Hộ Hoa trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 269: Bố và con gái

Chương 269: Bố và con gáiChương 269: Bố và con gái
Bước chân chợt dừng lại.
Sắc mặt Quân Hoa Nhận có chút tái nhợt, đồng thời âm thầm thở dài một hơi.
Chỉ một câu xưng hô đã đủ để nói rõ thái độ của con gái ông.
Vẫn kiên quyết như vậy.
Dưới chân như mọc rễ cắm sâu xuống đất, mặc dù hai bố con chỉ đứng cách nhau có mấy bước chân nhưng lại như cách nhau cả một thế giới...
Cho dù có bước thêm hai bước thì cũng chỉ có thể kéo gần khoảng cách về không gian, còn sự xa cách từ trong tim thì không cách nào có thể kéo gần lại được.
Quân Hoa Thừa vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho tình huống như thế này, nhưng khi thật sự đứng trước mặt Quân Thiết Anh, nghe thấy giọng nói lạnh nhạt không cảm xúc của cô, trong lòng ông vẫn không thể kìm nén được nỗi đau đớn sâu thẳm trong tim mình.
Mấy ngày trước con gái ông gọi điện đến cầu xin nhưng lại bị ông tuyệt tình từ chối, sau lần đó Quân Hoa Thừa cũng biết khoảng cách giữa hai bố con ông lại càng xa hơn.
Ánh đèn yếu ớt chiếu lên cơ thể nhỏ bé của Quân Thiết Anh, Quân Hoa Thừa nâng mí mắt lên...
Đôi môi có chút run rẩy, giọng nói như có phần nghẹn ngào:
- Một năm qua... con sống có tốt không?
Quân Thiết Anh được chị em nhà họ Bạch đưa đến Minh Châu đến nay đã tròn một năm.
Hai bố con đã một năm không gặp nhau, nhưng lúc này khi đứng trước mặt nhau, ở giữa hai người lại có một tấm màn chắn vô hình không thể vượt qua.
- Tốt hơn so với ở đây.
Quân Thiết Anh cố gắng giữ cho vẻ mặt mình bình tĩnh lạnh nhạt đáp lại lời của bố cô. Đồng thời cô chậm rãi cúi đầu nhìn xuống cây đàn dưới tay, khóe miệng bất giác cong lên, thật lòng mà nói cô thích Minh Châu hơn nhiều so với căn biệt thự lạnh lẽo này.
Là một người bố khi nghe thấy con gái mình nói sống ở nơi khác tốt hơn so với ở nhà, cái cảm giác đó mấy ai có thể hiểu...
Quân Hoa Thừa là một người không hay thể hiện tình cảm ra mặt, nhưng khoảnh khắc nghe con gái mình nói như vậy, trên người ông bao phủ một loại cảm giác thê lương, đau khổ. Ông hít một hơi thật sâu, mí mắt khẽ cụp xuống, lồng ngực phập phồng dữ dội, cố gắng giữ bình tĩnh, một lát sau mới nhỏ giọng mở miệng, nói:
- Mấy ngày nữa gia tộc sẽ tổ chức hội nghị... con hãy chuẩn bị sẵn tâm lý trước đi.
Nghe thấy vậy, cánh tay Quân Thiết Anh khẽ run lên, tiếng đàn nho nhỏ chợt vang lên.
Không có bất cứ câu trả lời nào.
Không biết là bắt đầu từ bao giờ, trong lòng Quân Thiết Anh đã có tâm lý chuẩn bị đón nhận bất kỳ kết cục nào.
Thấy Quân Thiết Anh không có ý định trả lời mình, trong lòng Quân Hoa Thừa âm thầm than thở, ánh mắt có chút do dự, cuối cùng mới mở miệng nói: - Hội nghị gia tộc được tổ chức đúng vào ngày sinh nhật của con, nên bố muốn... tổ chức sinh nhật cho con trước hai ngày.
Quân Thiết Anh chợt ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt hờ hững ban đầu chợt trở nên rét lạnh, gần từng chữ một qua kế răng:
- Tôi chưa bao giờ có sinh nhật!
Quân Hoa Thừa khẽ run rẩy, ông không ngờ con gái mình lại có phản ứng kịch liệt như vậy.
Khuôn mặt đau khổ khẽ nhăn nhó, giọng nói có chút nghẹn ngào:
- Từ trước tới giờ bố chưa từng cùng con trải qua sinh nhật lần nào, bố...
Quân Hoa Thừa cảm thấy trái tim mình chưa bao giờ đau đến như vậy, nhỏ giọng nói:
- Nhu... Thiết Anh, hãy cho bố một cơ hội đền bù cho con được không?
- Chắc ông vẫn còn nhớ...
Trong mắt Quân Thiết Anh tràn đầy căm hờn, cảm xúc dường như có chút kích động, giọng nói cũng trở nên run rẩy:
- Sinh nhật của tôi... chính là ngày giỗ của mẹt
Nhắc tới cái chết của người vợ, trái tim Quân Hoa Thừa tựa như bị người ta đâm một phát, đau đến không thở được.
Ông vô thức siết chặt nắm đấm.
Vẫn biết cho dù có dùng cả đời cũng không thể bù đắp nổi nỗi đau khổ này, nó đã được định sẵn sẽ là nỗi nuối tiếc đi theo ông đến hết cuộc đời.
Năm đó, nếu không phải ông vì tham gia hội nghị gia tộc mà không để ý đến vợ con thì cũng sẽ không dẫn đến hậu quả không thể cứu vãn như vậy!
Bước chân của Quân Hoa Thừa có chút lảo đảo, giọng nói chất chứa sự đau thương vô tận:
- Bố biết, chuyện năm đó đều là lỗi của bốt Bố thật sự rất xin lỗi hai mẹ con conl
Nếu không phải là vì ngày giỗ của mẹ thì có lẽ Quân Thiết Anh chưa chắc đã quay về nhà họ Quân tham gia hội nghị gia tộc hàng năm.
- Những gì bố nợ mẹ của con đã không thể trả lại được nữa nhưng chẳng lẽ con không thể cho bố một cơ hội để bù đắp lại cho con được sao?
Ánh mắt Quân Hoa Thừa đầy đau đớn nhìn thẳng về phía trước, trong mắt ông lúc này đã không còn thần thái uy nghiêm như mọi ngày nữa.
- Hơn nữa...
Giọng nói của Quân Hoa Thừa như bị nghẹn lại, không thể nói tiếp được nữa.
- Hơn nữa...
Lúc này Quân Thiết Anh lại đột nhiên lạnh nhạt nói tiếp lời của Quân Hoa Thừa:
- Đây có lẽ là lần đầu tiên nhưng cũng là lần duy nhất tôi được trải qua sinh nhật ở nhà họ Quân.
Mí mắt nhắm chặt của Quân Hoa Thừa khẽ run lên .
Trên mí mắt tựa như có vật gì đó nặng nề đè ép không thể mở nổi đồng thời nó cũng đè lên trái tim Quân Hoa Thừa. Một lúc sau ông mới từ từ mở mắt nhìn đứa con gái đang ngồi trước mặt mình, con gái ông mặc dù không thể đứng lên đi lại như người bình thường nhưng cô lại hiểu rõ ràng mọi chuyện hơn bất kỳ ai. Có lẽ cô đã liệu trước được hội nghị gia tộc năm nay sẽ có chuyện gì xảy ra...
Ngày này, sớm muộn gì cũng sẽ đến.
- Bố bảo đảm...
Quân Hoa Thừa nghiêm mặt nói:
- Bất luận là ở đâu bố cũng sẽ không để bất cứ ai có thể làm tổn thương đến conl
Vẻ mặt Quân Thiết Anh vẫn bình thản, đáp lại:
- Nếu như trái tim tôi bình tĩnh thì không chuyện gì có thể làm hại được tôi, nhưng nếu trái tim tôi bất ổn thì dù là chuyện nhỏ nhặt cũng có thể đánh bại tôi.
Ý nghĩa trên mặt chữ, bản thân có bị tổn thương hay không quyết định nằm ở cảm xúc của mình. Quân Thiết Anh hoàn toàn không thèm quan tâm đến lời hứa mà Quân Hoa Thừa vừa mới nói.
Trên mặt Quân Hoa Thừa có chút khổ sở, cúi đầu nhìn đứa con gái đang ngồi trước cây đàn tranh của mình, sâu thẳm trong tim ông chất chứa một nỗi đau không ai hiểu được. Con gái của ông thà rằng ngày ngày ngồi đối mặt với cây đàn tranh còn hơn là ngẩng đầu liếc nhìn ông một cái.
Trong phòng rơi vào sự yên lặng chết chóc.
Một lúc sau...
Quân Hoa Thừa có cảm giác đôi môi khô khốc liên mím lại một chút sau đó đè thấp giọng nói:
- Nếu như con không muốn bố tổ chức sinh nhật cho con thì thôi, bố cũng không miễn cưỡng con nữa. Chỉ có điều, qua vài ngày nữa là đến hội nghị hàng năm của gia tộc, con đừng suốt ngày ngôi lì trong phòng nữa, bố đã gọi cho Thành Văn, bảo nó tới đây chơi cùng với con.
- Bảo anh ta cút đi!
Quân Thiết Anh đột nhiên nâng mắt lên nhìn, giọng điệu hết sức gay gắt, cô trực tiếp nhìn thẳng vào Quân Hoa Thừa.
Quân Hoa Thừa thấy cô phản ứng như vậy thì khẽ nhăn trán, lắc đầu thở dài:
- Bố thật không hiểu nổi tại sao con lại cứ bài xích Thành Văn như vậy? Bất luận là về gia thế hay tướng mạo, khí chất, thằng bé đều rất được, hơn nữa nó...
- Ông đừng nói thêm nữa.
Quân Thiết Anh lạnh lùng nói:
- Tôi không muốn nghe bất cứ chuyện gì có liên quan đến anh ta! Hơn nữa, tôi đã nói rất nhiều lần rồi, cho dù có chết tôi cũng sẽ không gả cho Thẩm Thành Văn!
Quân Hoa Thừa đột nhiên hỏi:
- Có phải là bởi vì cái tên Tiêu Dương kia không?
Mí mắt Quân Thiết Anh khẽ run run khi nghe thấy cái tên này, một lúc sau cô hờ hững trả lời:
- Trước đây tôi cự tuyệt là bởi vì tôi ghét gã đó nhưng hiện tại là vì Tiêu Dương!
Cô không hề giấu diếm lòng mình, trực tiếp nói thẳng lý do.
Con ngươi của Quân Hoa Thừa đột ngột co lại, cau mày nói:
- Bố đã cho người điều tra về tên Tiêu Dương đó, hắn chẳng qua cũng chỉ là một tên bảo vệ trong trường Phục Đại mà thôi... - Ông có thể đừng lúc nào cũng tỏ cái thái độ cao quý kiêu ngạo đó được không?
Giọng nói của Quân Thiết Anh đột nhiên cao hơn vài phần, thậm chí có chút kích động tựa như rít lên cắt ngang lời nói của Quân Hoa Thừa. Lồng ngực phập phồng, bỗng nhiên quát lên:
- Bảo vệ? Bảo vệ thì làm sao? Anh ấy là tốt hơn bất cứ người nào trên thế giới này! Cái gì mà công tử nhà giàu, con cháu quý tộc, tất cả đều không xứng so với anh ấy!
Quân Hoa Thừa không ngờ nhắc đến Tiêu Dương lại làm Quân Thiết Anh kích động như vậy, phản ứng của cô khiến ông hết sức kinh ngạc.
Một lát sau mới nghiêm túc nói:
- Kinh nghiệm sống của con còn ít nên rất dễ bị người khác lừa. Tên Tiêu Dương đó biết thân phận thật sự của con, nói không chừng mục đích nó tiếp cận con chính là vì con là người nhà họ Quân.
Ánh mắt của Quân Thiết Anh lúc này lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Quân Hoa Thừa, vẻ mặt hờ hững lạnh nhạt, chỉ chốc lát sau cô lại cúi đầu xuống, ngón tay thon dài khẽ gõ lên dây đàn, mở miệng đuổi khách:
- Ông hãy quay về đi.
- Thiết Anh...
Trong lòng Quân Hoa Thừa chợt nhói đau, một lát sau, giọng nói của ông đầy sát khí cất lên:
- Nếu như con vì tên Tiêu Dương nên mới như vậy, vậy thì bố thà giết chết hắn còn hơn.
- Đây chẳng phải chính là thủ đoạn làm việc trước nay của các người sao?
Quân Thiết Anh giận dữ cười gần, ánh mắt chất chứa vô số các loại cảm xúc tan nát, tuyệt vọng, bi thương. Cô không kiêng kị gì mà cười lớn, hai mắt vẫn trừng lớn nhìn chằm chằm vào Quân Hoa Nhận, rồi rít lên từng chữ:
- Nếu như Tiêu Dương chết thì tôi nhất định cũng sẽ chết theo anh ấy.
Nếu chàng chết, sao thiếp có thể sống một mình.
Quân Hoa Thừa thật sự sợ hãi, trong lòng như có hàn khí tỏa ra lạnh lẽo, ánh mắt khó tin nhìn vào con gái của mình. Giây phút này ông đã hoàn toàn hiểu được khoảng cách giữa mình và con gái đã không thể nào bù đắp lại được. Thật sự không thể ngờ được, con gái mình lại có thể vì một người đàn ông mà có thái độ dứt khoát như vậy...
Vô cùng dứt khoát.
Trong lòng chợt cảm thấy vô cùng nặng nề.
Lúc này đây, một Quân Hoa Thừa bình thường đầy khí phách chợt trở nên ảo não nặng nề, cảm giác như có một khối đá đề nặng lên trái tim khiến ông không thể thở nổi nữa. Ánh mắt nhìn vào con gái ruột của mình mà chợt cảm thấy thật xa lạ.
Chợt tự hỏi, là một người bố nhưng ông hiểu con gái mình được bao nhiêu?
Thậm chí ngay cả việc con gái thích ăn gì ông cũng hoàn toàn không biết...
Nặng nề thở dài một hơi, giọng nói có chút khàn khàn chậm rãi cất lên:
- Con biết không, con đường tốt nhất bố có thể dọn sẵn cho con đó chính là gả đến nhà họ Thẩm. Nhà họ Thẩm là một gia tộc giàu có, chắc chắn con sẽ không phải chịu khổ, chịu thiệt.
- Tôi không cần ông phải dọn sẵn đường cho tôi. Khoảnh khắc trở vê nhà họ Quân trái tim Quân Thiết Anh đã hoàn toàn đóng lại, ánh mắt cô lúc này vô cùng lạnh lẽo, hết sức dứt khoát nói:
- Thay vì bị nhà họ Thẩm đẩy đi thì tôi thà bò đi cũng sẽ phải bò trên chính con đường thuộc về Quân Thiết Anh tôi!
Quân Hoa Thừa chợt cảm thấy bối rối, trái tim không ngừng gỉ máu.
Thà ràng bò đi cũng sẽ không để người nhà họ Thẩm đẩy đi!
- Bất luận thế nào...
Quân Hoa Thừa lúc này thật sự không biết phải khuyên con gái thế nào nữa, chỉ có thể thở dài, nói:
- Còn vài ngày nữa thôi, bố hy vọng con có thể suy nghĩ lại.
Quân Thiết Anh cúi đầu, lạnh nhạt nói:
- Tôi mệt rồi.
Quân Hoa Thừa nhìn cô một cái sau đó nhanh chóng thu ánh mắt về, giọng nói có chút đau khổ:
- Vậy con hãy nghỉ ngơi cho thật tốt.
Dứt lời, ông chậm rãi xoay người, nhẹ nhàng cất bước đi về phía cửa phòng...
Lúc này, Quân Thiết Anh mới từ từ ngẩng đầu nhìn về phía bóng lưng dần dần biến mất sau cánh cửa, trong mắt chợt có chút buồn bã nhưng ngay sau đó lại bình tĩnh trở lại.
Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại.
Quân Hoa Thừa xoay người nhìn cánh cửa lạnh như băng sau lưng, trên mặt hiện lên cảm xúc phức tạp, thì thào nói:
- Nhu Anh, cho dù bố không làm khó Tiêu Dương nhưng nhà họ Quân... không phải chỉ có một mình bố của conl
Bạn cần đăng nhập để bình luận