Ma Tỏa Thiên bắt đầu chấn động kịch liệt.
Ánh mắt hắn nhìn về phía Kỷ Ly tiên nhân.
Từ giờ khắc này trở đi, trong lòng đám người Kỷ Ly tiên nhân đều coi Tiêu gia là bằng hữu có thể tin cậy.
Điều này đã đủ nói rõ lập trường của Tiêu Tiên Nhân.
Khi nghe nói bên ngoài đại trận chính là Tiêu Tiên Nhân của Tiêu gia, đôi mắt của Kỷ Ly tiên nhân lóe lên một tia bất ngờ. Dù sao thì mọi người trong giới tu hành ngày hôm nay đều biết Kiếm Tông và Hộ Long thế gia đang đại chiến sinh tử. Ai ra tay hỗ trợ một phe sẽ trở thành kẻ địch của phe còn lại. Đại trận Cửu Ma Tỏa Thiên do Ma môn bố trí, mà hôm nay Tiêu Tiên Nhân ở bên ngoài căn bản không biết tình huống thế nào, không ngờ công nhiên công kích đại trận Cửu Ma Tỏa Thiên, cố gắng phá trận!
Khói đặc biến mất. Xuất hiện trước mặt mọi người là bầu trời âm u.
Mây đen ập đến.
Đồng thời một bàn tay màu vàng thật lớn cũng từ từ tiêu tán.
Tiêu Tiên Nhân và Tiêu Tịnh Y, bên cạnh còn có hòa thượng Giát Giát đang bị thương.
Sau khi đại trận Cửu Ma Tỏa Thiên bị phá, cảnh tượng máu tanh xuất hiện bên trong khiến tinh thần người khác phải rung động!
Cả ngọn núi vô danh như do máu tươi đúc thành! Hầu như kiếm sắc trong tay mỗi đệ tử Kiếm Tông đều nhuốm đỏ, tỏa ra ánh sáng lạnh chói mắt.
Từng đôi mắt lạnh lùng kiên quyết nhìn lại, giống như những thanh thân kiếm xuyên thấu linh hồn.
Ngay cả Tiêu Tiên Nhân cũng không nén nổi hít sâu một hơi khí lạnh. Có thể tưởng tượng nổi, trận chiến này thảm thiết đến đâu.
- Khi chúng tôi chạy tới thì lão đã bỏ chạy mất rồi.
- Vậy còn Hàn Tiên.
Tiêu Dương yên lặng ghi nhớ trong lòng.
Tiếng nói vừa dứt, đồng tử Tiêu Dương mở to vài phân, nghiêng mặt nhìn lại, ánh mắt rơi vào Giát Giát, trong lòng không khỏi nặng nê thêm vài phần. Giờ phút này hiển nhiên Giát Giát bị thương không nhẹ. Chẳng qua khi nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Dương, Giát Giát vẫn cười thoải mái.
Tiêu Tiên Nhân mở miệng. Lúc này Tiêu Tịnh Y cũng kêu lên kinh hãi:- Chính là tế đàn trên đảo nhỏ giữa hồ kia. May mà hòa thượng Giát Giát liều mạng ra tay tại thời điểm mấu chốt, cắt đứt lúc đối phương đang làm phép.
- Hắn là cô ấy bị trúng một loại vu thuật quỷ dị, dung hợp với hàn độc chí âm. Một khi vu thuật tà ác này bị dẫn nổ, cô ấy sẽ bạo thể mà chết.
Tiêu Dương gượng cười khẽ:
- Nhìn cũng đẹp trai, phải không?
Trái tim Tiêu Tịnh Y chấn động. Cô có thể cảm nhận được hơi thở bi thương trong lòng Tiêu Dương.
Rốt cục đã xảy ra chuyện gì rồi?
Rất nhanh, Tiêu Tịnh Y liền nhìn theo ánh mắt của Tiêu Dương, thấy Quân Thiết Anh đang nằm trên mặt đất, đột nhiên khuôn mặt tái mét! Hơi thở tính mạng trên người Quân Thiết Anh đã cực kỳ yếu ớt. Liếc nhìn Tiêu Dương một cái, Tiêu Tịnh Y như hiểu rõ điều gì. Cô nghiêng mặt nhìn về phía Tiêu Tiên Nhân.
Lúc này Tiêu Tiên Nhân đã đi tới bên cạnh Quân Thiết Anh, phất tay một cái. Ánh sáng vàng kim lờ mờ phủ xuống thân thể Quân Thiết Anh.
Một hồi lâu, Tiêu Tiên Nhân thu hồi bàn tay.
- Tiêu tiền bối.
Ánh mắt Tiêu Dương mang theo một tia nóng vội nhìn Tiêu Tiên Nhân. Mặc dù hy vọng xa vời nhưng hắn vẫn mong đợi có kỳ tích xuất hiện.
Bóng dáng Tiêu Tịnh Y nhoáng lên, đi tới trước mặt Tiêu Dương, đôi mắt hiện lên vẻ sầu lo. Nhìn Tiêu Dương tóc bạc, cô không nén nổi dụi mắt mình, không tài nào tin nổi.
- Sao lại có thể như vậy?
Ánh mắt cô rơi vào mái tóc bạc trên người Tiêu Dương!
Lúc này Tiêu Tịnh Y kêu lên kinh hãi, đôi mắt hoảng sợ tái đi.
- ÁI
Nhưng kết quả hiển nhiên khiến kẻ khác vui mừng, cũng nằm ngoài dự đoán của Tiêu Tiên Nhân. Ông đã chuẩn bị tốt sau khi phá trận phải kịch chiến một phen. Nhưng đại trận Cửu Ma Tỏa Thiên vừa vỡ tan, không ngờ một bóng dáng kẻ địch cũng không có. Đương nhiên Tiêu Tiên Nhân sẽ không cho rằng kẻ địch quá yếu. Có thể bày ra trận pháp này, ít nhất phải có cảnh giới Kim Tiên. Điều này chỉ có thể nói rõ rằng, thực lực chính thức của Kiếm Tông càng mạnh hơn những gì họ thể hiện ra! Tiêu Tịnh Y nói:
- Lúc ấy tình hình hòa thượng Giát Giát hơi nguy hiểm, em và sư phụ phải chọn cửu Giát Giát trước.
Ánh mắt Tiêu Dương toát ra ý cảm kích.
Nếu bởi vậy mà Giát Giát gặp chuyện thì cả đời mình cũng không thể tự tha thứ nổi.
- Vụ thuật còn chưa dẫn bạo hoàn toàn là may mắn trong bất hạnh. Nhưng hàn độc chí âm này tuyệt đối trí mạng, cho dù là thân thể tiên nhân cũng khó có thể chịu được.
Vẻ mặt Tiêu Tiên Nhân hơi nghi hoặc, nghiêng mặt nhìn Tiêu Dương:
- Cậu vận dụng bí pháp gì trên người cô ấy sao?
Vẻ mặt Tiêu Dương trâm thấp gật đầu, giọng nói hơi khàn khàn, đau đớn:
- Nhưng tôi chỉ có thể kéo dài tính mạng cô ấy được một ngày.
Một ngày!
Trái tim mọi người không nén nổi chấn động.
Một ngày ngắn ngủi làm sao.
Thật sự Tiêu Dương đã không nghĩ ra được biện pháp nào khác, vẻ mặt nặng nề bất lực. Hơi thở áp lực cực độ tràn ngập trên người hắn.
Thanh hư kiếm trong đầu hắn đang run rẩy kịch liệt mà hắn cũng hoàn toàn không phát hiện ra.
- Một ngày.
Tiêu Tiên Nhân cũng không nén nổi thở dài một hơi, lắc đầu:
- Trừ phi...
- Có cách nào sao?
Dường như Tiêu Dương nắm được cây cỏ cứu mạng cuối cùng, vẻ mặt kích động khó nén, vô cùng lo lắng nhìn Tiêu Tiên Nhân, mang theo khát vọng mãnh liệt.
- Ẩn Vụ Tiên Hoa.
Tiêu Tiên Nhân mở miệng nhấn từng chữ một.
- Ấn Vụ Tiên hoa vô cùng hiếm thấy và thần bí trong ba nghìn thế giới, thậm chí là ở Thần Linh Cảnh Địa, Ma vực vô tận?
Rùa thần Ma Huyền bật thốt lên, sau đó cười khổ lắc đầu theo tiêm thức:
- Ẩn Vụ Tiên Hoa trong truyền thuyết quả thực có tác dụng khởi tử hồi sinh. Nhưng đã không biết bao nhiêu ngàn năm chưa từng thấy một gốc nào xuất hiện rồi. Mà chúng ta chỉ có một ngày.
- Có người đã từng nhìn thấy Ẩn Vụ Tiên Hoa trên Thiên Sơn.
Tiêu Tiên Nhân than khẽ một tiếng:
- Ta đã tìm tòi hơn nửa năm cũng chưa có thu hoạch hắn. Tiêu Dương, cậu là người có đại cơ duyên, có thể đi thử vận may. Nếu trong một ngày có thể tìm được Ẩn Vụ Tiên Hoa, cho Quân Thiết Anh ăn thì có thể cứu mạng cô. Nếu không...
Một ngày!
Thiên Sơn!
Ẩn Vụ Tiên Hoal Trong đầu Tiêu Dương như có từng luồng sét âm âm đánh tới. Cho dù là thế nào, đây cũng là một tia hy vọng cuối cùng!
- Hiện tại đặt vé máy bay nhanh nhất về Thiên Sơn thì cũng mất thời gian nhất định.
Tiêu Tịnh Y vội nói:
- Em đi trước đặt.
- Không cần đâu.
Không đợi Tiêu Tịnh Y rời đi, Tiểu Thần Long đã lộ vẻ trang trọng trước nay chưa từng có:
- Ba ba, người chỉ đường, con dùng bổn tôn mang người đi.
Tiêu Dương gật đầu, cất bước đi tới. Bỗng nhiên trên trời cao có từng luồng ráng đỏ hiện lên!
Xoạt xoạt xoạtI
Mọi người đều giương mắt nhìn tới, đồng tử co rụt lại.
- Là kiếp vân!
- Hồng vân lôi kiếp!
Trong tích tắc này, ánh mắt mọi người nhìn khắp xung quanh.
Bước chân Tiêu Dương dừng lại, giương mắt nhìn tới, lông mày nhíu lại.
Là lôi kiếp của hắn!
Ngay lúc này, Tiêu Dương chẳng có bất cứ chờ mong gì với lôi kiếp của chính mình. Bởi sự tồn tại của cánh tay Thượng Thương, căn bản mình khó có thể độ kiếp thuận lợi. Hôm nay kiếp lôi tới chỉ sợ cũng là bởi cánh tay Thượng Thương của mình. Nếu không thì sau lúc Tiêu Dương sử dụng giọt kiếm lực kia, luồng lực lượng đó đã đủ dẫn kiếp lôi tới rồi!
Lôi kiếp của Kiếm tiên đã lại tới!
Bạn cần đăng nhập để bình luận