Hộ Hoa trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 205: Thật không ngờ!

Chương 205: Thật không ngờ!Chương 205: Thật không ngờ!
Tiêu Dương nhẹ nhàng mở cửa phòng ra. Lúc này, trên giường nhỏ mềm mại có một cô gái mặc quần áo bó sát màu đen đang nằm. Khăn che mặt trên khuôn mặt của cô đã tuột xuống tới cổ, lộ ra một khuôn mặt lạnh lùng đang tái nhợt.
Người đang nằm trên giường chính là Bạch Khanh Thành.
Tiêu Dương đưa tay kiểm tra mạch của Bạch Khanh Thành, một lát sau, sắc mặt hắn bình thường trở lại.
- Tiêu đại ca, sao rồi?
Chu Mạt hỏi.
- Chỉ bị chưởng khí tác động tạo thành kinh mạch tạm thời tắc nghẽn dẫn tới hôn mê, tôi châm cứu cho cô một hồi là được.
Tiêu Dương hơi gật đầu, cổ tay hắn xuất hiện hai cây châm bạc nhỏ dài, màu trắng bạc.
Mang theo châm bạc bên người đã sớm thành thói quen của Tiêu Dương. Về phần mang theo bao nhiêu châm bạc trong người, chỉ có hắn mới biết được.
- Hai người đi ra ngoài đi.
Tiêu Dương mở miệng nói.
Hai anh em Lý Bái Thiên lập tức gật đầu, bước nhẹ ra ngoài, hơn nữa còn đóng cửa cẩn thận từng li từng tí, không phát ra bất cứ âm thanh nào.
- Thật không biết tại sao cô lại thích mạo hiểm tới vậy!
Tiêu Dương cười khổ lắc đầu, liếc mắt nhìn Bạch Khanh Thành đang hôn mê. Nói thật, hắn đúng là có chút kính nể vị nữ cảnh sát này. Cô không những làm việc lão luyện khôn khéo, còn có khí chất ghét ác như thù. Có điều, một số thời điểm cô lại không biết tự lượng sức mình, tập đoàn Hắc Sơn rõ ràng là đầm rồng hang hổ, cô lại dám xông vào trong.
Khi than thở, một tay của Tiêu Dương đã nhẹ nhàng cầm một tay của Bạch Khanh Thành lên. Sau khi tìm đúng huyệt vị, châm bạc nhanh chóng đâm xuống. Vèo một cái, châm bạc đã đâm vào bên trong cánh tay trắng nõn của Bạch Khanh Thành.
Châm bạc đâm vào nhanh như gióI
Một lát sau, châm bạc trong bàn tay của Tiêu Dương đã nâng lên, mắt hắn từ từ chuyển qua vị trí từ bụng dưới của Bạch Khanh Thành trở lên, lúc này, hắn có hơi chần chờ...
Trâm ngâm một lúc.
Tiêu Dương đột ngột giở trò cũ, má áp sát khuôn mặt Bạch Khanh Thành, hắn hỏi:
- Đại tỷ, tôi muốn hơi vén quần áo của cô lên... Cô không lên tiếng là ngầm cho phép, đúng không?
- Ừm.
Tiêu Dương gật đầu, lần này hắn đã yên tâm thoải mái. Tay trái từ từ vén bộ quần áo bó sát màu đen của Bạch Khanh Thành lên, kéo tới gân phần ngực, mơ hồ lộ ra ba phần cảnh xuân hắn mới ngừng lại.
Thở sâu một hơi.
Tiêu Dương không thể không thừa nhận một điều là hình ảnh trước mặt này có sức hấp dẫn khó có thể chống cự. Nhất là sau khi trải qua tình cảnh hương diễm tối qua, ngọn lửa ẩn núp trong lòng Tiêu Dương nhiều năm thoáng cái đã bị móc ra. Bây giờ, nhìn thấy thân thể mềm mại xinh đẹp dụ người thế này, nếu không nhờ sức chịu đựng trong lòng cao, sợ rằng hắn đã sớm không nhịn được.
Sau khi ánh mắt không nhịn được tham lam nhìn một lúc, Tiêu Dương miễn cưỡng thu hồi tâm thần lại. Một tay từ từ đặt lên bụng Bạch Khanh Thành, ngón tay di chuyển có quy tắc mấy vị trí, sau cùng, nó ngừng lại ở chỗ sườn gần ngực của Bạch Khanh Thành.
Vèol
Châm bạc hạ xuống!
Tiêu Dương từ từ truyền một luồng khí vào bên trong cơ thể Bạch Khanh Thành. Một lúc sau, có một tiêng rên nhỏ vang lên bên trong căn phòng yên tĩnh...
Đôi mắt của Bạch Khanh Thành từ từ mở ra, cảm thấy quần áo của mình bị người vén lên, trong nháy mắt, cô giật mình, sắc mặt lập tức thay đổi!
Ý thức của cô ngừng lại ở một giây khi bị người kia một chưởng đánh ngất...
Bây giờ...
Bạch Khanh Thành nắm chặt quả đấm, một dự cảm không tốt xuất hiện trong lòng cô, mặt cô trắng bệch, cô cảm thấy bên cạnh có một người. Thoáng cắn răng, cô đột nhiên quét một chân ra ngoài.
Âm!
Một bóng người kèm theo tiếng rên rỉ bay ngược ra ngoài.
- Ây da... dạo này quả nhiên là có lòng tốt chắc chắn không có kết quả tốt.
Mặt Tiêu Dương như đưa đám, không ngừng xoa vùng eo bị Bạch Khanh Thành đá trúng.
Bạch Khanh Thành chợt ngẩn người.
Giọng nói này vô cùng quen thuộc.
Cô chợt nghiêng mặt qua...
Thần kinh đang căng thẳng của cô thoáng cái đã lỏng xuống, đôi mắt của Bạch Khanh Thành lộ vẻ mừng rỡ, hỏi:
- Tiêu Dương? Anh cứu tôi ư?
Tiêu Dương che eo của mình, liếc mắt nhìn Bạch Khanh Thành, nói:
- Đại tỷ, hiện tại tới lượt cô cứu tôi.
Khuôn mặt của Bạch Khanh Thành lộ ra vài phần lúng túng, ngượng ngùng nói:
- Tôi... Tôi còn tưởng là có người... Xâm phạm... Không ngờ lại là anh...
Khi nhìn thấy Tiêu Dương, Bạch Khanh Thành có cảm giác rất an toàn, thậm chí ngay cả việc mình đang ở đâu cô cũng không hỏi.
Nghe vậy, mắt Tiêu Dương sáng lên, nhịn không được hô lên:
- Là tôi thì có thể xâm phạm ư?
Bạch Khanh Thành nghiêm mặt trừng mắt nhìn Tiêu Dương, hừ một tiếng, nói:
- Nếu có bản lĩnh anh hãy thử một lần? Tôi cắt...
Tiêu Dương không nhịn được rùng mình. Liếc mắt nhìn Bạch Khanh Thành một cái, sau khi thở sâu, hắn đi tớ hai bước, hai chân vô tình kẹp chặt lại, ngôi bên ghế, trâm giọng hỏi: - Đại tỷ, tại sao sáng nay cô lại lẻn vào tập đoàn Hắc Sơn? Cô cũng biết là chỗ đó không dễ xông vào mà, thân thủ của cô cũng...
Tiêu Dương không nhịn được nhìn một cái rồi ho nhẹ một tiếng. Mặc dù Bạch Khanh Thành là tinh anh trong đội cảnh sát hình sự, thân thủ có thể xem là nổi bậc. Thế nhưng, trong mắt Tiêu Dương, chút thân thủ này không đáng nhắc tới.
Bạch Khanh Thành hừ một tiếng, nói:
- Anh cho rằng ai cũng biến thái như anh ư?
Ngừng lại, Bạch Khanh Thành hơi không cam lòng, tức giận nói:
- Có điều, tôi thật không ngờ trong tập đoàn Hắc Sơn lại giấu người có thân thủ tốt tới vậy. Tuy nhiên, chuyện này vừa vặn khớp với những gì tôi suy đoán!
- Suy đoán gì?
Tiêu Dương không nhịn được hỏi.
- Trong tập đoàn Hắc Sơn có giấu số ma túy mà Trịnh Thu không nỡ bỏi!
Bạch Khanh Thành lạnh lùng nói:
- Sau khi thăm dò phân tích, tôi đã có kết luận, tôi cảm thấy tập đoàn Hắc Sơn rất nóng lòng muốn bán ra số hàng này. Cho nên, mấy ngày nay, nhất định bọn họ sẽ lộ ra cái đuôi hồ ly.
- Vậy thì cô hãy kiên nhẫn chờ đợi mấy ngày đi.
Tiêu Dương bĩu môi, dường như vẫn còn trách móc việc Bạch Khanh Thành đi mạo hiểm.
- Như vậy thì quá bị động.
Bạch Khanh Thành trâm giọng nói:
- Chúng tôi chưa thấy số hàng kia, mỗi ngày có rất nhiều xe cộ ra vào tập đoàn Hắc Sơn, lúc nào bọn họ cũng có thể thông qua đủ loại thủ đoạn để chuyên chở ra ngoài. Cho nên, tôi mới quyết định...
- Tên cao thủ của tập đoàn Hắc Sơn không phải là người mà cô có thể đối phó.
Tiêu Dương mở miệng nói, từ vết thương của Bạch Khanh Thành có thể thấy được tên cao thủ thấn bí kia đã không cùng một cấp độ với Bạch Khanh Thành.
Bạch Khanh Thành nhíu chặt mày, một lúc sau, đột nhiên cô cười lên rồi dùng ánh mắt dịu dàng như nước nhìn Tiêu Dương.
Tiêu Dương cảm thấy tim mình đang đập loạn, dè dặt nhìn Bạch Khanh Thành, một lúc sau, hắn nhỏ giọng nói:
- Đại tỷ, tôi sợ.
Trước giờ Bạch Khanh Thành chưa bao giờ dùng ánh mắt dịu dàng tới thế để nhìn mình. Vì vậy Tiêu Dương sợ là chuyện bình thường.
Bạch Khanh Thành híp mắt nhìn Tiêu Dương, nói:
- Chuyện này... Chỉ có thể nhờ vào anh rồi.
Dưới cái nhìn của cô, ngoại trừ Tiêu Dương ra, không có ai có thể im hơi lặng tiếng lẻn vào tập đoàn Hắc Sơn điều tra tin tức này.
- ÂY... Tiêu Dương cẩn thận nói:
- Đại tỷ, tôi... Dường như đâu phải là cảnh sát...
- Đừng có quên, anh là thành viên ngoài biên chế của đội cảnh sát hình sự, có thể nói anh cũng là người của đội cảnh sát.
Bạch Khanh Thành mỉm cười nhìn Tiêu Dương, đồng thời, cô còn đưa tay vào túi lấy ra một thẻ căn cước, hỏi:
- Hay là anh không muốn thứ này?
Tiêu Dương liếc mắt nhìn, lập tức vui mừng hỏi:
- Đại tỷ, cô đã làm xong thẻ căn cước cho tôi?
Tiêu Dương từng nhiều lần gặp phải đau khổ do không có thẻ căn cước.
- Tất nhiên rồi.
Bạch Khanh Thành đưa thẻ căn cước cho Tiêu Dương, nói:
- Vì làm tấm thẻ này cho anh, tôi đã lạm dụng không ít chức quyền, Tiêu Dương...
- Đại tỷ có việc gì cứ dặn dò, cho dù đầu rơi máu chảy tôi cũng không từ chối!
Tiêu Dương hiên ngang lẫm liệt ưỡn ngực nói.
Thái độ trước sau chuyển đổi quá nhanh rồi đó!
Bạch Khanh Thành khinh bỉ nhìn tên này, sau đó nói:
- Đầu rơi máu chảy thì không cần, Tiêu Dương, tôi cần anh...
- Đại tỷ, tôi cũng cần cô.
Tiêu Dương lập tức nói không do dự. Có tấm thẻ căn cước quý báu này, cho dù thất thân cũng không đáng gì.
Mặt Bạch Khanh Thành lập tức ửng đỏ, nói:
- Anh nghĩ đi đâu vậy?!
- Tôi cần anh giúp tôi điều tra vụ án của tập đoàn Hắc Sơn, không thành vấn đề, đúng không?
Bạch Khanh Thành nói vô cùng chăm chú.
Tiêu Dương trâm ngâm một lúc rồi nói:
- Vốn thì chuyện này không lớn, có điều...
Tiêu Dương ngừng lại một lúc rồi nói tiếp:
- Tôi chỉ có hai ba ngày thời gian, sau đó tôi cần đi làm chuyện quan trọng hơn.
Bạch Khanh Thành nghi ngờ nhìn Tiêu Dương, cô đang suy nghĩ xem có phải tên trước mặt này đang lừa cô không.
Tiêu Dương thân bí cười với Bạch Khanh Thành một tiếng rồi nói:
- Tóm lại, đến lúc đó, tôi sẽ cho đại tỷ một bất ngờ.
Bạch Khanh Thành nửa tin nửa ngờ.
- Đại tỷ, cô hãy an tâm nghĩ ngơi ở chỗ này một lúc đi. Đây là chỗ của tôi, cứ yên tâm ngủ.
Tiêu Dương đứng lên, nói: - Phía tập đoàn Hắc Sơn, tôi sẽ điều tra. Có điêu, nếu phía cảnh sát bọn cô có tin tức gì, hi vọng có thể cho tôi biết thật sớm.
Lúc này, Bạch Khanh Thành giùng giằng ngôi dậy, nói:
- Tôi không sao, không cần nghỉ ngơi.
Tiêu Dương bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
- Đại tỷ, cô quên lời của tổng đội Uông rồi ư? Trong khoảng thời gian này, chuyện quan trọng nhất với cô đó là an tâm chuẩn bị thi tuyển vào tinh anh. Nghe nói chuyện này rất quan trọng với cô.
Nghe vậy, Bạch Khanh Thành ngẩn ra. Sau đó cô lắc đầu rồi mang giày vào, nói:
- Không để ý nhiều việc vậy được, tóm lại là để tôi ở lại đây một mình, tôi không thể yên tâm được.
Tiêu Dương không thể lay chuyển Bạch Khanh Thành. Liếc mắt nhìn bộ quần áo bó sát màu đen trên người Bạch Khanh Thành, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ. Hắn bảo Bạch Khanh Thành nghỉ ngơi một chút, xuống tùy ý mua một bộ quần áo nữ để Bạch Khanh Thành thay. Khi cửa phòng mở ra, con ngươi của Tiêu Dương không nhịn được trừng lớn. Nhìn Bạch Khanh Thành hết sức trẻ tuổi xinh đẹp xuất hiện ngay trước mặt, hắn nhịn không được cảm thấy hơi đắc ý trong lòng, nói:
- Há, xem ra quần áo tôi chọn rất thích hợp với đại tỉ, kích cỡ vừa vặn, còn may...
Tiêu Dương thức thời ngậm miệng lại, suýt chút nữa hắn đã nói ra "còn may là đã nhìn thấy thân thể đại tỷ cho lên tiết kiệm được không ít công sức".
Nếu không, đúng là khó có thể mua được quần áo thích hợp tới vậy.
Vết thương trong cơ thể đã được Tiêu Dương chữa trị gần hết, khuôn mặt lạnh lùng của Bạch Khanh Thành khôi phục vài phần hồng hào, liếc mắt nhìn Tiêu Dương, nói:
- Lên đường thôi.
Đi xuống quán cà phê Túy Vũ, Tiêu Dương định đi lấy xe, Bạch Khanh Thành đột nhiên ngăn cản.
- Chiếc Chery màu đỏ của anh sớm đã bại lộ, giờ lấy xe chạy vài vòng xung quanh tập đoàn Hắc Sơn, há chẳng phải là nói cho Trịnh Thu biết anh tới ư?
Bạch Khanh Thành bước tới, ven dường có một chiếc taxi không người, mở cửa bước vào, cô nói:
- Đây là chiếc xe do tôi tạm thời điều tới, lái xe đi.
Bạch Khanh Thành vừa dứt lời, chiếc taxi bình thường này nhanh chóng chui vào dòng xe phía trước.
Bên trong xe hoàn toàn yên tĩnh.
Không khí có vẻ rất nặng nề làm cho Tiêu Dương cảm thấy không thoải mái.
Bạch Khanh Thành chuyên tâm nhìn về phía trước. Chỗ này đã tới gần phạm vi của tập đoàn Hắc Sơn, Bạch Khanh Thành không muốn mình bỏ qua bất cứ chỗ khả nghỉ nào.
Yên tính.
Một lúc sau, rốt cuộc thì Tiêu Dương cũng không nhịn được, thế nhưng hắn không biết mình phải nói gì cho nên chỉ có thể nhỏ giọng nói.
- Đại tỷ.
- Hả?
Bạch Khanh Thành nghiêng đầu hỏi Tiêu Dương.
- Còn đau bụng kinh không? Tiêu Dương ân cần hỏi.
Một lúc lâu sau...
- Đang làm việc đói II
Một tiếng gầm lớn đinh tai nhức óc vang ra từ bên trong chiếc xe!
Sắc mặt Tiêu Dương không hề thay đổi, hắn tiếp tục lái xe từ từ đi tới phía trước...
Hắn lẩm bẩm trong lòng: đúng là làm việc tốt không được đền đáp mài
- Dừng ở phía trước.
Bạch Khanh Thành chỉ vê phía cửa công viên gần cao ốc của tập đoàn Hắc Sơn, có không ít xe taxi ngừng đón khách ở chỗ này.
Tiêu Dương từ từ ngừng xe lại, không biết từ khi nào mà trong tay Bạch Khanh Thành có thêm một ống nhòm. Hạ thấp cửa sổ xe một chút, cô nghiêm túc nhìn chằm chằm tập đoàn Hắc Sơn.
- Tôi đi tiểu một lát.
Buồn chán một hồi, Tiêu Dương mở cửa xe ra rồi bước thẳng tới trước, mới đi vài bước, chân y từ từ ngừng lại, phía dối diện xuất hiện một bóng người quen thuộc...
- Thật không ngời
Mặt Trịnh Quyền lộ vẻ cười găn!
Kẻ thù gặp mặt, hết sức đỏ mắt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận