Hộ Hoa trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 219: Là mi hại Tiêu Dương!

Chương 219: Là mi hại Tiêu Dương!Chương 219: Là mi hại Tiêu Dương!
Mưa phùn rơi trên sông, nước sông đập vào bờ, trước một đống đá, có một chiếc thuyền gỗ cũ nát đang đậu.
- Giai đẹp!
Lên bờ, thân hình khổng lồ của Tế Tế Lạp càng thêm lộ vẻ kinh người. Lâm Hạ đứng bên cạnh cô cứ như một con thiêu thân đứng trước mặt ánh trăng, không hề có sức để đập cánh, căn bản không thể so sánh!
Tế Tế Lạp cẩn thận đặt giai đẹp do ông trời ban cho xuống đất, nhìn những đường cong trên khuôn mặt đẹp trai này, trong nháy mắt, nói một cách ngu ngơ:
- Cảm ơn ông trời đã cho con một giai đẹp.
Lâm Hạ thấy Tế Tế Lạp thật sự muốn ôm tên đàn ông đang hôn mê bất tỉnh này về nhà, không nhịn được quýnh lên, hỏi:
- Tế Tế Lạp, em thật sự muốn thu nhận người này ư?
- Đây là giai đẹp do ông trời tặng cho em.
Khóe miệng của Lâm Hạ không ngừng co quắp, đây rõ ràng là một người gặp rủi ro trên sông!
Mặc dù đúng là có mấy phần đẹp trai, thế nhưng đẹp trai đâu có dùng để ăn thay cơm được! Hơn nữa, mình và em gái ngay cả ba bữa cũng ăn không no, sao có khả năng thu nhận một người rãnh rỗi được.
Nếu không phải tên giai đẹp này khi được kéo lên thuyền vẫn còn hơi thở, Lâm Hạ sẽ rất tình nguyện để hắn một lần nữa rơi xuống sông.
- Tế Tế Lạp, em không đói bụng ư?
Lâm Hạ hỏi dò một câu.
- Đói!
Tế Tế Lạp thành thật trả lời, cô nói:
- Thế nhưng giai đẹp vẫn phải cứu.
Tế Tế Lạp trực tiếp dùng một tay nâng giai đẹp lên, cô nói:
- Anh, anh mau kêu bác sĩ tới đi.
- Tế Tế Lạp!
Giọng của Lâm Hạ lớn thêm mấy phần, bất dắc dĩ buông tay, nói:
- Chúng ta làm gì có tiền mà tìm bác sĩ!
Sắc mặt của Tế Tế Lạp cũng có hơi khó coi.
Một lúc sau.
- Nếu không anh hãy xem cho giai đẹp này một quẻ, xem thử coi là hung hay cát?
Mắt Tế Tế Lạp sáng lên.
Nghe vậy, Lâm Hạ lập tức vui mừng, tươi cười rạng rỡ vỗ ngực nói:
- Việc này không thành vấn đề! Nói đến chuyện coi bói, Lâm Hạ lập tức lên tinh thần.
- Chờ một chút...
Vừa mới lấy vài đồng tiền từ trong túi ra, Lâm Hạ đột nhiên nghi ngờ nhìn em gái mình, hỏi:
- Tế Tế Lạp, không phải là em luôn không tin thuật bói toán của anh hay sao?
- Tin! Đương nhiên tinl
Tế Tế Lạp không ngừng gật đầu, mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc, nói:
- Không phải là anh đã nói là hôm nay chúng ta sẽ có thu hoạch hay sao?
Khi nhìn giai đẹp đang hôn mê, đôi mắt của Tế Tế Lạp hiện vẻ si mê.
Khuôn mặt của Lâm Hạ co quắp lại.
Thầm nuốt nước miếng một cái, y nói thầm trong bụng: đây mà là thu hoạch cái gì, hắn sẽ là gánh nặng cuộc sống cũng không chừng! Chẳng lẽ còn có thể hy vọng tên giai đẹp này sẽ cải thiện cuộc sống của mình?
Tung đồng xu một cái, đồng xu rơi xuống đất!
Lâm Hạ cúi đầu nhìn, ngón tay không ngừng tính toán, ánh mắt càng mở càng lớn, đôi mắt y đây vẻ kinh dị.
- Không thể nào?
Lâm Hạ có hơi khó tin nhìn giai đẹp trong tay Tế Tế Lạp.
- Anh, thế nào rồi?
- Không...
Lâm Hạ cau mày nói:
- Quẻ tượng nói tên giai đẹp này là một tai họa, không thể đưa vào nhà chúng ta.
- Nói bừa.
Tế Tế Lạp trực tiếp ôm giai đẹp đi vào trong nhà.
Nhìn theo bóng lưng của Tế Tế Lạp, Lâm Hạ bấm ngón tay mấy cái, y nhíu nhíu mày.
- Kỳ lạ, quẻ tượng Ngư Dược Long Môn?
Lâm Hạ là một tên thây bói nửa vời, có điều, trước giờ y luôn rất tự tin với bản thân mình! Thế nhưng, lần xem bói lần này y lại nửa tin nửa ngờ, theo quẻ tượng Ngư Dược Long Môn thì tên giai đẹp này chính là ngôi sao may mắn của mình.
Thế nhưng, y khó có thể tiếp nhận chuyện một người gặp rủi ro lại là ngôi sao may mắn của mình.
Lắc đầu một cái, y đi theo phía sau.
- Xin chào, số điện thoại này đã tắt máy.
Âm thanh trong trẻo lại có vẻ máy móc vang lên.
Quân Thiết Anh nhẹ nhàng buông xuống chiếc điện thoại di động đang cầm trên tay, vẻ lo âu xuất hiện trên đôi mắt cô.
- Thiết Anh, vẫn chưa liên lạc được với Tiêu Lục Lang ư?
Tiếu Tiêu đang ngôi trên giường làm trang điểm nhịn không được hỏi một câu. Bên ngoài phòng ngủ, mưa phùn như tơ.
Quân Thiết Anh nhìn ra bên ngoài rồi khẽ gật đầu một cái.
- Tên Tiêu Lục Lang này cũng thật là, biết rõ là em sắp trở lại thủ đô, lại không vô cớ mất tích cả ngày.
Tiếu Tiêu chề miệng, dường như đang định xúi giục Quân Thiết Anh vứt bỏ hắn.
- Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì đó?
Theo bản năng, Quân Thiết Anh hơi cau mày lại.
Cô biết Tiêu Dương không phải là loại người không nói câu nào đã bỏ đi một cách vô cớ. Sáng sớm ngày mai, người của nhà họ Quân sẽ tới đón cô trở về, Quân Thiết Anh đã sớm hẹn Tiêu Dương tối nay ra ngoài mua ít đồ. Thế nhưng, màn đêm đã kéo tới, hắn vẫn không có tin tức gì.
Gọi điện tới vô số lần, điện thoại vẫn tắt máy.
Khẽ cắn môi, trầm ngâm một lúc, cô gọi tới mấy số điện thoại có quen biết với Tiêu Dương, bao gồm cả Tô Tiểu San trong đó. Thế nhưng, không có ai biết được tung tích của Tiêu Dương.
Con mắt bình tĩnh của Quân Thiết Anh không cách nào che giấu được những chập chờn.
Do dự một lúc, cô bấm số điện thoại của Bạch Khanh Thành...
Không ai nghe máy!
Trong lòng cảm thấy như có một vùng mây mù màu đen đang che lấp.
Cô lập tức bấm số điện thoại của Bạch Tố Tâm, điện thoại vang lên một lúc lâu, rốt cuộc, có một giọng nói yếu ớt vang lên
- Thiết Anh...
Nghe vậy, lòng Quân Thiết Anh co lại, một lúc lâu sau, cô nhỏ giọng hỏi:
- Chị Tố Tâm, bây giờ... Bây giờ chị đang ở đâu?
- Chị... Chị cả và Tiêu Dương đã xảy ra chuyện.
Bạch Tố Tâm nhịn không được bắt đầu khóc thút thít, khóc không thành tiếng.
Hai mắt của Quân Thiết Anh trợn to hết mức!
Một luồng hơi lạnh xuất hiện trong lòng cô!
Thân thể mềm mại của Quân Thiết Anh rung lên, cưỡng ép đè xuống tâm tình của mình, hỏi:
- Các người... Đang ở đâu?
Một lúc sau.
Khi Quân Thiết Anh cúp điện thoại, hai mắt cô trầm trọng nhắm lại, hai tay không tự chủ được xiết thật chặt hai bên xe lăn, tâm trạng của cô đang vô cùng dậy sóng. Một lúc lâu sau, hai mắt cô nhẹ nhàng mở ra.
Yên tính, yên tính tới đáng sợi
Có một cảm giác bi thương không thể dùng cách khóc lóc tỉ tê để thay thế được!
- Tiếu Tiêu...
Dường như thật khó để nói ra hai chữ này, Quân Thiết Anh nói:
- Có thể đưa em tới bệnh viện một chuyến được không?
Màn đêm buông xuống. Trước cửa phòng cấp cứu của bệnh viện nhân dân.
Mới qua mấy giờ, Uông Hùng Dương đã như già hơn không ít. Sắc mặt tiều tụy, ông đứng ngồi không yên nhìn vê phía cửa phòng cấp cứu! Từ chiều tới giờ đã qua mấy giờ, thế nhưng vẫn chưa có động tĩnh gì!
Bạch Tố Tâm lặng lẽ đứng ở một bên.
Bầu không khí trong hành lang vô cùng yên tĩnh...
Một lúc lâu sau.
Chuông điện thoại của Bạch Tố Tâm vang lên, lấy ra, liếc mắt nhìn, thì ra là Quân Thiết Anh gọi tới.
- Thiết Anh gọi tới...
Bạch Tố Tâm cắn chặt môi, hốc mắt đỏ ửng, cô nói:
- Hi vọng... Nó có thể chịu đựng nổi tin dữ này.
Mặc dù là chị em bà con, thế nhưng từ trước tới nay hai người chưa giấu nhau điều gì. Trong khoảng thời gian này, khi Quân Thiết Anh gọi cho Bạch Tố Tâm, hai chữ Tiêu Dương luôn treo trên mép cô.
Hai người sớm chiều sống chung.
Hơn nữa, Tiêu Dương còn xuất hiện trong giai đoạn quan trọng nhất trong cuộc đời cô. Hắn tạo cho cô một dấu ấn không thể nào phai mờ.
Tiếu Tiêu đẩy Quân Thiết Anh tới.
Bạch Tố Tâm bước tới đón.
Dường như đã ý thức được chuyện gì xảy ra cho nên lúc này Tiếu Tiêu cũng không lên tiếng. Sau khi Bạch Tố Tâm đi tới, cô yên lặng lui qua một bên. Cô chỉ nghĩ đây là chuyện nhà chứ vẫn không biết tên Tiêu Lục Lang kia đã xảy ra chuyện.
Ánh mắt của Quân Thiết Anh nhìn về phía phòng cấp cứu.
- Chị cả đang ở bên trong.
Bạch Tố Tâm cắn thật chặt môi mình.
Con mắt của Quân Thiết Anh xuất hiện vẻ gợn sóng, một giọt nước mắt rơi xuống, lặng lẽ thấm vào quần áo phía dưới.
- Tiêu Dương...
Đôi mắt của Bạch Tố Tâm đỏ bừng, cô nói không ra lời.
Một lúc lâu sau, có một tiếng thở dài vang lên.
Lòng Uông Hùng Dương vô cùng nặng nề, từ từ đi tới phía trước, ông nói:
- Để tôi kể mọi chuyện từ đầu tới cuối cho mọi người biết.
Từ chuyện Tiêu Dương phát hiện xưởng ngầm chế độc của tập đoàn Hắc Sơn tới việc giao cho Bạch Khanh Thành phụ trách theo dõi, nói mấy câu đã kể xong.
- Hôm nay Khanh Thành nhận được tin tức, tập đoàn Hắc Sơn sẽ lén vận chuyển số hàng này ra.
Uông Hùng Dương trầm giọng nói:
- Nó và Tiêu Dương tự mình tham gia hành động này, Tiêu Dương càng trực tiếp đi vào chỗ nguy hiểm, lẻn vào chiếc xe hàng chở lượng lớn ma túy kia...
Giọng nói trầm thấp của ông đã hơi khàn khàn. - Dựa theo kế hoạch của Khanh Thành, mọi chuyện vốn sẽ thuận lợi tiến hành. Thế nhưng...
Uông Hùng Dương nhịn không được nắm chặt tay hung hăng đấm một cái vào tường, máu từ ngón tay chảy ra.
- Thế nhưng không ngờ lại có người cản trở! Kế hoạch bị phá hoại nửa chừng, kết quả...
Uông Hùng Dương bi thương nói:
- Chiếc xe kia bị ép phải lao ra bờ đê, hơn nữa trước khi rơi xuống sông, nó đã nổ mạnh!
Thân thể mềm mại của Bạch Tố Tâm kịch liệt rung rẩy, cô nắm chặt hai tay của Quân Thiết Anh. Giờ phút này, chuyện làm cho Bạch Tố Tâm hơi lo sợ đó là đôi mắt của Quân Thiết Anh thoáng cái đã biến thành khối băng vô cùng rét lạnh, lạnh tới tức làm cho người tay thấy sợi Hai tay của cô cũng đã lạnh như băng...
Uông Hùng Dương thở ra một hơi rồi nói chuyện xảy ra trong bệnh viện một lần.
Tay đưa ra một cái túi, ông nói:
- Đây là súng lục và thẻ ngành bị Khanh Thành vứt bỏ. Trước khi báo thù cho Tiêu Dương, nó dùng hành động của mình để nói rõ một việc là nó tình nguyện vứt bỏ thân phận cảnh sát mà nó quý trọng cũng phải báo mối thù này!
- Người kia... Gọi là Diêm Viễn Trung?
Đôi mắt của Bạch Tố lóe lên ánh sáng sắc bén!
- Tố Tâm, tên Diêm Viễn Trung này là người của nhà họ Diêm ở kinh thành.
Uông Hùng Dương trầm giọng nói:
- Nếu như con thật sự muốn có một lời giải thích, có lẽ con cần phải thông báo cho người nhà một tiếng.
Bạch Tố Tâm cắn chặt đôi môi đỏ. Trâm ngâm một lúc, thở sâu một hơi, cầm điện thoại lên, cô đi ra bên ngoài.
Lúc này, điện thoại của Uông Hùng Dương cũng vang lên, tiện tay đặt cái túi chứa giấy chứng nhận và súng lục của Bạch Khanh Thành qua một bên, ông bước qua mấy bước nghe điện thoại.
Trên hành lang, ngồi trên chiếc xe lăn là một người với khuôn mặt trắng bệch, con ngươi của cô tĩnh lặng như đã chất.
Hai bàn tay lạnh lẽo của cô từ từ di chuyển xe lăn, từ từ cầm cái túi lên rồi lấy khẩu súng lục trong túi ra.
Di chuyển xe lăn.
Quân Thiết Anh từ từ biến mất trong hành lang...
Xe lăn nhẹ nhàng đi vào thang máy.
Bấm nút số năm, cửa thang máy từ từ đóng lại...
Đinh!
Cửa thang máy mở ra.
Hai tay của Quân Thiết Anh từ từ di chuyển xe lăng, khẩu súng lục đen nhánh kia đang được đặt phía trên tấm chăn.
Xe lăn yên tĩnh lăn tới phía trước.
Diêm Bằng Trì đã rút toàn bộ quân nhân, lúc này, tầng năm hoàn toàn yên tĩnh.
Két! Cửa phòng bệnh mở ra.
Diêm Viễn Trung đang được một y tá đấm bóp. Khi cửa phòng mở ra, tim của Diêm Viễn Trung giật thót một cái. Vội vàng nhìn sang, y thấy một cô gái ngồi xe lăn đi vào, lòng y mới hơi buông lỏng.
Trải qua chuyện điên cuồng trả thù của Bạch Khanh Thành, Diêm Viễn Trung sớm đã là chim sợ ná. Nếu không phải bắp đùi y không tiện, sợ rằng y đã sớm rời khỏi chỗ này. Tất nhiên, Diêm Viễn Trung đã sớm có dự định, sáng sớm ngày mai, người của Viêm Gia sẽ tới đón y trở về.
Ở lại Minh Châu, y không có chút cảm giác an toàn nào.
- Diêm Viễn Trung?
Quân Thiết Anh hỏi nhỏ.
- Không sai, là tôi, cô tìm tôi...
Giọng của Diêm Viễn Trung hơi ngừng lại, thoáng cái, con ngươi của y đã trừng tới mức sắp nứt, lúc này y như ve sầu mùa đông, giọng run lên, hỏi:
- Cô... Cô làm gì vậy?
Lúc này, tay phải của Quân Thiết Anh đang cầm súng lục, họng súng đen nhánh đang chỉ về phía Diêm Viễn Trung!
- AII
Một tiếng thét chói tai vang lên, y tá bên cạnh lập tức co quắp ở một góc.
- Mi hại Tiêu Dương...
Quân Thiết Anh nhẹ nhàng lên nòng!
- Không! Không phải ! Cô nhận lầm người rồi!
Đôi mắt của Diêm Viễn Trung trợn tới tròn xoe, không ngừng lắc đầu, nói:
- Tôi không biết ai là Tiêu Dương cải!
- Là mi hại Tiêu Dương!
Tay trái của Quân Thiết Anh từ từ di chuyển xe lăng tới phía trước.
Trong miệng cô chỉ nói một câu này.
- Là mi hại Tiêu Dương!
- Là mi hại Tiêu Dương! !
Diêm Viễn Trung cảm thấy mình đã xác xác thật thật rơi xuống địa ngục, cả người không ngừng co rút.
Y không ngừng kinh hoàng lắc đầu.
- Là mi hại Tiêu Dương! I! !
Giọng nói này đột nhiên trở nên rất chói tai, nó như một tiếng thét thảm thiết xé rách cổ họng, thoáng cái, giọng nói này đã truyền khắp bệnh viện.
Chấn động tới tận trời!
Giọng nói mang theo vẻ oán hận và sự bi thương tới cực đội
Như đỗ quyên khấp huyết vậy!
Bằng! Tiếng súng vang lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận