Hộ Hoa trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 835: Tiêu Nhu Y

Chương 835: Tiêu Nhu YChương 835: Tiêu Nhu Y
Ảnh mặt trời chiếu xuống, hai đạo thân ảnh lướt gió mà đi.
Ban đầu, Tiêu Dương đi với tốc độ rất chậm, nhưng phát giác cô gái áo tím phía sau thủy chung vẫn theo sát hắn.
Khinh công của cô gái áo tím thật là kinh người.
Tiêu Dương thầm than trong lòng, sau đó vẫn duy trì tốc độ không nhanh không chậm bay vút về phía trước.
Vù.
Cô gái áo tím đột nhiên chạy lên, sóng vai với Tiêu Dương, nở nụ cười với đôi má lúm đồng tiền:
- Anh định mang tôi đến Kiếm Tông?
Tiêu Dương quay sang nhìn cô gái.
Khi Tiêu Dương hạ xuống, một cô gái mặc áo xanh tay bưng khay thức ăn từ trong sơn động bước ra.
- Em vừa mới mang cơm cho cha. Cô gái này là...
Cũng không chần chừ, Tiêu Dương trực tiếp mang cô gái đến sơn động của Nghễ Trần Tôn Tọa.
Diệp Tang mừng rỡ nói:
Nghe xong, Tiêu Dương không khỏi thất kinh.
Cô gái áo tím thân mật nắm tay Diệp Tang.
Cô gái áo tím mỉm cười nói:
Diệp Tang nhìn cô gái áo tím.
Cô gái này càng lúc càng thân bí.
- Anh đã bày một số kết giới ở xung quanh, và vị trí Kiếm Tông ở chỗ nào, tôi biết.
- Anh đến rồi à?
Tiêu Dương lên tiếng.
- Tang Tang.
Diệp Tang ngẩn ra nhìn cô gái, lập tức nghi hoặc nhìn Tiêu Dương.
- Chào chị, em tên Tiểu Tiểu.
- Tiểu Tiểu cô nương đến xem bệnh cho cha nuôi.
Diệp Tang cũng không hỏi nhiều, đặt cái khay thức ăn sang một bên, lập tức xoay người theo hai người vào trong sơn động.
Cô gái áo tím không chờ đợi được mà lên tiếng.
Tiêu Dương mỉm cười gật đầu với Nghễ Trần Tôn Tọa.
Còn cô gái nhìn qua chỉ mới mười bảy mười tám tuổi này, Tiêu Dương lại dẫn đến xem bệnh cho cha nuôi, Diệp Tang hiển nhiên kinh ngạc vô cùng.
Nghễ Trần Tôn Tọa liền nhìn chằm chằm cô gái áo tím.
Ngay cả Tiêu Dương cũng thúc thủ vô sách trước bệnh tình của cha nuôi, chỉ có thể đem hy vọng ký thác vào Hồng Trần Hồi Tố Đan mà thôi.
Tiêu Dương thâm nghĩ.
- Quả nhiên là có bản lãnh.
Nếu chưa có ai nói cho cô biết trước, cô đã có thể nói chính xác thương thế của Nghễ Trần Tôn Tọa, xác thật là có chỗ bất phàm.
- Người bệnh đâu?
Lúc này, cô gái áo tím đã nhìn chằm chằm Nghễ Trần Tôn Tọa, ồ một tiếng, mở miệng nói:
- Đan điền của ông đã bị một luông sức mạnh tàn nhẫn phá nát rồi.
Nghe xong, tất cả đều chấn động.
Tiêu Dương gật đầu với Diệp Tang.
- Cha nuôi.
Giọng nói của Nghễ Trần Tôn Tọa đã bình thường hơn không ít, đang khoanh chân ngồi trên tảng đá, mái tóc gọn gàng hơn, tinh thần cũng thoải mái hơn nhiều. Ít nhất, khi nhìn thấy Tiêu Dương bước vào trong sơn động, Nghễ Trân Tôn Tọa lập tức mỉm cười. Khúc mắc đã được giải, tâm trạng quả nhiên không còn u tối nữa.
- Là Tiêu Dương đến à?
- Cha, Tiểu Tiểu cô nương là do Tiêu Dương mời đến xem bệnh cho cha.
Diệp Tang lên tiếng.
Nghễ Trần Tôn Tọa cười:
- Được thôi.
Từ khi trả Tam Xích Lệnh cho Tiêu Dương, trong lòng Nghễ Trần Tôn Tọa đã không còn nuôi hy vọng khôi phục thực lực nữa.
Đương nhiên, ông cũng không muốn làm phật lòng tâm ý của hậu bối.
Diệp Tang và Tiêu Dương xem như là người thân duy nhất của ông.
Nghễ Trần Tôn Tọa thản nhiên vươn tay ra.
Cổ tay cô gái áo tím run lên, nhất thời một đạo hồng tuyến bắn nhanh ra, trong phút chốc quấn quanh một vòng cổ tay Nghễ Trần Tôn Tọa. Tay trái cô gái kéo sợi dây, ngón trỏ tay phải nhẹ nhàng đặt lên sợi dây.
- Nhìn không ra anh cũng biết Hồng Trần Hồi Tố Đan.
Cô gái kinh ngạc nhìn Tiêu Dương:
- Ý của cô là Hồng Trần Hồi Tố Đan?
Tiêu Dương nhướng mày:
- Trên đời này có một loại linh đan diệu dược, chính là đặc biệt dành cho những loại thương thế như tiên bối.
Ánh mắt ba người trong sơn động đều sáng lên, nhất là Nghễ Trần Tôn Tọa.
Đồng tử Nghễ Trần Tôn Tọa co rụt lại.
Cô gái nói tiếp:
- Đan điền của tiền bối bị một luồng sức mạnh cường đại đánh nát, tạo thành hàng trăm ngàn lỗ thủng. Có thể nói, khoảng cách đến đan điền bị hủy hoàn toàn chỉ còn một đường chỉ. Nhưng, mấy năm nay tiền bối khổ tu, mặc dù đan điền không tập trung được sức mạnh, nhưng đã có không ít khí lực cường đại lưu lại kỳ kinh bát mạch. Nếu tiền bối muốn khôi phục lại thực lực, thậm chí còn siêu việt hơn trước trong một khoảng thời gian ngắn thì cũng không dễ dàng.
Tiêu Dương nhìn Nghễ Trần Tôn Tọa, trong lòng thâm than. Mặc dù hai tay của ông giấu trong tay áo, nhưng có thể cảm nhận được ông đang nắm chặt nắm đấm của mình, cả người run rẩy.
Không cam lòng, không cam lòng.
- Có biện pháp điều trị nào không?
Diệp Tang nhịn không được, lên tiếng hỏi.
- Có.
Cô gái dứt khoát gật đầu.
- Xem ra mấy năm nay tiền bối cũng đang khổ tu.
Nhìn Nghễ Trân Tôn Tọa, Tiểu Tiểu cười nói:
Một lát sau, cổ tay cô gái run lên lần nữa, thu hồi sợi dây.
Tiêu Dương và Diệp Tang cũng ngừng thở, không dám kinh động cô gái.
Chỉ một lát sau, cô gái liền cau mày. Từ biểu hiện trên gương mặt của cô, không thể phán đoán được tâm trạng.
Chẩn mạch.
Tiêu Dương cười khổ:
- Chỉ sợ phương pháp vừa rồi của Tiểu Tiểu cô nương không phải là nói đến Hồng Trần Hồi Tố Đan chứ?
Khuôn mặt Diệp Tang hiện lên sự thất vọng.
Cô biết được Hồng Trần Hồi Tố Đan từ miệng Tiêu Dương.
Nhưng Hồng Trần Hồi Tố Đan chỉ có trong điển tịch, do cao nhân Dược Cốc luyện thành, thế nhân chưa bao giờ thấy.
Thậm chí sự tồn tại của loại đan dược này có phải là do tiền nhân hư cấu ra không nữa.
- Chính là Hồng Trần Hồi Tố Đan.
Cô gái mỉm cười nhìn Tiêu Dương:
- Anh nhất định thua rồi.
Nghe xong, Tiêu Dương chấn động, vội lên tiếng:
- Chẳng lẽ cô có Hồng Trần Hồi Tố Đan?
Diệp Tang và Nghễ Trần Tôn Tọa đều mong chờ nhìn cô gái áo tím.
- Không có.
Cô gái áo tím lắc đầu, nhưng lại nở nụ cười rất tự tin:
- Nhưng tôi có thể luyện chế.
- Luyện chế Hồng Trần Hồi Tố Đan?
Tiêu Dương khiếp sợ nhìn cô gái, ánh mắt không thể tin được. - Anh chờ nhận thua đi.
Cô gái áo tím dường như đã nhìn thấy thắng lợi, cất tiếng cười như chuông bạc, một thoáng sau, sức mạnh hùng hậu tản ra khắp sơn động.
Một pho tượng cổ từ trong lòng bàn tay cô gái áo tím bay ra, bay đến độ cao của một người.
- Thần binh nhận chủ.
Tiêu Dương hoảng sợ nói:
- Đây là...
- Thần Nông đỉnh.
Cô gái áo tím trực tiếp lên tiếng, trong tay phát ra một đạo tử quang. Bốp một tiếng, cổ đỉnh nhẹ nhàng xoay tròn, vang lên thanh âm nặng nề, giống như giao hòa với thiên địa.
Ánh mắt Tiêu Dương trợn to.
Nửa ngày sau mới lên tiếng:
- Theo truyền thuyết, thượng cổ truyền lưu rất nhiều thân binh như Vũ Hoang Phủ, Đồ Long Đao, Hiên Viên Kiếm... nhưng không thể nào chứng thực sự tôn tại của nó. Trong đó có Thần Nông đỉnh.
Tiêu Dương hít một hơi khí lạnh:
- Thần binh thượng cổ là có thật.
- Anh biết đúng là không ít.
Ánh sáng tím trong tay cô gái không ngừng đánh vào Thần Nông đỉnh:
- Kỳ thật, rất nhiều thần binh thượng cổ là do tiên nhân hư cấu ra. Giống như Hiên Viên Kiếm, có lẽ là Kim kiếm của Kiếm Tông. Nhưng trong tay Hiên Viên Hoàng thượng cổ thì đổi thành Hiên Viêm kiếm. Đương nhiên, có một số xác thật là tồn tại. Ví dụ như... Thân Nông đỉnh.
Cô gái áo tím mỉm cười tự tin:
- Nó vẫn tồn tại, chỉ là không ai khiến cho nó nhận chủ mà thôi.
Cô gái áo tím lại có thể làm cho Thân Nông đỉnh nhận chủ.
Ban đầu, Tiêu Dương còn tưởng rằng cô gái này bất quá chỉ là một người của Tiêu gia. Nhưng hiện tại hắn đã thay đổi suy nghĩ. Cô tuyệt đối không phải là một tiểu công chúa được nuông chiều từ bé, ngược lại còn là một thiên chi kiêu nữ thiên tư vô cùng trác tuyệt.
Thần Nông đỉnh tản ra khí tức thần bí, khiến cho Tiêu Dương phát ra sự sùng bái từ nội tâm.
Khi nhìn thấy Thần Nông đỉnh, Tiêu Dương đối với việc cô gái có thể luyện chế được Hồng Trần Hồi Tố Đan tăng thêm một phần hy vọng.
- Có lẽ sẽ có kỳ tích phát sinh.
Tiêu Dương thâm nhủ:
- Chỉ là, muốn luyện Hồng Trần Hồi Tố Đan, dược liệu nhất định sẽ rất quý giá.
Giây tiếp theo, ánh mắt Tiêu Dương mở to cỡ chiếc chuông đồng nhỏ.
Cánh tay mảnh khảnh của cô gái giương lên. Một đóa hoa màu đỏ xuất hiện trong lòng bàn tay của cô.
- Bách niên huyết liên hoa. Trong truyên thuyết, phải dùng máu tươi nuôi dưỡng đủ một trăm năm mới có thể nở hoa. Đóa Bách niên huyết liên hoa này lập tức bị ánh sáng màu tím của Thân Nông đỉnh bao phủ.
Trong tay cô gái lại xuất hiện một chiếc lá màu xanh biếc.
- Thất Tinh Diệp, là một loại cây kết thành lá. Chiếc lá trùng hợp quay đầu về phương vị thất tinh bắc đẩu, tiếp nhận tinh nguyệt quang hoa tẩy lễ mà lột xác.
- Đó là... Long Tu Mộc. Tu luyện ngàn năm, một khi hóa rồng, râu rồng còn sót lại nhân gian, trải qua phong sương tôi luyện, trở thành một khối gỗ đặc biệt.
Nhìn thấy lần lượt kỳ hoa dị thảo xuất hiện trong tay cô gái, bị ánh sáng tím của Thần Nông đỉnh bao quanh, Tiêu Dương bắt đầu hoa cả mắt. Trước mắt là một mảnh ngũ quang thập sắc. Thậm chí có một số cây cỏ Tiêu Dương phân biệt không ra rơi vào chính giữa Thần Nông đỉnh.
Tiêu Dương yên lặng nhìn vào trong túi của cô gái. Bên trong túi nhất định chứa đựng cả càn khôn. Có lẽ là một không gian trữ vật nho nhỏ mà cường giả cố tình tạo ra.
Lúc này, Tiêu Dương thậm chí có tâm tư muốn cướp đồ của cô gái.
Những loại kỳ hoa dị thảo lấy ra từ trong tay của cô gái, ngay cả Tiêu Dương cũng cảm thấy thèm thuồng.
Nhưng lý trí đã chiến thắng.
Có thể tự tin luyện chế được Hồng Trần Hồi Tố Đan, lại mang theo bên cạnh rất nhiều dược liệu trân quý...
Đủ loại dấu hiệu cho thấy, cô gái áo tím này tuyệt đối không phải là nhân vật dễ dàng đắc tội.
Âm ầm.
Thần Nông đỉnh thong thả bay lên, chậm chạp xoay tròn, thả ra khí tức hùng hậu bốn phía.
- Chờ chút đi.
Cô gái áo tím nhẹ lau giọt mồ hôi trên trán, nhìn Tiêu Dương cười nói:
- Xác suất thành công luyện đan của tôi rất cao.
Tiêu Dương thở ra một hơi.
Tạm thời không nói đến cô gái có thể luyện thành công Hồng Trần Hồi Tố Đan hay không, chỉ bằng phương pháp, phách lực luyện đan của cô cũng đủ khiến Tiêu Dương cảm phục.
- Tôi thua.
Tiêu Dương thản nhiên lên tiếng:
- Cô muốn học Long Vũ Cửu Thiên Thân Châm lúc nào cũng được. Nhưng...
Tiêu Dương nhìn thoáng qua cô gái, mỉm cười nói:
- Nếu tôi đã đồng ý truyền thụ cho cô, cũng xem như nửa phần sư phụ. Cô không định nói tên thật ra chứ?
Cô gái ngẩn ra, nửa ngày sau mới lên tiếng:
- Tiêu Nhu Y.
Bạn cần đăng nhập để bình luận