Hộ Hoa trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 594: Tạo Hóa Liên Hoa

Chương 594: Tạo Hóa Liên HoaChương 594: Tạo Hóa Liên Hoa
Mưa to giàn dụa, giống như chỉ còn một thanh âm điên cuồng. Kiếm ý vô tận theo nước mưa rơi xuống, thẩm thấu mặt đất. Trong cơn mưa, kiếm ý trở nên lạnh lẽo vô cùng, chẳng khác nào kiếm phong quét ngang mọi chỗ.
Bạch Lục lão cẩu.
Thanh âm rúng động, phá không bạo triệt.
Thân hình gầy gò giống như một thanh lợi kiếm đâm thẳng vào trời cao.
Hai mắt đỏ bừng, hận ý cả người chuyển thành chiến ý dày đặc.
Hắn muốn cùng Bạch Lục lão cẩu đánh một trận.
Hắn muốn chém chết con chó già này.
Phía trước Tiêu Dương, Bạch Lục Tôn Tọa cầm trường tiên màu vàng, giống như một pho tượng không thể rung chuyển. Khí tức Thật Khí tam thập biến hoàn toàn trấn áp kiếm khí kia.
Khóe miệng Bạch Lục Tôn Tọa hiện lên một tia cười lạnh.
Trường tiên màu vàng phóng lên trời, đánh nát nước mưa. Một khắc này, trường tiên giống như một phần của Bạch Lục Tôn Tọa, biến nước mưa thành một giọt hàn quang sắc bén. Mỗi một giọt đều dễ dàng phá hủy kiếm hoa của Tiêu Dương. Hơn nữa còn hình thành một luồng hải triều đánh tới.
Vù.
Bốp.
Nghe Tiêu Dương gọi mình là "Bạch Lục lão cẩu", khuôn mặt Bạch Lục Tôn Tọa trâm xuống. Trường tiên trong tay giơ lên, thanh âm hãnh diện ném xuống:
Nước mưa đầy trời tựa hồ sắp đâm cơ thể Tiêu Dương thành cái nia.
Dùng Thật Khí nhất biến tuyên chiến với Thật Khí tam thập biến, đúng là điên cuồng.
Áp lực cường đại khiến Tiêu Dương gần như hít thở không thông.
- Ngươi có tư cách gì mà đánh một trận với bản tôn? Hãy giao hoa Thiên Tiên ra. Nếu không, muốn chết không được muốn sống cũng không yên.
Không thể nghi ngờ là đi chịu chết.
- Trước mặt thực lực tuyệt đối, có dùng nhiều kỹ xảo cũng phí công thôi.
Bạch Lục Tôn Tọa miệt thị.
Tiêu Dương không nói nửa câu, thân ảnh chợt lóe, trường kiếm sắc bén trong khoảnh khắc đâm thẳng về phía trước. Kiếm hoa đột nhiên run lên, huyễn hóa ra ba mươi sáu biến hóa, quỷ dị khó lường đâm thẳng đến Bạch Lục Tôn Tọa.
Muốn khiêu chiến với bản tôn?
Thực lực cách xa, không thể chống cự.
- Yên tâm đi. Bản tôn sẽ không để cho ngươi chết nhanh như vậy đâu.
Thân pháp tuyệt đỉnh của Kiếm Tôn nhất mạch, Quý phi say rượu.
Ánh mắt Tiêu Dương đột nhiên giương lên, nhìn chằm chằm Bạch Lục Tôn Tọa. Khi nước mưa không một khe hở rơi xuống, thân ảnh Tiêu Dương đột nhiên di động.
Thân ảnh thoáng hiện, kiếm quang xuất hiện sau lưng Bạch Lục Tôn Tọa. Lợi kiếm quỷ quái đâm thẳng vào yếu huyệt tuyệt mệnh sau lưng Bạch Lục Tôn Tọa.
Bên ngoài thạch động, Bạch Lục Tôn Tọa dễ dàng đánh bay Tiêu Dương mấy lần. Ông ta biết rõ thực lực của Tiêu Dương. Cho nên, dưới công kích của nước mưa, hắn sẽ không có chỗ trốn.
- Tiêu Dương này giống như thoát thai hoán cốt?
Không biết tự lượng sức mình.
- Chẳng lẽ là thế lực nào đó vẫn luôn ẩn thế? Thân pháp của hắn...
- Lại có thể tiếp được vài chiêu của Bạch Lục Tôn Tọa mà không bại.
Tinh Thần Tôn Tọa ngẩn ra:
Mưa to khuynh đảo.
Biến hóa trong phút chốc làm cho Bạch Lục Tôn Tọa cả kinh, kêu lên một tiếng, thân ảnh tránh sang một bên, né được một kiếm này của Tiêu Dương. Đồng thời một đạo trường tiên kim sắc hạ xuống, như thiên lôi âm ầm đánh xuống.
Vù vù.
Tiêu Dương tránh rất nhanh, nhưng dứt khoát đến gần Bạch Lục Tôn Tọa.
Tựa như một làn khói nhẹ trong mưa to. Cho dù không có nội khí hộ thể, cũng không bị nước mưa làm ướt nửa phần.
Vèo.
Dùng hết mọi sức mạnh, giết cho bằng được Bạch Lục lão cẩu.
Từ giây phút này, Tiêu Dương đã quyết không che giấu bất cứ thứ gì.
Thiên Kiêu Tôn Tọa có chút chần chừ, đột nhiên ánh mắt bắn ra tinh mang.
- Là Quý phi say rượu.
Khấu Khấu Tôn Tọa quát lớn, sát khí trong mắt càng nhiều.
Kiếm Tôn nhất mạch.
Trong phút chốc, bốn chữ này đập vào đầu tứ đại Tôn Tọa.
Không, là sấm sét đánh xuống.
- Dư nghiệt Kiếm Tôn nhất mạch mất tích trăm năm.
Sát ý trong mắt Bạch Lục Tôn Tọa cũng trở nên điên cuồng.
Bất cứ một đệ tử hộ long thế gia nào tham gia vào cuộc thảm sát Kiếm Tôn nhất mạch năm đó đều phải ghi nhớ một mệnh lệnh trong đầu. Phàm đụng phải dư nghiệt của Kiếm Tôn nhất mạch, giết không tha.
Tiêu Dương giống như con hạc xông thẳng lên trời, ánh mắt nhìn chằm chằm bầu trời bao la, linh quang chợt hiện. Bỗng nhiên hai mắt nhắm lại, ngửa mặt, mặc cho nước mưa đánh vào mặt mình. Trong đầu, một đóa hoa sen nảy mầm, trong phút chốc điên cuồng sinh trưởng, trở thành một đóa hoa sen màu xanh thần thánh.
Bạch Lục Tôn Tọa huy động thanh trường tiên màu vàng, thẳng kích Tiêu Dương.
Thân ảnh Tiêu Dương xông thẳng qua màn mưa. Hô.
Dưới áp lực cường đại.
Uy lực kinh khủng từ trường tiên giống như muốn quất linh hồn ra khỏi cơ thể.
Tiêu Dương cũng không lên tiếng, khuôn mặt giống như bao phủ một lớp hàn băng. Kiếm trong tay diễn hóa một lượng lớn hàn mang.
Võ học căn bản của Tiêu Dương chính là Kiếm tiên bí điển của Kiếm Tôn nhất mạch. Trước đó vẫn luôn che giấu, thực lực của hắn giảm đi mất một nửa. Hiện tại đột nhiên bộc phát, nhất thời khiến cho Bạch Lục Tôn Tọa có chút phòng ngự không kịp. Nhưng cho dù là vậy, ánh mắt khinh miệt của Bạch Lục Tôn Tọa vẫn không rút đi.
- Vẫn là không biết tự lượng sức mình.
Trường tiên màu vàng run lên. Bạch Lục Tôn Tọa dường như không muốn dây dưa quá nhiều với Tiêu Dương.
Khí thế tận trời.
- Vạn lý truy hồn tiên.
Vạn lý truy hồn.
Tiêu Dương nghe qua vài chữ, huyết quang trong mắt bắn ra kịch liệt. Một roi này lúc trước đã vây Diệp Tang trong sinh tử chưa biết ra sao.
Thân ảnh chợt hiện, trường tiên như hình với bóng đuổi theo.
Tạm thời tĩnh để xem biến.
Chỉ là hoa Thiên Tiên, ai cũng không muốn đánh mất.
Tinh Thần Tôn Tọa và Thiên Kiêu Tôn Tọa nhìn nhau. Trong mắt hai người chỉ có sự kinh ngạc, không có sát khí. Việc Kiếm Tôn nhất mạch bị diệt không liên quan gì đến hai tông này. Hôm nay đụng phải truyền nhân của Kiếm Tôn nhất mạch, Tinh Thần Tôn Tọa và Thiên Kiêu Tôn Tọa nhất thời cũng không biết nên làm như thế nào.
- Kiếm Tôn nhất mạch.
Nếu để bọn họ Đông Sơn tái khởi, nhất định sẽ báo thù rửa hận.
Bởi vì bọn họ biết được sự kinh khủng của Kiếm Tôn nhất mạch năm đó.
- Tọa hóa liên hoa.
Thoáng chốc, trong màn mưa, cả người Tiêu Dương mơ hồ xuất hiện một đóa hoa sen màu xanh bảo vệ cơ thể.
Võ học tuyệt thế Thanh Liên kiếm ca vừa phòng ngự vừa tấn công.
Tạo Hóa Liên Hoa là bước phòng ngự đầu tiên.
Lấy thân thể của hoa sen làm hộ thể, ngăn cản hết mọi công kích bên ngoài.
Tiêu Dương chỉ học lướt qua Thanh Liên kiếm ca. Hôm nay bị trường tiên của Bạch Lục Tôn Tọa truy kích, trong khoảnh khắc giác ngộ được sự huyền bí của hoa sen, tâm niệm hợp nhất.
- Thanh Liên.
Thanh âm khiếp sợ vang lên.
Những ánh mắt khó tin trải rộng trong tứ đại Tôn Tọa.
T.†.-<.?y>`3`®`.>. Cho dù Kiếm Tôn nhất mạch bị diệt trăm năm trước cũng chưa từng xuất hiện thanh liên.
Thanh Liên, đối với hộ long thế gia mà nói, đó chính là một cơn ác mộng.
Năm đó, Kiếm Tiên tối cường đã dựa vào Thanh Liên kiếm ca, áp chế tất cả hộ long thế gia phải quy thuận mình.
Nhưng hôm nay.
Thanh Liên đã xuất hiện.
Leng keng.
Thanh trường tiên màu vàng đập vào hộ thể Thanh Liên, bất ngờ vang lên một tiếng giòn vang.
Ngăn lại.
Hóa Tượng nhất biến có thể ngăn cản được công kích của Hóa Tượng tam thập biến.
Không.
Đồng tử của đám Tôn Tọa co rút mãnh liệt.
Kinh hô.
- Thực lực của hắn đã được tăng lên.
- Chi cảnh giác ngộ.
- Hóa Tượng tam biến.
Trong nháy mắt, một thân ảnh lạnh lùng đặt mình trong hoa sen, khí thế cả người mãnh liệt kéo lên.
Trong đầu Tiêu Dương một lần nữa nhớ lại cảnh Kiếm Tiên tối cường múa kiếm giữa hồ.
Hóa Tượng tứ biến!
Hóa Tượng ngũ biến!
Hóa Tượng lục biến!
Sức mạnh kinh khủng như hỏa tiễn bay lên.
Vẫn còn cách Bạch Lục Tôn Tọa rất xa, nhưng Bạch Lục Tôn Tọa vẫn cảm giác được một luồng áp lực trước nay chưa từng có, giống như trong lòng đang có một khối cự thạch, nặng vô cùng.
- Nằm mơ đi.
Thanh âm phá không của Bạch Lục Tôn Tọa vang lên, trường tiên màu vang chấn động bầu trời, hóa thành một con giao long rít gào lao thẳng đến Tiêu Dương.
Hóa Tượng thập nhất biến.
Lúc này, cảnh giới của Tiêu Dương đã tăng lên mười cấp độ.
Đây chính là nguyên nhân khiến Bạch Lục Tôn Tọa kiêng ky. Nếu để người này giác ngộ mãi, cảnh giới sẽ còn cao nữa. Sát khí trong mắt Bạch Lục Tôn Tọa đã không chút che giấu, tràn hết ra ngoài.
Dư nghiệt Kiếm Tôn nhất mạch lại xuất hiện một thiên tài yêu nghiệt như thế.
Mặc kệ hoa Thiên Tiên, nhất định phải giết chết hắn.
Giết.
Khi Bạch Lục Tôn Tọa khởi động công kích, Tiêu Dương một lần nữa tỉnh lại, ánh mắt sáng như sao, trường kiếm trong tay bay ra, càng thêm có cảm giác hành vân lưu thủy. Giác ngộ về kiếm đạo đã được đẩy mạnh từng bước.
- Phích lịch hàn tiên.
Trường tiên màu vàng phát ra lãnh khí. Nước mưa bỗng dưng ngưng kết thành hàn băng, mang theo sức mạnh kim lôi kinh khủng.
Lúc này, Bạch Lục Tôn Tọa không còn tâm trạng mèo ngồi xem chuột làm trò nữa, chỉ muốn giết Tiêu Dương ngay lập tức.
Đối với một đối thủ có thể đột phá trong chiến đấu, cho dù thực lực có dưới mình đi chăng nữa, Bạch Lục Tôn Tọa vẫn cảm thấy áp lực.
Hàn băng kinh lôi tràn ra.
Kiếm quang như thác nước đột nhiên xoay tròn. Lòng bàn tay Tiêu Dương nhẹ kết Thanh Liên. Kiếm ý Thanh Liên trong khoảnh khắc lấp đây không gian.
Thanh Liên kiếm ca.
Mưa to rơi xuống, trường kiếm đi, kiếm ca lên, phá hàn băng.
- Phong như bạt sơn nộ! Vũ như quyết hà khuynh!
Mưa gió trấn áp rơi xuống, bạt kiếm núi sông, hồng thủy bạo dũng.
Hàn băng phá toái.
Loảng xoảng.
Loảng xoảng.
Từng tâng hàn băng bị kích phá như chẻ tre.
Chính diện đối chiến.
- Cái gì?
Bạch Lục Tôn Tọa cả kinh, một sự áp bách xâm nhập vào, vội vàng đề khí, tạo huyễn ảnh.
- Hắc vân phiên mặc vị già sơn, bạch vũ khiêu châu loạn nhập thuyền!
Một tầng kiếm quang như sóng triều, điên cuồng lao thẳng về phía trước.
Ánh mắt Tiêu Dương hiện lên kiếm quang, kiếm ý lan tràn chém xuống.
Hắn biết, bây giờ hắn đã hoàn toàn chiếm cứ tiên cơ. Bởi vì Bạch Lục Tôn Tọa không nghĩ đến hắn có thể phản kích như vậy, nhất thời toàn lực ngăn cản, đẩy bản thân lâm vào khốn cảnh.
Nói về thực lực cảnh giới, hắn vẫn còn thua kém Bạch Lục Tôn Tọa rất nhiều.
Nếu muốn thủ thẳng, thậm chí là giết chết, phải thừa thế truy kích, một kiếm không ngừng.
Kiếm quang phô thiên cái địa.
- Phi lưu trực hạ tam thiên xích, nghi thị ngân hà lạc cửu thiên!
Kiếm ý vô cùng vô tận trải rộng. Trong một khắc, thiên địa trở thành thế giới của kiếm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận