Hộ Hoa trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 1224: Ánh kiếm rạng đông

Chương 1224: Ánh kiếm rạng đôngChương 1224: Ánh kiếm rạng đông
Lúc này, tim Tiêu Dương gần như nhảy vọt lên cổ họng, ngừng thở, thậm chí là còn căng thẳng gấp vạn lần lúc bản thân hắn muốn đột phá Nhục thể thành tiên!
Đợi khi băng điêu tan hết tức là Tuyết Kiều đã thành công.
Tuy có thể nói là thành công đã ngay trước mắt, nhưng càng như vậy, trong lòng Tiêu Dương càng thêm căng thẳng.
Trên đời này không có truyền thừa gì là không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, càng không thể có thành công một trăm phần trăm. Hơn nữa, khoảng cách với thành công càng gần, xác suất xảy ra biến cố càng cao.
Tiêu Dương cảm thấy lòng bàn tay của mình cũng chảy đầy mồ hôi, ánh mắt nhìn chằm chằm Tuyết Kiều, sợ sẽ xảy ra bất kỳ biến cố gì.
Thần văn trên bầu trời vẫn tràn ra, thẩm thấu hơn trăm dặm.
Trước cung điện Tuyết Thần, trận chiến Thần Ma vẫn tiếp tục, hai bên đều có tử thương, Xích Không Thần vẫn đang cực khổ chống đỡ, ứng phó đòn tấn công của Phong Thần, lúc này trên người đã có vài chỗ chạy máu, cơ thể đã bị thương. Còn trận chiến của Linh Cưu tiên sinh và Xích Lượng Thiên cũng đã đến hồi nóng bỏng. Sau khi Xích Lượng Thiên sử dụng sức mạnh Đồng Tử quỷ dị kia, Linh Cưu tiên sinh bất ngờ không kịp đề phòng, lúc này đang rơi vào thế hạ phong. Xích Lượng Thiên liên thừa dịp điên cuồng tấn công Linh Cưu tiên sinh.
- Ta xem ngươi có thể cầm cự được bao lâu!
Trên bầu trời, thần văn quang mang lấp lánh tràn ra.
Giọng nói vừa vang lên liên chấn động cả một vùng phía trước cửa cung điện Tuyết Thần. Ngay lập tức, thế lực chư thần không kìm được kích động, đặc biệt là Mạch Tuyết Thần!
Trong lúc Xích Lượng Thiên đang thừa thế tấn công, đột nhiên y cảm nhận được một cỗ uy áp khó hiểu từ trên đỉnh đầu truyên đến, đồng tử y vô thức chấn động, ngẩng đầu lên, vẻ mặt thay đổi, giọng trâm thấp vang lên.
- Thành công rồi! Thương Thiên Tứ Thần, Tuyết Thần quy vị! Đại điển truyền thừa Tuyết Thần thành công mỹ mãn rồi!
Cơ thể Linh Cưu tiên sinh bị ép lui xuống dưới liên tục. Trận chiến của hai người từ giữa bầu trời rơi thẳng xuống, khí thế to lớn lan ra khắp không gian.
Đáng!
Đôi mắt Xích Lượng Thiên ngập tràn sát khí.
Chờ đợi bao nhiêu năm, hy sinh biết bao nhiêu thủ vệ quan trọng, gặp biết bao nhiêu khó khăn gian khổ- Cuối cùng, đã đón được Tuyết Thần trở vê!
Một trận chiến chấn động trời đất!
Cơ thể Linh Cưu tiên sinh lui ra sau liên tục, vẻ mặt nghiêm trọng. Sức mạnh của Đệ nhất cường giả Ma Môn ngày xưa này đã vượt xa sự tưởng tượng của Linh Cưu tiên sinh. Điều càng làm Linh Cưu tiên sinh phải giật mình là, linh hôn của Minh Đồng Thiên Ma Ma Môn này bám vào cơ thể Xích Lượng Thiên, dường như đã dung hợp được hai sức mạnh thần và ma, sinh ra một cỗ sức mạnh cường đại thần bí. Sức mạnh này dường như chỉ mới là mầm cây nhỏ vừa sinh ra, đến khi nó thực sự bộc phát, chắc chắn sẽ là một cỗ sức mạnh hủy diệt không thể nào tưởng tượng nổi.
Linh Cưu tiên sinh cũng ngẩng đầu lên nhìn cảnh này, lập tức không thể che giấu được sự vui mừng, kích động và phấn chấn.
- Bắt đầu từ giờ phút này, cho dù phải chết cũng có thể mỉm cười mà chết, khi xuống địa ngục rồi vẫn có thể nói với các huynh đệ đã đi trước, chúng ta thành công rồi!
- Đáng chết! Sao có thể như thế?
- Chúng ta thành công rồi!
Lúc này dường như ai nấy đều cảm thấy huyết dịch cuộn trào, không kìm được muốn rống lên thật to!
Tất cả đều rất đáng!
Tất cả mọi người đều hiểu rõ ý nghĩa của ánh sáng thần văn kia là gì.
Cuộc chiến Ma Thần lại một lần nữa được vén lên.
Vì sao?
Làn sóng thần văn tràn ra khắp bâu trời, phóng ra ánh sáng thân thánh dường như đang đốt cháy sức mạnh trong lòng thế lực chư thần. Lúc này, sức chiến đấu của họ đã bộc phát mạnh hơn, một lần nữa phản kích lại Ma Môn! Các hộ vệ Mạch Tuyết Thần ai nấy đều phấn chấn kích động, gầm rú liều mạng với cường giả Ma Môn, không còn chút do dự gì nữa, trong lòng đã không còn gì để hối tiếc!
Điều này là một kết cục Xích Lượng Thiên không thể nào tiếp nhận được.
- Tuyết thần bất hủ! Tuyết thần bất hủi
Nhưng Xích Lượng Thiên phải phát tiết lửa giận trong lòng mình.
Trận chiến trước mắt đã hoàn toàn chẳng có ý nghĩa gì nữa.
Bao nhiêu năm, từ sau khi mình và Ma Huyền Thần Quy lưỡng bại câu thương, y chưa từng nếm trải bất kỳ thất bại nào nữa, vậy mà hôm nay lại ngã một cú ở Thần Linh Cảnh Địa.
Tiếng chém giết vang tận trời cao!
Vì sao?
Đồng tử Xích Lượng Thiên nhanh chóng tràn ra tia điên cuồng.
Chuyện quan trọng nhất mà Ma Môn đã trăm công nghìn kế thực hiện ở Thần Linh Cảnh Địa—đã kết thúc thất bại
Ngay lúc này, sắc mặt hai lãnh tụ của Ma Môn, Xích Lượng Thiên và Phong Thân thượng cổ vô cùng âm trâm!
Hơn năm mươi cường giả Kim Tiên đuổi theo quái tài Tiêu Dương đáng lý không thể nào thất bại mới đúng!
Đôi mắt hai người đều lộ vẻ khó tinI
Chúng đã lên kế hoạch tỉ mỉ, không tiếc để lộ thân phận Ma Môn, tập trung hơn trăm Kim Tiên, còn hơn hai trăm cường giả bổn tôn thực lực tuyệt đối ở Kim Tiên đỉnh phong, hai tầng bảo hiểm Xích Lượng Thiên và Phong Thần thượng cổ- Đội quân mạnh mẽ như thế mà vẫn để Đại điển truyền thừa Tuyết Thần thành công hoàn toàn!
Giống như cuồng phong, đồng tử màu tím ngập tràn sát khí dày đặc như tuyết, khuôn mặt lạnh lùng co quắp, trông vô cùng hung ác. Y gào lên. - Hôm nay trong cung điện Tuyết Thần, tất cả Thần linh, đều—Phải! Chết!!!
Chết!!!
Sát khí vô cùng dày đặc tản ra, ngay lập tức cả trời đất bị cơn cuồng phong kia khuấy trộn.
- Đúng vậy—Nếu Tuyết Thần giáng lâm, vậy thì—Hãy dùng trận tàn sát này để đón tiếp ả.
Lúc này Phong Thần cũng cười điên cuồng.
Hai cường giả tuyệt thế dường như đều sắp nổi điên...
Linh Cưu tiên sinh hiểu rất rõ, hậu quả này cực kỳ đáng sợi
Không thể nào tránh khỏi một cuộc tàn sát.
- Cuối cùng cũng thành công rồi!
Tiêu Dương chấn động, đôi mắt bắn ra tia sáng, vui mừng như điên.
Lúc này, một khí tức vô cùng thánh khiết tự nhiên tràn ra từ trên người Tuyết Kiều, làm người ta muốn quỳ lạy...
†r
Dung nhan tuyệt sắc, lông mi khẽ rung lên, đôi mắt linh động chậm rãi mở ra...
Nền tuyết, cây khô, băng điêu, thần trụ.
Khổ sở chống đỡ...
- Vô Tận Ma Vực!
Pháp bảo thần binh lấy Ma Vực làm tên. Giây phút nó xuất hiện lập tức tràn ra mấy chục dặm. Cả bầu trời ngay lập tức bị tấm vải đen kia bao trùm, trở nên u ám vô biên, ngăn cản ánh sáng thần thánh trên bầu trời tỏa xuống. Lúc này, các cường giả Ma Môn bên dưới dường như cảm nhận được một cỗ sức mạnh chạy khắp cơ thể, ai nấy không khỏi tru lên sảng khoái, sức mạnh đột nhiên tăng lên, điên cuồng tấn công thế lực chư thần trước mặt.
Linh Cưu tiên sinh lập tức chấn động, Vô Tận Ma Vực kia đã che đi mặt trời, tràn ra ma khí lạnh lẽo. Điều này có ảnh hưởng không nhỏ đến các chư thân—Cứ kéo dài thế này, e rằng họ sẽ lập tức rơi vào tuyệt cảnh!
- Xích Không Thần, ngươi làm con rùa rụt cổ nhiều năm như vậy, hôm nay giết một Linh Thân của ngươi, chẳng qua chỉ lấy chút tiền lãi thôi.
Một trận cuồng phong thổi lên, công kích của Phong Thần thượng cổ đã lập tức ép về phía Xích Không Thần!
Xích Không Thần tay cầm trường kiếm. Ông vốn thuộc Long Thần Mạch của Tam Xích Thần Minh Điện, kiếm là tuyệt học chí cao. Trường côn trước kia chẳng qua được ông dùng để che giấu thân phận của mình mà thôi. Lúc này trường kiếm giương thẳng, khuôn mặt lạnh lùng nghênh đón công kích của Phong Thần thượng cổ. Cho dù cơ thể bị thương, nhưng kẻ khác muốn lấy mạng Xích Không Thần tuyệt đối không hề dễ dàng.
Trận chiến phía dưới càng thảm khốc hơn!
Nơi thế lực chư thần chiếm ưu thế không nhiều. Ngoài Tướng Thần, Tuyết Phi Sương và vài cường giả đỉnh phong còn có thể giữ được thế cân bằng ra, thực sự có thể chiếm thế thượng phong chỉ có Đại ma vương Đường Hạo! Gã chính là mấu chốt sức mạnh của thế lực chư thần. Nhờ vào Bá Vương Thương hàm chứa sức mạnh thuộc tính thời gian và không gian, một mình Đường Hạo độc chiến mười Kim Tiên, không rơi vào thế hạ phong! Nếu không nhờ gã kiêm chế nhiều cường giả Kim Tiên như vậy, thế lực chư thần đã càng nhanh chóng thất bại rồi.
Nhưng, Vô Tận Ma Vực vừa xuất ra, chư thần lập tức rơi vào tuyệt cảnh.
Xích Lượng Thiên đột nhiên phất tay, lập tức một tấm vải đen xuất hiện, ma khí lạnh lẽo lan ra, ngay lập tức vang lên một tiếng ầm giữa trời đất.
- Vũ Thần, ta muốn ngươi phải tự mắt chứng kiến bọn chúng từng bước đi đến cái chết, tế điện cho kẻ mà các ngươi gọi là Tuyết Thần!
Xích Lượng Thiên lại đẩy lui Linh Cưu tiên sinh một lần nữa, cười nanh ác nói.
Âm ầm ầmII
Lúc này ai nấy đều phấn khởi liêu chết với thế lực Ma Môn, cho dù phải đồng quy vu tận!
Nhưng... Chư thân không sợi
Cho đến giờ phút này, cục đá trong lòng Tiêu Dương mới được đặt xuống!
Thở phào một hơi.
Từ lúc Đại điển truyên thừa Tuyết Thân bắt đầu cho tới giờ thực sự không dễ dàng gì, hơn nữa, suýt chút nữa là gặp thất bại!
Cho dù như thế nào, cuối cùng cũng đã thành công!
Cả người Tuyết Kiều bật dậy, lao thẳng về phía Tiêu Dương, nhào vào trong lòng hắn.
Ôm chặt lấy nhau.
Điều này khiến tia lo lắng cuối cùng trong lòng Tiêu Dương hoàn toàn biến mất—Tuy ngoài miệng hắn không nói, nhưng sâu trong tận đáy lòng vẫn hơi lo lắng. Không biết sau khi Tuyết Kiều nhận truyền thừa Tuyết Thần, sẽ thay đổi gì không—Cái ôm này, đã nói lên tất cả.
Cho dù cô là con người hay Thần linh, trái tim cô vĩnh viễn thuộc về một người.
Đột nhiên, Tuyết Kiều đột ngột kêu lên thất thanh, khuôn mặt lo lắng.
- Đằng, em cảm nhận được—con dân Mạch Tuyết Thần giờ đang nguy hiểm.
Tuyết Kiều bây giờ đã hoàn toàn tiếp nhận truyền thừa Tuyết Thần, nên hiểu rõ chuyện của Mạch Tuyết Thần trong lòng bàn tay.
- Ma Môn tặc chưa chết, tàn sát chư thần, vô cùng thê thảm.
Tiêu Dương kéo tay Tuyết Kiều, trong mắt lóe lên sát khí sắc bén.
- Giờ là lúc khiến trận chiến này kết thúc hoàn mỹ rồi—Đil!
Tiêu Dương kéo tay Tuyết Kiều, định chạy về phía trước.
- Bảy trăm dặm, anh cứ bay thế này sẽ không về kịp!
Trong lòng bàn tay Tuyết Kiều xuất hiện một vâng sáng hình hoa tuyết sáu cánh, chiếu lên dung nhan thân thánh không thể xâm phạm.
- Trong Thần Linh Cảnh Địa, em có thể tùy ý trở về cung điện Tuyết Thần, anh nắm chặt tay em đi!
Tiêu Dương gật đầu!
Vẻ mặt Tuyết Kiều trang trọng, miệng đọc một chuỗi thần văn tự phù, ánh sáng hình hoa tuyết sáu cánh lập tức bao trùm lấy hai người, xoẹt một tiếng, bóng dáng hai người biến mất.
Tiêu Dương cảm thấy cảnh vật phía trước lóe lên, khi cơ thể xuất hiện một lần nữa, trước mắt đã đen tối vô biên. Hắn không khỏi ngạc nhiên.
- Đây là đâu?
Ánh mắt Tiêu Dương quét qua một vòng liền nhận ra, đây—chính là trước cửa cung điện Tuyết Thần!
- Là pháp bảo thân binh Ma Môn!
Tuyết Kiều lo lắng kêu lên.
- Bọn họ đều bị vây bên trong, bây giờ vô cùng nguy hiểm!
- Pháp bảo Ma Môn?
Tiêu Dương liếc nhìn, cảm nhận được khí tức đen tối vô tận, hít sâu một hơi, đôi mắt bắn ra kiếm khí sắc bén, cánh tay đột nhiên phất lên.
Ánh sáng vàng lấp lánh phóng ral
Tiếng rồng ngâm phá không, giống như ánh sáng rạng đông dâng lên trong đêm tối.
Bóng dáng Tiêu Dương lăng không lao đi, tay câm Thần Long kiếm.
Vận khí, huy kiếm, chém xuống!
Một luồng kiếm hình cung quét xuống...
XoetlII
Gần như ngay lập tức, phía trên Vô Tận Ma Vực pháp bảo Ma Môn xuất hiện một vết nứt rôi nhanh chóng VỠ ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận