Hộ Hoa trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 1420: Sư phụ của đại tiểu thư

Chương 1420: Sư phụ của đại tiểu thưChương 1420: Sư phụ của đại tiểu thư
Ánh mắt Vũ Văn Thương tràn ngập sự phẫn nộ và không cam lòng.
Ông ta hận tối hôm qua không hủy đi thần trận này, để hôm nay phải gánh một hậu hoạn lớn như thế.
Thiên Tuyền Bổ Thiên Thạch đến tay cũng bị mất đi.
Vũ Văn Thương trút một hồi lửa giận lên thần trận, sau đó chạy ra ngoài cửa động.
Một hình ảnh đập vào mắt Vũ Văn Thương.
Lúc này, Tuyệt Trần đại tiên đang khoanh chân ngồi trên một tảng đá.
Vũ Văn Thương nhìn Tuyệt Trần đại tiên, hai bên nhìn nhau, cũng không lên tiếng. Có thể nói là chính tà bất lưỡng lập. Có lẽ lần gặp tiếp theo, cả hai sẽ là cừu địch. Chỉ là bây giờ không phải là thời điểm chiến đấu, bởi vì kẻ địch chung của hai người đang ở bên trong Thiên Môn thần trận.
Vũ Văn Thương ngồi khoanh chân trên một tảng đá khác.
Bên trong Thiên Môn thần trận, trên màn hình hơi nước trong suốt là hai đại cường giả đang ngôi ngoài cửa động.
Với thực lực của hắn hôm nay, thật khó mà đối kháng với hai cường giả kim tiên hậu kỳ này.
Mà Tuyệt Trần đại tiên lại càng không vội. Ông ta bế quan năm trăm năm, đủ để nói rõ tính nhẫn nại của mình.
Tiêu Dương cười khổ. Bất luận là ai, bị hai đại kim tiên nhìn chăm chú, tâm lý sợ rằng cũng không dễ chịu.
Bọn họ sẽ không cho Tiêu Dương cơ hội chạy thoát.
- Xem ra trong khoảng thời gian này, chúng ta sẽ khó mà rời khỏi đây.
Thần thức khổng lồ thẩm thấu, như mạng nhện giăng kín toàn bộ Thiên Môn Sơn.
Điều duy nhất dựa vào chính là kiếm lực.
Vũ Văn Thương cũng không nôn nóng. Mục tiêu của ông ta chỉ có một, chính là Thiên Tuyên Bổ Thiên Thạch. Vì thế ông ta đành kiên nhẫn chờ đợi.
Trong phạm vi mười dặm đều nằm trong sự khống chế của hai đại cường giả tuyệt thế. Cho dù có bất cứ một sóng gió gì, bọn họ cũng có thể phát hiện đầu tiên.
- Xem ra, bọn họ thật sự không từ bỏ ý đồ.
- Nếu đã vậy, vậy thì đành ở lại Thiên Môn thần trận tu luyện.
Chỉ chờ Tiêu Dương xuất hiện.
- Mạn Hồng tỷ tỷ, chẳng lẽ Thiên Môn thần trận không còn cách nào để thoát ra sao?
Tiêu Dương thở ra một hơi. Nếu có thể phát huy kiếm lực sư tôn lưu lại đến kim tiên hậu kỳ, có lẽ sẽ đánh bại được hai đại cường giả này.
Tiêu Nhu Y nói:
Tiêu Dương giật mình. Nếu bây giờ tiếp nhận truyền thừa Long Thần, sau khi ra ngoài, muốn đối phó với hai đại cường giả kim tiên cũng có khả năng. Nhưng hắn cảm thấy đây chưa phải là lúc tốt nhất để tiếp nhận truyền thừa. Đây là một thời khắc khó có được, hắn không muốn mất đi một cách đơn giản như vậy. Ma Huyền trầm ngâm một chút, sau đó nhìn Tiêu Dương:
Tiêu Dương từ chối đề nghị này của Ma Huyền:
- Chỉ có một cửa ra thôi.
- Ngươi nên nhân cơ hội này dốc lòng tu luyện. Nếu như có đột phá, sẽ có thưởng.
Tiểu thần long có chút không cam lòng. Đối với cậu mà nói, ở lại bên trong Thiên Môn thần trận thật sự là quá chán. Mặc dù tiểu thần long tinh thông không gian thuật, nhưng muốn rời khỏi nơi này, trước tiên phải rời khỏi Thiên Môn thần trận. Mà Thiên Môn thần trận dường như chỉ có một cửa ra, chính là thạch động mà hai đại kim tiên đang chiếm cứ.
Tiêu Dương thấy mềm không thể được, lập tức gõ đầu tiểu thần long, trừng mắt:
Lần đầu tiên đột phá ở Thượng cổ hồng hoang, thưởng cho có một quả Ngưng Thần.
Tiểu thần long nghe xong, có tâm trạng muốn đập đầu vào tường. Đây rõ ràng là cứa vào vết sẹo của bổn long mà.
Mạn Hồng gật đầu.
- Có lẽ vẫn còn cách khác.
- Mập.
Tiêu Dương nhìn thoáng qua tiểu thần long, nói:
- Chi bằng tiến vào Vạn Kiếm linh hà, tiếp nhận truyên thừa của Long Thần đại nhân?
- Vẫn nên chờ thêm một chút nữa.
Truyền thừa Long Thần là hy vọng lớn nhất để tăng cường thực lực.
Dù sao, địch nhân cuối cùng của hắn không phải là hai người ngoài thạch động, mà là tà ma cường đại hơn.
- Còn không đi tu luyện?
Tiểu thần long ủy khuất, nhìn thoáng qua những người khác, thấy họ dường như đang đứng về phía Tiêu Dương.
- Tiểu thần long đại nhân, em quả thật phải nên giảm cân rồi.
Tiêu Nhu Y cười nói.
Tiểu thần long kêu to, đột nhiên nhảy lên, xoay một vòng trên không trung rồi lao nhanh xuống hồ nước bên dưới. Bọt nước bắn lên tung tóe, tiểu thần long trực tiếp chìm xuống đáy hồ.
Một giọt nước mát lạnh bắn lên mặt Tiêu Dương. Ánh mắt Tiêu Dương hiện lên sự chờ mong.
Thực lực của tiểu thần long đúng là kinh thế hãi tục. Chỉ bế quan mấy ngày ở Thượng cổ hồng hoang, cậu đã liên tiếp đột phá. Khuyết điểm lớn nhất của cậu chính là tham ăn và lười biếng. Hôm nay bị ép bế quan tu luyện, trên thực tế cũng là cảm nhận được áp lực từ hai đại cường giả tuyệt thế bên ngoài.
Sau khi tiểu thần long bế quan, Ma Huyền khoanh chân ngồi bên hồ nước, bắt đầu tu luyện.
Để tránh cho Vũ Văn Thương và Tuyệt Trần đại tiên một lân nữa tấn công đến, Mạn Hồng không dám phân tâm, một mực điều khiển Thiên Môn thần trận.
Cho dù đối mặt với tiên nhân tâng bốn, Tiêu Dương cũng có thể đánh một trận.
Kiếm tiên tâng hai cùng với nhục thể thành tiên tầng ba. Sức mạnh của Tiêu Dương đã sớm so sánh với tiên nhân tâng ba. Còn kiếm tiên, hắn cũng chỉ vừa mới đột phá. Hiện tại bị hai đại cường giả mang đến áp lực, Tiêu Dương lại một lần nữa đột phá. Kiếp lôi âm âm đánh xuống, Tiêu Dương hữu kinh vô hiểm đột phá đến kiếm tiên tâng hai.
Lôi kiếp kiếm tiên tâng hai.
Sắc trời bên ngoài tối dần, Tiêu Dương khoanh chân ngồi xuống bên cạnh hồ nước. Lúc này, trên đỉnh đầu của hắn xuất hiện kiếp vân màu tím.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, đối với Tiêu Dương mà nói là tuyệt đối bất lợi.
Nếu hai đại cường giả này cứ tiếp tục dây dưa, hắn ngoại trừ tiếp nhận truyền thừa Long Thần, thật đúng là khó có biện pháp nào khác để thoát thân.
Liên tiếp ba ngày, đám người Tiêu Dương vẫn ở bên trong Thiên Môn thần trận chờ đợi.
Tiêu Nhu Y thì không sao. Cô khai lò luyện đan, cũng cần có một nơi yên tĩnh. Thiên Môn thần trận đúng là một nơi thích hợp.
Tâm mắt Tiêu Dương thỉnh thoảng lại rơi vào màn hình hơi nước.
Mày cau lại.
Đã ba ngày trôi qua, trong ba ngày này, Tuyệt Trần đại tiên và Vũ Văn Thương không hề di chuyển nửa bước.
Giống như một sự khảo nghiệm sức chịu đựng.
Hai người đều chờ Tiêu Dương xuất hiện.
Hơn nữa, trong ba ngày qua, tiên thân thức của hai đại cường giả này thỉnh thoảng lại thẩm thấu vào Thiên Môn thần trận. Bọn họ đang tìm kiếm phương thức phá trận.
Vũ Văn Thương và Tuyệt Trần đại tiên xuất hiện, hoàn toàn phá vỡ kế hoạch của hắn.
Mặc dù tạm thời an toàn, nhưng đây không phải là kết quả mà Tiêu Dương muốn. Dựa theo kế hoạch của hắn, hắn còn cần một tháng trải qua cuộc sống ở thế tục, dung hợp Thần Thánh Chi Tâm, điều chỉnh trạng thái bản thân, để bản thân đạt đến trình độ tốt nhất khi tiếp nhận truyền thừa.
Ở Kiếm tông, người có năng lực cứu hắn ra cũng chỉ có Tiêu tiên nhân.
Tiêu Dương thở ra một hơi.
Tiêu Nhu Y nhìn thoáng qua hai cường giả bên ngoài, mày cau lại.
- Đáng tiếc sư phụ đã bế quan, không nhận được tin tức mà tôi gửi đến.
Tiêu Dương độ kiếp bên trong Thiên Môn thần trận cũng dẫn đến sự chú ý của Vũ Văn Thương và Tuyệt Trần đại tiên.
Nhưng khi thần thức hai người thẩm thấu vào, căn bản không thể phán đoán được vị trí cụ thể của Tiêu Dương.
- Thằng ranh Kiếm tông kia đã đột phá?
Ánh mắt Tuyệt Trần đại tiên hiện lên sự kinh ngạc.
Dưới áp lực cường đại, tinh thần của đại đa số người sẽ hỏng mất. Nhưng ba ngày qua, tông chủ trẻ tuổi của Kiếm tông lại dễ dàng đột phá đến kiếm tiên tâng hai.
Điều này đủ để nói rõ nội tâm của Tiêu Dương vô cùng cường đại.
Càng bị áp chế càng bùng nổ. Tiêm năng của hắn có thể nói là kinh người.
Sau khi đột phá cánh tay của trời xong, nhất ngộ phong vân liên hóa rồng.
Bỗng nhiên, bên trong thạch động của Thiên Môn thần trận nổi lên một trận gió quỷ di.
Một bóng đen xuất hiện.
Tốc độ như tia chớp, không hề có dấu hiệu báo trước tiến vào bên trong Thiên Môn thần trận. Khi Vũ Văn Thương và Tuyệt Trần đại tiên chưa kịp phản ứng, bóng đen đã tiến vào bên trong Thiên Môn thần trận.
Tinh thần hai người Vũ Văn Thương chấn động, nhìn nhau.
Bọn họ nhìn thấy một hư ảnh trong mắt của nhau.
Thoáng một cái đã lướt qua.
- Tốc độ thật kinh người.
Vũ Văn Thương hít một hơi khí lạnh, thân sắc ngưng trọng:
- Là ai?
Tuyệt Trân đại tiên nheo mắt, tự đánh giá, sau đó chậm rãi nói:
- Ta chưa bao giờ nhìn thấy thân pháp như vậy.
Thân như du long, trong nháy mắt vượt qua không gian, chợt lóe lên rồi biến mất.
Nhanh đến cực hạn.
Tiêu Dương thỉnh thoảng vẫn nhìn vào màn hơi nước cũng không nhận thấy cảnh tượng kinh người này.
Nhưng bất luận người nào tiến vào Thiên Môn thần trận đều không gạt được Mạn Hồng.
- Chủ nhân, có cường giả tiến vào Thiên Môn thần trận.
Thanh âm Mạn Hồng vang lên. Tiêu Dương theo bản năng liếc mắt nhìn lại, sửng sốt một chút. Vũ Văn Thương và Tuyệt Trần đại tiên vẫn khoanh chân ngồi trên tảng đá, chỉ là thân sắc hai người có chút quỷ dị.
Mạn Hồng một lân nữa huy động màn hình hơi nước.
Bên trong Thiên Môn thần trận, một bóng người thần bí xuất hiện.
Một trường bào màu đen, từ trên xuống dưới đều màu đen, gương mặt che lại, chỉ chừa đôi mắt ác liệt.
Lúc này, người đó đang đứng chắp tay, trên người tràn ngập khí tức cường đại.
Tiêu Dương hít một hơi khí lạnh.
Thiên Môn Sơn thật là náo nhiệt.
Thân ảnh hắc bào thần bí này, thực lực tuyệt đối không dưới hai tuyệt thế cường giả bên ngoài. Ông ta có thể không kinh động hai người mà tiến vào Thiên Môn thần trận, đủ để nói rõ ông ta có chỗ hơn người.
Không đợi Tiêu Dương dò xét, hắc bào nhân đã mở miệng.
Giọng nói trâm thấp, truyên vào sâu bên trong Thiên Môn thần trận.
- Tiêu Dương, ra đây đi.
Thanh âm hùng hậu xuyên qua màn hơi nước trong suốt truyền vào tai Tiêu Dương.
Tiêu Dương ngẩn ra, không khỏi cười khổ. Rốt cuộc là hắn có vận cứt chó gì, tại sao cường giả đỉnh phong nào cũng đến tìm hắn.
Nhưng một câu nói tiếp theo của hắc bào nhân khiến Tiêu Dương mở to mắt. - Ta là sư phụ của Quân Thiết Anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận