Hộ Hoa trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 234: Trò giỏi hơn thầy!

Chương 234: Trò giỏi hơn thầy!Chương 234: Trò giỏi hơn thầy!
Một hình tượng vĩ đại được phác họa trong đầu Bạch Húc Húc.
Không sợ cường quyền!
Dùng thân phận bảo mẫu do chị cả mời tới, khiêu chiến Trịnh Nhị thiếu gia của tập đoàn Hắc Sơn!
Hơn nữa, còn hai lần ném y xuống hố phân.
Nhìn khuôn mặt sợ hãi như gặp quỷ của Trịnh Quyên khi nhìn thấy Tiêu Dương, sâu trong lòng Bạch Húc Húc toát ra vẻ kính nể, súng bái! Đồng thời, hai mắt y sáng lên khi nhìn khuôn mặt vô cùng tiều tụy, mặt đầy nước mắt của Quyên.
Y có xúc động muốn thử một lần.
Tiêu Dương bước tới một bước.
Âm!
Cả người Trịnh Quyên đã lui tới vách tường, hai chân không ngừng run rẩy. Mồ hôi lạnh, nước mắt, nước mũi chảy ra rồi nhanh chóng giao hòa lại với nhau, tạo thành một hình ảnh vô cùng đặc sắc.
Môi vô cùng trắng bệch, giọng nói khô khốc run rẩy của y vang lên:
- Đừng tới đây! Đừng tới đây!
Lúc này, trong đầu Trịnh Quyền có cả ý định tự tử.
Ngày hôm qua, y ngâm mình trong ao phân gân ba giờ mới được vớt lên, y đã ăn không biết bao nhiêu mấy thứ buồn nôn trong đó. Từ khi được cứu lên, Trịnh Quyền liều mạng đánh răng, y muốn tẩy sạch mùi thúi chỉ cần ngửi là đã muốn ói như điên trên người!
Thế nhưng, mùi thúi này từ đầu tới cuối vẫn không biến mất. Dịch dạ dày đều đã ói ra, thế nhưng, vừa nhìn thấy thức ăn, y lại có cảm giác buồn nôn muốn ói. Tình trạng này của y còn khổ cực hơn cả phụ nữ có thai.
Bây giờ, lại nhìn thấy tên ác ma-kẻ làm cho mình gặp ác mộng, Trịnh Quyền không có cách nào có thể bình tĩnh. Y hận không thể làm sập bức tường phía sau mình, như vậy, y có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của tên ma quỷ này.
Tiêu Dương ngừng bước, cưới híp mắt nhìn Trịnh Quyên, mở miệng nói:
- Trịnh Nhị thiếu gia, đừng khẩn trương, tôi dùng danh dự của tôi thề, hôm nay tôi sẽ không ra tay với anhI
Mặc dù Trịnh Quyền cảm thấy nhân phẩm của Tiêu Dương chẳng ra sao, thế nhưng, khi nghe được câu nói này, linh hôn sắp chui ra khỏi đầu y cuối cùng cũng đã hơi yên tĩnh lại. Cả người run run, khuôn mặt kinh hoàng nhìn Tiêu Dương, y hỏi bằng giọng run rẩy:
- Anh... Anh muốn gì?
Tiêu Dương tiện tay kéo tới một cái ghế còn nguyên chưa bị đập nát, ngồi xuống, bắt chân chữ ngũ, tiện tay chỉ Bạch Húc Húc bên cạnh mình, hỏi:
- Biết y là ai không?
Trịnh Quyền nhìn kỹ, một lúc lâu sau, y lắc đầu.
- Để tôi giới thiệu cho anh biết... Tiêu Dương cười híp mắt mở miệng nói:
- Y là cháu trai của Bạch Thiên Mệnh-Tổng tư lệnh quân khu thủ đô, Bạch Húc Húc.
Nghe vậy, trong nháy mắt, đôi mắt Trịnh Quyền chấn động mạnh. Y không ngừng gật đầu với Bạch Húc Húc:
- Xin chào Bạch công tử! Xin chào Bạch công tử!
Bạch Húc Húc dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Tiêu Dương, lúc này thằng nhóc đang rất khó hiểu.
Không phải vừa rồi nói là tới đánh Trịnh Quyên, coi như là diễn thử một lần trước khi tới tập đoàn Hắc Sơn ư? Tại sao giờ lại dời ghế tới ngồi xuống, lại còn giới thiệu y nữa.
- Kiên nhãn một chút.
Sau khi Tiêu Dương nhỏ giọng nói với Bạch Húc Húc một câu, cười tủm tỉm nhìn Trịnh Quyền, nói:
- Chắc là anh cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao Bạch công tử không ở lại kinh thành mà lại chạy tới Minh Châu, hơn nữa còn ở chung một chỗ với tôi, đúng không?
Trịnh Quyền hoảng hốt, y yên lặng không lên tiếng.
- Bởi vì... Tôi và y có cùng một kẻ thùi
Giọng của Tiêu Dương đã lạnh hơn vài phần.
BạchI
Trong chớp mắt, sắc mặt của y thay đổi đột ngột.
Thân thể y tê liệt ngã trên mặt đất, lưng dựa vào vách tường lạnh cóng phía sau.
Cùng một kẻ thù?
Trêu chọc Tiêu Dương, sau này mình không muốn đụng phải tên ác ma này, mình hoàn toàn có thể tránh hắn! Thế nhưng, nếu trêu chọc người có quyên thế của nhà họ Bạch, mình chỉ là một Nhị thiếu gia nho nhỏ của tập đoàn Hắc Sơn, sợ rằng mình chỉ còn con đường chết.
Thế nhưng, mình và vị Bạch công tử trước mắt này đâu có thù oán gì!
Cả người run rẩy một cái, y nói:
- Tôi... Tôi...
- Tất nhiên, kẻ thù chung của bọn tôi không phải là anh.
Lời của Tiêu Dương làm cho tâm trạng Trịnh Quyền hơi buông lỏng.
- Có điều, anh rất quen người đó, y tên là... Trịnh Thu!
Trịnh Quyền cảm thấy đầu mình bị chấn động mạnh, ánh mắt không ngừng dao động, sắc mặt không ngừng thay đổi.
- Tôi biết Trịnh Thu là anh ruột của anh, có điều, tôi là người ân oán rõ ràng, anh của anh làm sai, tôi sẽ không giận cá chém thớt lên người anh.
- Cảm ơn, cảm ơn.
Khi thấy Tiêu Dương, Trịnh Quyền đã rất hoảng sợ rồi, bây giờ, lại bị hắn hù dọa như vậy, cho nên cả người y đều là mồ hôi lạnh.
- Có điều, tôi muốn biết vài tin tức có liên quan với Trịnh Thu từ miệng anh, tôi nghĩ anh sẽ không phiền lòng, đúng không? Tiêu Dương hỏi một câu.
Trịnh Quyền cảm thấy tay chân mình đã lạnh như băng, một lúc lâu sau, y hỏi:
- Anh muốn biết chuyện gì?
Tiêu Dương hơi mỉm cười, hắn nói:
- Chắc hẳn là anh cũng biết chuyện anh mình có làm vài thứ không thể đưa ra ánh sáng.
Sắc mặt của Trịnh Quyền thay đổi thêm lần nữa.
- Ngày hôm qua có một nhóm hàng chuyển ra từ tập đoàn Hắc Sơn, hiện tại chúng đang được giấu ở chỗ nào?
Tiêu Dương từ từ hỏi.
- Tôi... Tôi không biết!
Trịnh Quyền hốt hoảng nói.
- Không biết?
Tiêu Dương cười lạnh nói:
- Tôi thấy anh là rượu mời không muốn chỉ muốn uống rượu phạt mới đúng!
Đôi mắt Trịnh Quyên đầy vẻ kinh hãi, liên tục lắc đầu nói.
- Quả nhiên là anh em ruột.
Tiêu Dương than thở một câu:
- Em trai luôn không khôn khéo bằng anh trai mình. Mấy ngày trước Trịnh Thu còn tìm tôi, yêu cầu nói điều kiện với tôi, thậm chí là dùng anh làm tiền đặt cuộc. Y nói: anh muốn y tìm người báo thù cho anh, y đều không để ý, y chỉ muốn hợp tác với tôi
Sắc mặt của Trịnh Quyền thay đổi mấy lần.
- Đáng tiếc, tôi là người rất có khí phách, vì vậy tôi đã từ chối y.
Tiêu Dương cười ha ha rồi nói:
- Có điêu, hôm qua Trịnh Thu lại đưa cho tôi một món quà lớn!
Lúc này, đôi mắt của Trịnh Quyền rung một cái!
Sóng to gió lớn xuất hiện trong đầu y!
Vẻ hận thù lóe lên trong mắt y!
Thảo nào y lại không chịu giúp mình tìm Tiêu Dương gây chuyện, lại còn không cho mình ra tay!
Khó trách mình lại tình cờ gặp phải Tiêu Dương, thì ra, hết thảy mọi chuyện đều do anh ruột của mình một tay tạo thành! !
Trịnh Quyên nắm chặt quả đấm, mắt y từ từ đỏ lên, đầu óc tự chủ suy nghĩ, càng suy nghĩ Trịnh Quyên càng rõ ràng mọi chuyện. Dường như y đã thấy, đã biết được chuyện xấu xa mà anh trai làm với mình!
- Trịnh Thu, anh là tên khốn kiếp!
Trịnh Quyền nổi giận gầm to một câu:
- Mặc dù bình thường lão tử không giúp gì được cho anh, thế nhưng, anh cần gì phải nhẫn tâm giết hại chính em trai ruột của mình như vậy! - Đúng vậy, không nên.
Tiêu Dương ở bên cạnh nói hùa.
Trịnh Quyền tức giận tới mức ngực không ngừng phập phồng.
Tiếng cắn răng không ngừng vang lên.
- Được! Nếu anh đã bất nhân, đừng trách tôi bất nghĩa!
Gân xanh trên cánh tay của Trịnh Quyền nổi lên, cắn răng thật chặt, y trâm giọng nói với Tiêu Dương:
- Anh muốn biết số hàng kia ở đâu ư, quả thật là ngày hôm qua bọn họ đã chuyển ra ngoài, hơn nữa, bọn họ còn định sẽ giao dịch số hàng này tối nay!
Tiếng nói vừa dứt, một tia sáng lóe lên trong mắt Tiêu Dương, hắn vội vàng hỏi:
- Địa điểm giao hàng ở đâu?
- Tôi không biết!
Trịnh Quyền căm giận nói:
- Từ trước tới nay, Trịnh Thu chưa bao giờ nói cho tôi biết những chuyện nòng cốt!
Nghe câu này, có thể thấy được Trịnh Quyền đã oán hận chuyện này từ rất lâu rồi. Bây giờ, dưới sự kích thích của Tiêu Dương, cơn oán hận này rốt cuộc cũng đã bộc phát.
Tiêu Dương liếc nhìn Trịnh Quyền, không biết còn lớn tiếng tới vậy, hại mình mừng hụt một hồi.
- Có điều, hội Hắc Sơn buôn bán với nước ngoài, cho nên địa điểm giao dịch sẽ nằm ở một trong ba bến tàu!
Trịnh Quyền trầm giọng nói:
- Bến tàu Quân Công Lộ, bến tàu Ngoại Nhất, bến tàu Ngoại Nhị! Nhóm hàng này bọn họ sẽ bán ra nước ngoài, nhất định bọn họ sẽ giao dịch ở một trong ba bến tàu này!
Tiêu Dương từ từ gật đầu.
Lúc này, Bạch Húc Húc đứng bên cạnh Tiêu Dương cảm thấy rất sốt ruột!
Rõ ràng là tới để đánh người mài
Hiện tại, người này phối hợp tới mức hỏi gì đáp đó, mình sao có cớ để động thủ?
Bạch Húc Húc lo âu nhìn Tiêu Dương, y định mở miệng nhưng không biết phải nói gì, cho nên chỉ có thể đứng đó sốt ruột.
Hóa ra trong đầu thằng nhóc này chỉ còn lại ý nghĩ đánh người!
- Có điều, từ đầu tới cuối, đây chỉ là suy đoán của anh.
Tiêu Dương chậm rãi nói.
Môi Trịnh Quyên hơi run run, trâm ngâm một lúc, y tiếp tục nói:
- Tôi còn biết một bí mật, phía sau kệ sách trong phòng làm việc của Trịnh Thu có một phòng bí mật. Mặc dù tôi biết có phòng bí mật này, thế nhưng Trịnh Thu chưa bao giờ để tôi vào trong đó, tôi nghĩ bên trong đó chắc chắn có giấu thứ gì đó không thể cho người khác biết!
Mắt Tiêu Dương sáng lên.
Gật đầu một cái, hắn hỏi: - Còn gì nữa không?
Trịnh Quyền lắc đầu, cả người giật mình một cái, dự cảm không tốt một lần nữa xuất hiện, y nói:
- Những gì tôi biết tôi đã nói hết.
- Anh lại bán đứng chính anh trai ruột của mình! I
Giọng nói đột nhiên vang lên!
Thằng nhóc đứng bên cạnh cho nên hoàn toàn thấy rõ công phu trở mặt của Tiêu Dương. Bóng người đứng lên rồi dùng một cước hung hãn đá bay cái ghế bên người, một tiếng loảng xoảng giòn tay vang lên, Bạch Húc Húc bị dọa giật mình.
Trịnh Quyền bị dọa tới mức suýt chút nữa đã mất hồn, y run rẩy, lo sợ, khó hiểu nhìn Tiêu Dương...
- Trịnh Quyền! Mi là đồ cặn bả! Là thứ bại hoại!
Tiêu Dương chỉ Trịnh Quyền rồi gầm thét rống giận. Mặt đây vẻ căm hận, hắn nói:
- Y là anh ruột của mi! Anh ruột đó! Mi... Mi lại bán đứng y như vậy!
Hai người còn lại sững sờ.
Miệng thằng nhóc mở to hết mức, Trịnh Quyên thì run rẩy nhìn Tiêu Dương, y nói:
- Anh... Vừa rồi anh đã nói...
- Yên tâm, hôm nay chắc chắc tôi sẽ không đối phó anh.
Tiêu Dương khoát tay, quay đầu lại, hắn nói:
- Húc Húc, cậu thấy thứ cặn bã ngay cả anh trai mình cũng bán đứng có đáng đánh không!
Bạch Húc Húc ngẩn ra, sau đó y hưng phấn gật đầu nói:
- Đáng đánh! Đáng đánh!
- Vậy còn không lên.
Tiêu Dương bĩu môi nói.
Bạch Húc Húc lập tức quay đầu liếc mắt nhìn Trịnh Quyền, khuôn mặt nở nụ cười hưng phấn, y bước tới một bước dài.
Vèol
Trịnh Quyền gắng sức ném cái ghế bên người qua, Bạch Húc Húc nghiêng người một cái đã tránh thoát!
- Cứu mạng!
Trịnh Quyền điên loạn gầm thét.
Âm! !
Một quả đấm ầm ầm đập vào hốc mắt bên phải của Trịnh Quyên.
Âm!
Lại có một quả đấm khác nện vào hốc mắt trái!
Thấy cảnh này, con ngươi của Tiêu Dương trừng to một cái, hắn nhịn không được lắc đầu than thở:
- Thằng nhóc này sao mà cứ như đang chuyển đau đớn trên người mình qua cơ thể người khác vậy.
Hai bên hốc mắt của Bạch Húc Húc vẫn còn vết sưng do Tiêu Dương đánh.
Trịnh Quyền đau đớn kêu gào. - La đi! La rách cổ họng cũng không ai tới cứu mi đâu!
Thằng nhóc cười gắn nói ra câu nói vô cùng kinh điển.
Tiêu Dương yên lặng không nói gì, xem ra thằng nhóc này đã hoàn toàn sa đọa rồi.
Sau khi giày xéo một hồi, Trịnh Quyền bị Bạch Húc Húc hung hăng đạp một cước tới trước cửa phòng vệ sinh.
- Không thể chỉ đánh suông như vậy, còn phải cho y một bài học khó quên.
Toàn bộ quá trình, Tiêu Dương ở bên cạnh làm thầy hướng dẫn.
Bạch Húc Húc giật mình một cái, khi tầm mắt chuyển qua phòng vệ sinh trước mặt, mắt y lập tức sáng lên. Y một tay nắm Trịnh Quyền vọt thẳng vào bên trong phòng vệ sinh...
Âm!
Cửa phòng vệ sinh đóng lại.
Một lúc sau, cửa mở ra...
Bạch Húc Húc vẫn xách Trịnh Quyên, mặt mày ủ dột nhìn Tiêu Dương, y nói:
- Cái lổ quá nhỏiI
Bạch Húc Húc lại vào một lần nữa.
Thật lâu sau vẫn chưa có động tĩnh gì.
Tiêu Dương xoay người đi ra cửa phòng bệnh, rất nhanh, Bạch Húc Húc đã hưng phấn đi ra.
- Sao rồi?
- Cái lỗ quá nhỏ.
- Sau đó thì sao?
- Tôi dùng bàn chải quét nhà cầu nhét vào miệng y!
Tiêu Dương dừng bước lại, hắn nói bằng giọng tiếc rẻ:
- Học không tệ lắm, có điều, hơi đáng tiếc, dù sao thì những bàn chảy này cũng rất sạch sẽ.
- Đúng thế...
Bạch Húc Húc ngượng ngùng gãi đầu rồi cười nói:
- Cho nên, tôi cho ra một bãi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận