Hộ Hoa trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 131: Tôi có thói quen nắm giữ vận mệnh trong tay của mình

Chương 131: Tôi có thói quen nắm giữ vận mệnh trong tay của mìnhChương 131: Tôi có thói quen nắm giữ vận mệnh trong tay của mình
Tiêu Dương nói xong, Đạm Thai Diệc Dao không khỏi giật mình, sau đó cười nhạt, ngón tay nhẹ vuốt qua quyển sách, thản nhiên nói:
- Với định lực của anh, nếu sử dụng mỹ nhân kế, xem anh có thể nhịn như thế nào?
- Định lực của tôi rất kém.
Tiêu Dương nghiêm mặt nói:
- Nhất là khi đối mặt với mỹ nữ như cô, sẽ thường xuyên phạm phải hồ đồ.
Nghe xong, ánh mắt Đạm Thai Diệc Dao không khỏi xẹt qua một tia sáng, nhìn lướt qua Tiêu Dương, nói:
- Anh cảm thấy, lân này tôi tìm đến anh là có mục đích không muốn cho người ta biết không?
- Dù sao cũng không phải là nói chuyện phiếm
Tiêu Dương cười khẽ:
- Tôi nghĩ Đạm Thai cô nương cũng không có hứng thú lúc này.
- Đã như vây...
Đạm Thai Diệc Dao cũng không chần chừ, trực tiếp nói:
- Chi bằng đổi nơi khác ngồi nói chuyện?
- Không thành vấn đề.
Dưới ánh mắt hâm mộ lẫn đố ky của nhiều người, hai người một trước một sau bước ra khỏi cửa Đồ Thư Quán.
Tiêu Dương đưa quyển sách cho Lăng Ngư Nhạn, nhờ cô trả về chỗ mượn giùm.
Dưới ánh mắt phức tạp của Lăng Ngư Nhạn, bóng lưng hai người biến mất.
Trên đình nghỉ mát bên trên hồ nhân tạo, từng cơn gió mát thổi tới, lay động từng cánh hoa sen trên mặt hồ, phát ra thanh âm sàn sạt.
- Cô gái vừa rồi dường như rất có ý với anh.
Đạm Thai Diệc Dao nhẹ nhàng bước đến bên cạnh một cây cột.
Tiêu Dương nhướng mày, nửa ngày sau mới nói:
- Đạm Thai cô nương, có gì thì cứ nói thẳng.
- Được.
Đạm Thai Diệc Dao lập tức quay người, ánh mắt như nước liếc qua người Tiêu Dương:
- Tuy thời gian anh đến Phục Đại không dài, nhưng có lẽ đã nghe qua Thanh Phong Hội?
- Thanh Phong Hội?
Tiêu Dương ngơ ngác một chút, sau đó gật đầu:
- Một trong năm xã đoàn trường đại học lớn của Minh Châu.
- Kỳ thật, cái gọi là xã đoàn của trường đại học đã sớm thoát ly khỏi bản chất của trường đại học rồi.
Đạm Thai Diệc Dao nhàn nhạt nói:
- Các thành viên của năm đại xã đoàn này bao gồm tất cả sinh viên các ngành đã tốt nghiệp. Điều kiện tiên quyết khi nhận người vào xã đoàn không giống nhau. Nhưng có thể nói tất cả đều cùng chung một mục đích vì lợi ích cộng đồng.
Tiêu Dương cười nhạt:
- Đạm Thai cô nương, những lời cô nói dường như không quan hệ gì với tôi.
- Có.
Đạm Thai Diệc Dao nhìn Tiêu Dương:
- Hai trong năm đại xã đoàn của Minh Châu thuộc Phục Đại. Thứ nhất là Hắc Sơn Hội, là xã đoàn có uy tín lâu năm của Phục Đại, bài danh cũng thuộc hàng đầu trong năm xã đoàn. Một còn lại chính là Thanh Phong Hội.
- Thanh Phong Hội không phải do một tay cô sáng lập sao?
Tiêu Dương đột nhiên hỏi.
- Đúng vậy.
Đạm Thai Diệc Dao nhàn nhạt trả lời.
Ánh mắt Tiêu Dương không khỏi đánh giá vị nữ thần trong truyền thuyết này của Phục Đại.
Không thể không nói, Đạm Thai Diệc Dao có năng lực cực kỳ cường đại. Sở dĩ Tiêu Dương suy đoán như thế là bởi vì lúc trước hắn từng nghe nói qua, Đạm Thai Diệc Dao đã tự tay gầy dựng tập đoàn Thanh Phong, tất có quan hệ với Thanh Phong Hội.
Bốn đại xã đoàn còn lại đều có được lắng đọng lịch sử nhất định. Đạm Thai Diệc Dao chỉ mất thời gian ba năm để sáng lập và phát triển xã đoàn thứ năm.
Đây chính là một sự truyền kỳ.
Khó trách mỗi khi Đạm Thai Diệc Dao xuất hiện trong sân trường đều kéo theo nhiều ánh mắt. Nữ thần như vậy, xác thực rất có tư cách nhận được sự hâm mộ.
- Nhưng... điều này có liên quan gì đến tôi?
Tiêu Dương lắc đầu hỏi.
Đạm Thai Diệc Dao nghiêm túc nhìn Tiêu Dương, trầm giọng nói:
- Thanh Phong đang trong giai đoạn phát triển thần tốc, chúng tôi cần rất nhiều nhân tài gia nhập, chung tay góp phần xây dựng Thanh Phong Hội.
Mời chào hắn?
Tiêu Dương xem như đã hiểu được ý tứ của Đạm Thai Diệc Dao.
Khóe miệng vểnh lên, hắn đáp:
- Đạm Thai cô nương, tôi nghĩ rằng cô đã nghĩ sai rồi. Theo tôi được biết, tuy thành viên của năm đại xã đoàn không phải tất cả đều là sinh viên, nhưng dù gì trước đó họ cũng đã tốt nghiệp đại học. Còn tôi thì chẳng phải là sinh viên, chỉ là một bảo vệ cổng của một trường đại học, có thể nói là không có tư cách gia nhập xã đoàn.
- Đây chỉ là quy tắc truyên thống, cũng không cần cứng nhắc như vậy.
Đạm Thai Diệc Dao lạnh nhạt nói:
- Tuyển nhân tài không cần câu nệ quy tắc. Trong mắt của tôi chỉ có thích hợp và không thích hợp, cũng không có vấn đề tư cách tồn tại. Nói sau, tôi là hội trưởng của Thanh Phong Hội, tôi có quyền lợi này. Tiêu Dương trầm ngâm một hồi, sau đó lắc đầu:
- Nói cho cùng, tôi cũng chỉ là một bảo vệ cổng. Xã đoàn cao cấp như vậy, không phải là nơi tôi có thể tùy tiện tham gia. Cho dù tôi đồng ý, các thành viên khác của Thanh Phong Xã thì sao? Chỉ sợ có không ít người sẽ khúc mắc.
Ánh mắt Đạm Thai Diệc Dao thoáng kinh ngạc nhìn Tiêu Dương, sau đó nói:
- Anh không cân lo lắng điều này.
- Nếu như không còn chuyện gì, tôi xin phép cáo từ.
Tiêu Dương lập tức quay người.
Đi được hai bước, Tiêu Dương đột nhiên quay người.
Đạm Thai Diệc Dao nhìn theo bóng lưng Tiêu Dương, thấy hắn bỗng nhiên quay người, không khỏi ngơ ngác.
Vèo.
Thân ảnh Tiêu Dương xông thẳng đến.
Khuôn mặt Tiêu Dương khẽ nhúc nhích.
- Coi chừng.
Tiêu Dương vội nói:
- Ngồi xổm xuống.
Tiêu Dương một tay đè chặt vai Đạm Thai Diệc Dao, cơ thể dựa vào cây cột bên cạnh.
Phanh.
Một tiếng súng vang lên phá vỡ không khí yên tĩnh.
Bây giờ là thời gian lên lớp, cũng không có ai khác.
Khi Tiêu Dương vừa mới bước được hai bước, đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh lên. Lúc quay người lại liền nhìn thấy một thân ảnh trồi lên trong hồ nhân tạo, họng súng đen nhánh trực chỉ Đạm Thai Diệc Dao.
Pằng, pằng, pằng.
Sau một phát không trúng, bất ngờ ở hai nơi xuất hiện hai thân ảnh khác. Ba người đồng thời nổ súng.
- Tôi đã biết đụng phải mỹ nữ sẽ chẳng có chuyện gì tốt.
Tiêu Dương đè Đạm Thai Diệc Dao thấp xuống, dùng cây cột ở đình nghỉ mát để ngăn cản viên đạn.
- Đạm Thai cô nương, xem ra cô kết thù kết oán cũng sâu đấy.
Tiêu Dương vẫn không quên châm chọc một câu.
Ban ngày ban mặt dám phái ra ba sát thủ mai phục Đạm Thai Diệc Dao. Hơn nữa còn cầm súng trong tay. Ở Minh Châu, thậm chí cả nước, việc đấu súng bên ngoài rất ít khi phát sinh.
- Cừu gia của tôi không chỉ có một.
Thần sắc của Đạm Thai Diệc Dao cũng không có sự thay đổi lớn, dường như trong tình huống như vậy cô lại càng duy trì sự bình tĩnh, ánh mắt sáng ngời. Tiêu Dương cũng khó mà đoán được cô đang suy nghĩ chuyện gì.
- Đạm Thai cô nương...
- Yên tâm đi, đám sát thủ này còn chưa đến gần thì đã có người đến cứu chúng ta. Tiêu Dương còn chưa lên tiếng, Đạm Thai Diệc Dao đã lên tiếng an ủi.
xi —
Khẩu súng trong tay Tiêu Dương lặng yên trượt vào trong tay áo.
Đã có người đến cứu, hắn cũng tiết kiệm được công sức.
- Kỳ thật, chúng ta nói chuyện với nhau cũng không tệ.
Tiêu Dương mỉm cười:
- Đạm Thai cô nương, tôi nghĩ có lẽ cô còn chưa từng thử qua ngồi chôm hổm dưới mặt đất mà nói chuyện như vậy.
- Nếu như tôi dùng phương thức nói chuyện này mời anh gia nhập Thanh Phong Hội thì sao?
Đạm Thai Diệc Dao vẫn không quên mục đích của mình.
- Hay là thôi đi.
Tiêu Dương có chút thấp thỏm:
- Bây giờ còn chưa gia nhập Thanh Phong Hội đã nguy hiểm như vậy, gia nhập rồi, chẳng lẽ sau này ngày nào cũng phải căng đầu để sống sao?
Đạm Thai Diệc Dao vẫn lạnh nhạt:
- Trước không cần nôn nóng. Tôi nghĩ có lẽ không phải anh lo lắng về điều này.
Tiêu Dương ngẩng đầu nhìn lướt qua bốn phía, cảm nhận được ba đạo thân ảnh đang chạy về phía bên này.
- Trước giải quyết chuyện trước mắt đã.
Trong lòng bàn tay Tiêu Dương xuất hiện một cây kim châm:
- Người giúp đỡ còn chưa xuất hiện, xem ra phải dựa vào chính mình rồi.
Đạm Thai Diệc Dao nhẹ cau mày:
- Sẽ có người cứu chúng ta, nhưng có lẽ thời cơ chưa đến.
- Cô rất có lòng tin với người giúp đỡ chúng ta. Đáng tiếc...
Tiêu Dương mỉm cười:
- Tôi lại có thói quen nắm giữ vận mạng của mình trong tay.
Nói xong, thân ảnh đột nhiên như lưu tinh bay thẳng ra ngoài.
Hưu.
Chẳng khác nào sợi dây được kéo.
Pằng, pằng, pằng.
Ba người đồng thời nổ súng.
Vèo.
Bước chân Tiêu Dương cực kỳ quỷ dị, thân ảnh uyển chuyển, hư ảo chớp động, cánh tay đồng thời giương lên.
Pằng, pằng.
Lại tiếp tục hai phát. Động tác của ba người đang ngâm mình trong ao, căn bản không thể nào linh hoạt, chẳng khác nào tấm bia sống đặt trước mặt Tiêu Dương. Hơn nữa, bọn họ không nghĩ đến trong tay Tiêu Dương lại có súng.
Không kịp chuẩn bị, hai tiếng kêu thảm thiết vang lên, mặt hồ lập tức bị nhuộm đỏ.
Khi Tiêu Dương chỉa súng đến người cuối cùng, hồ nước chỉ còn tần suất rung động.
Lặn xuống mặt nước.
Tiêu Dương nheo mắt, hiện lên hàn quang, súng trong tay chăm chú chỉa vào mặt nước.
- Tôi không tin anh không xuất hiện.
Tiêu Dương cười lạnh.
Lại một vòng hàn quang hiện lên.
Pằng.
Tiếng súng đột nhiên vang vọng.
Xuyên qua hoa sen, không nhìn thấy bóng dáng, chỉ thấy mặt nước chung quanh lá sen đột nhiên chuyển thành màu đỏ.
Tiêu Dương thu súng, quay người trở vê.
Lúc này, Đạm Thai Diệc Dao cũng đã đứng lên, vui vẻ nói:
- Tôi quả nhiên không nhìn lầm người. Tiêu Dương, tôi thật sự có thành ý mời anh gia nhập Thanh Phong Hội.
- Miễn đi.
Tiêu Dương nhìn Đạm Thai Diệc Dao thật sâu:
- Tôi nhìn thấy thành ý của Đạm Thai cô nương. Nhưng ghềnh nước của Thanh Phong Hội, không phải một tiểu dân như tôi có thể trượt vào. Ba thi thể trong hồ, phiên Đạm Thai cô nương giải quyết hậu quả giùm.
Tiêu Dương dứt khoát xoay người rời khỏi.
Đạm Thai Diệc Dao chăm chú nhìn theo bóng lưng Tiêu Dương.
Chẳng biết từ lúc nào, sau lưng Đạm Thai Diệc Dao xuất hiện một thân ảnh mặc áo xám.
- Xem ra, lần này tôi thật sự đoán sai rồi.
Đạm Thai Diệc Dao nhàn nhạt nói:
- Hắn không phải là một mãng phu. Chuyện hôm nay, hắn đã hoài nghi chúng ta cố ý thăm dò thực lực của hắn.
- Tiểu thư ra hiệu cho tôi không vội ra tay, chính là muốn nhân cơ hội này thăm dò Tiêu Dương?
Người áo xám lên tiếng hỏi.
- Người này xác thực là một lương tướng.
Đạm Thai Diệc Dao ngẫm nghĩ một chút, sau đó giương mắt nhìn quét qua vũng máu trên ao, ánh mắt phát lạnh:
- Nhưng bây giờ vẫn còn chuyện quan trọng hơn cần làm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận