Hộ Hoa trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 491: Đệ nhất trạng nguyên!

Chương 491: Đệ nhất trạng nguyên!Chương 491: Đệ nhất trạng nguyên!
Ngọn lửa lấy Curl làm trung tâm nổ tung, tia lửa như sao băng bắn ra bốn phía.
Ngọn lửa sáng như ngọc.
Sau khi ngọn lửa biến mất, bóng dáng của Curl cũng biến mất trong không khí.
Chỉ một cái phất tay, khiến Curl Thực khí tam vân Đại viên mãn tan thành mây khói.
Không khí yên tĩnh chết chóc.
Không một tiếng động
Ánh mắt mọi người mở to cực độ, nhìn bầu trời phía trước, dường như vẫn còn nhìn thấy ý cười cuồng ngạo của Curl trước khi chết. Dương tay, lòng bàn tay tràn ngập lửa, nhưng ngay lập tức lại bị lửa phản phệ rồi nổ tung.
Chỉ trong một tích tắc ngắn ngủi, cả thế cục đã xuất hiện bước ngoặt thần kỳ.
Nét khiếp sợ trên mặt Hồ Uy, Tào Duẫn, Nhị cung chủ qua đi, vẻ mặt cũng biến đổi đột ngột.
- Đây chắc chắn là một chuyện ngoài ý muốn!
Một kẻ vừa mới bị tấn công không có sức để đánh trả, giờ lại phát ra công kích mang tính hủy diệt lớn đến như vậy.
Nếu nói cái chết của Curl hoàn toàn không phải chuyện ngoài ý muốn, há chẳng phải nói, Tiêu Dương mà muốn giết bọn họ, đơn giản như bóp chết con kiến sao?
Sự im lặng chết chóc trôi qua, tiếng hít sâu vang lên. Dường như có một luồng khí lạnh đang bao trùm từ đầu đến chân, khiến mọi người phải rùng mình.
Tào Duẫn vừa dứt lời, Nhị cung chủ và Hồ Uy đứng bên cũng yên tâm hơn vài phần. Chỉ cân Tiêu Dương chưa đạt đến cảnh giới Thực khí tứ vân hóa tượng, ba người mình vẫn có tự tin có thể đấu với hắn.
Cảnh này đối với không ít người mà nói có thể so với thần tích.
Tào Duẫn mở to hai mắt, nhìn chằm chằm Tiêu Dương, trầm giọng tự nói.
Đây là khái niệm gì?
Một trong tứ đại cường giả lại bị giết như vậy đấy.
Trong lòng dâng lên khí lạnh.
Dù sao thù với Tiêu Dương cũng đã kết. Tối nay chắc chắn phải ta sống ngươi chết rồi.
Chỉ một thoáng đã phá tan tất cả nhận thức trong đầu mọi người.
- Lợi hại!
- Nếu Tiêu Dương thật sự đột phá Thực khí tam vân Đại viên mãn, tiến lên tâng bốn Hóa tượng cảnh, ban nãy chắc chắn phải xuất hiện hư ảnh hóa tượng của hắn, nhưng giờ hắn chưa có! Cho dù hắn có đột phá, cùng lắm thì cũng như chúng ta, Thực khí tam vân Đại viên mãn!
Kẻ một khắc trước còn mặc cho họ tùy ý khống chế, đột nhiên lại trở thành kẻ địch lớn. Loại cảm giác này khiến họ cảm thấy không thoải mái, không cam lòng, vô cùng oán hận.
Ánh mắt của bọn Lăng Thiên đang kích động nhìn Tiêu Dương, trong mắt tràn ngập lửa cháy!
- Đặc sắc quá, ba đại cao thủ đối chiến với Tiêu Dương. Không biết ai giành được chiến thắng cuối cùng nhỉ.
Mầm lửa màu xanh ở ẩn trong cơ thể Tiêu Dương, theo những gì Tiêu Dương nhìn thấy trong đầu, chính là 'Hoàng”, ngọn lửa đầu tiên của thiên địa khai sơ! Lúc ý thức chiếm lấy "Hoàng", Tiêu Dương đã nắm được vô số chiêu thức sử dụng lửa "Hoàng" dùng để đối kháng thiên địa, đánh nhau với thiên địa. Cho dù Tiêu Dương chỉ có được một mầm lửa nhỏ nhưng muốn tiêu diệt một thuộc tính giả "Hỏa" vẫn đơn giản như trở bàn tay vậy.
- Curl của Tả thủ Đảng nước Mỹ đã tan thành mây khói rồi. Cả đời chơi với lửa, cuối cùng lại chết vì lửa. Đây chính là nhân quả tuần hoàn.
Đây là tượng trưng của Thực khí tam vân Đại viên mãn.
Lúc này, đám đông mới tỉnh táo trở lại. Những âm thanh than thở sợ hãi vang lên.
Trước kia ai dám bức ép mình, giờ hãy chuẩn bị trả giá đi!
Tuy nhiên, cho dù có bước vào Thực khí tứ vân Hóa tượng cảnh hay không, Tiêu Dương vẫn tự tin, mình đã có thể dễ dàng ứng phó với cục diện trước mắt.
Một khi thế giới đan điền mở ra tức là đã bước vào Thực khí tứ vân Hóa tượng cảnh.
- Tiêu Dương có thể tắm lửa trùng sinh, lẽ nào đây chính là Phượng hoàng niết bàn trong truyền thuyết?
Đương nhiên, tuy mầm lửa nhỏ này vẫn chưa trưởng thành, Tiêu Dương vẫn có thể cảm nhận rõ, so với sợi chỉ xanh trên đan điền trong cơ thể, nó đã nông đậm hơn rất nhiều. Có thể nói, ngọn lửa "Hoàng" này đang trưởng thành cùng với Tiêu Dương.
Sớm muộn sẽ có một ngày, có lẽ nó sẽ khôi phục được uy lực hủy thiên diệt địaI
Lúc này ba đám mây trong cơ thể Tiêu Dương đã giao hòa lại thành một, giống như thiên địa hỗn độn vẫn chưa khởi động, vẫn là một mảng đục ngâầu.
Tiếng bàn luận vang lên.
Trên thực tế, từ thời khắc Tiêu Dương bước ra từ trong ngọn lửa, hắn đã trở thành Tổ tông của lửa trong thiên hạ! Curl chơi lửa trước mặt hắn chẳng qua chỉ múa rìu qua mắt thợ mà thôi!
Vẻ mặt Tiêu Dương vẫn bình tĩnh như trước, dường như chuyện phất tay giết chết Curl chỉ là chuyện thường tình mà thôi.
Cả người phấn chấn đến mức run rẩy, hận không thể gào thét một phen.
Đôi mắt bình tĩnh của Tiêu Dương lóe lên tia sáng lạnh rồi biến mất.
Trước giờ hắn không bao giờ nghĩ rằng mình là người nhân từ, thậm chí phải nói là loại có thù ắt báo. Trước kia bị ép vào bước đường cùng, gần như mất mạng không nói, ngay cả Lâm Tiểu Thảo người anh em của mình cũng bị ép vào tuyệt cảnh.
Nếu thực lực có thể điều khiển tất cả, vậy thì so thực lực đi.
Bước chân của Tiêu Dương chậm chạp đi về phía trước, đôi mắt bình tĩnh bắn ra ánh sáng lạnh sắc bén. Ánh mắt như điện, nhìn ba vị đại cường giả cách đó không xa.
Trong lòng ba người bất giác có chút kiêng ky, trong lòng chấn động.
Chỉ trong chốc lát, Tào Duẫn hít sâu một hơi trước. Ánh mắt lão cũng lạnh như băng, hừ lạnh một tiếng.
- Phô trương thanh thế mà thôi! Tao muốn xem thử rốt cuộc mày có thoát thai hoán cốt thật không.
Lời vừa dứt, bóng dáng Tào Duẫn như mũi tên bắn đi. Hai tay dao động mạnh, sáu lưỡi dao soạt soạt bắn ra, dệt thành lưới dao kín không kẽ hở, chém về phía Tiêu Dương. Cho dù ngoài miệng nói Tiêu Dương phô trương thanh thế, nhưng vừa ra tay Tào Duẫn cũng đã dốc hết toàn lực.
Đột nhiên y hét to một tiếng phát tiết sự sợ hãi trong lòng.
Vốn y tưởng rằng dù Tiêu Dương đột phá, mình cũng có thể đấu với hắn một trận. Đương nhiên, trong tích tắc kiếm ca của Tiêu Dương hạ xuống, y đã biết mình quá sai lầm. Dưới đợt công kích rầm rộ này, y cảm thấy một luồng hơi thở nguy hiểm đến cực điểm đang bao phủ trong lòng.
Y sai lầm rồi!
Lúc này, trong mắt Tào Duẫn lóe lên tia hoảng sợ.
Trên bầu trời, thanh liên quỷ dị lại xuất hiện. Lần này cực kỳ ngắn ngủi, chỉ trong chớp mắt đã huyễn hóa thành Phượng hoàng ngũ sắc. Phượng hoàng cùng hót, bay nhanh xuống, trên lưng như cõng theo nước chảy của ngân hà vạn trượng, khí thế cực kỳ mênh mông.
- Phượng hoàng thai thượng phượng hoàng du, phượng khứ thai không giang tự lưu.
Khoảnh khắc ánh kiếm va chạm ánh đao, Tiêu Dương nhảy lên cao.
Vọt người lên, mũi kiếm chỉ xuống, kiếm quang sáng ngọc trong mắt xoay vòng.
Chỉ lên đỉnh đầu Tào Duẫn.
- Thanh liên kiếm cal
Một tiếng mặc niệm.
Đôi mắt Tiêu Dương như ngôi sao sặc sỡ.
- Tào Duẫn, cho ông nếm thử, Thanh liên kiếm ca dung hợp với "Hoàng"!
Thế như chẻ tre, khí xông thẳng ngân hà.
Ánh kiếm như cửu thiên ngân hà đang vung vẩy xuống lóe sáng trong mắt mọi người.
Leng keng!
Trong nháy mắt cầm kiếm, bóng dáng Tiêu Dương đã huyễn hóa "Quý phi say rượu", bước nhanh lên trước.
Tay phải đột nhiên duỗi ra, bỗng nhiên, một lực hút tuôn raLăng Thiên" đang nằm yên lặng trên mặt đất phía xa đột nhiên hóa thành tia chớp, lập tức lao thẳng vào lòng bàn tay Tiêu Dương.
Hắn vẫn không quên cảnh Lâm Tiểu Thảo quỳ gối đêm đó.
Tiêu Dương lạnh nhạt nói một tiếng.
- Người anh em, anh báo thù cho cậu.
- Công kích của mày có mạnh đến đâu đi nữa cũng không thể phá được phòng ngự của ông đây!
Toàn lực phòng ngự!
Sáu lưỡi đao sắc bén trên hai tay Tào Duẫn nhanh chóng rụt lại. Chỉ chốc lát, một tâng ánh đao màu trắng bạc bao lấy từng vị trí trên người như một con nhím.
Phượng hoàng đáp xuống, ánh kiếm đã tới.
Leng keng! Leng keng! Leng keng!
Chỉ trong giây phút ngắn ngủi dường như đã chém rơi vô số kiếm, rơi lên người Tào Duẫn, tiếng "leng keng” giòn tan vang lên. Trong chốc lát, bóng dáng Tiêu Dương bật ngược trở lại.
Thân ảnh rơi xuống, ánh mắt nhìn Tào Duẫn.
Ánh mắt của mọi người đều nhìn sang.
- Lợi hại quát Kiếm của Tiêu Dương tuy khủng bố, nhưng phòng ngự của Tào Duẫn không hổ là tường đồng vách sắt. Dù kiếm của Tiêu Dương mạnh nhưng vẫn không phá được phòng ngự của Tào Duẫn.
- Tiêu Dương tiến bộ thật kinh người. Lúc nãy còn bị Tào Duẫn áp chế đến mức không thể đánh trả. Giờ thì ngược lại, rõ ràng Tào Duẫn căn bản không có sức để đánh trả. Vị trí xoay chuyển cũng nhanh quá.
- Đáng tiếc Tiêu Dương vẫn không phá được phòng ngự của Tào Duẫn.
Dưới tiếng bình luận của mọi người, lúc này, có một số người đã ngửi thấy chút mùi kỳ quái...
- Sao Tào Duân bất động vậy?
Suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu, trước mặt, ánh kiếm của Tiêu Dương run rẩy, tay trái nhẹ nhàng vung lên.
- Bạol
Âm! Âm! Âm!
Giống y như sấm nổ.
Bất ngờ, lấy cơ thể Tào Duẫn làm trung tâm, một tiếng nổ kịch liệt vang lên. Giữa tiếng âm ầm, bóng dáng Tào Duẫn giống như Curl, tan thành mây khói trong gió thu hiu quạnh.
Tĩnh mịch.
Trong đầu giờ mới hồi tưởng lại một kiếm như thần giáng xuống ban nãy.
- Thanh Liên kiếm ca, Thanh Liên kiếm cal
Đôi mắt Diệp Tang vô cùng kích động, ánh mắt gần như sùng bái.
Một kiếm kia, nhìn bề ngoài Tiêu Dương không thể nào công phá được "khôi giáp" của Tào Duẫn. Nhưng dung hợp với sự hủy diệt của "Hoàng", một kiếm của Tiêu Dương đã thẩm thấu thẳng vào trong "khôi giáp", đốt cháy lục phủ ngũ tạng của Tào Duẫn. Trước khi chưa phát nổ, Tào Duẫn đã chết rồi.
Có điều, Tiêu Dương cần dùng hiệu quả nổ để khiến tất cả mọi người ở đây chấn động mãnh liệt!
Đây là lời cảnh cáo đối với tất cả những ai đang tơ tưởng đến Ngọc tỷ truyền quốc.
Tứ đại cường giả đã chết hai người.
Chỉ còn lại hai người, sắc mặt xanh mét.
Trong mắt Nhị cung chủ lóe lên tia sáng. Trong lòng bà biết, hai chưởng của mình đánh lên Tiêu Dương gân như đã đòi mạng hắn. Giờ hắn đã cá chép hóa rồng, hắn sẽ không bỏ qua cho mình.
Còn về phần Hồ Uy, trong đầu cũng có suy nghĩ như vậy. Lúc trước mình muốn lấy mạng Tiêu Dương không thành, kết quả trơ mắt nhìn hắn Phượng hoàn niết bàn, thoát thai hoán cốt. Giờ phút này Hồ Uy vô cùng hối hận. Nếu biết trước thế này, lúc đầu dù trả cái giá nào, cũng phải giết chết Tiêu Dương bằng được.
Giờ ai giết ai còn chưa biết chắc!
Hồ Uy xoay mặt nhìn Nhị cung chủ, vừa hay Nhị cung chủ cũng quay sang nhìn gã.
Ánh mắt của hai người đều có suy nghĩ như nhau.
Hợp lực!
Dưới hoàn cảnh này, phải hợp lực. Nếu không, đối phó với Tiêu Dương không có phần thắng.
Hai người đồng thời gật đầu.
Hồ Uy ngẩng mặt, ánh mắt lóe lên tia sáng, dường như có một luông sức mạnh vô hình bắn về phía Tiêu Dương.
Tiêu Dương một tiếng cười lạnh,
- Hồ Uy, mấy thứ thôi miên này vô dụng với tao, mày vẫn chưa từ bỏ ý định à?
- Hừi
Kim quang trong mắt Hồ Uy bùng lên, ánh sáng sắc bén màu vàng bao trùm trên hai bàn tay. Ngoài ra, từ trong cơ thể gã còn hiện ra vô số kim quang bao lên các vị trí quan trọng trên cơ thể,
- Lửa của mày dù lợi hại nhưng vô dụng với tao.
Vàng thật không sợ lửa!
Hồ Uy lại vừa khéo có thuộc tính "Kim'!
Bóng dáng của gã bay ra, Nhị cung chủ cũng hành động, phất trân giương lên, lao nhanh về phía trước.
Hồ Uy bên trái, bà bên phải.
Hai bên cùng đánh đến.
- Thiên miên thần chưởng!
- Vô tẫn kim quang!
Một dải kim quang màu vàng như cát vàng có phạm vi tấn công rất lớn đánh về phía Tiêu Dương, mỗi một hạt cát vàng đều ẩn chứa lực công kích cường đại.'Kim' tấn công và phòng ngự, đều cực kỳ khủng bố.
Một chưởng tuyệt học của Nhị cung chủ, vung lên trời kèm theo gió liên miên, nhẹ nhàng đánh đến.
Một cương một nhu, cương nhu kết hợp, uy lực vô cùng kinh người.
Tiêu Dương tay phải cầm kiếm, quần áo trên người bay phần phật trong gió, vô cùng phiêu dật.
Ánh kiếm vung lên tạo thành một hình vòng cung đẹp đẽ. Trong phút chốc, trên mũi kiếm, một ngọn lửa ngũ sắc xuất hiện.
- Vàng thật không sợ lửa? Thử một lần rồi xem.
Vung kiếm!
- Tam bôi phất kiếm vũ thu nguyệt, hốt nhiên cao vịnh thế tứ liên.
- Phượng hoàng sơ hạ tử nê chiếu, ta là đệ nhất Trạng Nguyên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận