Hộ Hoa trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 1012: Thiên hạ đều về tay Tuyết Thân Đăng (2).

Chương 1012: Thiên hạ đều về tay Tuyết Thân Đăng (2).Chương 1012: Thiên hạ đều về tay Tuyết Thân Đăng (2).
Hành động này đủ khiến toàn bộ Vùng đất di vong khiếp sợ. Bầu trời thảo nguyên băng tuyết như run rẩy.
Thánh Vũ mạnh mẽ như vậy, không ngờ lại bái kiến Đằng Thần trước mặt gần mười vạn đại quân!
Điều này có ý nghĩa gì?
Giờ khắc này, tất cả mọi người phía dưới ngẩn ra, vô cùng ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lên.
Kể cả tướng sĩ hai bên.
Đằng quân đã chuẩn bị tốt một trận đánh liều chết.
Mà quân đoàn Thánh Vũ cũng nóng lòng muốn thử, chuẩn bị hạ mã uy trí mạng với Đằng quân. Nhưng không ngờ thần sứ Thánh Vũ, thủ lĩnh tinh thần của bọn họ lại có hành động mà bọn họ không thể tưởng tượng nổi này.
Mấy vạn đại quân rơi vào tĩnh mịch.
- Đây là ý chỉ của Vũ Thân.
- Bái kiến Đằng Thần!
- Bắt đầu từ hôm nay, thành Thánh Vũ thuộc vê Đằng Thần.
Cho dù mệnh lệnh này giống như sấm sét đột nhiên giáng xuống nhưng một lát sau, đông đảo tướng sĩ quân đoàn Thánh Vũ cũng đều tỉnh táo lại. Một gã đàn ông khôi ngô nhảy xuống tuyết mã đầu tiên, quỳ xuống trịnh trọng với Tiêu Dương:
Chẳng lẽ là Linh Cưu tiên sinh 2
Tiêu Dương lại thừ người ra như hóa đá. Nửa ngày sau hắn mới giật mình phản ứng lại, mừng rỡ như điên!
Tiêu Dương cũng ngây người, lập tức sâu trong nội tâm không nén nổi kích động và mừng rỡ như điên.
- Bái kiến Đằng Thần!
Ánh mắt Tiêu Dương nhìn thần sứ Thánh Vũ một cái, kiềm chế nghi hoặc và kích động trong lòng, lập tức cao giọng ra hiệu cho Linh Vũ đứng dậy.
Hắn mơ hồ đoán được nguyên nhân rồi.
Trong quân đoàn Thánh Vũ, mệnh lệnh của thân sứ Linh Vũ chính là ý chỉ của thần!
Thế lực mạnh mẽ nhất Vùng đất di vong chính là thành Thánh Vũ chứ không còn nghỉ ngờ gì nữal
Đôi mắt Linh Vũ lóe lên vẻ kiên định không thể nghi ngờ, quan sát quân đoàn Thánh Vũ mấy vạn người phía dưới:
Hôm nay thành Thánh Vũ lại... Lại quy thuận dưới trướng Đằng quân của mình.
Tất cả chiến sĩ Đằng quân đều ầm một tiếng quỳ xuống, chấn động thảo nguyên.
Chuyện này giống như một tên ăn mày đột nhiên trúng giải thưởng cả tỷ đồng, khó lòng tin nổi.
Vốn sự nghiệp đại nhất thống Vùng đất di vong còn xa mới đạt được, giờ khắc này lại giống như dễ như trở bàn tay, gân ngay trước mắt rồi!
Một hành động diệt thành Bảo Ly hôm nay, khí thế như cầu vồng, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi! Hơn nữa đột nhiên Đằng quân tuyên bố quy thuận dưới trướng Đằng quân, giờ phút này trong tay Tiêu Dương đã nắm một đội quân mạnh mẽ đủ để quét ngang thảo nguyên băng tuyết rồi!
Cảm giác tự hào nồng đậm tràn ngập trong lòng bọn họ.
Miếng bánh rơi từ trên trời xuống.
Thiên quân vạn mã, gót sắt tuyết mã bước vào thành Bảo Ly!
Không thể không nói, chuyện này tuyệt đối là một món quà quá quý giá.
- Na, ta tới rồi.
Nơi đó có người mà gã không ngừng nhớ nhung sáu năm quai
Không gặp bất cứ phản kháng gì, Đằng quân chiếm lĩnh thành Bảo Ly thuận lợi. Sau khi tiến vào thành trí, Lãnh Diện Chiến Thần không thể chờ đợi nổi, dẫn một đội thân binh lao thẳng về Thần Sơn Bảo Ly!
Không, đây là quân đội rơi từ trên trời xuống mới đúng!
Đằng quân sôi trào rồi!
- Đằng! Đằng!
- Đằng!
Ai dám tranh đấu!
Thế lực thành Thánh Vũ cực mạnh trên thảo nguyên, hóa là cũng thuộc về Đằng Thần của chúng ta đó!
Bọn họ không biết ngay cả Đằng Thần cũng vô cùng bất ngờ vì thành Thánh Vũ thuần phục, theo tiềm thức đều cho tất cả do Đằng Thân bố trí!
Ngay lúc này, ánh mắt tất cả tướng sĩ Đằng quân nhìn Tiêu Dương lại càng nóng cháy rồi!
Nội tâm Tuyết Thần kích động bước lên Thần Sơn, một đường chạy như điên, nhằm thẳng về một hướng tương đối hẻo lánh.
Âm!
Cửa ngục băng lãnh bị một đao bổ ra. Tuyết Thần bước như bay vào, vọt vào sâu bên trong, âm âm đẩy một cửa phòng đen sẫm ra, khiến bên trong vang lên không ít tiếng hét chói tai. Chẳng qua những thiếu nữ đến từ các bộ lạc trên thảo nguyên liền nhanh chóng vui mừng tới phát khóc. Vốn các nàng đã vô cùng tuyệt vọng, không dám mơ có người có thể cứu các nàng ra khỏi ngục tối của Bảo Ly vương thành. Đường ra duy nhất mà các nàng thấy chính là đợi tới ngày tế Bảo Ly thần vạn thế...
Trong căn phòng âm u có một bóng người xinh đẹp tiều tụy đang dựa bên cửa sổ. Nếu nói là cửa sổ thì chi bằng đó là một vách tường có song nhỏ. Bởi vì phía bên ngoài cửa sổ là một vách đá lạnh như băng. Trong phòng có một ngọn nến đang cháy chập chờn. Trong tay thiếu nữ cầm một chiếc thoa cài tóc bằng gỗ tinh xảo, trong đầu đang hiện lên cảnh tượng ngày xưa.
- Ta tên là Tuyết Thần, đến từ tộc Tuyết Man cách đây mấy trăm dặm.
- Ta là dũng sĩ đệ nhất tộc Tuyết Man, ta đến dạy nàng công phu nhé.
*xxk+**+*%
- Đi mau, lũ giặc Bảo Ly giết tới rồi.
- Na, ta nguyện chết vì nàng.
xk xxx
xkkk* Trong căn phòng đen sẫm chỉ còn lại cái ôm gần gũi, cứ như vậy kéo dài mãi mãi.
Vết đao dữ tợn, khuôn mặt quen thuộc.
Tuyết Thần từ từ giơ tay phải lên, cầm lấy chiếc mặt nạ lạnh như băng kia.
Nàng không dám tiến tới nữa. Sau năm qua, nàng đã nằm mơ như vậy rất nhiều lần. Nàng sợ mình lại tỉnh lại lần nữa.
- Na...
Giọng nói của Tuyết Thần vô cùng run rẩy, dường như sơ kinh sợ ánh nến đã vô cùng yếu ớt trong phòng kia, làm cho chút ánh sáng trong phòng yên lặng rời đi mất.
Hai tay nàng run rẩy, trâm cài tóc bằng gỗ trong tay rơi xuống, rắc một tiếng liên gãy thành hai nửa.
Đây là chiếc trâm gỗ cài tóc làm bạn với nàng trong bóng tối sáu năm qua.
Nếu bình thường, sợ rằng nàng đã đau khổ lắm. Nhưng lúc này... Không cần nữa.
Nàng càng quan tâm tới người trước mặt hơn.
- Thần...
Thiếu nữ bước từng bước tới, lại ngừng lại, nước mắt rơi như mưa, khóc nói:
- Là chàng sao?
Trước mắt là một mặt nạ lạnh như băng, nhưng lại khiến thiếu nữ cảm thấy quen thuộc cực kỳ.
Bỗng nhiên, cửa lớn của căn phòng bị đá văng ra. Một tiếng động vang lên. Thiếu nữ nghiêng người nhìn lại theo tiêm thức.
BịchI
Nàng nhắm mắt lại. Trước mắt nàng là cảnh tượng kinh khủng khi Tuyết Thần bị lũ giặc chém một đao vào mặt, máu tươi vẩy ra...
Không hay biết, khóe mắt thiếu nữ có nước mắt trong suốt chảy xuống. Sáu năm qua, nàng vẫn luôn tưởng nước mắt mình đã khô héo nhưng cứ mỗi khi nhớ lại, nước mặt xót xa lại rơi xuống.
*xxk+**+*%
Bên trong thành Bảo Ly, tất cả đều đã bị Đằng quân khống chế.
Trên đỉnh Thần Sơn, bên trong cung điện.
Tiêu Dương nhìn người đàn ông với mái tóc đen buông xuống, trong lòng cảm khái. Trước mắt hắn chính là Thần tiễn thủ Dực. Tài bắn cung xuất thân nhập hóa của gã còn có uy lực mạnh hơn cả Thượng cổ thần cung nửa với của Thái Tử Dịch Hàn! Đương nhiên, người đàn ông nhìn như trẻ tuổi anh tuấn này, Dực thực tế đã mấy trăm tuổi.
- Linh Cưu tiên sinh...
Tiêu Dương vẫn luôn nghỉ hoặc với thành Thánh Vũ và Dực, lúc này không nén nổi, mở miệng dò xét.
- Ta và Dực đều là môn đồ của Linh Cưu tiên sinh.
Linh Vũ bên cạnh đã mở miệng nói, đồng thời lấy ra một con hạc gỗ, thầm vận nội khí. Một luồng lực lượng dũng mãnh truyền vào con hạc gỗ. Bỗng nhiên hơi thở cả đại điện biến đổi. Một luồng thần quang mênh mông hùng hậu bao trùm khắp các ngõ ngách của đại điện.
Con hạc bay lên, giương cánh như vật sống. Một luồng sáng thần thánh tràn ngập trên người nó. - Bái kiến Linh Cưu tiên sinh.
Linh Vũ và Dực đồng thời quỳ xuống, vẻ mặt vô cùng cung kính.
Linh Cưu tiên sinh?
Tiêu Dương ngây ra, giương mắt nhìn con hạc. Lúc này đột nhiên từ trong con hạc truyền tới một loạt tiếng cười:
- Sư điệt, đừng kinh ngạc. Đây chẳng qua chỉ là một tia Tiên Thần Thức mà thôi.
- Bổn tiên là Linh Cưu. Sư tôn Thái Bạch của ngươi là huynh đệ kết bái của ta. Ta gọi ngươi một tiếng sư điệt cũng không quá đáng đi.
Dường như Linh Cưu tiên sinh biết nghi hoặc của Tiêu Dương, cười ha hả giải thích một tiếng. Lúc này Tiêu Dương cũng thư thái, vẻ mặt cũng kính khom người hành lễ với con hạc:
- Tiêu Dương bái kiến Linh Cưu sư thúc!
Linh Cưu tiên sinh cười. Con hạc vờn quanh Tiêu Dương một vòng, chỉ trong chốc lát đã tấm tắc than thở:
- Thái Bạc lão ca quả nhiên là mắt sáng như đuốc. Một thế giới rất nhỏ, không ngờ lại có một thiên tài yêu nghiệt như ngươi. Chuyện này khiến bổn tiên không nén nổi đố ky rồi!
Tiêu Dương được Linh Cưu tiên sinh khích lệ mà hơi xấu hổ, nhất thời không biết phải trả lời thế nào.
- Trở lại chuyện chính, địa phương này quỷ quái, bổn tiên không thể ở lâu.
Linh Cưu tiên sinh vừa cười vừa nói:
- Sư tôn của ngươi thần cơ diệu toán, biết ngươi tiến vào thí luyện thiên tài sẽ gặp biến cố, nhờ ta chú ý một chút. Nhưng y không ngờ ngươi lại có thể tiến vào được Thần Linh đệ tam cảnh! Ha ha, đây là ý trời. Nếu ngươi không sử dụng Kim Thương, Dực cũng không phát hiện ra thân phận của ngươi, hơn nữa còn truyền tin ngươi ở Thần Linh tam cảnh về cho ta biết. Thành Thánh Vũ vốn là một món lễ nhỏ bổn tiên tặng sư điệt ngươi. Bắt đầu từ hôm nay, ngươi trở lại Tuyết Sơn, chăm chú đi tìm thứ ngươi cần tìm đi. Chuyện chinh chiến thảo nguyên giao cho Linh Vũ và Dực là được.
Tiêu Dương cung kính gật đầu.
Lúc này Linh Cưu tiên sinh lại thở dài:
- Nói thật, đồ vật kia trên Tuyết Sơn, ngay cả bổn tiên cũng mong có. Chỉ tiếc bổn tiên vô duyên lấy được! Hơn nữa... Rất nhiêu năm trước, trên Tuyết Sơn xuất hiện một hồi kinh biến, đồ vật đó đã chỉ còn lại một nửa thôi. Có thể thành công hay không đều phải xem cơ duyên của ngươi rồi. Nếu thất bại, bổn tiên chỉ có thể lựa chọn phương pháp khác để đưa ngươi vào vùng thí luyện thiên tài.
- Sư điệt, tự thu xếp đi.
Linh Cưu tiên sinh cười ha hả:
- Sư tôn của ngươi cho ngươi thứ tốt, lại đang ở trên tay ta. Muốn lấy... Dựa vào thực lực của ngươi đi!
Nương theo tiếng cười to, con hạc từ từ hóa thành một tia thân quang, biến mất trong hư không.
Ngay lúc này, Linh Vũ và Dực quỳ trên mặt đất, ánh mắt đã có vẻ nóng bỏng hơn.
Mấy tháng trước, mấy địa phương có thế lực của Linh Cưu tiên sinh trong đại thế giới đêu nhận được lệnh của Linh Cưu tiên sinh, tìm kiếm một vị thiếu niên. Kết quả là Dực phát hiện ra, hơn nữa nhanh chóng báo cho Linh Cưu tiên sinh. Tiếp đó mới có cảnh Linh Vũ Thành xuất hiện và Dực đổi phe. Chẳng qua bọn họ cũng chỉ nghe theo lệnh của Linh Cưu tiên sinh, trên thực tế không có bất cứ ý thuần phục nào với Tiêu Dương.
Mãi tới vừa rồi nghe Linh Cưu tiên sinh nói chuyện.
- Không ngờ hắn là đồ đệ của đại ca kết bái của Linh Cưu tiên sinhI
Thân phận này đối với hai người mà nói đã hiển hách vô cùng rồi.
Mặc dù hai người là môn đồ của Linh Cưu tiên sinh nhưng còn rất xa mới tới được đệ tử trung tâm của Linh Cưu tiên sinh.
Từ lời nói của Linh Cưu tiên sinh, hai người cũng cảm thấy Linh Cưu tiên sinh vô cùng coi trọng vị Đằng Thần trước mắt này.
Từ giờ khắc này trở đi, hai người mới thần phục chân chính, không còn nửa phần khúc mắc. Bởi thân phận của Tiêu Dương!
Tiêu Dương lắng lặng đứng trên đại điện, trong đầu vẫn vang vọng tiếng nói của Linh Cưu tiên sinh. Chỉ trong chốc lát, hắn hít một hơi, ánh mắt đảo qua, ngạc nhiên nói:
- Linh Cưu tiên sinh đã rời đi, hai người sao còn quỳ làm gì?
- Xin Đằng Thần hạ lệnh.
Linh Vũ nhấn từng chữ một.
Đồng tử Tiêu Dương run lên!
Ra lệnh chinh chiến thảo nguyên băng tuyết.
Tiêu Dương hiểu rõ, giờ phút này, đại nhất thống Vùng đất di vong sắp trong tâm tay mình!
- Linh Vũ, Dực!
Tiêu Dương cũng không chần chừ nữa, mở miệng nói thẳng:
- Ta phong hai người là thống lĩnh hai lộ Tả Hữu! Năm ngày sau, dẫn Đằng quân tiến thẳng tới thành Ám Dại
Bạn cần đăng nhập để bình luận