Hộ Hoa trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 1341: Tấn công

Chương 1341: Tấn côngChương 1341: Tấn công
Phương tiện đi lại tất nhiên là theo quy tắc cũ, do Tiêu Nhu Y phụ trách.
Mọi người rời khỏi sơn cốc Kiếm tông, rất nhanh xuất hiện trên một con đường hẻo lánh. Chờ chừng năm phút, liền có một chiếc xe hơi chạy đến, chở mọi người thẳng đến phi trường.
Ngoại trừ những người trong Kiếm tông, rất ít người ngoài biết được, một trận chiến kinh thế hãi tục sắp diễn ra trên sa mạc.
Mà người khởi xướng trận chiến này chính là người đã từng đứng đầu hộ long thế gia, biến mất một trăm năm, Kiếm tôn nhất mạch.
Cuộc chiến tế cờ khai tông bắt đầu.
Vẫn là chuyên cơ đặc phái của Tiêu gia. Trên máy bay, không khí yên lặng vô cùng. Tất cả mọi người đều im lặng, hoặc bế mục dưỡng thần, hoặc nhìn ra ngoài cửa sổ, thần sắc nghiêm nghị. Ngay cả tiểu thần long cũng nhu thuận ngồi bên cạnh Tiêu Dương, không dám nói lung tung.
Trước đêm đại chiến, trong lòng mọi người đều có cảm giác kích động khó có được, chỉ chờ một khắc chiến đấu sẽ bộc phát.
- Gia gia, cha, người thân của chúng ta...
- Tôi nghĩ Dược cô sẽ lưu lại phương thức liên lạc.
Giát Giát sửng sốt:
- Cách ba mươi dặm là phạm vi tuần tra của Ma Môn. Chúng ta xuống chỗ này, tìm nơi nghỉ ngơi.
- Dược cô?
Dịch Quân Nhi không có đi theo. Cô ở lại thế giới Thượng cổ hồng hoang để chăm sóc Dịch lão thái bà. Nhưng cô vẫn không ngừng nhắc nhở Giát Giát, nhất định phải nghĩ biện pháp cứu người thân của cô ra. Lúc này, tâm trạng của Giát Giát cũng không chờ đợi được.
- Muội ấy có để lại phương thức liên lạc với ta.
Dịch Hàn là người kích động nhất. Trên máy bay, y cảm giác thời gian sao mà dài quá. Y hận không thể tiến vào trong đại sa mạc, tru sát tà ma, cứu người thân của mình ra. Mỗi lần nghĩ đến bọn họ đang phải thừa nhận đau khổ, trong tim Dịch Hàn lại cảm thấy đau nhức.
- Là ai2
Ban đêm, một chiếc xe từ từ tiến về phía sa mạc.
Y không ngừng hít sâu, điều chỉnh lại tâm trạng của mình.
Tiêu Dương nhìn về phía Kỷ Ly tiên nhân.
- Dược cô? Vũ Sơ Dung?
Tiêu Dương lên tiếng:
Thần sắc Thánh Long Vương trở nên cổ quái, quay sang nhìn Kỷ Ly tiên nhân. Ông và Kỷ Ly tiên nhân là bạn tốt nhiều năm, đương nhiên cũng biết được một đoạn tình cảm trước đó giữa Kỷ Ly tiên nhân và Vũ Sơ Dung.
Kỷ Ly tiên nhân gật đầu:
Lần trước Dược cô đến liên quấn lấy Kỷ Ly tiên nhân. Sau một phen trắc trở, bà đã vào Kiếm Trủng ở với Kỷ Ly tiên nhân. Nhưng nhờ có Tiêu Dương, bà đã khôi phục được sinh cơ, sau đó rời khỏi. Ngoại trừ Tiêu Dương, những người khác trong Kiếm tông không ai biết sự tồn tại của bà.
- Như vậy thì đệ cũng quở trách ta mất trăm năm.
- Vậy thì tốt quá. Năm đó, thấy Dược cô si tình huynh như vậy, ngay cả tôi cũng không nhịn được mà muốn chửi huynh.
Trong tay cầm một bức họa.
Kỷ Ly tiên nhân mỉm cười hạnh phúc, thản nhiên lên tiếng.
Tiêu Dương nhìn thoáng qua tấm bản đồ, cảm thán một câu. Kết cấu của cung điện rất phức tạp, thủ vệ lại sâm nghiêm. Nếu không phải Dược cô đã ở đây một thời gian dài, chỉ sợ không thu hoạch được nhiều tin tức đến như vậy.
- Ta đã chính thức chung sống với Vũ Sơ Dung.
Kỷ Ly tiên nhân trâm giọng nói:
- Trực tiếp xâm nhập vào, cung điện với kiến trúc phức tạp và rất nhiều cơ quan này sẽ mang đến cho chúng ta khá nhiều phiên toái. Ta và Dung nhi đã thương lượng qua, hành động ngày mai của chúng ta, tốt nhất là nên dụ đám thủ vệ của Ma Môn ra bên ngoài, sau đó giải quyết ngay bên ngoài.
Cho dù là như vậy, trên bản đồ vẫn có không ít những dấu chấm hỏi. Đó là những nơi mà Vũ Sơ Dung hoàn toàn không biết.
Thánh Long Vương có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng bật cười:
- Đây là bản đồ cung điện dưới lòng đất của Ma Môn.
Kỷ Ly tiên nhân mở tấm bản đồ, tất cả mọi người đều tập trung lại ngoại trừ tiểu thần long. Đối với cậu mà nói, ba ba bảo làm cái gì, cậu sẽ làm cái đó.
- Ma Môn kiến tạo cung điện dưới lòng đất này chỉ sợ hao phí không ít thời gian và nhân lực, vật lực.
Sắc mặt Kỷ Ly tiên nhân đen lại:
Ước chừng một tiếng sau, Kỷ Ly tiên nhân đã quay về.
Nghỉ ngơi một lát, Kỷ Ly tiên nhân rời khỏi sơn động.
Mọi người đi đến một ngọn núi yên tĩnh, sau đó bày ra trận pháp ẩn nặc khí tức.
- Chúng ta dẫn cường giả Ma Môn đi, Dung nhi và Văn Nhân Lan sẽ triển khai hành động bên trong, cứu người của Dịch gia, cùng chúng ta trong ứng ngoại hợp.
Kỷ Ly tiên nhân nói xong, thái tử Dịch Hàn không kêm được sự khẩn trương mà nắm chặt nắm đấm.
- Tất cả mọi người hãy nhớ kỹ lối vào cung điện.
Kỷ Ly tiên nhân nói:
- Ngày mai, một khi đánh vào, sẽ triệt để hủy diệt cung điện dưới lòng đất này.
Ánh mắt người nào cũng bắn ra quang mang.
Tiếp theo, mọi người thương lượng một số hành động cụ thể.
Đêm khuya yên tĩnh.
Tất cả đều chờ đợi ánh bình minh.
Văn Nhân Mục Tuyền cười lạnh: - Dịch Huyễn chết rồi, Dịch Nam cũng chết rồi, lão thái bà kia cũng đi tong. Còn cái mà các ngươi gọi là hy vọng cuối cùng, Dịch Hàn cũng đã chết. Các ngươi lấy gì mà kiên cường?
Dịch Cuồng Sư gào lên.
- Lão tặc Mục Tuyền, lão phu hận không thể ăn thịt của ngươi, uống máu của ngươi.
Văn Nhân Mục Tuyên mỉm cười nhìn Dịch Cuồng Sư.
- Lão sư tử, nhìn ánh mắt của ngươi thì dường như ngươi vẫn chưa nghĩ thông.
Còn chưa đến thời điểm tấn công, Tiêu Dương cũng không hạ lệnh cho hung thú Ly Lực thử giải trừ cấm cố này.
Yên tính chờ đợi.
Cung điện dưới lòng đất giống như một con mãnh thú đang tiềm phục trong sa mạc.
Cát bay đá chạy.
Bên trong bão cát, thỉnh thoảng có một đội thân ảnh ngân y lướt qua.
So với lúc trước, mức độ tuần tra đã được tăng cường.
Thủy lao cung điện dưới lòng đất, khí tức lạnh như băng tràn ngập, thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng rên rỉ thống khổ, hai đùi bị ngâm trong nước, bị một con tiểu trùng không biết tên hút máu.
Ánh sáng xuyên qua, cánh cửa đá mở ra, sắc mặt từng người Dịch gia đều không còn huyết sắc. Thậm chí có người đang hấp hối, có khả năng chết bất cứ lúc nào. Người nào môi cũng bị cắn nát. Khi cánh cửa mở ra, người vẫn còn khí lực thì ngẩng đầu lên, trong đó có Dịch Cuồng Sư. Ánh mắt của ông tràn đầy hận ý nhìn chằm chằm vào người đến.
Văn Nhân Mục Tuyền.
Hắn nhận được tin tức hung thú Ly Lực truyền về. Xung quanh cung điện dưới lòng đất đều thiết kế không ít cấm cố.
Tiêu Dương nhắm mắt, một lát sau, đột nhiên mở mắt ra.
Hung thú Ly Lực trong khoảnh khắc biến mất khỏi mặt đất.
Tiêu Dương nói nhẹ một câu.
- Đi thôi.
Tiêu Dương bước ra sơn động, vung tay lên, một con hung thú Ly Lực xuất hiện.
- Lão hãy thành thật đi, nói ra Côn Lôn Cơ Kính, còn có thể giữ lại được huyết mạch Dịch gia. Bằng không, các người ngay cả tư cách chết thống khoái cũng không có.
- Ác tặc, ngươi chết không được tử tế đâu.
Dịch Cuồng Sư nghiến răng, ánh mắt đỏ bừng nhìn Văn Nhân Mục Tuyền.
- Hừ, xem ngươi có thể kiên cường được bao lâu.
Văn Nhân Mục Tuyền phất tay, xoay người rời đi.
Ông ta nói Dịch Hàn đã chết ngay trước mặt Dịch gia, chỉ tiếc là người của Dịch gia vẫn rất mạnh miệng.
- Cho dù Dịch Hàn không chết, nếu y dám đến đây, ta sẽ bắt y trả một cái giá còn lớn hơn so với lần trước.
Ánh mắt Văn Nhân Mục Tuyền lóe lên sát khí. Bốn gã tiên nhân kia là đệ tử thân truyền của ông ta, lại quỷ dị mà chết hết.
Văn Nhân Mục Tuyền tin rằng, Dịch Hàn có trợ thủ bên cạnh.
Nhưng nếu chuyện đó phát sinh lần nữa, Văn Nhân Mục Tuyền sẽ không khinh địch, tuyệt đối không để bi kịch tái diễn.
Sau khi phát sinh chuyện lần trước, phòng ngự của cung điện được tăng lên gấp đôi.
Văn Nhân Mục Tuyên rất rõ lực lượng của cung điện hiện tại.
Sánh ngang thực lực của ông ta có năm người. Phần lực lượng này đủ để rúng động thiên hạ.
Huống chi vẫn còn cường giả tiên nhân.
Bên trên còn có một cường giả đỉnh phong tọa trấn.
- Thế lực đỉnh phong của Viêm Hoàng đều thuộc Tam Xích Thần giáo, ai dám tranh phong? Nếu Dịch Hàn có dũng khí đó, vậy thì chính là tự tìm đường chất.
Khóe miệng Văn Nhân Mục Tuyền nhấch lên nụ cười khinh miệt.
Một đêm yên lặng trôi qua.
Buổi sáng hôm sau.
Trên sa mạc nhấc lên một cơn gió lốc, bão cát nổi lên đầy trời.
Vùi! Vù! Vùi! Vùi! Vùi VùiI
Sáu thân ảnh xuất hiện.
Tiêu Dương, Tiêu Nhu Y, Dịch Hàn, Giát Giát, Bạch Húc Húc và Ninh Cốc.
Tiểu thần long đã được Tiêu Dương thu vào chén bể nhận chủ.
Cuộc chiến hôm nay sẽ do sáu người này xuất kích đầu tiên.
Còn chưa đến phạm vi Ma Môn, Bạch Húc Húc liền ức chế không được sự phấn chấn trong lòng. Cho đến nay, cậu ta luôn là tiểu chính thái e sợ thiên hạ không loạn. Hôm nay được đánh trận đầu, liền xung phong đi ngay.
Đón gió mà lướt đi.
Nửa tiếng sau.
- Mọi người chú ý, chúng ta đã tiến nhập phạm vi Ma Môn.
Tiêu Dương trầm giọng nói. Mặc dù trong lòng vẫn hoài nghi không biết vì sao ngân y nhân ám sát ngay cả hộ long thế gia, nhưng Tiêu Dương đã sớm nhận định trụ sở ngân y nhân là thuộc vê Ma Môn.
- Thực lực tiểu đội tuần tra của Ma Môn rất khác lạ. Nhưng phải cẩn thận bọn chúng có độc, còn có ám khí mà bọn chúng gọi là Huyết Ma.
Tiêu Dương nói.
Uy lực của Diệt Tiên phấn rất mạnh. Ngoại trừ cái này, không ai biết bọn chúng còn có thủ đoạn tỉ tiện nào nữa hay không.
Sáu người tiếp tục đi chừng mười thước.
Liên đụng phải một tiểu đội ngân y nhân.
- A di đà Phật.
Song chưởng Giát Giát hợp lại, niệm phật, đánh xuống sức mạnh chấn nhiếp linh hồn, trực tiếp xuyên qua linh hồn của mười tên ngân y nhân.
- Mẹ kiếp.
Tiểu chính thái ở đằng trước, đang định triển khai công kích, liền phát hiện mười tên ngân y nhân đã ngã xuống đất đoạn khí, không khỏi hô to một tiếng, ánh mắt ai oán nhìn Giát Giát.
- Hoa hòa thượng, tại sao lại sát sinh vui vẻ như vậy?
Thần sắc Giát Giát trang trọng, song chưởng hợp lại:
- Tôi đang siêu độ cho bọn họ.
Bạch Húc Húc nghe xong liền cảnh giác. Sáu người lại tiếp tục đi về phía trước.
Dịch Hàn cảm nhận được, sức mạnh phòng ngự của ngân y nhân trên sa mạc so với suy nghĩ của mình thì nghiêm mật hơn nhiều.
Sau khi thế như chẻ tre giết sạch đám người tuần tra trên đường, đột nhiên một thanh âm vang lên.
Vô cùng chói tai.
Thanh âm cảnh báo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận