Hộ Hoa trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 1468: Tiêu Dương đến

Chương 1468: Tiêu Dương đếnChương 1468: Tiêu Dương đến
Không còn đường lui, trước sau đều là địch.
Lúc này, tam đại thái thượng trưởng lão cũng lo lắng, trong lòng trâm xuống vài phần.
Trận chiến hôm nay, nếu không cẩn thận, Đạm Thai nhất mạch của Thương tông sẽ bị diệt hoàn toàn.
Thậm chí còn mất đi cả truyền thừa.
Đây tuyệt đối không phải là điều mà ba người muốn nhìn thấy.
- Một người cũng không được để chạy thoát.
Từ xa truyền đến tiếng rống to:
- Đám nhãi Đạm Thai nhất mạch ra đây chịu chết đi. Hôm nay sẽ là ngày các ngươi đoàn tụ. Trên đường xuống hoàng tuyền, nói không chừng cũng phải tách ra mà đi đấy, hahah...
- Không sai, sư phụ nhất định sẽ kịp thời đến cứu chúng ta.
Nhưng tam đại thái thượng trưởng lão cũng không ôm hy vọng quá lớn.
La Nãi Đình nói:
Đạm Thai Diệc Dao mím môi, ánh mắt hiện lên sự chờ mong.
- Kim tiên hậu kỳ, thực lực hoàn toàn không thua kém Vũ Văn Thương, mà Công Tôn Vô Lệ lại càng mạnh hơn.
- An Thiên, Diệc Dao, các người tuyệt đối không được xúc động.
- Người đang nói chính là Công Tôn Chánh Kỳ.
Cho dù tông chủ Kiếm tông đến thì như thế nào? Đối thủ là đệ nhất cường giả của Thương tông, sắp đến gần kim tiên đại viên mãn, Công Tôn Vô Lệ. Với thực lực của Công Tôn Vô Lệ, thậm chí cường giả kim tiên hậu kỳ ngang bằng cũng không địch nổi, huống chi là tông chủ mà Đạm Thai An Thiên đã nói. Tam đại thái thượng trưởng lão biết, tông chủ chí tôn của Kiếm tông chỉ mới hơn hai mươi tuổi.
- Ông ta kiêu ngạo không được bao lâu nữa đâu.
Tiểu Ngũ trầm giọng nói:
Đạm Thai An Thiên cũng lên tiếng.
- Đợi lát nữa có cơ hội, các người nhất định phải rời đi, không được quay đầu lại, hiểu chưa?
- Chỉ cần chúng ta kiên trì đến khi tông chủ chạy đến, bọn họ không làm gì được chúng ta đâu.
Ánh mắt nhìn nhau.
Dù có thiên tư kinh thiên đi chăng nữa, cũng không có khả năng đối kháng Công Tôn Vô Lệ. Huống chị, Kiếm tông đã bị tiêu diệt trăm năm. Trăm năm qua đi, thực lực có thể khôi phục được bao nhiêu? Mặc dù tam đại trưởng lão cũng biết được chuyện Kiếm tông tiêu diệt Thân Tiên Môn, nhưng Thần Tiên Môn sao có thể so sánh với Thương tông chứ?
Một trưởng lão kiên định nói:
Đại trận lung lay như sắp ngã lại được một luồng năng lượng kỳ lạ bao phủ, củng cố lại đại trận.
Lúc này, Đạm Thai Diệc Dao cũng không cự tuyệt thái thượng trưởng lão. Bất luận kết quả như thế nào, cô cũng phải đồng ý. Như vậy, tam đại thái thượng trưởng lão mới có thể an tâm. Đẳng trước không có việc gì, đằng sau lại cấp bách.
Bọn họ sợ.
Bọn họ không cách nào ngăn cản Công Tôn Vô Lệ phá trận. Cục diện bây giờ chỉ có thể chờ sau khi Công Tôn Vô Lệ phá trận xong, trước tiên quấn lấy ông ta, cấp cho hậu đại của Đạm Thai nhất mạch một đường sinh cơ.
Đạm Thai Diệc Dao cũng cảm nhận được sự lo lắng trong lòng tam đại trưởng lão.
Vù.
Rốt cuộc, một tảng đá bị đánh văng, bắn nhanh bốn phương tám hướng.
Bọn họ cũng không có hy vọng quá nhiều.
Bọn họ sợ không phải là cái chết, mà là huyết mạch cuối cùng của Đạm Thai nhất mạch.
Đây chính là sự khác nhau trong hệ thống. Tiểu Thất đem hết toàn lực phòng ngự phía trước, nhưng thạch động phía sau lại bị nghiền nát. Vách tường bị đánh tả tơi, sơn động không ngừng chấn động. Thông đạo này tùy thời có thể bị mở ra.
- Chuẩn bị chiến đấu.
Tam đại trưởng lão đứng đầu tiên, thần sắc ngưng trọng.
Công kích mọi người ở ngọn núi phía sau chính là Công Tôn Chánh Kỳ. Chung quanh ngọn núi đều có trận pháp thủ hộ. Nhưng thông đạo này lại có khả năng trở thành một cửa đột phá. Lúc này, bên tai mọi người không ngừng vang lên tiếng cười của Công Tôn Chánh Kỳ.
BịchI
Công Tôn Vô Lệ dường như cũng nhìn ra được trận pháp có dị biến, cũng ngừng động tác trong tay, ánh mắt nheo lại nhìn chằm chằm đại trận phía trước, giống như muốn từ đại trận tìm ra được sơ hở.
Tiểu Thất ra tay.
Tam đại thái thượng trưởng lão đồng thời ra tay, thần quang trải rộng bầu trời, trong phút chốc hình thành một cái lưới trời ngăn cản một kích bay đến. Hơn nữa còn thuận thế đánh trở lại. Tảng đá đập vào cửa động, trong khoảnh khắc, một luồng thương ảnh đột nhiên xuất hiện, đánh tảng đá nát bấy. Thần thương đã xuất, thế như chẻ tre.
Thân hình thon dài gống như một cây thương, ẩn chứa năng lượng cường thế, thân thương trong tay vung lên, lập tức lao vê phía trước:
- Chịu chết đi.
Leng keng.
Thực lực của tam đại trưởng lão dưới Công Tôn Chánh Kỳ, nhưng bọn họ phối hợp cực kỳ ăn ý. Ba người liên thủ bộc phát năng lượng kinh người, ngăn cản một kích mang tính hủy diệt của Công Tôn Chánh Kỳ. Ngoại trừ điều này, bọn họ đều xuất thân từ Thương tông, đối với thương pháp của Công Tôn Chánh Kỳ hiểu rõ vô cùng.
Nhưng Công Tôn Chánh Kỳ vẫn áp chế được cả ba. Mặc dù cả ba đã ra sức ngăn cản, nhưng khó mà đánh trả lại được.
Cuộc chiến lập tức nổ ra.
- Giết.
Từ lúc Công Tôn Chánh Kỳ tiến vào, một thông đạo đã được mở ra. Đám cường giả của Công Tôn nhất mạch đi theo Công Tôn Chánh Kỳ cũng đã xuất hiện, ẩn chứa sát khí, vọt đến như mãnh hổ.
- Chị, cho dù chị đánh chết em, hôm nay em cũng không rời khỏi nơi này nửa bước.
Đạm Thai Diệc Dao nhìn Đạm Thai An Thiên. Lúc này, Đạm Thai An Thiên mới chín tuổi nhưng lại nghiêm túc nói:
Đây là thời khắc tôn vong của Đạm Thai nhất mạch, cô thật sự có thể vứt bỏ huynh đệ, mang theo An Thiên rời đi?
Nhưng Đạm Thai Diệc Dao lại do dự.
Lúc này, tuy nói tam đại thái thượng trưởng lão bị Công Tôn Chánh Kỳ ngăn chặn nhưng chiến trường nơi khác, lúc này đã có đám cường giả Thánh Long Vương tham chiến, đã có thể khống chế được cục diện, quả thật có cơ hội chạy trốn.
Ánh mắt Đạm Thai Diệc Dao chấn động, liếc nhìn chung quanh.
Một tòa kim sơn xuất hiện, tiền bay đầy trời, sát khí lan tràn chung quanh.
Thân ảnh La Nãi Đình vừa động, thanh âm thanh thúy vang lên, ẩn chứa lực công kích tinh thân. Không cẩn thận, một gã cường giả kim tiên trực tiếp bị kim sơn đè xuống, nát thành thịt vụn.
Ưu thế tuyệt đối.
Ánh mắt thái thượng trưởng lão hiện lên sự sợ hãi.
Đây chỉ sợ là uy lực mạnh nhất dưới kim tiên.
Đám người đến từ Kiếm tông, mỗi một người có thể phát động công kích mang tính hủy diệt.
Hai kim tiên tiền kỳ đi theo Công Tôn Chánh Kỳ đang bị ba kim tiên của Côn tông, Huyền Việt tông ngăn chặn.
- ĐI.
Bỗng nhiên, một thanh âm như sấm vang lên bên tai Đạm Thai Diệc Dao.
Ngay cả Đạm Thai nhất mạch cũng không nghĩ đến thực lực đám người Kiếm tông đến trợ giúp cũng không thấp kém. Trong cuộc hỗn chiến cấp bậc dưới kim tiên, hầu như khó mà dùng mấy người này để đối kháng.
Một khắc này, toàn trường đều cả kinh.
Bịch! Một tiên nhân của Công Tôn nhất mạch đang xông lên đằng trước bất ngờ không kịp đề phòng, trực tiếp bị Thánh Long Vương chộp lấy đầu, khí tuyệt bỏ mình.
Một tiếng rồng ngâm vang thẳng trời cao, trảo ấn ác liệt như muốn xé rách thiên địa, ẩn chứa khí tức hủy diệt cường đại.
Một khắc này, cường giả đến từ Kiếm tông đã ra tay.
- Thánh long trảo.
Đạm Thai Diệc Dao mấp máy môi.
- Từ nhỏ đến lớn, em chưa bao giờ ương bướng. Nhưng bây giờ đã đến lúc em ương bướng rồi.
Đạm Thai An Thiên nghiến chặt răng, trong tay lấy ra một thần thương, trực tiếp lao về chiến trường phía trước.
- An Thiên.
Đạm Thai Diệc Dao hô to, vội vàng theo sát, thùy thời bảo vệ Đạm Thai An Thiên. Âm!
Cuộc chiến càng lúc càng kịch liệt.
Mặc dù Đạm Thai nhất mạch đã khống chế được cục diện, nhưng cường giả Công Tôn nhất mạch từ thông đạo tiến vào chiến trường ngày càng nhiều, áp lực của mọi người cũng tăng lên.
Đệ tử Đạm Thai nhất mạch cắn răng liều chết. Khi bọn họ ngã xuống, vẫn không quên giơ cao trường thương trong tay. Nói không chừng còn có thể sáng tạo được sinh cơ cho các huynh đệ.
Huyết chiến thảm thiết.
Không người nào lui về phía sau.
Cho dù đệ tử Côn tông và Huyền Việt tông đến trợ giúp, ánh mắt cũng dứt khoát vô cùng.
Máu tươi nhiễm đỏ quần áo, tất cả đều không phân rõ rốt cuộc là địch hay ta.
Loạn chiến càng lúc càng kịch liệt. Đại trận phòng ngự trên trời hầu như không phát ra bất cứ tác dụng nào. Địch nhân thông qua thông đạo, tiến vào mà không kịp ngăn cản.
Thừa dịp đám người Tiểu Thất phân tâm một chút, Công Tôn Vô Lệ liên phát động công kích ác liệt hơn.
Tiểu Thất phun ra một ngụm máu, trong phút chốc, trận pháp đã bị phá.
Trên bầu trời quanh quẩn tiếng cười của Công Tôn Vô Lệ, tay cầm thần thương, từ trên cao quan sát xuống.
- Khốn thú chi đấu.
Nói xong, Công Tôn Vô Lệ cầm thần thương đâm thẳng xuống, nhanh như tia chớp.
Một trưởng lão kim tiên trung kỳ bị đánh trúng, thân hình lui về phía sau, ngay lập tức cảm nhận được ngực nhộn nhạo, phun ra một ngụm máu tươi.
Bịch!
Công kích của ba người liên thủ lập tức bị phá. Công Tôn Chánh Kỳ hiển nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội. Dưới hai oanh kích cường thế, hai đại thái thượng trưởng lão đều hộc máu bay ra.
Bại cục đã định.
Công Tôn Chánh Kỳ cầm thương, ngửa đầu lên trời cười to.
- Quỳ xuống đất cầu xin tha thứ. Nói không chừng, chúng ta niệm tình có cùng nguồn gốc, sẽ lưu lại huyết mạch truyền thừa cho các người.
Thanh âm chói tai vô cùng.
- Lão tặc, ngươi chết sẽ không được yên đâu.
Đạm Thai An Thiên rống lên.
Một khắc này, ánh mắt Công Tôn Chánh Kỳ như điện nhìn thoáng qua, khí thế ác liệt áp bách, Đạm Thai An Thiên phun ra một ngụm máu tươi, thân hình liên tiếp lui vê phía sau.
- Không biết tự lượng sức mình.
Công Tôn Chánh Kỳ cười lạnh.
- An Thiên.
Đạm Thai Diệc Dao bay đến đỡ lấy Đạm Thai An Thiên.
Máu tuôn ra từ khóe miệng Đạm Thai An Thiên, ánh mắt tràn ngập không cam lòng nhìn Công Tôn Chánh Kỳ, nắm chặt hai tay, nghiến răng nói: - Lão tặc. Sắc mặt Công Tôn Chánh Kỳ trâm xuống: - Tiểu tử, để ta tiễn ngươi lên đường. - Ngươi dám? Một tiếng rống từ trời thẳng xuống. Tiếng chim kêu từ trong đám mây truyền xuống. Một đôi cánh che thiên tế nhật. Khí thế mênh mông cuồn cuộn. Tông chủ chí tôn, Tiêu Dương đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận