Hộ Hoa trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 602: Ông trời ơi, cho tôi xin một miếng đậu!

Chương 602: Ông trời ơi, cho tôi xin một miếng đậu!Chương 602: Ông trời ơi, cho tôi xin một miếng đậu!
Nghe vậy, Diệp Tang thâm giật mình, ánh mắt nhìn lên gương mặt của Quân Thiết Anh.
Cô chưa kịp hiểu ra câu này của Quân Thiết Anh có nghĩa là gì.
Quân Thiết Anh cười khẽ, nói nhỏ:
- Mấy ngày nay, mặc dù tôi nhắm nghiền mắt, nhưng thi thoảng, ý thức của tôi ở vào trạng thái tỉnh táo. Kể cả lúc... Tiêu Dương trị thương cho cô.
Vừa dứt lời, mặt Quân Thiết Anh đỏ lên. Cô nhớ lại dáng điệu vui vẻ huýt sáo bài "18 kiểu sờ" của Tiêu trạng nguyên. Một lúc sau, Quân Thiết Anh mới bừng tỉnh lại, quay ra hỏi Diệp Tang:
- Cô có biết Tiêu Dương trị thương cho cô bằng cách nào không?
Diệp Tang hơi ngớ người.
Sau khi Quân Thiết Anh đỏ mặt nói sự thật ra, gương mặt Diệp Tang càng đỏ như lửa đốt, cô chỉ muốn có ngay một cái lỗ nẻ để chui vào.
Cô trở nên hoảng sợ, bất an.
Diệp Tang ngớ người.
Đương nhiên là Diệp Tang biết, cô biết rất rõ.
- Tang Tang, tôi hỏi cô, cô có thích Tiêu Dương không?
Quân Thiết Anh nhìn Diệp Tang:
- Chỉ dựa vào việc cô bỏ mặc mọi thứ, đỡ một đòn cho Tiêu Dương, tình cảm của cô đã bộc lộ hết rồi.
Trong đầu cô tưởng tượng ra cảnh tên đó vừa sờ khắp người cô, vừa hát...
- Đúng là tôi đã hỏi một câu thừa thãi.
- Nhưng anh ấy làm vậy, chỉ là để cứu cô thôi.
- Anh ấy thật sự rất quá đáng.
Bàn tay Quân Thiết Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay Diệp Tang:
Diệp Tang cắn chặt môi.
Nhưng Quân Thiết Anh lại là người nói ra việc này, lòng Diệp Tang rối bời, dường như có vô số âm thanh đang chỉ trích cô, mắng nhiếc cô đang cố ý câu bạn trai của người khác. Thậm chí Diệp Tang đang nghĩ rằng, liệu Quân Thiết Anh có mắng mình bằng giọng cay độc ngay sau đây hay không...
- Tang Tang, cô căng thẳng gì chứ, tôi đâu có phải cọp cái.
Quân Thiết Anh cười, nhẹ nhàng nói:
- Thiết Anh, tôi...
- Trong thế giới này, đâu có người phụ nữ nào muốn chia sẻ người đàn ông của mình cho người khác.
- Tôi hiểu rất rõ anh ấy, nhưng tôi không thể hiểu nổi, rốt cuộc tâm can anh ấy nghĩ gì, chẳng lẽ anh ấy còn muốn...
- Tôi chính là người phụ nữ ngốc nghếch đó.
- Cô có biết tại sao vừa rồi tôi lại nói những lời liên quan đến Tiêu Dương không? Quân Thiết Anh điềm đạm nói:
Quân Thiết Anh cười rồi nói:
- Tôi sẽ ở bên anh ấy mãi mãi, đợi đến ngày anh ấy đưa ra quyết định cuối cùng.
Ánh mắt Quân Thiết Anh sáng lên:
- Dù anh ấy có bao nhiêu hồng nhan tri kỷ, cuối cùng... Cũng chỉ có thể lựa chọn một người.
Ngừng một lát, ánh mắt Quân Thiết Anh hơi gợn sóng:
Trái tim Diệp Tang chấn động.
Ngốc, cô ấy không hề ngốc, mà chỉ là yêu quá nhiều.
- Dù tôi có bao dung, nhưng pháp luật của Viêm Hoàng cũng không thể phá lệ với bất kỳ ai.
Quân Thiết Anh không nói tiếp. Cô thật sự không nói nổi mấy chữ đó. Sâu thẳm tâm hồn cô cũng không muốn việc đó xảy ra.
Quân Thiết Anh ngước mắt lên:
- Nhưng khi yêu thật nhiều, người phụ nữ đó không thể rời xa người đàn ông đó được nữa.
Quân Thiết Anh dường như đang mở lòng với Diệp Tang:
Diệp Tang ngơ ngác ngồi bên cạnh Quân Thiết Anh, trong đầu cô vẫn vang vọng lời nói của Quân Thiết Anh.
Tôi sẽ ở bên anh ấy mãi mãi...
Tôi sẽ ở bên anh ấy mãi mãi...
Mặc kệ mọi thứ, không hề hối hận.
Bàn tay mềm mại nắm lấy tay Diệp Tang, Diệp Tang nhẹ nhàng ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của Quân Thiết Anh.
Ánh sáng trong đôi mắt đó, cả cuộc đời này cô chưa từng nhìn thấy.
- Tang Tang.
Hai tay Quân Thiết Anh nắm lấy Diệp Tang, nở một nụ cười ngọt ngào:
- Quá trình này có lẽ sẽ rất dài, cô có đồng ý cùng đợi đến khi anh ấy đưa ra quyết định không?
- Cảm ơn.
Nướng thỏ xong, hắn bẻ hai cái đùi đưa cho hai cô gái.
Tiêu Dương có thuộc tính lửa nên không cần ăn đồ sống. Ở nơi hoang dã này, có Tiêu lão gia như có một báu vật vậy.
"Chẳng lẽ mình mới ra ngoài một chuyến mà đã đẹp trai hơn rồi sao?" Tiêu Trạng Nguyên mặt dày hoang tưởng, rôi nhóm lửa.
Tiêu Dương nhìn họ một cách kỳ lạ, cảm thấy ánh mắt họ nhìn mình có gì đó kỳ quặc, như sắp chia đôi mình ra vậy...
Hai cô gái nhìn nhau rồi nhoẻn miệng cười.
Thật ra, ngay từ đầu cô đã có câu trả lời.
Ngoài việc ở bên cạnh anh ấy, cô còn sự lựa chọn nào khác sao? Đáp án là không. - Dù kết quả thế nào, tôi sẽ cùng cô đi đến cuối con đường này.
Diệp Tang đã quyết định, rôi cười với Quân Thiết Anh.
Hai cô gái nắm chặt tay nhau, như đang truyên sức mạnh cho nhau.
- Cùng đợi nhé.
- Đợi gì cơ?
Đúng lúc này, đột nhiên một âm thanh vang lên từ phía xa. Chớp mắt, bóng người Tiêu Dương đã xuất hiện trong hang đá, nhìn hai cô gái cười. Hắn giơ chiến lợi phẩm trong tay mình lên:
- Đang đợi anh à? Anh về rồi này, đợi chút nhé, anh sẽ nướng con thỏ này.
Sự do dự trong mắt cô dần trở thành kiên định.
Diệp Tang cắn chặt môi, như sắp ứa máu mà cô không cảm thấy gì.
"Mình có thể đợi đến ngày đó sao?" -Diệp Tang tự hỏi mình hết lần này đến lần khác,'Đến ngày đó, liệu người anh ấy chọn, có phải là mình không?"
Cùng đợi.
Kịch bản mà cô nghĩ không phải là như vậy. Vốn cô nghĩ rằng, Quân Thiết Anh sẽ trách cô, thậm chí đay nghiến cô, nhưng mọi việc lại đi theo chiều trái ngược, Quân Thiết Anh chỉ nhẹ nhàng thổ lộ thâm tình với cô, cuối cùng, cô ấy còn nói rằng...
Vừa dứt lời, Diệp Tang cảm thấy nơi sâu thẳm nào đó trong tâm hồn cô nhói lên. Bàn tay đang trong tay Quân Thiết Anh cũng siết chặt lại, nắm lấy tay Quân Thiết Anh, cô nhìn Quân Thiết Anh bằng ánh mắt khó tin. Đối diện với nụ cười thuần khiết ngọt ngào đó, Diệp Tang không biết phải làm thế nào.
Hai cô gái cùng nói rất ngọt.
Tiêu Dương cảm thấy kinh ngạc, cả người nổi da gà.
Nhất định có chuyện gì đó không ổn!
Tiêu Dương quyết định cầm đống thịt thỏ còn lại, ra chỗ cửa động cách hai cô gái mấy mét rồi ngồi xuống. Hắn rất cảnh giác.
- Nhất định có quỷ kế gì đó.
Tiêu Dương thầm suy nghĩ, mắt vẫn không ngừng nhòm về phía hai cô gái, phát hiện ra hai cô gái thỉnh thoảng lại nhìn vê phía mình, còn không ngừng thì thào gì đó, Tiêu Dương càng cảnh giác hơn.
Sau bữa cơm no.
- Tang Tang sư muội...
Tiêu Dương vừa mở miệng, lại giật mình, ngừng lại.
Theo thói quen mấy ngày nay, giờ đã đến lúc đắp thuốc. Nhưng giờ Quân Thiết Anh đột nhiên tỉnh lại, Tiêu Dương cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
- Tang Tang, cô phải đắp thuốc rồi đúng không.
Quân Thiết Anh nhìn Diệp Tang cười, rồi cũng đứng dậy:
- Tiêu Dương, em cũng giúp anh.
Tiêu Dương càng không thể hiểu nổi.
Thật bất thường! Quá ư là bất thường!
- AI
Đúng lúc này, đột nhiên Quân Thiết Anh kêu thất thanh.
- Sao thế?
Tiêu Dương vội ngẩng đầu lên.
Từ lúc tỉnh dậy, Quân thiết Anh chỉ ngồi nên không thấy gì. Vừa đứng dậy, suýt nữa thì cơ thể cô bay lên. Giờ đây, Quân Thiết Anh cảm thấy cơ thể mình nhẹ như bông, có thể bay lên bất kỳ lúc nào.
- Thế này là sao?
Quân Thiết Anh hỏi Tiêu Dương.
Đồng thời, trong cơ thể cô, dường như có một luồng khí rất kỳ lạ đang vận động.
- Là nội khí ư?
Tiêu Dương bước đến bên cạnh Quân Thiết Anh, một tay hắn bắt mạch cho cô. Một luồng khí rất thâm hậu đang vận động chậm rãi, dồn về đan điền Quân Thiết Anh...
Trống rỗng!
Trong đan điền của Quân Thiết Anh, không hề có một hình thái gì.
Trong đan điền của bất kỳ một cổ võ giả hay thuộc tính giả nào cũng đều có lưu giữ năng lượng.
- Đại tiểu thư, luông khí đó đang ở vị trí nào trong cơ thể cô?
Tiêu Dương hỏi.
-Ở...
Quân Thiết Anh ngập ngừng một lúc rồi nhíu màu:
- Dường như nó đang chảy khắp cơ thể.
- Khắp cơ thể?
Tiêu Dương hơi kinh ngạc, không hiểu rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra đối với cơ thể Quân Thiết Anh. Hắn vội lấy ngân châm ra, cắm một vài cây ngân châm lên cơ thể Quân Thiết Anh, rồi lại truyền nội khí của mình vào để tìm hiểu...
Sự kinh ngạc trong đôi mắt Tiêu Dương ngày một rõ hơn!
Luồng khí này quả thật ở khắp cơ thể cô ấy!
Mặc dù trong đan điền của Quân Thiết Anh không có nội khí, nhưng dường như nội khí đã hóa thành một luông sức mạnh không tên, theo dòng máu của Quân Thiết Anh, phân bố khắp cơ thể cô, đang vận động tuân hoàn không dứt, và đang lớn mạnh dần lên...
Tiêu Dương ngây người.
- Nếu cứ thế này, chẳng phải là không cần bất kỳ một công pháp hay một cách tu luyện nào, mà thực lực vân tự gia tăng saol
Thực lực tự gia tăng!
Câu này khiến cho bất kỳ một cổ võ giả hay thuộc tính giả nào nghe thấy cũng muốn đâm đầu vào đậu phụ mà chết!
Dù thiên bẩm có tốt đến mấy cũng phải tự chủ động tu luyện từng bước một mới có thể trở thành cường giả.
Theo dự đoán sơ bộ của Tiêu Dương, cơ thể Quân Thiết Anh hoàn toàn có thể tồn tại tình trạng nghe như không thể này. Chỉ sau một giấc ngủ là đã trở thành cao thủ tuyệt thế.
Tiêu Dương cũng muốn lấy một miếng đậu phụ để đâm đầu vào đói
Lặng yên nhìn Quân Thiết Anh, đến khi Quân Thiết Anh cảm thấy hơi sợ, bèn hỏi hắn:
- Tiêu Dương, em bị làm sao vậy?
- Khụ, đại tiểu thư, em thử đập mạnh vào bức tường đá này xem.
Tiêu Dương chỉ vào bức tường đá phía sau Quân Thiết Anh.
- Đập mạnh?
Quân Thiết Anh do dự một lát.
- Đúng vậy, đập mạnh nhất có thể.
Tiêu Dương gật đầu nói. Hắn muốn phán đoán thử xem, thực lực hiện tại của Quân Thiết Anh rốt cuộc tương đương với cảnh giới nào.
- Ừm...
Quân Thiết Anh gật đầu, quay mặt ra nhìn bức tường đá, rôi đánh một đòn rất đột ngột.
Quân Thiết Anh vừa ra tay, lập tức cảm thấy khắp cơ thể mình như có một luồng sức mạnh mãnh liệt đàn tràn ra, tốc độ ra đòn của cô nhanh như chớp.
Âm!
Một đòn đánh lên bức tường đá.
Yên tĩnh... Một lúc lâu...
Âm ầm!
Cả hang đá lay động mãnh liệt, đồng thời, có một vài hòn đá rơi xuống từ phía trên.
Quân Thiết Anh lè lưỡi. Cô không ngờ rằng, một đòn của mình lại có lực sát thương lớn vậy.
Ngớ người.
- Mau đi thôi.
Tiêu Dương lao ra, kéo lấy Quân Thiết Anh, đồng thời tay còn lại nắm lấy Diệp Tang, ba người lao ra ngoài hang đá.
Âm ầm ầmI
Hang đá vang lên tiếng đổ sập.
Quân Thiết Anh vẫn đang ngơ ngác quay đầu nhìn, một lúc sau mới nghi hoặc nói:
- Chắc hang đá này... Rỗng đúng không.
xkx**
Tiêu Dương và Diệp Tang đều nhìn Quân Thiết Anh, không nói được gì.
Tiêu Dương thâm nhẩm tính, uy lực đòn vừa rồi của Quân Thiết Anh ít nhất cũng phải tương đương với một cường giả Hóa Tượng nhị biến.
Từ một người bình thường bỗng trở thành một cường giả Hóa Tượng! "Hèn gì người của Hộ Long thế gia cũng phải thèm khát đóa hoa đó như vậy..."
Tiêu Dương nhìn sang Quân Thiết Anh. Hắn có thể chắc chắn rằng, nếu hắn không chăm chỉ tập luyện, có lẽ về sau thực lực của đại tiểu thư sẽ vượt cả hắn!
"Trời cho” là gì chứ, đây chính là "trời cho'!
- Xin ông trời, hãy cho tôi một miếng đậu phụ đi!
Tiêu Dương ngừng một lát:
- Để tôi đâm đầu chết luôn cho rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận