Hộ Hoa trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 356: Anh Tiêu ra phim à?

Chương 356: Anh Tiêu ra phim à?Chương 356: Anh Tiêu ra phim à?
- Cái gì?
Tiêu Dương kinh ngạc, đồng tử hiện lên sự chấn động, trâm giọng hỏi,
- Rốt cuộc đây là kế hoạch gì vậy?
Đồng thời, tâm mắt Tiêu Dương nhìn lướt qua Chu Niệm Hoa ở bên cạnh, đánh giá một chút. Chu Niệm Hoa thì có vẻ bình tĩnh hơn, có lẽ nếu để cô lựa chọn hy sinh bản thân để cứu ông nội, cô cũng không từ chối.
- Tiêu huynh đệ, tôi nói anh biết nhé.
Phú Xuyên Long lắc đầu cau mày nói,
- Chúng tôi nhận nhiệm vụ, là hỗ trợ tiểu đội La Thiên, thuận lợi đưa thành quả nghiên cứu của tiến sĩ Chu Hùng về nước.
- Vốn hôm nay anh em chúng tôi đi gặp tiến sĩ Chu Hùng, nhưng người của tiểu đội La Thiên đến tìm chúng tôi, và nói kế hoạch của họ với anh em chúng tôi.
Trong mắt Phú Xuyên Long lóe lên tia tức giận, trâm giọng nói,
- Bọn họ biết, thành viên của bốn tiểu đội đặc công bao gồm Xích Hỏa, cho dù phân tán ra tự che giấu hành tung nhưng cũng bị không ít người của chính phủ Đảo quốc theo dõi. Dù sao, đây cũng là địa bàn Đảo quốc!
- Bởi vậy, tiểu đội La Thiên liền có kế hoạch như vậy, cố ý tiết lộ tin tức cháu gái tiến sĩ Chu Hùng ra ngoài, hơn nữa còn tung tin, thành quả nghiên cứu ở trong tay cô ấy. Để phân tán sự chú ý của Đảo quốc, tiểu đội La Thiên có thể thuận lợi đón tiến sĩ Chu Hùng về, đây gọi là giương đông kích tây, hoạt động ngầm gì đó, tôi nhổi
Phú Xuyên Long nhíu mày,
- Bốn anh em chúng tôi dù thô lỗ, nhưng cũng biết hai chữ sỉ nhục viết như thế nào!
- Rõ ràng đã đồng ý với tiến sĩ Chu Hùng bảo vệ cô cháu gái, một mặt lại lén đi làm chuyện này.
Lúc này, Sử Phúc Long không kìm được tức giận, mở miệng nói:
- La Thiên Phách làm như vậy, dù có hộ tống tiến sĩ Chu Hùng về nước thành công, nếu để tiến sĩ Chu Hùng biết chân tướng chuyện này thì sao? Chẳng phải đâm một nhát thật sâu vào trái tim của nhà khoa học già àI
- Cái tên La Thiên Phách kia miệng đầy đại nghĩa, luôn miệng nói vì quốc gia, có thể hy sinh cái tôi nhỏ, nhưng mục đích của hắn chẳng nói ai cũng biết. Chẳng phải chỉ để dành điểm tích lũy của nhiệm vụ lần này thôi saol
Lúc này, đôi mày của Tiêu Dương không khỏi nhíu chặt, mắt cũng lóe tia hàn quang lạnh như băng.
Cố gắng hết sức hoàn thành nhiệm vụ không sai, nhưng vì lợi ích bất chấp thủ đoạn, lá mặt lá trái, không để ý đến sống chết của người khác, thậm chí có thể nói thẳng là đẩy một người vô tội vào hiểm họa. Hành động tỉ tiện như vậy Tiêu Dương cực kỳ khinh thường và phỉ nhổi
Trâm tư một lúc, Tiêu Dương quay sang nhìn Chu Niệm Hoa,
- Chu cô nương, chuyện này, cô thấy thế nào?
- Chu? Lúc này, Phú Xuyên Long bất giác nhìn Chu Niệm Hoa,
- Cô...
Thần sắc Chu Niệm Hoa tương đối bình tĩnh, nhấp môi, chậm rãi nói:
- Không giấu gì các vị, Chu Niệm Hoa, là tôi.
- Cô chính là Chu Niệm Hoa cháu gái tiến sĩ Chu Hùng?
Cổ Tiêu Bội trợn to mắt, thật sự không thể ngờ, người mình vừa nhắc đến, lại ở ngay trước mặt mình!
Chu Niệm Hoa gật đầu.
Lúc này, trong mắt Phú Xuyên Long không khỏi lóe lên tia xin lỗi:
- Niệm Hoa tiểu thư, chúng tôi...
Tuy mình không đồng ý tham gia vào kế hoạch của La Thiên Phách, nhưng đối mặt với người bị hại trong kế hoạch của La Thiên Phách, trong lòng đám người Phú Xuyên Long cũng không mấy dễ chịu...
- Các anh đừng tự trách mình.
Chu Niệm Hoa cười khẽ, lên tiếng nói:
- Cho dù các anh có tham gia kế hoạch này, chỉ cần ông nội tôi có thể bình an về nước, tôi cũng sẽ không trách các anh đâu.
- Niệm Hoa tiểu thư, cô đừng nói như vậy.
Sử Phúc Long ngồi bên cạnh vội vàng lên tiếng:
- Chúng tôi đều là những người thô lỗ, nhưng bản thân đều có giới hạn riêng, để hoàn thành nhiệm vụ mà phải làm tổn thương người vô tội, anh em chúng tôi khinh thường không làm đâu.
- May là kế hoạch của bọn họ vẫn chưa bắt đầu, sự an toàn của Niệm Hoa tiểu thư, chúng tôi không thể bỏ mặc được.
Cổ Tiêu Bội trâm giọng nói.
- Chưa bắt đầu?
Ánh mắt Tiêu Dương thoáng lạnh, lập tức kể sơ lược chuyện vừa xảy ra.
- Đúng là hèn hại
Phú Xuyên Long không kìm được mắng,
- Nếu không phải Tiêu huynh đệ kịp thời ra tay, e là, cho dù hoàn thành nhiệm vụ, anh em chúng tôi cũng phải gánh trên lưng cái danh tiểu nhân hèn hạ vô sỉ!
- Đại ca, cho dù có trừ điểm tích lũy, nhiệm vụ này, chúng ta tuyệt đối không thể nhận!
- Không sail
- Không đúng!
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, Tiêu Dương đảo mắt nhìn bốn người, trâm giọng nói,
- Càng như vậy, nhiệm vụ này càng phải nhận.
Nghe vậy, Phú Xuyên Long cau mày nhìn Tiêu Dương
- Nhưng, kế hoạch của La Thiên Phách...
- Kế hoạch của La Thiên Phách hèn hạ vô sỉ, nhưng chúng ta có nhất định phải tuân theo hắn không? - Đúng rồi.
Lúc này, hai mắt Ngụy Thân Kim đột nhiên sáng lên, nói,
- Đại ca, bốn anh em chúng ta chỉ nhận lệnh hỗ trợ tiểu đội La Thiên, chứ không phải toàn bộ nghe theo lời bọn họ. Giờ Niệm Hoa tiểu thư đã ở bên chúng ta, chúng ta hoàn toàn có thể dựa vào cách của chúng ta hộ tống tiến sĩ Chu Hùng và Niệm Hoa tiểu thư về nước!
Nghe xong, tròng mắt ba người còn lại trong tiểu đội đồng thời sáng lên.
Ý của Tiêu Dương, cũng là như vậy.
- Lão tứ nói không sail
Phú Xuyên Long nắm chặt quyền nói.
- Chúng ta có thể dựa vào thực lực bản thân hoàn thành nhiệm vụ lần này!
- Vậy, nhiệm vụ cấp bách hiện giờ, là tìm tiến sĩ Chu Hùng.
- Giờ ông nội tôi đang ở đâu?
Chu Niệm Hoa không khỏi lo lắng hỏi.
- Tôi có nghe La Thiên Phách nói, giờ tiến sĩ Chu Hùng đang ẩn mình tại một nơi tên Kitamine ở Osaka.
Phú Xuyên Long cau mày nói,
- Nhưng địa chỉ cụ thể La Thiên Phách không nói...
- Chỉ cần tìm được tiến sĩ Chu Hùng, như vậy, có thể dùng kế hoạch của chúng ta để hộ tống họ.
- Nhưng, nơi ẩn thân của tiến sĩ Chu Hùng cực kỳ bí mật, ngay cả đặc công gián điệp của Đảo quốc cũng không tìm được tung tích của ông ấy, mấy người chúng ta muốn tìm tiến sĩ Chu Hùng ở moto địa điểm đại khái như vậy trong thời gian ngắn... e là, rất khó!
- Kitamine?
Lúc này, Chu Niệm Hoa không khỏi nhíu mày, thoáng trâm tư.
- Chu cô nương biết được hành tung ông nội cô không?
Tiêu Dương hỏi.
Ánh mắt của bốn người kia đồng thời đều nhìn về phía Chu Niệm Hoa.
Chu Niệm Hoa chân chừ một lúc, lắc đầu nói,
- Không thể nào...
- Sao vậy?
Tiêu Dương truy hỏi.
Chu Niệm Hoa thoáng nhíu mày,
- Kitamine, chính là phòng thí nghiệm của ông nội tôi, là một sở nghiên cứu khoa học có danh tiếng không nhỏ ở Osaka. Mấy năm qua, ông đều nghiên cứu hạng mục riêng của mình ở đó, cho đến khi nghiên cứu thành công!
- Tôi hiểu ý cô rồi.
Tiêu Dương trâm giọng nói,
- Sau khi bí mật của tiến sĩ Chu Hùng bị tiết lộ, chắc chắn phòng thí nghiệm đó đã bị chính phủ Đảo quốc lục soát phong tỏa, giờ tiến sĩ Chu Hùng mất tích, bên phía Kitamine chắc chắn cũng được kiểm tra kỹ, vậy mà tiến sĩ Chu Hùng vẫn có thể ẩn thân ở Kitamine sao?
- Nhưng... đây thực sự là lời La Thiên Phách từng nói.
Phú Xuyên Long khẽ nhíu mày,
- Chẳng lẽ hắn lừa anh em chúng tôi?
- Chắc không đâu.
Tiêu Dương nói tiếp,
- Đây gọi là, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất! Đảo quốc phòng vệ Kitamine rất nghiêm ngặt, chủ yếu là vì phòng thí nghiệm, chưa chắc họ có thể ngờ tiến sĩ Chu Hùng vẫn ẩn mình ở Kitamine.
- Nếu là Kitamine, tôi biết một chỗ...
Chu Niệm Hoa chân chừ nói:
- Ông nội, có thể đang ở chỗ này.
- Việc này không thể trì hoãn nữa!
Phú Xuyên Long đứng dậy, ba người kia cũng đồng thời đứng lên.
- Chúng ta mau xuất phát thôi!
x***% "
xk*x*x ¬
Xế chiều, cuộc sống vẫn cứ thế tiếp diễn.
Một thành phố nào đó ở Viêm Hoàng, một trạch nam nào đó đang gác hai đùi, xem một trang web lớn trong nước, đột nhiên, sau khi mở một trang nọ, một dòng tiêu đề bắt mắt xuất hiện...
- Cao thủ chốn dân gian! Trung y Viêm Hoàng mạnh mẽ đánh bại Hán y học Đảo quốc!
Dưới tiêu đề là một đoạn video.
- Mẹt Lại là một video lừa đảo!
Trạch nam giêu cợt, bĩu môi nói,
- Đúng là nhàm chán.
Định di chuột đi mở trang khác, nhưng nghĩ lại, lâm bâm,
- Mình phải xem thử là hiệu thuốc nhà nào đổi cách quảng cáo vậy.
Có chút lơ đãng mở video...
- Tôi, Tiêu Dương! Đại diện Trung y Viêm Hoàng!
Trong màn hình, một người thân mặc áo trắng phiêu dật, đứng thẳng, thân hình cao lớn sóng mũi thẳng, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng đi về phía trước, để lại một bóng lưng hùng vĩI
Đây là khoảnh khắc Tiêu Dương đi ra khỏi y quán nọ, được một người yêu thích nhiếp ảnh quay lại. Tin này phóng viên trong nước vẫn chưa đưa lên.
- Hờ hờ, hiệu quả quảng cáo cũng được đấy chứ!
Lúc này người mở xem trang web không chỉ một mình trạch nam, đã không ít ánh mắt tò mò click vào video kia, không khỏi âm thâm đánh giá, bàn luận.
- Quay phim à? - Ngôi sao nào đang quay bộ phim mới à?
Hình ảnh kéo lại gần, mâu thuẫn giữa hai bên cũng dần bùng cháy...
Phòng ngủ của Phòng bảo vệ Phục Đại.
- Lag quá, tạm dừng một chút rồi xem tiếp.
Lâm Tiểu Thảo bấm tạm dừng, tiện tay mở trang web khác, trong lúc lơ đãng cũng bị tiêu đề kia hấp dẫn sự chú ý, vô thức mở ra...
- Tuyên chiến!
- Hả? Đây chẳng phải... anh Tiêu?
Lâm Tiểu Thảo mở to hai mắt, thốt lên,
- Anh Tiêu đi Đảo quốc quay phim khi nào vậy?
Lâm Tiểu Thảo không còn có ý định chuyển sang đoạn video anh ta vừa bấm dừng ban nãy nữa.
Con ngươi Lâm Tiểu Thảo trợn to, nửa ngày sau, mới hét lên,
- Nguy rồi! Nguy rồi! Mọi người mau đến xem này! Mau xem... Tiêu... Tiêu...
Nghe vậy, mấy bảo vệ lập tức xúm lại, trong đó có một gương mặt trẻ tuổi, chính là Tiểu Vũ tối đó gác đêm với Lâm Tiểu Thảo bị Bích Lân Đường đánh lén, lúc này bóng dáng Tiểu Vũ chưa đến, giọng nói đã không thể chờ đợi nữa, vội vàng hỏi:
- Tiểu cái gì? Có phải Yumiko Kosaka ra phim mới không? Hay là Manami Konishi? Noya Miyuki Kobayakawa? Miharu Kobayakawa? Yoshie Otagi? Emi Kobayashi...
- Dừng!
Lâm Tiểu Thảo khuôn mặt hung hăng nhìn Tiểu Vũ, trong lòng thâm buồn bã.
Lúc đầu là một thiếu niên ngây thơ biết bao, mới qua một thời gian,'tri thức" sao mà uyên bác thế?
Lâm Tiểu Thảo chỉ vào màn hình,
- Là anh Tiêu của chúng ta, Tiêu Dương đói
- Cái gì?
Tiểu Vũ nhất thời kinh ngạc, nửa ngày sau, hai mắt sáng lên, phấn chấn nói:
- Anh Tiêu ra phim à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận