Hộ Hoa trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 1302: Côn Luân Thiên Cơ Kính

Chương 1302: Côn Luân Thiên Cơ KínhChương 1302: Côn Luân Thiên Cơ Kính
Đôi mắt Tiêu Dương ánh lên mong đợi.
Càng tiếp xúc nhiều với thế lực Ma Môn, thậm chí Tiêu gia đã lộ một góc của tảng băng, Tiêu Dương càng cảm nhận được sự hùng mạnh của các thế lực hàng đầu Trái đất. Kiếm Tông hiện tại còn lâu mới bằng! Người thực sự quyết định thứ bậc của một tông phái phải là người có sức mạnh cấp Tiên nhân.
Kiếm Tông hiện tại còn cách quá xa.
Tiêu Dương khát vọng có thêm sức mạnh hùng mạnh hơn ở bên.
Trừ mạch Thanh Liên ra, sức mạnh có thể chống trụ Kiếm Tông hiện tại chính là sức mạnh của mãnh thúi
Có thêm một khả năng chiến đấu cấp bậc Tiên nhân là có thêm thế mạnh vô cùng quan trọng.
- Hai đại Hoả Tê Thú Vương đều là thú vương sinh sống lâu năm ở Thần Linh Cảnh Địa, chắc là đều có tư cách hóa hình.
Ma Huyền Thần Quy suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
- Đến rồi!
Kiếp lôi giáng xuống ầm ầm, bắt đầu thanh tẩy thân hình hai đại thú vương.
Áp lực kinh khủng tức thì ập đến.
Kiếp vân kéo đến ngập trời.
Hoả Tê ác thú một sừng khổng lồ hùng dũng bước ra, thân hình vĩ đại như một toà núi di động, mỗi bước chân làm rung chuyển cả trời đất, cát vàng bốc lên mù mịt.
- Họ có "giữ lại một điểm" giống ngươi không?
Vùi! VùiI
- Với thực lực của họ, vượt qua tiên kiếp hóa hình là chuyện vô cùng dễ dàng.
Ngẩng đầu rống lên thật lớn.
Hai luông thần quang loé lên.
Hắn vui mừng cùng Ma Huyền Thần Quy nhanh chóng lùi lại mấy trăm mét.
Ma Huyền Thân Quy bật cười:
Đồng tử đôi mắt Tiêu Dương co rút lại:
- Thú vương chúng ta đều rất hoài cổ.
Ma Huyền Thần Quy nói.
Tiêu Dương không nhịn được liếc nhìn cái mai rùa sau lưng Ma Huyền Thần Quy, góc miệng hơi giật giật tự hỏi không biết mình có nên để họ ở lại luôn trong chiếc bát nhận chủ không?
Nhưng điều khiến Tiêu Dương khóc không được cười không xong chính là trên đầu hai người vẫn giữ một cái sừng! Làm sao để họ ra ngoài đi lại gặp người được!
Hai thân hình khôi ngô xuất hiện trước mắt Tiêu Dương.
Vừa nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến liền. Tiểu Thần Long đang vừa hét vừa chạy như bay đến.
Khóc không ra nước mắt! - Man Đại, Man Nhị bái kiến chủ nhân.
Ánh mắt Tiêu Dương thuận theo ánh nhìn của Ma Huyền Thần Quy hướng về phía trước, miệng tức thì mở lớn muốn rớt hàm.
Tiêu Dương xua tay. Đối với hai anh chàng này mình đành chịu vậy, thế thì cứ để họ ở lại trong chiếc bát là được.
- Đứng lên đi.
Hai đại hán một sừng cùng quỳ gối chào Tiêu Dương.
Lôi kiếp đã chấm dứt.
Tiêu Dương:
Khi Tiểu Thần Long đến bên Tiêu Dương, hai đại thú vương cũng đã ngẩng đầu ưỡn ngực bước đến.
Không nằm ngoài dự kiến, vóc dáng hai người vạm vỡ lực lưỡng, nhìn rất oai hùng.
- Ba ba, con hối hận quá, sao không giữ lại một cái đuôi chứ.
Tiêu Dương than.
- Giờ nghĩ lại thì nhóc mập chỉ hơi mập tí thôi chứ không đến nỗi quá kỳ lạ.
Việc cấp bách bây giờ là Thiên Môn Thần trận trước mắt.
- Nhóc mập, sao con lại chạy vào đây?
Tiêu Dương hỏi.
Tiểu Thần Long kể lại chuyện bên ngoài. Tiêu Dương vốn vẫn lo lắng, nghe nói Hoa Mãn Lâu đã đến kịp thời liền lập tức yên tâm. Hắn vô cùng tin vào thực lực của Hoa Mãn Lâu.
- Có cách nào để lấy Thiên Tuyền Bổ Thiên Thạch không?
Tiêu Dương hỏi Tiểu Thần Long. Trong số mấy thần thú ở đây, chỉ có Tiểu Thần Long hiểu Thiên Môn Thần trận nhất.
- Thiên Môn Thần trận này là tàn dư còn lại từ xưa, nhưng người chưa đến cấp bậc Kim Tiên có vào được đây cũng chắc chắn không thể phá trận thoát ra được.
Tiểu Thần Long nói.
— Trừ khi Thủ Hộ Thần Thú tự động xuất hiện, còn không chúng ta có đi tìm cũng chẳng có cơ tìm thấy.
- Thiên Tuyên Bổ Thiên Thạch chắc chắn đã bị Thủ Hộ Thần Thú giấu kĩ rồi, ngoài kia người của Ma Môn đã bị giết sạch rôi nên Ma Môn không hề biết chuyện Thiên Môn Thần trận.
Tiêu Dương có cảm giác nói chuyện với nhóc mập này hơi phí hơi, có khi khó khăn quá.
- Thế thì chịu.
- Nhỡ ra???
- Yên tâm đi, Thiên Môn Thần trận không dễ bị phá thế đâu.
Hiện tại hắn phải tranh thủ từng giây, không thể có chuyện khoanh tay ngồi đợi.
Tiêu Dương liếc nhìn Tiểu Thần Long, thấy cậu ta đang cười cười, biết ngay cậu nhóc này còn có chiêu dự phòng liền trừng mắt nói: - Còn không nói cách giải quyết ra?
- Chỉ có một cách thôi.
Tiểu Thần Long cười hi hi giơ một ngón tay lên.
— Tiểu Thân Long toàn năng vô lượng không gì không thể đây sẽ mang mọi người ra ngoài, rời khỏi Thiên Môn Thần trận.
- Rời khỏi?
Tiêu Dương ngẩn ra rồi cau mày.
- Chẳng lẽ không có cách nào lấy được Thiên Tuyền Bổ Thiên Thạch à? Nhỡ Ma Môn có người ở cấp bậc Kim Tiên đến đây phá huỷ Thiên Môn Thần trận thì sao?
Sắc mặt Tiêu Dương từ từ tối lại, lắc đầu.
— Hai lần đều chưa giết được ba, chắc chắn nó sẽ để một thời gian rất dài nữa mới quay lại lần. Một hai tháng, hoặc có khi một hai năm chưa biết chừng. Ba ba có đợi được không?
Tiểu Thần Long xua tay.
- Khả năng không cao.
Tiêu Dương bỗng nói.
- Nó đã đánh lén ba hai lần, có khi lại sắp xuất hiện nữa rồi.
Tiểu Thần Long nói.
— Mặc dù chúng ta không chiếm được Thiên Tuyền Bổ Thiên Thạch ngay, chắc chắn bọn họ cũng không lấy được. Hơn nữa nếu muốn lấy được Thiên Tuyên Bổ Thiên Thạch mà không làm tổn thương Thủ Hộ Thần Thú thì chỉ có một cách là làm cho Thủ Hộ Thần Thú khôi phục trí nhới
- Làm thế nào để khôi phục trí nhớ?
Tiêu Dương vội hỏi.
- Ba ba tiếp nhận truyền thừa của Long Thân Đại nhân!
Tiểu Thần Long cười nói.
— Chỉ cần ba tiếp nhận truyền thừa của Long Thần Đại nhân thì chắc chắn có thể khôi phục trí nhớ cho Thủ Hộ Thần Thú.
Tiêu Dương nhíu chặt mày.
Điều kiện để tiếp nhận truyền thừa của Long Thần thực sự quá ngặt nghèo, tuy hiện tại hắn đã có thân thể thành tiên nhưng vẫn không đủ tư cách tiếp nhận truyên thừa.
Nửa khối Thần Thánh Chi Tâm quan trọng nhất vẫn không biết ở đâu.
- Vì sao Thủ Hộ Thần Thú lại mất trí nhớ vậy?
Ma Huyền Thần Quy đứng một bên hỏi.
- Linh hồn của nó bị một sức mạnh quỷ bí nuốt mất.
Tiểu Thần Long kể lại một lượt chuyện của Thiên Môn Thuy Thú.
Đối mắt Ma Huyền Thần Quy lộ vẻ thâm trầm, ông im lặng hồi lâu mới nói:
- Có lẽ vẫn còn một cách nữa để khôi phục linh hồn cho thần thú.
- Ý ông là thần binh thượng cổ đó? Tiểu Thần Long nhìn Ma Huyền Thần Quy vẻ kinh ngạc.
Ma Huyền Thần Quy gật đầu:
- Chính là Côn Luân Thiên Cơ Kính.
- Côn Luân Thiên Cơ Kính?
Tiêu Dương cả kinh. Đó không phải chính là món thần binh cuối cùng đỉnh Thần Nông thiếu mất sao?
Từ ánh mắt của Tiểu Thần Long và Ma Huyền Thần Quy, chiếc gương này chắc chắn vô cùng bất phàm.
- Bàn Cổ khai thiên, biển cả nương dâu không chỉ sinh ra loài người và dị thú, còn sản sinh ra một loạt thân binh chí bảo! Bất cứ kẻ nào có được thần binh chí bảo đều có thể hô phong hoán vũ, xưng hùng một phương thế giới.
Ma Huyền Thần Quy trầm giọng nói.
— Trước khi Long Thần Đại nhân xuất hiện, thượng cổ hồng hoang có vô số kẻ xưng bá. Đó là thời kỳ thân, ma có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Côn Luân Thiên Cơ Kính ứng vận mà ra, là vật của thần linh nhưng lại rơi vào tay ác ma. Chỉ trong một thời gian ngắn, ác ma đó đã lợi dụng Côn Luân Thiên Cơ Kính hút vào trăm vạn linh hồn, thực lực tăng lên khủng khiếp, tự xưng bá chủ hồng hoang vô địch các cõi!
- Sau khi Long Thần Đại nhân xuất hiện, ác ma này cuối cùng cũng chết trong tay Long Thần Đại nhân. Côn Luân Thiên Cơ Kính bị phong ấn trên núi Côn Luân dưới hạ giới!
Ma Huyền Thần Quy nói.
- Đã nhiều năm như vậy, ma khí trong Côn Luân Thiên Cơ Kính chắc đã tan hết, chỉ cần tìm ra Côn Luân Thiên Cơ Kính thì chắc chắn có thể khôi phục trí nhớ cho Thủ Hộ Thần Thú.
- Vậy chúng ta đi tìm Côn Luân Thiên Cơ Kính đi thôi.
Tiêu Dương nhanh chóng quyết định. Dù sao Côn Luân Thiên Cơ Kính cũng là một món thần binh đang thất lạc của Thần Nông Đỉnh, nếu tìm lại được nó thì thực lực của tiểu công chúa có thể lên một bậc cao hơn!
- Nhưng có một mối quan ngại.
Vẻ mặt Ma Huyền Thần Quy ngưng trọng nói.
- Nếu ma khí trong Côn Luân Thiên Cơ Kính chưa tan hết, nó sẽ là một ma khí vô cùng tà ác. Chỉ cần nó xuất hiện, ắt núi thây cao vạn trượng, cực kỳ đáng sợ.
- Đúng, Ba Ba phải nghĩ cho kỹ.
Tiểu Thần Long cũng nhắc.
Tiêu Dương nghiêm mặt suy nghĩ.
Không nghỉ ngờ gì nữa, tìm ra Côn Luân Thiên Cơ Kính là một giải pháp, nhưng nếu lấy Côn Luân Thiên Cơ Kính ra rất có khả năng làm dấy lên một hồi tai hoạ.
Trâm ngâm một lúc lâu, Tiêu Dương hít sâu một hơi, nói:
- Trước tiên hãy ra khỏi Thiên Môn Thần trận đã rồi tính.
Tiêu Dương chưa lựa chọn ngay vì nghĩ đến tiểu công chúa. Người duy nhất có tư cách sử dụng Côn Luân Thiên Cơ Kính trên đời này chỉ có Tiêu Tinh Y.
Có nên lấy Côn Luân Thiết Cơ Kính ra không, nhất định phải hỏi ý kiến của Tiêu Tinh Y.
Nếu ma khí trong Côn Luân Thiên Cơ Kính chưa tan hết thì người chịu tai hoạ đầu tiên chính là Tiêu Tinh Y.
- Phải rồi, có cách nào tìm ra những người khác của Tiêu gia không?
Tiêu Dương hỏi.
- Biết ngay Ba Ba sẽ hỏi thế mà, yên tâm, mặc dù không phá được Thiên Môn Thần trận nhưng tìm vài người trong đây là chuyện nhỏ.
Tiểu Thần Long nói.
— Mau đi cùng con thôi, nếu không đến lúc Thủ Hộ Thần Thú tấn công thì họ khó mà trụ nổi lắm.
- ĐỊI
Tiêu Dương phất mạnh tay, lập tức thu Ma Huyền Thần Quy và Man Đại, Man Nhị vào lại chiếc bát. Hình dáng của ba đại thú vương này rất không nên xuất hiện trước mặt người khác.
Không biết bao lâu sau, bên cạnh Tiêu Dương đã có thêm bốn tiên nhân của Tiêu gia, trong đó hai người bị thương, rõ ràng là đã bị Thủ Hộ Thần Thú tấn công. Nếu không phải họ có một số phương pháp phòng vệ thì e đã gặp nạn rồi.
Trừ những người ở cấp Tiên nhân còn có mười mấy đao khách áo xanh của Tiêu gia đang ở trong trận, nhưng cuối cùng chỉ tìm thấy bảy người, hơn nửa chắc lành ít dữ nhiều rồi.
- Đi khỏi đây thôi.
Tiêu Dương nhìn Tiểu Thần Long. Tiểu Thần Long gật đầu, lao lên đầu, nhắm thẳng một hướng rồi bay vút qua.
Bên ngoài động Thiên Môn đã hửng sáng.
Sương mai buông ướt tóc, đôi mắt Tiêu Tinh Y thoáng ánh mây mù, chăm chắm hướng về cửa động vẻ lo lắng.
Cô không còn cách nào khác ngoài chờ đợi.
Cửa động Thiên Môn thỉnh thoảng lại nhả thần quang, không biết đâu mà lần, chẳng khác nào một hang sâu không đáy, đã vào là không có đường ra.
- Rốt cuộc bên trong đã xảy ra chuyện gì? Có lấy được Thiên Tuyền Bổ Thiên Thạch hay không? Có nguy hiểm gì không?
Những câu hỏi này không ngừng xoắn xuýt trong đầu Tiêu Tinh Y.
Vùi! Vùi Vùi
Từng người nhanh chóng bước ra khỏi cửa động Thiên Môn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận