Hộ Hoa trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 710: Bí mật của tiểu đội Thiên hoàng!

Chương 710: Bí mật của tiểu đội Thiên hoàng!Chương 710: Bí mật của tiểu đội Thiên hoàng!
Cho mày thêm một trăm năm nữal
Giọng nói cực kỳ chói tai truyền vào trong tai Shibata Tanaka, khuôn mặt lập tức trở nên bỏng rát. Đồng thời, một hơi thở vô cùng nguy hiểm bao lấy cơ thể, khiến y không thể nào động đậy được.
Sự sắc bén đó, bất cứ lúc nào cũng có thể cắt đứt yết hầu của mình.
Loảng xoảng - - loảng xoảng - - loảng xoảng - -
Mười móng tay cứng như thép tinh lại bị chặt đứt như bùn. Âm thanh móng tay rơi xuống mặt đất nhắc nhở Shibata Tanaka. Móng tay thuộc tính mà mình kiêu ngạo còn bị đối phương một kiếm chặt đứt, yết hầu, yếu ớt hơn móng tay có thể sánh với tinh cương nhiều lắm.
Chỉ cần hơi cử động sẽ chết.
Nhìn ánh mắt lạnh như băng của Tiêu Dương, Shibata Tanaka không dám manh động, cả người đông cứng như băng, cảm nhận được mũi nhọn của thanh kiếm sắc bén ở yết hầu, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể cứa qua.
Ánh mắt vô cùng chấn động!
Cơn tức này, e rằng mình chỉ có thể miễn cưỡng nuốt xuống.
Trong đáy mắt không thể che giấu được sự khiếp sợ.
Shibata Tanaka kích động đến mức muốn hộc máu, ngay lúc này, phẫn nộ trong lòng y đã biến mất không chút tăm hơi, thay vào đó là một nỗi sợ hãi kịch liệt. Nếu biết trong đội ngũ tham gia thi đấu của Viêm Hoàng có cường giả thế này, phía Đảo Quốc, há có thể cố ý gây khó dễ làm giảm ủy phong của người †a như vậy.
Đám thành viên tiểu đội Thiên hoàng đứng sau Shibata Tanaka chỉ biết thừ người đứng ngẩn ra đó.
Cách biệt giữa mây và bùn!
- Đại thân ơi! Huấn luyện viên Shibata là người đàn ông mạnh nhất mà tôi từng gặp. Huấn luyện viên Viêm Hoàng này, còn mạnh hơn cả huấn luyện viên Shibata Tanaka, hơn nữa, dường như không phải chỉ mạnh hơn một bậc thôi đâu!
Huấn luyện viên đến từ Viêm Hoàng trước mặt, trông có vẻ còn trẻ, vậy mà đã có thực lực khủng bố đến thế! Mình thân là Thiên hoàng vệ một sao, có thực lực Hóa Tượng bảy biến, trong mắt đối phương, dường như chỉ giống một đứa trẻ đang nghịch cát.
- Huấn luyện viên Shibata bại chỉ trong một chiêu.
Không chịu nỗi một đòn!
Không thể nào so sánh được!
Nếu báo cáo lên trên, trong tình huống đặc biệt như thế này, cường giả Thiên hoàng vệ ở Nagoya chắc chắn sẽ không vì chuyện này mà lộ diện gây đánh rắn động cỏ. Cho dù không cam tâm, cũng chỉ có thể cắn răng nuốt xuống.
Lạnh tận xương tủy.
Giờ, đã cưỡi lên hổ rồi rất khó xuống.
Còn cả sợ hãi. - Không thể nào! Không thể nào! Chắc chắn là tôi nhìn nhầm rồi!
Hít sâu một hơi lạnh, những tiếng bàn luận lập tức vang lên.
Tiêu Dương cười lạnh, lãnh đạm nói.
Tiêu Dương thoáng nhìn sang, Lưu Gia Ny lập tức phiên dịch.
- Cút!
Thậm chí trong đầu còn dâng lên ý định chạy trốn nhưng lại không dám nhúc nhích.
Shibata Tanaka cuống quít lui ra sau vài bước, sắc mặt tái nhợt, cả người giật mình, bờ môi run run. Ban nãy khi bị Thiên Hoàng kiếm của Tiêu Dương gác nơi yết hầu, Shibata Tanaka cảm thấy mình đã bước đến bờ địa ngục.
Nhìn Thiên Hoàng kiếm sắc bén trong tay Tiêu Dương lóe lên tia mạnh, thậm chí có người hai chân đều run rẩy...
- Huấn luyện viên Shibatal
Shibata Tanaka cúi thấp đầu, cả người run lên, sâu trong mắt lóe lên một tia hận ý, giọng nói không cam lòng, sau khi rống lên một tiếng, lập tức xoay người vội vàng rời đi. Đám người tiểu đội Thiên hoàng đằng sau cũng vội vàng đi theo. Thậm chí họ không thèm đợi thang máy mà xông thẳng về phía cầu thang bộ.
Người này, mình không thể chọc vào được.
Lúc này, huấn luyện viên Shibata đang nói gì đó với Tiêu Dương.
Ánh mắt Tiêu Dương lạnh lẽo, giống như mũi tên sắc nhọn bắn về phía Shibata Tanaka.
Hắn không có chút thiện cảm gì với tên này!
Bịch! BịchI
- Hắn nói hắn là người của Thiên hoàng vệ Đảo quốc, địa vị tôn quý, bảo tốt nhất anh không nên lỗ mãng.
Lúc này, đồng tử Shibata Tanaka lập tức co rút, vẻ hoảng sợ càng đậm hơn.
Cổ tay Tiêu Dương run lên, kiếm lập tức biến mất, ánh kiếm Thiên Hoàng kiếm lập tức không thấy đâu.
- Bảo họ cút xuống lầu một.
Yamano Hashira không cam lòng, khuôn mặt nóng rát vẫn còn hơi đau, nhưng, ánh mắt càng thêm sợ hãi.
- Tên huấn luyện viên đến từ Viêm Hoàng kia, chúng ta thật sự không thể nào ứng phó được sao?
- Hừ! Thực lực của hắn mạnh hơn tôi nhiều!
Shibata Tanaka nghiến răng nghiến lợi, nhấn mạnh từng câu từng chữ.
- Trong Thiên hoàng vệ, còn nhiều người có thực lực mạnh hơn tôi lắm!
Trong đôi mắt Shibata Tanaka lóe lên tia phẫn nộ.
- Cứ chờ đó, đợi Giải thi đấu tinh anh chấm dứt, bổn quân sẽ khiến Tiêu Dương này phải hối hận vì những gì đã làm hôm nay.
- Huấn luyện viên, lẽ nào chúng ta thật sự phải ở lầu một sao?
Khuôn mặt Shibata Tanaka hung hăng co giật vài cái. Họ ăn trộm gà không được còn mất nắm thóc, giờ coi như đã tự bê đá đập chân mình rồi! Dĩ nhiên Shibata Tanaka rất hận!
- Có điều, ta phát hiện ra một thứ khá thú vị. Giọng Tiểu Cửu vang lên.
- Những thành viên tiểu đội Thiên Hoàng còn lại, ta cũng đã dùng tiên thức kiểm tra, thực lực chỉnh thể, chắc chắn không thể bằng tiểu đội dưới trướng cậu.
- Tôi đã thử ra tay với một người trong tiểu đội Thiên Hoàng, thực lực của người đó, so với Tiểu đội Tinh Anh của tôi, yếu hơn một bậc.
Đầu tiên Tiêu Dương muốn điều tra rõ, tình hình tiểu đội Thiên Hoàng của đảo quốc.
Tiêu Dương vừa đến Đảo quốc đã tùy tiện ra tay, ngoài việc thực sự không thể chấp nhận được cách làm hạ uy thế của Đảo quốc, còn vì một nguyên nhân khác, đó là muốn thăm dò thử. Nếu cục diện là một vũng nước phẳng lặng, muốn thăm dò, rất khó khăn. Chỉ khi khuấy vũng nước này lên, mới dễ dàng bắt được con cá lớn.
- Trên lịch sử hai nước này vốn đã có thù hận, giờ chưa bắt đầu thi đấu đã hục hặc với nhau, mấy ngày sau, e là càng có nhiều chuyện náo nhiệt để xem rồi.
Trong căn phòng ở tầng bảy, Tiêu Dương và Lưu Gia Ny đang bàn về chuyện phải chuẩn bị trong mấy ngày này.
Trong mắt Lưu Gia Ny vẫn còn hiện lên thực lực cường đại và sự quyết đoán của Tiêu Dương ban nãy.
Cho đối phương một trăm năm nữa có ngại gì chứ?
Trong câu nói, có khí phách không thể diễn tả thành lời!
Sau khi Lưu Gia Ny rời khỏi phòng, Tiêu Dương ngồi khoanh chân trên sofa, thân thức lập tức tiến vào thế giới trong tranh "Thượng cổ hồng hoang”, vừa tiến vào Kim Phủ đang vốn dừng ở mi tâm, Tiểu Cửu đã hiện ra trước mặt...
- Tiểu Cửu tiền bối.
Tiêu Dương lập tức hỏi,
- Có cảm nhận được gì không?
- Xem ra trước đó hai bên đã đánh một ván cờ, và phía Viêm Hoàng đã chiếm được thế thượng phong.
- Dám có hành vi khiêu khích trên địa bàn Đảo quốc, chiếm tâng bảy vốn thuộc về tiểu đội của Đảo quốc. Thần kỳ là, sau khi Đảo quốc kéo lên rôi mặt mũi xám xịt trở về, thì dường như cam chịu số phận, ngoan ngoãn ở lầu một.
Đều khiếp sợ, kinh ngạc vì hành động của người Viêm Hoàng.
Chuyện xảy ra trong khách sạn, nhanh chóng truyên đến tai năm nước khác đang ở khách sạn.
Sau khi Shibata Tanaka giận dữ rống lên, đám người của tiểu đội Thiên hoàng lập tức ngậm miệng lại, không dám lên tiếng nữa.
- Khốn kiếp! Nếu cậu không muốn ở thì cút ra đường đi!
- Thứ gì vậy?
Tiêu Dương khẽ chấn động, vội hỏi.
Nếu Đảo quốc đã đưa "Bồ Tát xử thai kinh" ra làm phần thưởng, tiểu đội dưới trướng, có lẽ không yếu lắm mới hợp lẽ thường.
- Trên người họ đều có một cỗ sức mạnh không phải của chính họ.
Tiểu Cửu vuốt râu mình, mỉm cười. - Ta nghĩ, đây chính là con át chủ bài của tiểu đội Thiên Hoàng trong giải thi đấu này.
Sức mạnh không phải của mình.
Vào thời điểm mấu chốt, có thể mượn tạm cỗ sức mạnh này, làm gia tăng thực lực của bản thân lên mấy cấp, có thể một chiêu tiêu diệt đối thủ.
Đây thực sự là một thủ đoạn không tệ.
Hơn nữa, phong ấn sức mạnh trong cơ thể một người, hành động này, phải có năng lực đặc biệt mới có thể làm được.
- Hóa ra là có tính toán thế này!
Trong mắt Tiêu Dương lóe lên tia lạnh lẽo, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
kkk*«*« ...........
k*k*#+* ...........
Viêm Hoàng, Minh Châu, trời chiêu gân hoàng hôn.
Quỹ tích của cuộc sống vẫn cứ vận động như vậy, có điều Minh Châu có thêm vài vị khách không mời mà đến.
Đội hộ vệ vô song do Đan Chính Bình cầm đầu đột nhiên xuất hiện rôi cũng đột nhiên biến mất.
Trên phố đồ cổ, một bóng dáng trung niên đang chậm rãi đi về phía trước, giống như dung nhập vào trong không khí.
- Rời khỏi Minh Châu, đến Đảo quốc rồi?
Trường Đào tôn tọa đích thân đến Minh Châu để hoàn thành nhiệm vụ Hàn Tiên tiên nhân. Với thực lực Tâm lôi kiếp của lão mà phải đích thân đến bắt một thanh niên Hóa Tượng, theo lý mà nói thì dễ như trở bàn tay.
Trường Đào tôn tọa đã điều tra rõ chính Tiêu Dương đã phá hủy Tiên Lô của Hàn Tiên tiên nhân, chưa kịp ra tay, Tiêu Dương đã dẫn đội đi Minh Châu.
- Không ngờ lại là người của Thiên Tử Các Viêm Hoàng.
Sâu trong mắt Trường Đào tôn tọa lóe lên tia lạnh lùng.
- Dù là người của Thiên Tử Các, lần này đã đắc tội Hàn Tiên tiên nhân, Thiên Tử Các cũng không giữ được mạng của mày.
Trường Đào tôn tọa tạm thời không động đến Tiên Lô của Hàn Tiên tiên nhân, vì sống chết của Tiên Lô bất cứ lúc nào cũng nằm trong tâm khống chế của Hàn Tiên tiên nhân. Điều Trường Đào tôn tọa hận không thể lập tức giết chết Tiêu Dương!
- Đây là một Tiên Lô quan trọng nhất của Hàn Tiên tiên nhân, giờ xảy ra biến cố, mình không thoát được trách nhiệm. Phải sớm bắt được Tiêu Dương trở về, lập công chuộc tội mới được.
Bóng dáng của Trường Đào tôn tọa đột nhiên biến mất ở ngã tư, thậm chí người bên cạnh lão không hề có cảm giác gì.
Lão không đợi được Tiêu Dương quay về, nên quyết định đích thân đi Đảo quốc một chuyến.
Bắt Tiêu Dương trở vê!
kkk*x*& ...........
kkk+*& ............ Thành phố Nagoya Đảo quốc, trong nhà hàng của khách sạn bảy tâng, Tiêu Dương dẫn Tiểu đội Tinh Anh vừa xuất hiện liền hấp dẫn rất nhiều ánh mắt. Quan chức Đảo quốc dã bao cả khách sạn này, giờ trong nhà hàng đều là nhân viên công tác cùng với người tham gia thi đấu của các nước.
Viêm Hoàng ngang ngạnh bá chiếm lầu bảy, còn khiến Đảo quốc phải ngậm bồ hòn làm ngọt, chuyện này đã lan truyền khắp khách sạn.
Đối diện với ánh mắt của mọi người cùng với những lời bình luận khe khẽ, người của Tiểu đội Tinh Anh không hề mất mặt, vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực, đi theo Tiêu Dương, đi đến bàn tròn đã được chuẩn bị sẵn, lần lượt ngồi xuống.
- Hì hì, tôi cảm nhận được có không ít ánh mắt kiêng ky.
Phong Dương không kìm được nở nụ cười đắc ý.
- Tỉnh lại đi.
La Thiên Hồ ngồi bên cạnh cậu ta bĩu môi nói.
- Người ta kiêng ky thây của chúng ta, liên quan gì đến cậu chứ.
- Haha, tôi vinh dự vì thây của mình.
Phong Dương cười to.
Vừa đến Đảo quốc đã khiến cho đội chủ nhà chịu thiệt, chuyện này thật sự khiến mọi người đều cảm thấy tâm tình sảng khoái.
- Sau khi cơm nước xong, tôi sẽ làm hướng dẫn viên, đưa mọi người đi vài nơi tham quan thả lỏng một chút.
Lưu Gia Ny vừa dứt lời, dĩ nhiên lập tức nhận được những âm thanh phụ họa.
Sau khi vui vẻ ăn xong bữa cơm, Lưu Gia Ny liền dẫn Tiểu đội Tinh Anh rời khỏi khách sạn, đi đến quảng trường náo nhiệt, ánh đèn sáng ngọc, người xe như nước, vô cùng náo nhiệt.
- A, thây?
Dường như lúc này Phong Dương mới phát hiện ra, vội vàng hỏi.
- Không thấy thầy đâu?
Đám người của Tiểu đội Tinh Anh sửng sốt, bọn họ thật sự không để ý đến thầy đã rời đi.
- Huấn luyện viên Tiêu có chút việc, bảo mọi người cứ chơi trước đi.
Lưu Gia Ny quay đầu lại nói, ánh mắt như đang suy nghĩ gì đó, dường như đang đoán xem rốt cuộc Tiêu Dương ởi tới nơi nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận