Hộ Hoa trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 203: Kẹo que!

Chương 203: Kẹo que!Chương 203: Kẹo que!
Khi nói những lời này, Lăng Ngư Nhạn gần như đã nhắm mắt lại. Đôi mắt của cô biến thành một đường ngang, len lén nhìn vê phía Tiêu Dương. Khuôn mặt đỏ bừng của cô không ngừng truyền tới hơi nóng.
Đây là lần đầu tiên cô nói ra những lời mắc cỡ tới vậy.
Có điều, cô tình nguyện nói ra những lời này.
- Cái gì?
Theo bản năng, Tiêu Dương hỏi một câu. Lúc này, dưới ánh đèn màu trắng có một khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng đang đỏ bừng. Khuôn mặt cô đỏ bừng, đôi mắt hiện lên những gợn sóng, thân thể mềm mại không xương đang bị Tiêu Dương ôm trong ngực. Hai dây đeo trong suốt của áo ngủ đã bị Tiêu Dương kéo xuống một nửa, bộ ngực bóng loáng cao ngất của cô đã lộ ra, khung cảnh này vô cùng kích thích tâm thần người khác.
Thân thể cô từ từ trượt xuống, Tiêu Dương cảm nhận được trọng tâm của Lăng Ngư Nhạn đang dời xuống. Hai chân chạm đất, cô nhẹ nhàng ngồi chôm hỗm xuống, đồng thời, thân thể của Tiêu Dương từ từ dời sang một bên...
Mắt Lăng Ngư Nhạn nhắm thật chặt, cô không dám nhìn hình ảnh trước mặt. Lúc này, cô biết mình đang ở chỗ nào, chỉ cần vừa mở mắt ra, cô sẽ thấy được đũng quần đang nhô cao của Tiêu Dương. Khuôn mặt xinh đẹp của cô không tự chủ được đụng mấy cái trong lúc lơ đãng, chuyện này chỉ càng thêm cổ vũ sĩ khí, đũng quần càng thêm nhô cao.
Khuôn mặt của cô đang rất nóng, hai tay cô từ cổ áo vạch một đường trên thân thể của Tiêu Dương làm cho hắn cảm thấy có một luồng điện không ngừng truyền tới.
Trạng Nguyên tới từ Đại Tống chưa bao giờ gặp phải tình huống thế này. Bề ngoài, hắn có vẻ rất bình tĩnh, thế nhưng tim hắn đang không ngừng đập nhanh. Ngừng thở, hắn liếc mắt xuống dưới, ngay lập tức, máu trong người hắn chảy nhanh hơn, suýt chút nữa hắn đã chảy máu mũi.
Một cô gái với vóc người xinh đẹp đang ngồi xổm trước người hắn. Đôi mắt cô nhắm chặt, khuôn mặt cô đỏ bừng như hoa đào, mùi thơm nhàn nhạt xông vào mũi được tỏa ra từ cơ thể cô. Càng chết người hơn là một sợi dây trong suốt bên vai đã hoàn toàn chảy xuống, ngọn núi cao đầy hơi thở thanh xuân, hoàn mỹ không tì vết xuất hiện trước mắt Tiêu Dương. Bên còn lại, ngọn núi lúc ẩn lúc hiện cứ như đang câu dẫn ra dục vọng nguyên thủy nhất trong lòng Tiêu Dương.
Lúc này, đầu của Lăng Ngư Nhạn mặc dù có chút rối loạn, thế nhưng cô vẫn còn giữ được chút lý trí, không quên đây là sa lon trong nhà mình. Mặc dù bên ngoài đang gió mưa sấm chớp đầy trời, thế nhưng bất cứ lúc nào mẹ và anh mình cũng có thể mở cửa ra. Nếu để họ thấy cảnh này, cô sẽ xấu hổ tới mức không còn chỗ trốn. Hơn nữa, vừa rồi mẹ mình còn nói tối nay hai người sẽ nói chuyện phiếm, nếu như chờ quá lâu vẫn chưa thấy cô trở lại, mẹ sẽ mở cửa ra...
Nghĩ tới đây, hai tay của Lăng Ngư Nhạn không tự chủ được đặt trên đũng quần của Tiêu Dương.
Trong nháy mắt khi mười ngón tay thon nhỏ của cô chạm vào vật cứng kia, Tiêu Dương nhịn không được, cả người co rút một hồi. Đồng thời, hắn trợn to hai mắt rồi hít thật sâu một hơi...
Lúc này, hai tay vốn vô cùng linh xảo của Lăng Ngư Nhạn đột nhiên trở nên vô cùng vụng về. Tay cô dọc theo phía trên quần ngủ của Tiêu Dương. Đôi môi đỏ mọng của cô trở nên ướt át. Hàm răng trắng tỉnh nhẹ nhàng cắn đôi môi đỏ mọng cứ như có thể chảy ra nước bất cứ lúc nào này. Cô nhắm chặt mắt hơn, sau đó bàn tay nhẹ nhàng kéo một cái... Thoáng cái, hơi thở nam tính nông nặc xông vào mũi côi
Cứ như ác long ra biển, bị giam cầm nửa ngày, rốt cuộc thì nó cũng được thả ra. Bung ra, suýt chút nữa nó đã đụng trúng cái mũi của Lăng Ngư Nhạn. Theo bản năng, mắt cô mở ra một khe nhỏ, thoáng cái, mặt cô trở nên đỏ bừng, một hình ảnh dữ tợn xuất hiện trong tâm mắt của Lăng Ngư Nhạn.
Con giao long đang ngẩn cao đầu đối mặt, thổ lộ dục vọng trong lòng.
Trong đời, đây là lần đầu tiên Lăng Ngư Nhạn tiếp cận gần chỗ bí ẩn của đàn ông tới vậy. Lúc này, trong lòng cô có lo sợ, thấp thỏm, tò mò, ngượng ngùng. Đủ loại cảm giác trong lòng cô đang hòa trộn vào nhau.
Năm ngón tay thon nhỏ nhẹ nhàng nắm lấy, hơi nóng thông qua bàn tay truyền khắp người cô. Lăng Ngư Nhạn cảm thấy cả người cô nóng lên. Cắn chặt môi đỏ, tâm mắt của cô biến thành một sợi nhỏ, năm ngón tay không ý thức không ngừng đưa lên đưa xuống. Ngay khi bàn tay di chuyển, Tiêu Dương không nhịn được rên rỉ một tiếng, nhìn người đẹp phía dưới, ngọn lửa dục vọng trong lòng hắn càng ngày càng mãnh liệt. Hắn hận không thể giơ thương lên đao thật súng thật đại chiến một trận. Thế nhưng, những lời vừa rồi của Lăng Ngư Nhạn giống như một ngọn núi lớn cản trước mặt Tiêu Dương. Đây là nhà cô, mẹ và anh cô đều đang ở đây, trong không gian nhỏ hẹp này, làm chút mờ ám còn được, nếu như lỡ làm ra động tĩnh quá lớn, hai người kia sẽ tỉnh lại. Đây không phải là chuyện mà Lăng Ngư Nhạn muốn xảy ra.
Tâm ý của người đẹp như thế, cho nên Tiêu Dương chỉ có thể cố nén. Nhìn thân thể xinh đẹp trước mắt này, dường như cả người hắn có một ngọn lửa đang cháy hừng hực.
Bàn tay của Lăng Ngư Nhạn di chuyển càng ngày càng dồn dập, con cự long trước mặt này càng ngày càng đáng sợ, nó vừa nóng bỏng vừa cứng rắn như sắt thép. Lăng Ngư Nhạn cảm thấy bàn tay mình hơi mỏi, thế nhưng nó vẫn chưa hề có dấu hiệp nộp vũ khí đầu hàn. Bàn tay cô không nhịn được càng di chuyển nhanh hơn, mắt cô hơi mở ra. Nhìn con ác long đang hô mưa gọi gió cách cô có vài cm, một lúc sau, trong đầu Lăng Ngư Nhạn xuất hiện một ý nghĩ, mặt cô lập tức đỏ bừng.
Nhẹ nhàng nâng mắt lên, thứ xuất hiện trong mắt cô chính là hình ảnh Tiêu Dương đang chìm trong say mê. Tâm mắt đụng chạm, Tiêu Dương híp mắt cười xấu xa làm cho Lăng Ngư Nhạn giận dữ trong lòng. Lòng có quyết tâm, cô buông tay ra. Trong nháy mắt, đôi môi đỏ mọng của cô mở ra, mắt cô nhắm lại theo bản năng, cô nói:
- Cắn chết anh!
Trong nháy mắt khi đôi môi ẩm ướt ngậm con ác long đang cao ngất kia, Tiêu Dương cảm thấy cả người mình như sắp bay lên trời, cảm giác thoải mái chưa từng có lập tức truyền tới. Lăng Ngư Nhạn không có bất cứ kỹ xảo nào, thế nhưng Tiêu Dương cũng là tên gà mờ. Lần đầu tiên được làm thế này, cảm giác thoải mái lập tức tỏa ra từ nội tâm của hắn, thoáng một cái, cảm giác này đã lan truyền khắp người...
Sau khi Lăng Ngư Nhạn tiếp tục đong đưa một hồi, rốt cuộc thì Tiêu Dương cũng không nhịn được. Cùng với tiếng sấm bên ngoài, gâm nhẹ một tiếng, hắn đã bắn ra như hồng thủy.
- ỪI
Lăng Ngư Nhạn lảo đảo một cái. Cô che miệng, trực tiếp đứng lên rôi nhanh chóng chạy vào phòng tắm, tiếng nước chảy lập tức vang lên.
Tiêu Dương có cảm giác như vừa đánh thắng một trận thắng chưa từng có, vô cùng thoải mái ngồi trên ghế sa lon. Lúc này, hắn vẫn đang nhớ lại khoảnh khắc vừa rồi. Một lát sau, ánh mắt hắn không nhịn được liếc về phía phòng tắm, cửa phòng tắm không đóng lại, Lăng Ngư Nhạn mặc bộ đồ ngủ màu hồng đang dùng bàn chảy súc miệng. Một lúc sau, tiếng nước xả vang lên, Lăng Ngư Nhạn đung đưa bước ra ngoài. Màu đỏ trên mặt cô vẫn chưa rút hết, liếc mắt nhìn nửa người dưới của Tiêu Dương, mặt cô không nhịn được đỏ hơn một chút. Cắn chặt đôi môi ướt át, Lăng Ngư Nhạn bước nhẹ tới, cô cầm mấy khối khăn giấy cẩn thận giúp Tiêu Dương chùi nửa người dưới. Ngay sau đó, cô kéo quần của hắn lên, dường như vẫn chưa hết giận, cô vỗ xuống thứ hùng dũng vừa rồi một cái rồi ngẩng đầu trừng mắt nhìn Tiêu Dương, cô nói:
- Đồ khốn nạn, lần này chắc anh đã hài lòng rồi nhỉ.
Tiêu Dương cười một tiếng, ôm chầm Lăng Ngư Nhạn rồi hôn môi cô một cái. Nhẹ nhàng cầm khối thịt đang ưỡn lên, tham lam hít vào mùi thơm trên cơ thể cô, hắn nói:
- Sao có thể hài lòng được, nếu không...
- Anh còn muốn làm gì?
Lăng Ngư Nhạn giật mình tránh ra rồi liếc mắt nhìn Tiêu Dương. Cô đứng lên, liếc mắt nhìn về phía phòng của mẹ mình, nói nhỏ:
- Không còn sớm nữa, em phải vê phòng, anh hãy nghỉ ngơi đi.
Lúc này, tiếng mở cửa lập tức vang lên.
Lăng Ngư Nhạn bị hù giật mình, cô nhìn qua theo bản năng. Lúc này, cặp mắt của Lăng Phong vẫn còn mơ hồ, bước chân của y hơi đung đưa, thì thào một câu:
- Em gái, chưa ngủ nữa hả.
Sau đó y bước tới phòng vệ sinh, căn bản không hề nhìn thấy Tiêu Dương đang ngôi trên ghế sa lon, hiển nhiên là chỉ mới tỉnh rượu được một nửa.
- Đi ngủ đi.
Lăng Ngư Nhạn vỗ vỗ ngực, cảm thấy rất hoảng sợ, cũng may là anh cô ra trễ mấy phút, không thì...
Lăng Ngư Nhạn trừng mắt nhìn về phía Tiêu Dương, nói:
- Em đi ngủ đây.
Cô nhẹ nhàng bước tới phòng của mẹ, nhẹ nhàng mở cửa phòng rồi lách vào.
Lúc này Tiêu Dương cũng cảm thấy hơi mệt mỏi, tắt đèn ở phòng khách, hắn đi vào căn phòng của Lăng Ngư Nhạn, sau đó nhanh chóng tắt đèn đi ngủ.
Khi còn mơ mơ màng màng, Tiêu Dương cảm thấy thân thể mình đang nằm trên một đám mây. Thân thể hắn đang nằm nghiêng, bàn luận đất trời, chỉ điểm gió mây, dường như có sự mạnh mẽ khiến chỉ phất tay là mọi chuyện thành mây khói vậy. Cứ như thể hắn đang đứng trên đám mây nhìn xuống chúng sinh, tình thơ ý họa không thể diễn tả bằng lời được. Đột nhiên, không có bất cứ dấu hiệu nào, một tiếng sấm vang lên, trực tiếp bổ vào đám mây Tiêu Dương đang nằm. Trong nháy mắt, đám mây đã nổ tan tành, Tiêu Dương lập tức mở mắt ra...
Cả người giật mình!
Cả người hắn đều là mồ hôi lạnh, giương mắt nhìn ra, xung quanh đều là một vùng tối tăm, đưa tay không thấy được năm ngón.
- Thì ra chỉ là một giấc mộng.
Tiêu Dương lau mồ hôi lạnh trên trán, cảm thấy miệng hơi khô cho nên xoay mình đứng lên, sờ soạng rót một ly nước, uống xong quay trở lại giường rồi nằm xuống.
Đột ngột, có một tiếng "két" vang lên bên tai Tiêu Dương.
Đôi mắt của Tiêu Dương hơi co lại, trong đầu hắn lóe lên một ý nghĩ... Có kẻ trộm?
Trâm ngâm một lúc, Tiêu Dương xoay mình dè dặt bước tới. Dường như hắn quên là mình đang ngủ trần, cả người khong có mảnh vải che thân.
Nhẹ nhàng ra một khe hở ở cửa phòng, Tiêu Dương nhìn ra bên ngoài.
Lòng hắn chợt giật một cái.
Lúc này, bên ngoài phòng khách có một bóng người đang lục lọi, không biết đang tìm kiếm cái gì.
- Thật đúng là có kẻ trộm vào nhà?
Tiêu Dương mở to hai mắt, hắn tập trung nhìn sang, mặc dù không có mở đèn, thế nhưng bên ngoài vẫn còn mưa, thỉnh thoảng lại có tia sét lóe lên. Một vệt sáng xẹt qua, Tiêu Dương há to miệng nói:
- Là... Ngư Nhạn?
Tiêu Dương nghi ngờ, hắn tự hỏi:
- Trễ vậy rồi còn tìm cái gì? Tại sao không bật đèn?
Tiêu Dương chuẩn bị ra ngoài bật đèn, đột nhiên, có một ý nghĩ xẹt qua đầu hắn...
- Em gái tôi uống rượu xong sẽ mộng du...
Câu nói của Lăng Phong vang lên trong đầu hắn.
- Là... Mộng du?
Tiêu Dương ngẩn ra, ngừng động tác lại, hắn không dám kinh động Lăng Ngư Nhạn, người mộng du kiêng ky nhất việc bị người khác làm tỉnh, việc này rất nguy hiểm. Một mặt không dám quấy rối Lăng Ngư Nhạn, mặt khác, Tiêu Dương nhìn Lăng Ngư Nhạn chăm chú. Người mộng du không có cách nào khống chế hành động của mình, hắn không thể để cô gặp chuyện gì ngoài ý muốn được.
Lăng Ngư Nhân lục lọi ở đại sảnh một hồi, dường như không tìm thấy thứ mình muốn, bước chân của cô có chút lơ lửng, cô từ từ đi tới phòng ngủ của mình...
Có điều, lúc này phòng của cô đang thuộc về Tiêu Dương!
Tiêu Dương sợ run, thừa dịp Lăng Ngư Nhạn không có đi vào, hắn vội vàng xoay người lại trở vào phòng.
Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, Lăng Ngư Nhạn đi tới, đồng thời, một giọng nói rất nhỏ vang lên bên tai Tiêu Dương:
- Kẹo... Kẹo...
- Mộng du đi tìm kẹo.
Tiêu Dương không nhịn được mỉm cười, nhìn thấy Lăng Ngư Nhạn đang tới gần, nói nhỏ:
- Trên bàn có kẹo que đó.
- ỪI
Vừa dứt lời, đôi mắt Tiêu Dương lập tức trợn to, cả người co rút lại cứ như bị điện giật, hắn dè dặt dời tâm mắt của mình xuống. Lúc này, đột nhiên có một bàn tay thon nhỏ đang nắm lấy "thằng em" của hắn, đồng thời, có một giọng nói đang lẩm bẩm.
- Kẹo que...
Bạn cần đăng nhập để bình luận