Hộ Hoa trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 471: Xông lên! Không phải sợ!

Chương 471: Xông lên! Không phải sợ!Chương 471: Xông lên! Không phải sợ!
Hắn rất thích màn biểu diễn của ngài!
Bạch Cam Uy cảm thấy sàn nhà lạnh băng, lạnh tận tim tận tủy, toàn thân bất giác run rẩy.
Vốn y còn có hy vọng xa vời, sau khi mình và Văn Diệu trúng độc Tiêu Dương sẽ nhanh chóng rời đi, không hiểu những chuyện xảy ra sau này. Nhưng câu nói Tiêu Dương để lại đã đưa y rơi xuống địa ngục.
Bạch Cam Uy là một người thông minh, đương nhiên hiểu ý ngâm trong câu nói Tiêu Dương để lại.
- Hắn dám coi đây là một màn biểu diễn?
Khuôn mặt Bạch Văn Diệu dữ tợn bừng bừng lửa giận,
- Cháu thề sẽ không để hắn tiêu dao được lâu đâu!
- Câm mồm!
- Nếu như cháu muốn thân bại danh liệt thì cứ đi mà trả thù hắn!
- Đương nhiên sẽ ghi lại cả quá trình, sau đó sẽ tung ra...
Ngu ngốc!
- Nếu vừa nãy trúng độc hôn mê là Tiêu Dương, cháu sẽ làm gì?
- Tại sao?
Bạch Cam Uy nghiến răng,
Bạch Cam Uy trợn mắt nhìn Bạch Văn Diệu. Sau khi cho tên vệ sĩ kia cút đi, y mới chật vật đứng dậy, không thể đè nén tức giận trong lòng,
Giọng Bạch Văn Diệu đột nhiên dừng lại, sắc mặt lập tức trắng bệch, đột nhiên quay sang nhìn Bạch Cam Uy, giọng hơi sợ hãi,
Bạch Văn Diệu lộ vẻ khó tin. Mối thù lớn như vậy, lại không thể đi trả thù sao?
- Nhớ cho kỹ, nếu không chắc chắn có thể giết được Tiêu Dương thì không nên đi trả thù hắn.
Thấy Bạch Văn Diệu vẫn chưa hiểu ra, Bạch Cam Uy lạnh giọng nói,
Mặt lặng như nước.
Bạch Cam Uy thật sự muốn chửi cho Bạch Văn Diệu một trận, tuy nhiên, nghĩ lại lúc này cả hai coi như đã ngồi chung một thuyền, nên mới cố nén lửa giận trong lòng, khuôn mặt hung hăng co giật,
- Nếu trả thù hắn, va chạm chính diện với hắn, chắc chắn hắn sẽ tung video này ra...
- Chú hai, ý chú là...
- Tên khốn Tiêu Dương đó không thể không ghi hình lại.
Không thể để người khác tùy tiện nắm nhược điểm của mình trong tay cả đời được.
Giọng điệu Bạch Cam Ủy mang theo sự không cam lòng,
- Giám đốc Tạ, là anh à, tôi còn tưởng mấy tên chó chết bên ngoài!
Ngay lúc này, dù hai chú cháu vô cùng tức giận nhưng cũng đành nuốt ngược cơn giận vào bụng.
- Giám đốc Tạ, chuyện này hoàn toàn nằm ngoài ý muốn, ngoài ý muốn.
Một kẻ đau khổ vì để nhược điểm rơi vào tay Tiêu Dương. - Tôi chỉ đến để thông báo với các anh một việc, bắt đầu từ hôm nay, các anh sẽ bị hủy tư cách hội viên Vũ Phong Quán.
Tạ Chấn Vinh lắc đầu,
Ngược lại lúc này Bạch Văn Diệu lại phản ứng nhanh lẹ vội vàng giải thích.
Trong phòng bao riêng lập tức rơi vào tính mịch.
Mặt Tạ Chấn Vinh không chút thay đổi.
- Bạch Cam Uy, hình ảnh của anh thế này, không khỏi làm tổn hại danh dự hội viên Vũ Phong Quán.
Gương mặt Bạch Cam Uy cứng ngắc như băng, có điều, cũng không tiện giải thích vì sao, trong lúc nhất thời đành ấp a ấp úng.
- Tìm một cơ hội, đàm phán với hắn!
Ánh mắt sắc bén của Bạch Cam Uy quét qua, sắc mặt lập tức hơi biến đổi, tay chân luống cuống bước lên trước, cố gắng dùng quần áo che vị trí "quan trọng" trên người mình, vội cười cầu tài,
- Tôi đã bảo các người cút.......
Lúc này, cánh cửa phòng bao riêng được đẩy ra một lân nữa.
Sau khi vứt lại câu này, Tạ Chấn Vinh trực tiếp xoay người đi ra khỏi phòng bào riêng.
Sắc mặt cả hai người đỏ như tương cài
Vô cùng giận dữ!
Uất ức! Phẫn nộ! Oán hận! Không cam lòng!
- Lão già khốn nạn!
Rốt cuộc Bạch Văn Diệu kìm được rống về phía cừa,
- Ông cho rằng ông nội đây thích cái tư cách hội viên Vũ Phong Quán của ông lắm à.
Đây là điển hình ăn nho không được nói nho xanh.
Bắt đầu từ hôm nay, có thể nói hai người này đã bị liệt vào danh sách đen của Vũ Phong Quán.
- Tôi nhất định phải cứu được nó.
Thần sắc của Đạm Đài Diệc Dao lúc này so với trạng thái bình thường như hai người hoàn toàn khác nhau, thì thào nói.
- Không sai, vì hy vọng cuối cùng, tôi không thể từ bỏ.
- Tiểu thư, ba năm trước, ai mà ngờ tiểu thư có thể thu thập được bảy loại kỳ thảo quý hiếm trong vòng mấy năm? Chúng ta vẫn còn thời gian để sưu tâm hai loại cuối cùng, vì hy vọng cuối cùng!
Liễu Hồng cười cười,
- Hai loại này là kỳ dược tồn tại trong truyền thuyết, quả thực khó kiếm. Tuy nhiên...
Phòng bao riêng tầng hai lại dâng lên cao một lần nữa, gạch đỏ rơi xuống, che kín cả không gian.
Trên chiếc bàn trước mặt Đạm Đài Diệc Dao đặt một đống dược liệu quý giá, trong số đó bắt mắt nhất là Thiên tuyết nhị, Kỳ dị thảo và Thần hỏa thạch. Ngoài ra, còn có San hô biển sâu ngàn năm...
- Cách của tiểu thư thật hay quá.
Liễu Hồng cầm kỳ dược cuối cùng ra, trong tay cầm một bản danh sách, đối chiếu từng thứ, khuôn mặt lộ vẻ hưng phấn. - Cũng tương đối rồi! Tiểu thư, gần thu thập đủ thuốc rồi.
Lúc này khuôn mặt Đạm Đài Diệc Dao vẫn lạnh như băng, nở nụ cười khổ.
- Ba năm, chín loại thuốc dẫn, bao gồm cả ba loại may mắn thu thập được hôm nay, chúng ta còn hai loại nữa chưa tìm được, giờ chỉ còn lại chưa đến một năm...
- Thất diệp huyết hãn thảo và Thần thánh chỉ tâm trong truyền thuyết!
Liễu Hồng cũng tặc lưỡi nói.
Tiêu Dương đoán không sai, trong tất cả các món quà sinh nhật tối nay, Đạm Đài Diệc Dao thích nhất là những dược liệu quý giá.
Bữa tiệc tối diễn ra không quá phức tạp, hơn nữa đã sắp đến hồi kết thúc.
Trong phòng bao riêng Tử Kinh Vũ Phong Quán.
kkxx* "¬=
Bạch Cam Uy siết chặt bàn tay, giữa các ngón tay vang lên tiếng rắc rắc.
- Đều do Tiêu Dương hại!
- Nhiêu người sức lớn, thế gian chắc chắn có người từng thấy hoặc có thứ người khác không thể có. Chẳng hạn như những món quà hôm nay, em chỉ len lén tung tin nói tiểu thư thích mấy thứ này, ai ngờ, mấy công tử nhà giàu Minh Châu này đúng là có chút bản lĩnh, có thể tìm ra được những kỳ dược này.
Liễu Hồng đã kiểm kê xong danh sách.
- Đáng tiếc, vẫn chưa có tin tức gì của Thất diệp huyết hãn thảo và Thần thánh chỉ tâm.
Đạm Đài Diệc Dao cũng thừ người ra một lát, vẻ mặt lại khôi phục bình tĩnh.
Đứng dậy, cô ra lệnh.
- Bí mật vận chuyển toàn bộ số thuốc này về, nhớ đừng để người khác phát hiện. Trước khi sưu tập đủ chín loại thuốc dẫn, chúng ta không thể đánh rắn động cỏ.
Liễu Hồng làm theo lời dặn dò.
Đạm Đài Diệc Dao bước đến bên đành, ngón tay gãy khẽ dây đàn, trong đầu dần xuất hiện một bóng dáng.
- Tiêu Dương.
Vẻ mặt Đạm Đài Diệc Dao lập tức rơi vào trầm tư.
- Chắc chắn hắn biết được gì đó.
Tuy nhiên, Đạm Đài Diệc Dao lại lắc đầu.
- Có lẽ mình ôm hy vọng hơi lớn... kỳ trân trên thế giới, há phải ai cũng biết?
- Thiên tuyệt chứng, trời muốn tuyệt nó, mình càng muốn chống lại trời!
x*k**x "
Hôm sau, Tiêu Dương thoát khỏi cái kén ấm áp.
Trời trong nắng ấm.
Tiêu Dương lại gọi hai cô gái đến quán cafe Túy Vũ tiến hành đặc huấn. Lần này Tiêu Dương không truyền mấy thức cuối của Thần tiên cửu thức cho hai cô gái, mà muốn hai người nhanh chóng dung hợp tốt năm thức trước. Muốn thật sự nắm chắc hoàn toàn chiêu thức này là chuyện không dễ dàng. Khi so tài, trong tình huống không dùng đến nội khí, đối diện với đối thủ như nhau, Tiêu Dương có thể trực tiếp dùng một chiêu "Thường nga thiết dược" đánh bại đối thủ dễ dàng, còn hai cô gái phải tốn không ít sức lực.
Quán cafe Túy Vũ vô hình trung đã trở thành đại bản doanh của Tiêu Dương.
Trong lúc dạy hai cô gái, Tế Tế Lạp lơ đãng xông vào, nhìn thấy tư thái ưu nhã của Thần tiên cửu thức, sau khi yểu điệu hô lên mấy tiếng "mỹ nam', cũng bắt đầu hăm hở luyện thức đầu tiên của Thần tiên cửu thức.
Đương nhiên, Tiêu Dương chỉ truyên cho Tế Tế Lạp mấy chiêu phòng ngừa sói.
Ba cô gái không hề lười biếng. Sau khi Tiêu Dương hướng dẫn một lượt liền xuống phòng làm việc ở lầu ba, đồ đệ Lâm Phục vẫn còn đang chờ hắn.
Cả buối sáng, Tiêu Dương đều bận rộn chỉ điểm cho ba cô gái và dạy thuật bói toán cho Lâm Phục.
Cho đến xế chiều thì hắn nhận được một cuộc điện thoại.
- Dương Hoàn Nghị xảy ra chuyện?
Tiêu Dương biến sắc, vội vã cúp điện thoại. Sau vài phút, hắn chạy đến Phục Đại. Lúc này Bạch Húc Húc và Thiên Mã nhị hùng, bốn anh em tiểu đội Xích Hỏa đều đang đứng ở cổng. Thấy Tiêu Dương đến, Bạch Húc Húc vội vàng chạy tới.
- Dương Hoàn Nghị bị người của tiểu đội Thiên Tử cưỡng ép đưa đi rồi!
Bạch Húc Húc vội vàng nói.
- Lại là tiểu đội Thiên Tử
Tiêu Dương nhăn trán. Ấn tượng của hắn với tiểu đội Thiên Tử, đã giảm đi vài điểm âm.
- Tối qua em nhận được tin của đại ca, luôn âm thầm hỗ trợ Dương Hoàn Nghị tìm kiếm con côi của giáo sư. Nhưng ban nãy, vài người của tiểu đội Thiên Tử đột nhiên xông vào trường, không nói gì đã đưa Dương Hoàn Nghị đi.
Bạch Húc Húc cũng giận đến nghiến răng nghiến lợi.
- Bọn họ đưa người đi đâu?
Khuôn mặt Tiêu Dương lạnh như băng.
Về công về tư, Tiêu Dương đều tuyệt đối không thể cho phép mình trơ mắt nhìn Dương Hoàn Nghị bị đưa đi.
Cả nhà Dương Hoàn Nghị trung tâm hộ chủ, Tiêu Dương thực sự kính nể! Với tính cách Dương Hoàn Nghị, đối phương chắc chắn không thể biết được chút tin tức gì về tung tích đưa con côi của giáo sư từ miệng anh tai
Trên người Hồ Uy có thuộc tính thôi miên, hẳn trong lòng Dương Hoàn Nghị biết rõ. Thực lực của Hồ Uy cao hơn anh ta rất nhiều, để chống lại thôi miên của Hồ Uy, e là Dương Hoàn Nghị sẽ làm những chuyện hại đến chính mình, sẽ khiến bản thân chịu đau đớn để giữ được sự tỉnh táo, không bị thôi miên... Thậm chí, anh ta tình nguyện chết chứ không bao giờ tiết lộ tin tức tiểu chủ nhân của mình!
Bạch Húc Húc chân chừ,
- Theo em được biết, nơi trú tạm của tiểu đội Thiên Tử là ở khách sạn Hào Đình cách đây không xa! Đại ca... ÁI
Không đợi Bạch Húc Húc nói xong, Tiêu Dương đã lập tức xoay người, cất bước đi về phía khách sạn Hào Đình.
Đám Bạch Húc Húc vội vàng đi theo.
- Tiêu Dương, hiện tại Hồ Uy đang ở trong khách sạn, anh có đến đó cũng uổng công.
Ngụy Thân Kim cau mày nói.
- Tiểu đội Thiên Tử luôn đối địch với các anh, giờ các anh đến khách sạn cũng chỉ bị cự tuyệt thôi!
- Không sail
Uông Thắng bên cạnh mở miệng đề nghị.
- Đám người tiểu đội Thiên Tử tâm cao khí ngạo, chỉ bằng chúng ta lập tức báo việc này với Lam lão các. Nếu Lam lão các đồng ý đích thân xuất mã, có thể giải quyết được chuyện này.
- Chỉ sợ không kịp nữa.
Trong mắt Tiêu Dương lóe lên tia lạnh, bước chân hơi dừng lại, châm chậm nói,
- Tôi biết, lân này đi có lẽ sẽ thực sự xung đột chính diện với tiểu đội Thiên Tử, nhưng Dương Hoàn Nghị là bạn tôi.
Đôi mắt Tiêu Dương lạnh lùng nhìn về phía trước.
- Đừng nói là khách sạn này, cho dù là đại bản doanh của tiểu đội Thiên Tử, tôi cũng phải xông vào, xem đó có phải đầm rồng hang hổ không!
- Xông vào! Không cần phải sợi
Bước nhanh về phía trước.
Mấy người phía sau nhìn nhau.
- Anh là đại ca của eml
Bạch Húc Húc không cần nghĩ ngợi, đi sát theo Tiêu Dương.
- Anh cũng là bạn của chúng tôi.
Lúc này dù bốn anh em tiểu đội Xích Hỏa đều đang mặc đồng phục bảo vệ Phục Đại, vẫn ngẩng cao đầu bước về phía trước, không chút do dự.
- Chờ tôi nữal
Uông Thắng vừa lấy điện thoại, vừa đuổi theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận