Hộ Hoa trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 1426: Ai dám giương oai ở Phục Đại.

Chương 1426: Ai dám giương oai ở Phục Đại.Chương 1426: Ai dám giương oai ở Phục Đại.
Giấc mộng cuối cùng đã thành hiện thực.
Cho dù ngày hôm sau phải lên đường, nhưng Tiêu Dương vẫn giải phóng sức lực toàn thân suốt một đêm, quần cho hai cô gái tơi bời, cuống quít xin tha.
Sáng hôm sau, Tiêu Dương dậy tỉ mỉ chuẩn bị một bữa sáng.
Hai cô gái lần lượt bước ra khỏi phòng, trong đầu vẫn còn lẩn quẩn những hình ảnh điên cuồng đêm qua, sắc mặt ửng hồng.
Ăn xong bữa sáng Tiêu Dương liền ra sân bay.
Ha cô gái cẩn thận chuẩn bị quần áo, đồ dùng cho Tiêu Dương như vợ tiễn chồng đi xa.
Khoảng chín giờ sáng, một chiếc Chery bình thường chạy ra khỏi tiểu khu, đi về phía sân bay.
Đây đúng vào giờ cao điểm đi làm buổi sáng nên chiếc xe chạy châm chậm trên đường quốc lộ.
Tuyệt Trân!
Lúc này, đôi mắt lạnh lùng của Tuyệt Trân đại tiên đang nhìn chằm chằm Tiêu Dương. Lần này, chắc chắn lão sẽ không cho Tiêu Dương cơ hội trốn thoát nữa.
Bất giác giật mình, Tiêu Dương quay ngoắt đầu lại nhìn.
Lão ở ngay bên cạnh xe Tiêu Dương.
Đột nhiên, trong lòng Tiêu Dương đột nhiên dâng lên một cỗ khí lạnh.
Tiêu Dương miễn cưỡng mỉm cười với Tuyệt Trần đại tiên, đồng thời âm thầm truyền tin cho hai cô gái phía sau. Vẻ mặt của hai cô gái đều chấn động.
Trên đường đi, hai cô gái cũng vô cùng trâm mặc, ngồi ở hàng sau, nắm tay nhau, mắt nhìn chằm chằm Tiêu Dương lái xe phía trước.
Tiêu Dương cười khổ, đúng là oan gia ngõ hẹp mài! Nếu không phải vì đèn đỏ chết tiệt này, chắc chắn Tuyệt Trần đại tiên sẽ không thể phát hiện ra mình.
Giống như bị rắn độc nhìn chằm chằm, trong lòng toát lên một cỗ khí tức lạnh lão.
Lúc dừng lại chờ đèn đỏ.
Kẻ mấy ngày hôm nay Tiêu Dương luôn tránh né, Tuyệt Trần đại tiên rốt cuộc cũng đã tìm đến rồi.
Trong phút chốc, tài xế của một chiếc xe biến sắc, phanh gấp xel
Sắc mặt đột nhiên biến đổi.
Soạt soạt soạt!
- Xin... chào.
Tiêu Dương lập tức nhấn ga, không thèm để ý đèn đỏ phía trước, chiếc xe nhanh chóng lao đi.
Trong tay Tuyệt Trân đại tiên đột nhiên lấy ra một xấp tiền dày.
- Lão tiên sinh, giờ đang đèn đỏ.
- Được, lão tiên sinh ngồi chắc nhé.
- Đuổi theo! Bạch Khanh Thành nói.
Tiêu Dương xoay nhanh bánh lái, chiếc xe hóa thành một cơn lốc màu đỏ, chạy về một nơi tương đối ít xel
- Vậy phải làm sao đây?
- Vô ích, trong Thiên Tử Các Minh Châu không ai có thể ngăn cản được lão.
Vẻ mặt Tiêu Dương vô cùng nghiêm túc lắc đầu.
Tuyệt Trần đại tiên lạnh lùng chỉ về phía xe của Tiêu Dương, tài xế lái xe lập tức nói.
Chiếc xe lao đi như tên bắn.
Tuyệt Trần đại tiên nhắm nghiền hai mắt, khí tức của lão vẫn dừng trên người Tiêu Dương, chỉ cần Tiêu Dương không chạy ra khỏi một khoảng cách nhất định, căn bản không thể thoát khỏi truy lùng của Tuyệt Trần đại tiên.
- Tiêu Dương, hay là chúng ta đến trụ sở dưới lòng đất của Thiên Tử Các đi.
Tài xế cười khổ lắc đầu.
Mắt tài xế sáng lên, mặt đỏ hồng lập tức gật đầu.
Tuyệt Trần đại tiên hiện thân thế tục tìm kiếm tông tích Tiêu Dương, dĩ nhiên cũng nhanh chóng dung nhập cuộc sống thế tục. Với thực lực của lão, làm ra ít tiền dĩ nhiên không phải chuyện khó.
- Đuổi theo, số tiền này là của anh.
Bạch Tố Tâm hơi sốt ruột.
- Đến Phục Đại!
Tiêu Dương chuyển hướng, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước, trong lòng thầm nói."Hy vọng suy đoán của mình—không sai."
Chiếc xe lao đi như điên!
Tiêu Dương vẫn không thể thoát khỏi sự truy lùng của Tuyệt Trần đại tiên. Khí cơ của Tuyệt Trần đại tiên vẫn khóa chặt, cho dù chiếc xe đã bỏ xa một khoảng cách, nhưng Tiêu Dương vẫn khó mà thoát được. Dù sao hắn cũng không phải Tổ Thần, không có được tốc độ kinh hãi thế tục kia.
Phục Đại đang giờ lên lớp.
Chiếc xe thắng gấp.
Trong phòng bảo vệ một cái đầu ló ra, nhìn sang bên này, chính là Lâm Tiểu Thảo.
Tiêu Dương xông vào như tên bắn.
- Hôm nay, ngươi sẽ không có cơ hội bỏ trốn đâu.
- Bó tay chịu trói? Tuyệt Trân, ông bao nhiêu tuổi rồi, sao vẫn còn ngây thơ quá vậy?
Tiêu Dương thấy Bạch Khanh Thành định đẩy cửa xe biết ra, lập tức quát nhẹ một tiếng, giương mắt lên, mắt đối mắt với Tuyệt Trần đại tiên, nở nụ cười lạnh.
- Chị cả, chị hai, hai người đừng ra ngoài.
Giọng Tuyệt Trân đại tiên chứa đầy lửa giận. Hơn hai mươi ngày nay, lão lùng sục khắp nơi tìm hành tung của thằng nhãi này, dĩ nhiên trong lòng tích tụ lửa giận dày đặc.
- Tiêu Dương, ngươi bó tay chịu trói đi. Ở Minh Châu, căn bản không ai có thể ngăn cản được Tuyệt Trần đại tiên Kim Tiên hậu kỳ!
Trừ Tổ Thần thần bí!
Ngày đó Tổ Thần bảo Trưởng phòng Cao Vạn Đằng đem Côn Luân Thiên Cơ kính đến—Đầu Tiêu Dương không ngừng lóe lên bóng dáng của Tổ Thần và Cao Vạn Đẳng, rất giống nhau.
Trên thực tế, trong lòng Tiêu Dương có một suy đoán mà ngay bản thân hắn cũng không dám tin— Trưởng phòng Cao Vạn Đẳng, chính là Tổ Thần!
Lúc Tiêu Dương nhìn thấy Tổ Thần, trong lòng cảm thấy vô cùng quen thuộc, lúc này nhớ tới trưởng phòng Cao Vạn Đằng, trong lòng càng khẳng định thêm năm phần.
Ngay lúc này, Tiêu Dương cũng bị những suy nghĩ này làm loạn đầu!
Tiếng thắng xe vang lên!
Tuyệt Trần đại tiên đã đến, sau khi lão xuống xe, gã tài xế kia sợ lão đổi ý, vội vàng lái xe rời đi.
Cơ thể còng còng đi về phía bên này, hai mắt lóe lên tia sắc bén.
Đây là hy vọng cuối cùng trong lòng Tiêu Dương.
Lâm Tiểu Thảo chuẩn bị xông ra, lập tức cảm thấy giọng điệu trịnh trọng của Tiêu Dương, vội vàng xoay người đi vào phòng bảo vệ.
Tiêu Dương nhanh chóng mở miệng, vẻ mặt nghiêm túc.
- Mau gọi cho Trưởng phòng Cao, bảo tôi có chuyện quan trọng muốn tìm ông ấy.
- Anh Tiêu, hóa ra anh về àI
Lâm Tiểu Thảo mừng rỡ.
- Ai dám giương oai ở Phục Đại!
Ngay lập tức, một giọng nói như sấm sét vang lên.
Cơ thể cao lớn bước nhanh đến trước như sao chổi, trên người mặc một bộ đồ thoải mái, khuôn mặt đầy vẻ giận dữ.
Trưởng phòng Phòng bảo vệ Phục Đại, Cao Vạn Đằng!
Cao Vạn Đằng đi đến trước cửa, đến bên cạnh Tiêu Dương.
Tiêu Dương cười híp mắt.
- Cao nhân, cuối cùng ông đến rồi à.
Tiêu Dương đột nhiên nhớ ra, Tiểu Thần Long suốt ngày gọi Trưởng phòng Cao là Cao nhân, đúng là không gọi bừa, mà Tiểu Thần Long là người biết rõ nhất sự lợi hại của Cao Vạn Đằng!
Cao Vạn Đằng trừng mắt nhìn Tiêu Dương.
- Có thể đừng vô dụng như thế được không hả? Sao cứ dẫn họa về Phục Đại vậy?
Tiêu Dương cười hì hì, khí tức tràn ra trên người Cao Vạn Đằng lúc này khiến hắn càng khẳng định, Cao Vạn Đằng, chính là Tổ Thần!
Hóa ra cường giả đỉnh phong nhất thế gian, là người đầu tiên mình gặp khi đến thời hiện đại, có điều mãi vẫn chưa phát hiện ra mà thôi.
Phục Đại đúng là nơi ngọa hổ tàng long!
Lúc này, ánh mắt Tuyệt Trần đại tiên cũng dừng trên người Cao Vạn Đẳng, trong mắt lóe lên tia lạnh băng.
- Là ngươi?
Tuyệt Trần đại tiên cũng nhận ra khí tức trên người Cao Vạn Đằng, vẻ mặt lập tức trầm hẳn đi.
- Là tôi.
Giọng Cao Vạn Đằng lạnh nhạt.
- Tôi không cần biết ông có thân phận gì, đây là trường học thế tục, ở đây có quy định của thế tục, có quy định của Phòng bảo vệ Phục Đại tôi, ai dám xúc phạm, thì kẻ đó phải trả giá.
Giọng điệu lạnh nhạt ẩn chứa sự uy hiếp mãnh liệt.
Trên người Tuyệt Trần đại tiên đột nhiên tuôn ra một cổ năng lượng cường đại mênh mông vô hình đánh ra.
Cao Vạn Đẳng tiến lên trước một bước, đôi mắt lập tức bắn ra một sự uy nghiêm vô thượng, cơ thể như người khổng lồ viễn cổ tràn ra khí tức cường đại.
Hai cường giả tuyệt thế giao phong vô hình một lần.
Ở thế tục, cả hai bên đều có chỗ kiêng dè.
Tuyệt Trần đại tiên muốn thử thăm dò thực lực Cao Vạn Đằng.
Một ngụm máu phun ra.
Cơ thể Tuyệt Trần đại tiên lui ra sau một bước, vẻ mặt biến đổi, khó tin nhìn Cao Vạn Đằng. Lão không thể tưởng tượng, ở thế tục lại ẩn nấp một tồn tại cường đại đến thế.
Thực lực hoàn toàn trên cả lão, cho dù không phải Kim Tiên viên mãn, thì cũng không cách quá xa.
Tròng mắt Tiêu Dương cũng mở lớn.
Mẹ kiếp! Cao Nhân!
Thực sự là Cao Nhân!
Lúc này, bóng lưng của Cao Vạn Đằng giống như ngọn núi trong mắt Tiêu Dương.
- Có tôi ở đây đừng ai mơ giương oai ở Phục Đại.
Đôi mắt Cao Vạn Đẳng lạnh lùng nhìn chằm chằm Tuyệt Trần đại tiên, nhấn mạnh từng chữ.
- Nếu không phải ở thế tục, chưa chắc tôi đã cho ông sống sót rời đi.
Đối mặt với cường giả Kim Tiên hậu kỳ cứ dây dưa mãi với Tiêu Dương này, trong lòng Cao Vạn Đằng thực sự đã dấy lên sát khí.
Chỉ một lần mắt đối mắt đã có thể khiến Tuyệt Trần đại tiên phun máu, nhưng, Tuyệt Trần đại tiên cũng không chịu thương tổn thực chất gì. Nếu thật sự chiến đấu sinh tử, e rằng san bằng cả trường Phục Đại cũng chẳng có gì lạ.
Trong mắt Tuyệt Trần đại tiên lóe lên tia kiêng ky, vẻ mặt không cam lòng liếc nhìn Tiêu Dương, khuôn mặt co quắp. Một lát sau, lão siết chặt bàn tay, lông ngực phập phồng kịch liệt hít sâu một hơi, rồi chậm rãi thả tay ra, hừ lạnh một tiếng, phất tay áo xoay người rời đi.
Lúc này, hai cô gái ngồi trong xe đồng thời thở phào.
Thấy Tuyệt Trân đại tiên biết khó rút lui, Cao Vạn Đằng cũng thở dài một hơi. Không phải vạn bất đắc dĩ, thực sự ông cũng không muốn ra tay ở thế tục, rất dễ đả thương những người vô tội. - Hì hì, cảm ơn...
Tiêu Dương dừng lại một chút, giương mắt nhìn Cao Vạn Đằng.
- Tôi nên gọi là Trưởng phòng Cao hay, Tổ Thần tiền bối?
Cao Vạn Đằng khoát tay.
- Tùy cậu.
Đồng thời, vẻ mặt Cao Vạn Đằng nghi hoặc nhìn Tiêu Dương.
- Sao cậu nhận ra tôi?
- Lúc đầu kho ông đưa tôi ra khỏi Thiên Môn Thần trận, tư thái uy vũ bất phàm, vĩ đại khôn cùng ấy đã khiến tôi cảm nhận được một luồng khí tức cường giả rất giống lúc ở trường Phục Đại khi Trưởng phòng Cao dẫn thủ hạ bên dưới che chở an nguy của thánh địa giáo dục này.
- Nói thật.
Cao Vạn Đằng cau mày ngắt lời Tiêu Dương.
Tiêu Dương hơi xấu hổ.
- Lúc ông đưa tôi rời đi, khóa quần chưa kéo.
Cao Vạn Đằng tối sâm mặt.
Dừng lại một chút, Cao Vạn Đằng trầm giọng nói.
- Cậu chuẩn bị tới Thái Sơn?
- Không sai.
Ánh mắt Tiêu Dương tràn đầy mong chờ.
- Trưởng phòng Cao, chi bằng chúng ta cùng đi đi?
- Tôi không hứng thú với đại hội Phạt Ma này.
Cao Vạn Đằng khoát tay từ chối, giọng nói lạnh nhạt.
- Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu, Ma Môn đã yên lặng một thời gian dài như vậy, chắc chắn bọn chúng chuẩn bị ra tay trong Đại hội Phạt Ma, cậu cẩn thận một chút.
Tiêu Dương nghiêm túc gật đầu.
- Cảm ơn trưởng phòng đã nhắc nhở.
- Còn một chuyện nữa.
Cao Vạn Đằng nhìn chằm chằm Tiêu Dương, đôi mắt hơi lóe lên tia kinh ngạc, trâm giọng nói.
- Trên thực tế, cho dù gặp phải Tuyệt Trân, cơ bản cậu cũng không cần phải chạy đến chỗ tôi. Tôi đoán trên người cậu còn có Kiếm lực kiếm tiên mạnh nhất để lại.
Tiêu Dương gật đầu.
- Không ngờ chỉ chưa đến một tháng ngắn ngủi, tâm cảnh của cậu đã lột xác. Có lẽ ngay bản thân cậu cũng chưa phát hiện điều này sẽ đem đến cho cậu lợi ích gì.
Cao Vạn Đằng trầm giọng nói.
- Cậu hiện tại đủ để phát huy Kiếm Lực của kiếm tiên mạnh nhất đến mức Kim Tiên hậu kỳ rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận