Hộ Hoa trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 477: Nguy hiểm tới gần!

Chương 477: Nguy hiểm tới gần!Chương 477: Nguy hiểm tới gần!
Lâm Tiểu Thảo đã không còn sự lựa chọn nào khác.
Cha mẹ chết suốt mười lăm năm, kẻ thù đã tiêu dao mười lăm năm. Lúc này, vào ngày giỗ mười lăm năm của cha mẹ, kẻ thù còn muốn có thứ mười lăm năm trước y chưa có được.
Hận là bản thân không thể tự tay đâm chết kẻ thù.
Lâm Tiểu Thảo như một người chết đuối, chỉ còn cách bám lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng.
Trơ mắt nhìn ngày giỗ mười lăm năm đã đến, chỉ có máu tươi của kẻ thù mới có thể làm giảm thù hận trong lòng.
Bich! BịchI BịchI
Dập đầu liên tục vài cái trong chốc lát khiến trán Lâm Tiểu Thảo rướm máu.
Tiêu Dương vội vàng đưa tay ra giữ lại, kéo cậu ta dậy, đặt tay lên vai Lâm Tiểu Thảo, nhấn mạnh từng chữ, nghiêm túc nói,
Tiếp tục làm anh em.
Biết rõ có người muốn giết y vì Ngọc tỷ truyên quốc, còn dám nghênh ngang xuất hiện tại Minh Châu, điều này cũng chứng tỏ sự tự tin của y.
Tiêu Dương võ vai Lâm Tiểu Thảo.
Nước mắt Lâm Tiểu Thảo không kìm được lại chạy xuống. Trong lòng cậu ta hiểu, muốn giết Tào Duẫn, nói dễ làm mới khó! Mười lăm năm trước, dưới sự vây công của đông đảo cao thủ tụ tập tại sân trường Phục Đại, Tào Duẫn vẫn có thể toàn thân trở ra. Giờ mười lăm năm đã trôi qua, thực lực của y chắc chắn sẽ càng thêm kinh khủng.
- Dù em ít học, nhưng cũng biết được bốn chữ, có chết không từi
Lâm Tiểu Thảo nắm chặt cánh tay Tiêu Dương.
- Tiểu Thảo, tôi đồng ý với cậu! Có điều, cậu phải đồng ý với tôi một điều kiện.
Có điều, Tiêu Dương lại đồng ý với thỉnh cầu của mình không chút do dự.
- Chẳng ai bắt cậu phải sống phải chết cả.
Lâm Tiểu Thảo không kìm được kích động trong lòng.
Giữa anh em, không cần phải nói nhiều.
Cánh cửa phòng bảo vệ đột nhiên đẩy ra, thân ảnh Dương Hoàn Nghị xuất hiện.
- Anh chỉ có một điều kiện, đó là... anh không cần cậu làm trâu làm ngựa, tiếp tục làm anh em của anh là được!
Kích động điên cuồng, nhìn chằm chằm Lâm Tiểu Thảo đầu tiên.
Điều kiện tiếp tục làm anh em, căn bản chẳng thể coi là điều kiện!
Âm!
Lâm Tiểu Thảo vội vàng chạy đến, đưa hai tay đỡ Dương Hoàn Nghị.
- Dương Hoàn Nghị ra mắt tiểu chủ nhân!
- Tiểu chủ nhân, Hoàn Nghị không thể nào xưng hô lung tung được. Tiêu Dương ở cạnh mở miệng nói.
Lâm Tiểu Thảo gật đầu.
- Chính là cậu ấy.
- Muốn thoát khỏi sự truy đuổi của nhiều người như vậy đâu có dễ. Nhất là nhị cung chủ Thiên trù cung.
- Sao Tiểu Thu còn chưa quay lại, em đã ra lệnh cho cậu ấy sau khi dụ đám người kia đi lập tức quay vòng trở lại mà.
Tâm mắt nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, gã không kìm được nhíu mày,
Dương Hoàn Nghị tiến lên từng bước, quỳ thịch xuống đất.
Về điểm này, Dương Hoàn Nghị không chịu nhường nhịn. Sau khi Lâm Tiểu Thảo cố gắng khuyên bảo một lúc, Dương Hoàn Nghị mới đổi thành thiếu gia, không chịu nhường thêm một bước nữa. Lâm Tiểu Thảo đành mặc kệ, đối với cậu mà nói, dù sao thiếu gia vẫn dễ nghe hơn tiểu chủ nhân.
- Tiểu Thảo, trước ngày mai, chắc chắn cậu không thể công khai thân phận của mình, tránh người khác gây bất lợi cho cậu.
Tiêu Dương dặn dò.
- Halzz...
Dương Hoàn Nghị vẫn bướng bỉnh lắc đầu.
Lâm Tiểu Thảo vẫn thích cái tên này của cậu, như cỏ đuôi chó, dù tỉ tiện nhưng có vẻ đẹp của riêng mình.
- Dương đại ca muốn em giảm thọ đấy à? Nếu không có cả nhà Dương đại ca, mười lăm năm trước có lẽ em cũng chết rồi! Còn nữa, không cần gọi em là tiểu chủ nhân, cứ gọi Tiểu Thảo là được.
Dương Hoàn Nghị mở miệng.
Tiêu Dương ngẩn ra,
- Anh Dương, anh nói, vị ban nãy là sư phụ của mẹ Tiểu Thảo, nhị cung chủ Thiên trù cung?
Dương Hoàn Nghị gật đầu, khuôn mặt lạnh lẽo.
- Trừ bà ta ra, còn ai vội vã muốn dồn tiểu chủ nhân... thiếu gia vào chỗ chết như vậy. Năm đó, chính bà ta cậy thế ép người, cuối cùng mới xảy ra thảm kịch bi thương. Bà ta tuy là sư phụ của chủ mẫu, nhưng mãi mãi không xứng làm sư!
Nhắc đến chuyện năm đó, thù hận quá nhiều.
Mọi người chờ thêm chừng mười phút, ở trong bóng đêm xa xa, có một thân ảnh như tia chớp lao đến, trực tiếp nhảy vào từ cửa phòng bảo vệ. Cả người gã mặc đồ đen, vừa tiến vào việc đầu tiên là trả lại ngọc bội Âm dương Thiên cơ cho Lâm Tiểu Thảo.
- Xem ra, Tiểu Thảo có thể thu phục được Trịnh Thu cũng là trùng hợp.
Tiêu Dương đột nhiên nhớ, bản lĩnh huấn luyện chó của Lâm Tiểu Thảo giỏi như vậy, có lẽ là di truyền từ mẹ cậu ta. Thiên trù cung ai cũng có nuôi dưỡng thú cưng, theo tư liệu, mẹ của Lâm Tiểu Thảo từng nuôi thú cưng là một con chó.
- Ngọc tỷ truyên quốc cũng được giấu ở đó.
Lâm Tiểu Thảo nói.
- Cuối hành lang lầu một, là phòng thí nghiệm của cha em. Theo hắn biết, năm đó để tìm Ngọc tỷ truyền quốc, cả trường Phục Đại gần như bị đào ba thước đất, mà vẫn không ai phát hiện.
- Ngọc tỷ truyên quốc? Ngọc tỷ truyền quốc đang ở Phục Đại?
Vẻ mặt Tiêu Dương chấn động,
Mỗi tay Lâm Tiểu Thảo cầm một miếng ngọc bội, siết chặt lòng bàn tay.
- Theo em.
Mấy người nhanh chóng bước ra khỏi cửa phòng bảo vệ, bước nhanh ra sau dãy phòng học, là một phòng thí nghiệm tương đối cũ kỹ.
†r
- Tiểu Thu, cậu gác ở đây, không cho bất kỳ ai được vào tòa nhà này.
Lâm Tiểu Thảo dặn dò. Trịnh Thu cả người mặc đồ đen gật đầu, bóng người đứng ở cầu thang.
Không hề nhúc nhích.
- Tiểu Thảo, cậu muốn dẫn chúng tôi đi đâu?
- Tìm Ngọc tỷ truyền quốc.
Lâm Tiểu Thảo trả lời không cần suy nghĩ.
- Thứ này vốn nên thuộc về cậu.
Tiêu Dương mỉm cười đưa tay móc ra.
- Có thể đưa cho em miếng ngọc bội Âm dương Thiên cơ trên người anh không?
Lâm Tiểu Thảo xoay người lại, đưa ngọc bội Âm dương Thiên cơ lên.
- Anh Tiêu.
Có Trịnh Thu bên cạnh, an toàn của Lâm Tiểu Thảo lại tăng thêm một độ nhất định.
Tiêu Dương cảm thấy hơi khó tin.
- Tiêu Dương, xem ra cậu không hiểu nhiều lắm về Thiên Cơ phái nhỉ.
Lúc này, chú Lan nói.
- Năm đó giáo sư Dương là nhân vật kiệt xuất nhất Thiên Cơ phái, thuật cơ quan toán của ông ấy gần như đạt đến đỉnh phong. Nếu ông ấy sử dụng nguyên lý cơ quan để giấu Ngọc tỷ truyền quốc trong phòng thí nghiệm, không theo phương pháp nhất định thì dù có bao nhiêu người tìm đi chăng nữa cũng chưa chắc đã tìm ra Ngọc tỷ truyên quốc.
Bước chân nhanh hơn.
Trong lòng Tiêu Dương đột nhiên có một cảm giác kích động khó hiểu.
Ngọc tỷ truyền quốc.
Trong đầu hiện lên bốn chữ này.
Ngọc tỷ truyền quốc hấp dẫn biết bao nhiêu người trên thế gian tranh đoạt, rốt cuộc có chứa bí mật lớn nhường nào?
Hoặc chẳng qua chỉ để lòe thiên hạ.
Tất cả sắp được giải đáp rồi. Tiêu Dương cảm thấy chân tay vô cùng hưng phấn, vội vàng hít sâu vài hơi, giữ sự bình tĩnh.
Dưới ánh đèn hành lang lờ mờ, cửa phòng thí nghiệm được khóa, trên cửa còn dính một lớp bụi dày, có thể thấy đã lâu lắm rồi không ai đến đây.
- Tôi có chìa khóa.
Chú Lan bước lên trước, mở cửa, hai tay phủi bụi dính đầy. Ông đẩy cửa ra, rồi lập tức lui về phía sau, trên mặt toàn mạng nhện, một mùi ẩm mốc xộc vào mũi.
Đây là phòng thí nghiệm hóa học.
- Đúng là lâu lắm rồi không ai đến đây.
Lâm Tiểu Thảo thầm thì, cất bước đi lên, sau khi bật đèn. Gã thừ người ra nhìn từng góc trong phòng thí nghiệm.
Vô cùng cũ nát, nhưng lại giúp nhiều ký ức trỗi dậy trong đầu Lâm Tiểu Thảo.
Năm đó, tiếng cười nói vui vẻ của cả nhà ở đây, giờ đã trở thành giấc mộng Hoàng lương.
Sau khi từ người ra một lát, Lâm Tiểu Thảo dẫn mấy người đi đến một phía có cánh cửa, sau cửa là một căn phòng, bên trong bày một chiếc giường, năm đó giáo sư Dương đã ngủ ở đây.
- Nghe nói, năm đó giáo sư Dương ẩn thân làm một giáo sư ở Phục Đại để tránh vài ánh mắt dòm ngó, chuyên tâm nghiên cứu Ngọc tỷ truyền quốc. Đáng tiếc, bí mật bị tiết lộ, dẫn đến cho ông ấy họa sát thân.
Chú Lan nói khẽ.
Đưa mắt nhìn qua, rõ ràng trong phòng có một con đường ngầm, đã bị người ta mở ra.
Mấy người qua đó.
- Năm đó tôi cũng từng đi vào trong này, nhưng trong này trừ mấy vò rượu xưa thì chẳng có thứ gì khác.
Chú Lan vừa nói, mấy người đã thuận thế bước vào. Đi qua con đường tăm tối, phía trước sáng hơn, là một căn tâng hầm tâng ba mươi mét vuông, đảo mắt qua, trong hầm, chỉ vó vài vò rượu vỡ nát vẫn còn nguyên tình trạng năm đó...
Mọi người có thể tưởng tượng, năm đó cả một đám người chỉ lo tìm Ngọc tỷ truyền quốc xông vào tâng hâm như sài lang hổ báo, chắc chắn là đã điên cuồng đập phá, vò rượu mái ngói, thậm chí là gạch men trên đất đều bị đập vỡ, trên tường, còn lưu lại vết máu. Có thể tưởng tượng được sự điên cuồng lúc đó!
- Vì một cái Ngọc tỷ truyền quốc chẳng biết có thật sự hữu dụng không mà đã tạo ra cơn phong ba như thế này.
Tiêu Dương không kìm được cảm thán.
- Người vọng tưởng một bước lên mây trên đời này nhiều lắm! Kể cả cậu và tôi, chỉ cần là người phàm đều không ngoại lệ.
Cuối cùng chú Lan nói một câu thâm sâu.
- Tham lam là bản tính của con người.
- Anh Dương, bày Âm dương trận.
Lâm Tiểu Thảo vừa dứt, cả Tiêu Dương và chú Lan đều lùi về phía cửa tâng hầm. Dương Hoàn Nghị nhanh chóng gật đầu, chiếc cờ vàng tinh xảo trong tay nhanh chóng sáng lên.
Lâm Tiểu Thảo quát khế một tiếng, hai miếng ngọc bội Âm dương Thiên cơ được ném lên trên, ánh sáng trong tâng hầm vốn lờ mờ đột nhiên bừng sáng. Hai mảnh ngọc bội, một mảnh vô cùng ôn hòa, hấp dẫn lòng người. Còn mảnh kia bắn ra tia sáng màu ngọc động lòng người.
Một âm một dương, một nhật một nguyệt, ánh sáng tương giao, dần dần, trên mặt đất, đột nhiên xuất hiện một bản đồ kỳ quái. Thời gian châm chậm trôi qua, bản đồ cũng dần rõ nét hơn...
Ánh mắt chú Lan và Tiêu Dương nhìn chằm chằm phía trước. Hai người không hiểu sự huyền diệu của Thiên cơ phái nên không nhúng tay vào.
Cả tâm thần đều chìm đắm vào trong đó, ngay lúc này, không ai phát hiện, một nguy cơ đang tiến vê phía bên này. Cách Phục Đại hơn vài trăm mét, có một chiếc taxi bình thường đang đi vê phía Phục Đại, trong chiếc taxi, có hai người đang lẳng lặng ngồi.
Tả vi tôn, bên trái là một người đàn ông khôi ngô, mũi ưng, hai mắt lấp lánh hữu thần, bình tĩnh nhìn về phía trước.
Bên phải là một cô gái, tướng mạo xinh đẹp.
- Hội trưởng Tào, ông cho rằng, đứa con hoang của giáo sư kia lưu lại, tối nay thật sự sẽ xuất hiện ở Phục Đại sao?
Cô gái mở miệng nói nhỏ, phá tan sự yên lặng trong taxi.
Người này chính là Phó hội trưởng Dị thuật hội có huyết hải thâm thù với Lâm Tiểu Thảo và Dương Hoàn Nghị, Tào Duẫn!
Không ai ngờ, y lại đột nhiên xuất hiện ở Phục Đại lúc này.
Đám Tiêu Dương không hề có chút chuẩn bị tâm lý, vẫn chưa hề phát hiện nguy hiểm đang đến gần...
Bạn cần đăng nhập để bình luận