Hộ Hoa trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 193: Cô ấy cười với hắn!

Chương 193: Cô ấy cười với hắn!Chương 193: Cô ấy cười với hắn!
Trợn mắt há mồm!
Không thể nghi ngờ gì nữa, sát thủ Hắc thiếp trường bảo đã có danh tiếng hiển hách, khắc sâu trong lòng hai anh em Mai Bộ Tướng. Đứng hàng thứ mười trong bảng xếp hạng toàn bộ sát thủ trên thế giới! Đây là khái niệm kinh khủng thế nào chứ! Mà phát ra Hắc thiếp càng khiến kẻ khác nghe mà đã sợ hết hồn!
Không ngờ giờ phút này mình lại có thể nhìn thấy một người mặt không đổi sắc, xé nát bấy Hắc thiếp, hơn nữa là đã nghe rõ mình nói "người hủy Hắc thiếp phải chết", sau đó còn hỏi mình có phải như vậy không?
Cuồng vọng!
Hoặc nói là không biết trời cao đất rộng!
Trong mắt Mai Bộ Tướng, thực lực của Tiêu Dương có lẽ mạnh hơn hai người nhưng tuyệt đối không có khả năng đạt độ cao như sát thủ Trường bào! Hắn còn trẻ tuổi như vậy, mà uy vọng của Hắc thiếp đã truyền trên thế giới tới hơn hai mươi năm! Nói cách khác, lúc Tiêu Dương còn trong bụng mẹ thì sát thủ Trường bào đã nổi hung danh chấn động thiên hạ rồi.
- Tiêu Dương, anh điên rồi à?
Thủy Ngưng Quân dù không biết Trường bào Hắc thiếp nhưng từ giọng điệu của hai anh em Mai Bộ Tướng cũng biết hậu quả của chuyện này nghiêm trọng tới đâu. Vậy mà không ngờ Tiêu Dương mặt không đổi sắc, lại dám khiêu chiến trần trụi uy danh của sát thủ trường bào như vậy.
- Chuyện này... Căn bản không liên quan tới anh mài!
Thủy Ngưng Quân vội nói.
- Ấy, tôi chỉ thấy không thích nó, thuận tay xé nát thôi.
Tiêu Dương bĩu môi nói:
- Hắc thiếp là thứ đồ chơi gì chứ. Tôi tìm một tiệm in có thể in ra cả đống, chẳng lẽ tôi đi ra đường lại không ai dám động sao? Bị hoàn cảnh xô đấy bao nhiêu mới thành ra như vậy chứ!
Hai anh em nhà Mai Bộ Tướng thừ người ra nhìn Tiêu Dương. Đối mặt với những lời này của Tiêu Dương, hai anh em nhà này cũng chẳng biết trả lời sao.
- Hơn nữa...
Tiêu Dương cười hắc hắc.
- Anh không nói, tôi không nói, ai biết thứ đồ chơi Hắc thiếp này bị tôi xé đây?
Ba người trợn tròn mắt, hóa ra thằng nhãi này không phải không sợ uy danh của sát thủ Trường bào mà nghĩ là đối phương không biết mình làm.
- Cho dù là thế nào thì chúng ta cũng nên rời nơi này trước đã.
Mai Bộ Tướng trầm giọng nói.
Mấy người gật đầu, lập tức bước nhanh rời khỏi khu rừng.
Tiêu Dương đi thẳng tới lấy xe ở bãi đậu xe xong liền chạy tới một góc. Thủy Ngưng Quân và hai anh em Mai Bộ Tướng đang đợi sẵn. Ba người lên xe xong, Thủy Ngưng Quân lập tức nói: - Đi khách sạn trước đi.
- Tiểu thư...
Mai Bộ Tướng ngẩn ra, lập tức vội nói:
- Việc cấp bách trước tiên là nên tránh né một chút, sáng mai đáp máy bay về thủ đô gặp lão gia đã.
Theo Mai Bộ Tướng thấy, thật sự Thủy Ngưng Quân không nên đi tham gia các sự kiện đông người vào thời gian này. Bởi chưa ai từng thấy mặt thật của sát thủ Trường bào, càng không thể cam đoán y có thể trà trộn vào buổi tiệc hay không, dưới tình huống mọi người bất ngờ không kịp phòng ngự, ám sát Thủy Ngưng Quân.
Có không ít ví dụ trong lịch sử bị sát thủ Trường bào dùng thủ đoạn như vậy ám sát.
Thủy Ngưng Quân từ từ lắc đầu:
- Mặc dù có lẽ có nguy hiểm nhưng tôi đã hứa với chị Hoa là đêm nay tới bữa tiệc đó, tuyệt đối không thể nuốt lời. Bằng không chị Hoa sợ là sẽ khó nói năng trước mặt cha con nhà họ Bạch kia. Tôi không muốn vì chuyện mình mà hại tới chị Hoa. Hơn nữa tôi có Tiêu Dương bảo vệ, khẳng định rất an toàn.
Lúc này Tiêu Dương nghiêng mặt ra, mở lớn hai mắt, nghi hoặc nói:
- Ngưng Quân, tôi cũng chưa nói là muốn đi tham gia tiệc với cô mà.
Ba ánh mắt đồng thời liếc nhìn Tiêu Dương.
Nói tới nước này rồi, anh lại không thể hiện ra một chút tinh thần, ý chỉ hy sinh vì bạn à?
Hai anh em nhà Mai Bộ Tướng lại càng nhìn Tiêu Dương lộ vẻ khinh thường việc Tiêu Dương "lâm trận bỏ chạy". Vừa rồi trong nháy mắt xé nát Hắc thiếp còn có vẻ khí phách lắm, uy phong lạnh lùng lắm.
Khóe miệng Thủy Ngưng Quân giật giật tới muốn rút gân, trừng mắt nhìn Tiêu Dương:
- Anh thật sự không đi sao?
- Không đi.
Thái độ của Tiêu Dương vô cùng kiên quyết, mỉm cười nói:
- Có hai vị cao thủ đi cùng cô rồi, tuyệt đối không thành vấn đề.
- Tiêu Dương, anh còn nhớ là nợ tôi điều kiện thứ ba hay không?
Thủy Ngưng Quân cười tủm tỉm nhìn Tiêu Dương, bình tĩnh nói:
- Điều kiện thứ ba của tôi đó là tối nay anh phải cùng tôi đi tham gia buổi tiệc này, cho đến khi buổi tiệc chấm dứt.
Tiêu Dương nhìn lướt qua Thủy Ngưng Quân, nửa ngày sau mới đột nhiên cười nói:
- Cô lo lắng nếu tôi rời đi một mình, sát thủ Hắc bào sẽ tới tìm tôi sao? Sợ một mình tôi đơn độc không đấu lại nổi y à?
Nghe vậy, ánh mắt Thủy Ngưng Quân hơi lóe sáng, chu miệng nói:
- Nói dông dài ít thôi, tóm lại là quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Đây là lời hứa của anh với tôi.
- Được rồi.
Tiêu Dương bất đắc dĩ buông tay.
- Chỉ hy vọng là bữa tiệc này kết thúc sớm một chút. Hai anh em nhà Mai Bộ Tướng cũng hoàn toàn đồng ý với câu này:
- Bữa tiệc chấm dứt sớm một phút thì oan toàn của tiểu thư được bảo đảm hơn một phần.
Từ khi nhìn thấy Hắc thiếp kia, thần kinh hai anh em Mai Bộ Tướng vẫn luôn căng thẳng, không dám buông lỏng chút nào.
Ngược lại vị xé nát Hắc thiếp, mặt không đổi sắc này vẫn thản nhiên tự đắc như cũ.
†r
- Có lẽ chúng ta có thể nghĩ một cách khiến buổi tiệc chấm dứt sớm một chút.
Mấy người vừa thương lượng vừa đi thẳng tới khách sạn tổ chức tiệc. Trên đường, Tiêu Dương mấy mấy phút để giúp Thủy Ngưng Quân khôi phục khuôn mặt tuyệt mỹ vốn có. Khoảng gần mười hai giờ, chiếc Chery mày đỏ rốt cục cũng vọt như một mũi tên tới nơi...
Mọi người xuống xe, Tiêu Dương đi sóng vai với Thủy Ngưng Quân. Giờ phút này Tiêu Dương cũng đã thay một bộ quần áo mà lúc đi dạo phố Thủy Ngưng Quân tự tay chọn cho hắn. Trông dáng vẻ hắn rất ổn, khuôn mặt đẹp đẽ, vai dầy rộng, khí chất lạnh nhạt, khiến người ta bất chợt phải dừng ánh mắt, cũng có vài phần dáng vẻ của ngôi sao trong làng giải trí.
Mấy người vừa xuất hiện liền lập tức thu hút không ít ánh mắt.
- Đó không phải là Thủy Ngưng Quân sao?
- Giờ cô ấy mới đến à?
- Thảo nào mặt mày Bạch thiếu gia cả đêm đều khó đăm đăm...
Một số người rời khởi buổi tiệc sớm hơn bàn tán nhỏ. Khuôn mặt Thủy Ngưng Quân lạnh lùng như sông băng, cao quý như công chúa giá lâm, tỏa ra ánh sáng khiến kẻ khác khó có thể nhìn thẳng. Giờ khắc này dường như Thủy Ngưng Quân đã khôi phục dáng vẻ trước kia. Đương nhiên Thủy Ngưng Quân cũng biết rõ có lẽ từ trước tới nay Thủy Ngưng Quân vốn như thế, nhưng có kinh nghiệm ngày hôm nay, hiện tại cô lạnh lùng chỉ là ra vẻ để từ chối những người không nên xuất hiện bên mình mà thôi.
Lúc đi tới cửa, Thủy Ngưng Quân đã gọi điện cho chị Hoa. Bốn người vừa tới trước cửa khách sạn, một bóng người đã vội vã chạy ra.
- Ôi bà cô của tôi ơi! Cuối cùng cô cũng tới rồi!
Trân Bích Hoa bước nhanh tới trước mặt Thủy Ngưng Quân, ánh mắt liếc qua ba người Tiêu Dương, không khỏi ngẩn ra. Cô biết Tiêu Dương, chỉ không hiểu tại sao giờ hắn lại xuất hiện ở đây. Mà hai người ở phía sau...
- Chị Hoa, họ là vệ sĩ ông nội phái tôi cho tôi.
Thủy Ngưng Quân nói:
- Về phần Tiêu Dương...
Thủy Ngưng Quân chần chừ một chút, lại cười nói:
- Hắn nghĩ tới lời chị nói hôm nay, quyết định tiếp xúc giới giải trí của chúng ta một chút.
Nghe vậy, Trần Bích Hoa cũng vui vẻ. Quả thật cô rất coi trọng tiêm chất của Tiêu Dương.
- Đi nào, Ngưng Quân, chúng ta đi vào trước rồi hãy nói.
Thủy Ngưng Quân kéo Thủy Ngưng Quân đi vào.
- Cô có biết không, đêm nay Bạch Thiếu Gia hỏi tôi không biết bao nhiêu lần, tại sao cô còn chưa tới. Tôi cũng sắp nóng ruột muốn chết rồi...
Mấy người cùng nhau đi vào bên trong khách sạn.
Đẩy cửa lớn ra, tiếng nhạc du dương lượn bên tai. Trước mắt mọi người là một đại sảnh thật lớn, người đi người đến. Trong tay không ít người còn đang cầm một chiếc ly đầy rượu nho, đứng túm năm tụm ba tán chuyện nhỏ dưới ánh đèn. Mà ở giữa đại sảnh là một sàn nhảy, trong tiếng nhạc nhẹ nàng có mười mấy đôi nam nữ đang nhón chân nhảy, trao đổi tình cảm.
Không hổ là bữa tiệc do con trai của Tổng giám đốc công ty giải trí Thiên Vương tổ chức, đưa mắt nhìn đều là nam thanh nữ tú. Thậm chí có một số ngôi sao chỉ cần đi ra ngoài liền khiến tiếng thét chói tai hỗn loạn vang lên ngay, giờ phút này cũng đang ở trong vũ hội này.
Trong đó bắt mắt nhất là một đám người đang ngồi trên chiếc ghế salon, một đám nam nữ đẹp đẽ vây quanh một gã thanh niên đẹp trai. Người gã mặc một bộ vest trắng, mặt tỏa ra vẻ ưu nhã quý phái, giống như một hoàng tử bạch mã, được các ngôi sao vây quanh.
Cho dù là chỗ toàn người đẹp tụ tập, khi Thủy Ngưng Quân bất bước tiến vào đám người thì cũng thoáng cái liền trở thành tiêu điểm của toàn trường.
Nơi trăm loài hoa đua sắc, một gốc Mẫu đơn cao quý giáng thế.
- Thủy Ngưng Quân?
Ánh mắt không ít người lóe lên vẻ kinh ngạc. Không hề nghi ngờ gì nữa, lúc trước khi vũ hội bắt đầu, trong lòng mọi người, Thủy Ngưng Quân là nữ diễn viên chính của bữa tiệc lần này. Bạch Văn Diệu công khai theo đuổi Thủy Ngưng Quân đã là chuyện mọi người đều biết. Đương nhiên mỹ nữ giá lạnh Thủy Ngưng Quân chưa bao giờ coi trọng Bạch Văn Diệu, điều này trong lòng mọi người cũng đều rõ ràng.
Chẳng qua Thủy Ngưng Quân đối với tất cả đàn ông đều có vẻ lạnh như băng, mọi người cũng chẳng lạ gì thái độ của cô với Bạch Văn Diệu.
Thấy Thủy Ngưng Quân tiến vào, thanh niên mặc vest trắng ngồi trên ghế sa lon được cả đám ngôi sao vây quanh cũng quét mắt tới, khóe miệng hơi nhếch lên, câm chén thủy tinh trong tay, đồng thời cũng lấy một chén rượu vang khác, mặt mỉm cười đi đến trước người Thủy Ngưng Quân:
- Ngưng Quân, cô đến rồi.
Vẻ mặt Thủy Ngưng Quân hờ hững gật đầu, môi lạnh đóng chặt, cũng chẳng hề có ý lên tiếng.
Bạch Văn Diệu cũng không để ý, cười bình thản, cất tiếng nói:
- Chẳng qua hình như Ngưng Quân đến hơn muộn. Phải phạt cô... Uống với tôi một chén nhé?
Ly rượu vang trong tay Bạch Văn Diệu đưa tới trước mặt Thủy Ngưng Quân rất tao nhã.
Thủy Ngưng Quân hơi nhíu mày, vươn bàn tay trắng trẻo thon thả ra, nhận lấy chén rượu, cũng cụng ly nhẹ với Bạch Văn Diệu.
- Tôi xin cạn ly trước.
Bạch Văn Diệu uống hết rượu trong chén.
Thủy Ngưng Quân nhấp một ngụm nhỏ.
Lúc này mọi người vây quanh liền hô vang:
- Cạn đi! Cạn đi
- Bạch Thiếu Gia cũng uống hết rồi, chẳng lẽ Thủy Ngưng Quân cũng không nể mặt một chút sao?
Thấy thế, Trân Bích Hoa đứng một bên vội vàng đứng ra nói: - Các vị, Ngưng Quân không biết uống rượu là chuyện mọi người đều biết. Không bằng chén này để tôi uống thay Ngưng Quân đi.
Trong chớp mắt này, vẻ mặt ưu nhã của Bạch Văn Diệu sầm xuống, đôi mắt lạnh lùng âm trầm nhìn Trân Bích Hoa chằm chằm, ý tứ cảnh cáo đã rất rõ ràng!
Sắc mặt Trần Bích Hoa hơi thay đổi, có vẻ khó xử, hơi chần chừ một chút!
- Một chén rượu thôi, cần gì phải từ chối như vậy.
Giờ phút này có một giọng nói đột ngột vang lên, đồng thời một cánh tay vươn ra nhận chén rượu trong tay Thủy Ngưng Quân, cười nhìn Thủy Ngưng Quân:
- Ngưng Quân, chén rượu này không ngại để tôi uống chứ? Mệt mọi cả đêm, quả thật cũng khát quá rồi.
Thủy Ngưng Quân xoay mặt, thản nhiên cười khẽ:
- Anh uống đi.
Trong tích tắc này, con mắt toàn bộ mọi người tại đây đều thoáng cái trợn to tròn xoe, khó có thể tin nổi, hoặc có thể nói là trợn trắng mắt rồi!
Không phải bởi Thủy Ngưng Quân đồng ý cho Tiêu Dương uống chén rượu này.
Mà là...
Cô ấy cười với hắn?
Cô ấy cười với hắn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận