Hộ Hoa trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 1331: Cảnh giới Sáng Thế

Chương 1331: Cảnh giới Sáng ThếChương 1331: Cảnh giới Sáng Thế
Kiếm khí cuồn cuộn tràn ngập thiên địa.
Lan tràn ngàn dặm.
Không ít người bên trong thượng cổ hồng hoang cảm nhận được nguồn khí tức hủy thiên diệt địa này.
May là không phải bên ngoài. Nếu không, nhất định sẽ khiến cho bốn Tiên nhân của hộ long thế gia khủng hoảng.
Bởi vì sức mạnh này còn mạnh hơn bốn Tiên nhân kia gấp trăm ngàn lần.
Kim tiên.
- Luồng khí tức này...
Lúc này, Thánh Long Vương bỗng nhiên ngẩng đầu. Ông đang bảo vệ cho Tiêu Nhu Y. Khi nhìn thấy hình ảnh đằng xa, ánh mắt không khỏi rúng động.
- Chắc Tiêu Dương đã đưa Luân Hồi đan cho Kỷ Ly tiên nhân dùng.
Trên bầu trời, một thân hình cao lớn đang đứng, tản ra sức mạnh mênh mông.
- Chẳng lẽ là Kim tiên?
Tất cả mọi người đều rúng động không thôi. Nếu không phải kiếm khí phía trước quá lăng liệt, sợ rằng đã không kêm chế được mà muốn tiến lên.
- Sức mạnh thật cường đại.
Kỷ Ly tiên nhân rơi xuống, nhìn sang bên này.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
- Kiếm tông rốt cuộc cũng có Kim tiên tọa trấn.
Thái Cực Vương hít một hơi khí lạnh:
Bạch Phát Ma Tôn cũng cảm thấy nghỉ hoặc.
Lúc này, Tiêu Nhu Y mở mắt, ánh mắt tràn đầy thân thái. Cô hiểu hành động của Tiêu Dương.
Tiểu thần long bay lên, thần long hiện thân.
Mọi người đều giật mình.
Một con thần long dài khoảng trăm trượng xuất hiện.
Tiêu Dương nắm chặt nắm tay. Lúc này hắn lại càng yên tâm làm việc của mình.
Tiêu Dương gật đầu với tiểu thần long.
Kỷ Ly tiên nhân đã sớm nghĩ đến bé mập luôn đi theo Tiêu Dương không phải là người bình thường. Nhưng tuyệt đối không nghĩ đến tình huống này.
Thần long chiếm cứ không trung, phát ra tiếng rông ngâm điếc tai, thiên địa biến sắc.
Một cột sáng bao phủ Vũ Sơ Dung.
Là thần long.
Vũ Sơ Dung bị lôi kiếp kim tiên oanh kích, sinh cơ tận diệt, chỉ còn lại một tia tâm mạch cuối cùng.
Một khắc này khiến cho Kỷ Ly tiên nhân vừa mới tấn cấp Kim tiên, tâm cảnh được củng cố vững như bàn thạch không khỏi há miệng.
Kỷ Ly tiên nhân nhìn Vũ Sơ Dung, ánh mắt tràn đây sự hối hận, thì thào:
Bảo vệ hơi thở của bà trong vòng một tháng. Một khi đoạn khí, tuyệt đối không còn cơ hội cứu sống.
Tiểu thần long thi triển Hồi thiên chi thuật. Tuy không thể cứu được Vũ Sơ Dung về lại tình trạng ban đầu nhưng có thể duy trì tính mạng cho bà.
Thần long chỉ tồn tại trong truyền thuyết lại xuất hiện sống động trước mắt.
- Thần long hồi thiên thuật.
Đây là một pháp thuật thân kỳ của Thần long nhất mạch.
Trăm năm mới thi triển một lần. Một lần thi triển tổn thọ mất trăm năm.
Vẩy rồng ánh vàng rực rỡ, thần thái uy vũ, khí tức tôn quý.
Lân phiến cả người phát ra thần quang thần thánh.
Ngâm dài một tiếng, tiểu thân long há miệng phun minh châu, tản ra ánh sáng chói mắt.
Là một con thần long.
- Dung nhị, trong vòng một tháng này, ta sẽ bù đắp cho nàng hết thảy.
Ông từ miệng Tiêu Dương biết được, nếu tiểu thần long thành công, Vũ Sơ Dung cũng chỉ duy trì tính mạng được một tháng.
Tiêu Dương khoanh tay đứng một bên. Hắn không nhắc đến việc tạo ra sinh cơ cho Vũ Sơ Dung.
Bởi vì chính bản thân hắn cũng không nắm chắc, cho nên không dám mang đến hy vọng cho Kỷ Ly tiên nhân.
Cảnh giới.
Rốt cuộc hắn phải đạt đến cảnh giới này mới có thể mang đến sinh cơ cho Vũ Sơ Dung một lần nữa?
Vấn đề này trong lòng Tiêu Dương, bao gôm cả Ma Huyền thần quy cũng không cách nào đưa ra được đáp án.
Nó chỉ nói rằng, trước đây đã rất lâu rồi, đã từng có người sáng tạo ra sinh mệnh trong thế giới của mình.
Đây là một sự thật.
Kỷ Ly tiên nhân chấn kinh:
- Cái gì?
Vũ Sơ Dung nói.
- Tiêu Dương đương nhiên là nghĩ hết thảy cho Kỷ gia gia của hắn. Bằng không cũng không tặng Luân Hồi đan cho huynh.
Kỷ Ly tiên nhân nắm chặt tay Vũ Sơ Dung.
- Nếu không nhờ Tiêu Dương, ta thật sự không biết phải làm thế nào.
- Dung nhi.
Kỷ Ly tiên nhân vọt đến, sợ lại mất đi một lần nữa, ôm chặt Vũ Sơ Dung vào lòng.
Ôm rất chặt.
Tiêu Dương và tiểu thần long lặng yên lui vê phía sau. Một tháng này để hai người đó yên tĩnh mà trải qua.
Khi hai người đã bình tĩnh lại, Kỷ Ly tiên nhân chuẩn bị cảm ơn Tiêu Dương và tiểu thần long, mới phát hiện xung quanh đã không có người.
- Một tháng có thể ở bên cạnh Kỷ đại ca, Dung nhi đã mãn nguyện lắm rồi.
Vũ Sơ Dung rúc vào lòng Kỷ Ly tiên nhân. Một khắc này, bà có cảm giác mình là người hạnh phúc nhất thế gian.
Bà biết tiểu thần long chỉ có thể duy trì được cho mình một tháng. Kỷ Ly tiên nhân cũng không giấu diếm bà. Đó là sự tôn trọng đối với tính mạng của Vũ Sơ Dung.
Giữa không trung, thần long vọt vào giữa đám mây, chuyển mắt liên biến mất, sau đó là một bóng người mập mạp hạ xuống.
Một giọng nói yếu ớt vang lên, hàng lông mi của Vũ Sơ Dung chuyển động một chút.
- Kỷ đại ca.
Cơ thể Kỷ Ly tiên nhân run lên, ánh mắt nhìn chằm chằm Vũ Sơ Dung.
Tiểu thần long đã hao phí trăm năm tuổi thọ để đổi lấy một tháng sống sót cho Dược cô.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Khi thân quang phủ xuống, sắc mặt vốn tái nhợt của Vũ Sơ Dung đã khôi phục huyết sắc.
- Linh đan mà muội đưa cho ta là Luân Hồi đan?
Vũ Sơ Dung lúc này mới phát hiện mình lỡ miệng, mỉm cười nói:
- Muội không lừa huynh. Chẳng lẽ huynh không muốn phục dụng Luân Hồi đan?
Kỷ Ly tiên nhân nhìn ra phía xa, rất lâu sau liên thở dài:
- Đứa nhỏ Tiêu Dương này luôn nghĩ cho người khác. Luân Hồi đan là một viên thân đan có thể khiến cho bao nhiêu người tranh giành. Thậm chí còn có người không tiếc sát hại cả người thân của mình.
Kỷ Ly tiên nhân thở dài một hơi, nắm chặt tay Vũ Sơ Dung:
- Dung nhi, đừng nói gì cả. Bắt đầu từ bây giờ, muội muốn đi đâu, ta cũng sẽ đưa muội đi.
- Muội muốn đi gặp tỷ tỷ.
Vũ Sơ Dung khẽ nói.
Hôm nay là ngày giỗ của Phi.
Hai người nhìn nhau.
Kỷ Ly tiên nhân mỉm cười:
- Được, ta dẫn muội đi.
Vực thẳm thượng cổ hồng hoang.
Tiêu Dương ngồi một mình trên đám mây, cảm nhận gió thổi từ bốn phía.
Mặc cho tâm tình ngao du trong thiên hạ.
Ánh mắt nhìn phía xa, mang theo một chút áy náy.
Vốn định hoàn thành hết thảy, hắn sẽ bế quan tu luyện một thời gian. Nhưng vì tâm ma của Kỷ Ly tiên nhân, hắn đành phải đưa ra Luân Hồi đan. Nhưng cũng vì vậy mà hại Dược cô.
Tiêu Dương tự trách mình về điều này.
- Rốt cuộc phải như thế nào mới tạo được một sinh cơ mới cho Dược cô?
Trong đầu Tiêu Dương cứ lặp đi lặp lại vấn đề này.
Thế giới thượng cổ hồng hoang là do họa đạo của hắn tạo thành.
Khi thế giới hông hoang còn đi theo bên cạnh hắn, họa lực và kiếm lực của Tiêu Dương tăng lên, nó cũng sẽ tăng theo. Nhưng sau khi Tiêu Dương an trí thế giới thượng cổ hồng hoang, dần dần chính bản thân hắn cũng không phát hiện, lực họa đạo đã phát sinh biến hóa. Họa quyển trong đầu cũng chỉ có quá trình tích lũy họa lực, chứ không có cảnh giới tương ứng.
Không có đạo chi kinh tiên.
Không có đạo chi vấn tâm.
Họa đạo đang đi con đường khác với tu hành bình thường.
Tiêu Dương nghĩ mãi mà không rõ, nhưng họa đạo chỉ lực vẫn đang ngày đêm tích lũy, cho nên hắn cũng không suy nghĩ nhiều.
Hôm nay tiểu thần long và Ma Huyền đều đồng thời nhắc đến cảnh giới, Tiêu Dương liền nghiêm chỉnh đánh giá họa lực nhưng vẫn không đưa ra được kết luận.
Vì thế hắn nằm trên đám mây, suy nghĩ kỹ càng về vấn đề này.
Ba ngày không nhúc nhích.
Gió thổi qua mặt của hắn.
Tiêu Dương giống như bắt được cơn gió này.
- Ta có thể bắt được gió.
Tiêu Dương mỉm cười. Tâm niệm chuyển động, để cơn gió rời đi.
Đột nhiên giật mình.
Ngơ ngác nhìn bàn tay của mình.
Một lát sau, Tiêu Dương mừng như điên nhìn xung quanh:
- Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi.
Tiêu Dương nhảy lên.
- Họa đạo chi lực đã sớm biến thành thế giới thượng cổ hồng hoang.
- Mà ta là thân của thế giới này. Với sức mạnh của ta, có thể khống chế toàn bộ thế giới này. Nó không còn là họa đạo chỉ lực nữa mà là khống chế chỉ lực.
Ánh mắt Tiêu Dương nóng lên:
- Khi thượng cổ hồng hoang được an trí, ta đã có thể cảm nhận được cơn gió. Bây giờ ta có thể điều khiển được gió, dễ dàng bắt được nó. Thậm chí còn cảm nhận được tâm ý của nó. Đây chính là lực khống chế.
- Muốn tăng cảnh giới, nhất định phải tăng lực khống chế thế giới thượng cổ hồng hoang trong tay.
Ánh mắt Tiêu Dương hiện lên sự phấn khởi.
Chỉ cần tìm ra vấn đề căn nguyên, nhất định sẽ có biện pháp giải quyết. - Làm sao để tăng lực khống chế?
Tiêu Dương tỉnh táo lại, bắt đầu suy nghĩ tiếp.
- Bên trong thế giới hông hoang này, chỉ cần tâm niệm chuyển động, ta có thể nhìn thấy mỗi một góc bên trong thế giới, có thể làm cho nơi này sinh trưởng hoa cỏ. Đây chính là lực khống chế của thần.
- Thế giới này do ta sáng tạo ra. Nếu ngay cả việc này cũng không làm được thì không xứng là thần.
Tiêu Dương thở ra một hơi:
- Ta có thể sáng tạo ngọn cây cọng cỏ, có thể sáng tạo ra thỏ Tử Tinh, hung thú Ly Lực, nhưng còn cái cao cấp hơn khác thì sao?
- Ta hoàn toàn không sáng tạo ra được vua hung thú Thao Thiết.
- Ta không cách nào sáng tạo ra được vua hung thú Cùng Kỳ.
- Ta không cách nào sáng tạo ra được hung thú chi vương Đào Ngội.
- Lực khống chế thượng cổ hồng hoang mạnh yếu, được quyết định bởi việc có sáng tạo ra được các hung thú thượng cổ cao cấp khác hay không.
- Cảnh giới này...
Tiêu Dương trầm ngâm một lát, ánh mắt liền tỏa sáng:
- Nếu đã không giống với tu hành bình thường, vậy ta sẽ đặt tên cho nó là cảnh giới Sáng Thế. Ta hôm nay chỉ có thể xem như chạm đến cánh cửa của cảnh giới này. Thời gian tới, ta sẽ thông qua luyện tập, nghiên cứu ra cảnh giới Sáng Thế.
Ánh mắt Tiêu Dương hiện lên sự chờ mong.
Hắn tuyệt đối có lý do để tin tưởng, một khi bước chân vào cảnh giới Sáng Thế, hắn nhất định sẽ có biện pháp cứu được Dược cô.
Tái ông mất ngựa, là phúc thì không phải họa.
Tiêu Dương mất Luân Hồi đan, nhưng lại hiểu ra được cảnh giới Sáng Thế.
Con đường này không ai chỉ dạy. Nhưng có thể nắm được nó trong tay, đủ để thấy được hắn mạnh đến cỡ nào.
- Thời gian cũng không còn nhiều. Bắt đầu từ bây giờ thôi.
Lòng bàn tay Tiêu Dương xuất hiện quyển sách tản ra thần quang nhàn nhạt.
Trên quyển sách có khắc sáu chữ.
Thượng cổ hung thú đồ sách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận