Hộ Hoa trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 671: Vung bút vẽ bừa, trận đấu chấm dứt!

Chương 671: Vung bút vẽ bừa, trận đấu chấm dứt!Chương 671: Vung bút vẽ bừa, trận đấu chấm dứt!
Giấy cũng có vấn đề!
Tây Môn Lãng càng hoảng sợ, vội vàng đưa tay chạm vào chất giấy một chút, sắc mặt thay đổi.
Lúc này mặt gã lại trắng bệch thêm vài phần.
Đây không giống chất liệu giấy thi đấu!
Trong tích tắc này, nội tâm Tây Môn Lãng lạnh lẽo hoàn toàn.
- Làm sao bây giờ?
Môi trắng bệch, hai tay Tây Môn Lãng chảy mồ hôi lạnh, trong lòng nặng nề vô cùng.
Giờ khắc này, thậm chí gã cũng không mắng nổi thành tiếng nữa.
- Nhà họ Quân không ngờ lại có thể giở trò với bút mực trong Đại thi đấu thi họa.
Tây Môn Lãng nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên vội vàng thử tới trang giấy khác.
Không ít người dưới đài đã chú ý tới phía này, không khỏi nghi hoặc.
- Hèn hạ vô sỉ
- Làm sao vậy?
- Gần trăm tấm giấy chuẩn bị cho trận đấu đều bị giở trò hết.
Bởi vì dưới tình huống này, cần phải suy nghĩ tìm biện pháp giải quyết vấn đề. Nhưng hiện tại Tây Môn Lãng cảm thấy bất lực và tuyệt vọng. Không bột khó gột nên hồ, Tiêu khách khanh dù có giỏi thư pháp tới mấy nhưng dưới tình huống bút mực, giấy đều hỏng, bức tranh vẽ ra sợ rằng căn bản không thể hoàn thành.
- Hỏng, đều là giấy hỏng cả.
- Xảy ra chuyện gì rồi.
Diệu nhật đông thăng? Giờ khắc này Tây Môn Lãng cảm thấy là đêm tối bao phủ.
Thực lực của Quân Thiết Anh dễ dàng nghe được lời Tây Môn Lãng và Tiêu Dương nói chuyện, vẻ mặt lập tức trầm thấp hẳn.
Vết mực vừa đụng tới trang giấy liền giống như rơi vào miếng bọt biển, lập tức khuếch tán ra trang giấy, biến thành một mảng đen kịt.
Trong lòng mọi người Sơn Hà Thư Họa đều chấn động một lần nữa, trái tim lên tới tận cổ họng, nhìn chằm chằm về phía trước. Từ vẻ mặt của Tây Môn Lãng, bọn họ nhận ra tình huống vô cùng không ổn.
Thấy cảnh tượng này, trái tim Tây Môn Lãng đã rơi xuống đáy cốc.
Tây Môn Lãng mở bừng đôi mắt tràn ngập hận thù.
Tiêu Dương cầm ngọn bút trong tay, trầm tư trong chốc lát, lại điểm một chút mực lên, giơ bút nhấn lên giấy gió.
Tiếng nói vừa dứt, lập tức toàn trường vang lên tiếng xôn xao.
Tiêu Dương giương mắt nhìn về phía ba người Thủy Tu Trúc, mở miệng nói:
Lúc này vẻ mặt không ít đại biểu thi đấu cũng không khỏi khinh thường bĩu môi.
Căn bản là có người cố ý giở trò. Tây Môn Lãng không nhịn được, nói lớn.
Chỉ điểm nhẹ một cái đã như thế, làm sao dùng giấy này vẽ tranh?
- Tây Môn Lãng, không cần nhiều lời nữa.
Vẻ mặt Lý Ngụy Quốc lập tức trở nên âm trầm.
- Cậu đang nghi ngờ Liên Minh Thi Họa chúng tôi sao?
- Ba vị giám khảo.
Lúc này ba vị giám khảo đã ngồi xuống bàn giám khảo, nghe tiếng liền đồng thời ngẩn ra. Một lúc sau, Lý Ngụy Quốc trầm giọng nói:
- Giấy, mực và bút Đại thi đấu thi họa chuẩn bị cũng đã đủ rồi. Trong trận đấu mà thay đổi giấy cũng không đúng quy tắc.
- Nhưng giấy mực của chúng ta đều đã bị giở trò, thế này không công bằng!
- Tôi xin thay đổi giấy bút và mực vẽ.
- Hừ, đúng là nhiều yêu cầu thật.
Tại sao lại muốn thay đổi?
Không hiểu.
Tiêu Dương giơ tay ngăn Tây Môn Lãng đang định nói tiếp, liếc nhìn đồng hồ, thấy còn thừa chỉ khoảng hai mươi phút.
- Hiện tại cho dù bọn họ có đổi mực vào giấy bút thì cũng tốn rất nhiều thời gian! Càng huống hồ người Sơn Hà Thư Họa chúng ta không cần cầu xin người khác!
- Nhưng mà... Chuyện này...
Tây Môn Lãng nhíu chặt mày, hai đấm nắm chặt, tràn đây vẻ không cam lòng.
Nếu Sơn Hà Thư Họa thua dưới thủ đoạn như vậy, gã không cam lòng.
Tiêu Dương đưa mắt, ánh mắt lạnh như băng đảo qua ba vị giám khảo.
Nhà họ Quân có thể âm thầm đổi trắng thay đen, nhất định đã mua chuộc người trong Liên Minh Thi Họa, vô cùng có khả năng chính là một trong số ba vị giám khảo trước mặt này. Hắn vừa đưa ra yêu cầu cũng chỉ muốn thử giọng điệu của ba người mà thôi.
Hiện tại Lý Ngụy Quốc kia đáng nghi nhất.
- Tây Môn Lãng, cậu lấy cho tôi một chậu nước sạch tới đây.
Lão giương mắt, khuôn mặt lộ nụ cười phi thường tự tin.
Lúc này Hứa Nhạc Bằng của công ty Vận Phong đã buông bút trong tay xuống.
- Hoàn thành.
Về phân mượn bút mực của đối thủ bên cạnh, mặc dù không phải Tiêu Dương chưa từng nghĩ tới nhưng từ vẻ mặt chê cười của đám người này mà coi thì tỷ lệ bọn họ cho mình mượn rất thấp. Bọn họ hận không thể lập tức thấy Sơn Hà Thư Họa bị loại ấy chứ.
Tiêu Dương đứng trước bàn. Bàn thi đấu gần ba thước, rộng một thước rưỡi. Trang giấy cũng có kích thước tương ứng.
Từng giây một trôi qua. Trên đài cao, Thủy Tu Trúc hơi nhíu mày:
- Chẳng lẽ giấy của bọn họ xảy ra vấn đề thật?
- Thủy huynh, chẳng lẽ ông tin lý do buồn cười của bọn họ sao?
Lý Ngụy Quốc cười lạnh vẻ khinh thường.
- Theo tôi thấy thì những người này chỉ tới làm loạn trận thi đấu, căn bản chẳng có thực lực gì.
Hứa Nhạc Bằng ngồi một bên cau mày, không lên tiếng.
Trận đấu chỉ còn lại hai mươi phút cuối cùng.
Thủy Tu Trúc cũng không nói gì nữa, trong lòng chỉ thâm thở dài.
Mặc dù ông cảm thấy Tiêu Dương cuồng ngạo nhưng cũng không phải loại người ăn nói linh tinh, hẳn phải có chút thực lực. Đáng tiếc loại tình huống hiện giờ, ông dù có lòng muốn giúp Tiêu Dương một chút thì thời gian cũng không còn đủ nữa.
- Tôi cần đến.
Tiêu Dương gật đầu.
- Đi đi.
Tây Môn Lãng sửng sốt.
- Một chậu nước sạch?
Tiêu Dương hạ giọng nói.
Vị trí đứng đầu đã nằm trong tay mình rồi.
†r
Thời gian còn lại của trận đấu càng ngày càng ít, lục tục có đại biểu các công ty hoàn thành bài thi.
Mà Tiêu Dương không ngờ còn chưa động bút.
Đám người bốn phía ngày càng ồn cào, đa số ánh mắt đang tập trung trên người Tiêu Dương.
- Còn chưa động bút, chẳng lẽ giấy bút có vấn đề thật, giờ coi như nhận thua?
- Đen tối thật.
- Đến mười phút cuối rồi, trong mười phút này còn kịp vẽ tranh và viết thư pháp sao?
- Toi rồi.
Tin tức truyền về tai Quân Vô Lâm giờ đã ở Công ty Tường Lâm, lúc này mặt gã đầy vẻ tươi cười.
Tất cả mọi người Sơn Hà Thư Họa đều lo lắng. Lúc này ánh mắt Quân Thiết Anh lại lắng lặng nhìn Tiêu Dương.
Cô không lo lắng, bởi từ ánh mắt của Tiêu Dương, cô không thấy nửa điểm lo lắng, trái lại là tự tin.
Khi thời gian thi đấu gần chấm dứt, vẻ tự tin trên khuôn mặt hắn càng đậm.
- Đi nhờ một chút, xin mọi người cho đi nhờ một chút.
Tây Môn Lãng rời đi giờ rốt cục đã về. Muốn bê một chậu nước tiến vào từ bên ngoài cũng không dễ dàng gì. Tây Môn Lãng vừa rống to tới khản giọng, vừa có mấy người Sơn Hà Thư Họa đi trước hỗ trợ mở đường mới mang một thùng nước lớn tiến vào được, thở hồng hộc bước lên sân đấu.
Xách nước tới? Mọi người vây xem ngẩn ra, không hiểu rốt cục Sơn Hà Thư Họa định làm trò gì.
Hiện giờ là Đại thi đấu thi họa mà.
- Nước, nước tới rồi.
Tây Môn Lãng thở hổn hển, đặt thùng nước ở một bên.
Tiêu Dương võ bả vai Tây Môn Lãng. Một luồng khí tràn vào, lập tức khiến hô hấp của gã bình ổn lại.
Ánh mắt Tây Môn Lãng kinh dị nhìn thoáng qua Tiêu Dương, vẻ sùng bái trong đôi mắt càng đậm.
- Còn bảy tám phút nữa.
Tiêu Dương nói.
- Tiếp tục mài mực.
Lúc này Tây Môn Lãng trừ tuyệt đối nghe lệnh của Tiêu Dương ra, trong lòng đã chẳng còn ý niệm gì khác.
Việc đã tới nước này, trừ việc liêu mạng ra, Sơn Hà Thư Họa đã không còn đường lui nữa.
Ngay lúc này, mười chín công ty còn lại đã hoàn thành tranh và thư pháp, ánh mắt đều rơi lên người Tiêu Dương.
- Mấy phút cuối mới động bút?
- Còn cố gắng dãy chết sao?
- Anh biết cái gì. Sơn Hà Thư Họa đang làm nên thần thoại đấy.
Lời nói này tuyệt đối là của một fan cuồng của Sơn Hà Thư Họa nói ra. Chẳng qua sau khi nói ra lời này, gã liền lập tức bị vô số người cười nhạt trêu tức.
Ngọn bút trong tay Tiêu Dương dính mực, đôi mắt tỉnh táo đảo qua mấy tấm giấy gió trước mặt, trong giây lát hạ bút xuống, vung lên như rồng bay phượng múa...
Lúc này Tây Môn Lãng vừa mài mực bên cạnh, vừa lo lắng nhìn Tiêu Dương hạ bút xuống giấy.
Vẻ mặt gã càng ngày càng trầm thấp.
Tiêu Dương hạ bút mặc dù nhanh vô cùng, mỗi nét bút đều rất chuẩn nhưng vì mực và giấy đều có vấn đề nên sau khi nét bút hạ xuống, mực liền nhanh chóng khuếch tán, không hề có quy tắc gì nữa, lập tức liền biến thành một mảnh tối đen.
Sau khi Tiêu Dương vung bút vẽ xong, bức tranh trước mặt chỉ là một màu đen mơ hồ.
Nếu nói đây là một bức tranh thì thà nói đây là vung bút vẽ bừa.
- Giấy mực như vậy căn bản không thể vẽ tranh!
Trong lòng Tây Môn Lãng cảm thấy vô cùng chán nản, cắn chặt hàm răng.
- Đừng nói tới chuyện viết chữ.
Chẳng qua giờ phút này vẻ mặt Tiêu Dương vẫn không thay đổi như cũ, tay trái vung lên, lại lấy một tờ giấy khác, đột nhiên giơ tay lên...
Vùi
Tờ giấy mới tinh rơi luôn lên tờ giấy vừa vẽ bừa lúc trước.
Vù vù vùi
Ngọn bút trong tay Tiêu Dương lại hạ xuống lần nữa, vô cùng nhanh, bút đi như tia chớp, nhanh tới khó tin nổi.
Xoạt!
Xoạtl
Xoạt!
Giấy liên tiếp được đặt đè lên nhau, mỗi bức đều đen kịt như mực, căn bản không thể gọi là bức tranh. Chẳng qua Tiêu Dương như căn bản không nhìn thấy gì, ngọn bút trong tay hạ xuống, vung lên rất nhanh. Tấm giấy phía dưới chẳng lấy ra, cứ đặt lần lượt từng tờ lên mộit.
- Ba phút cuối cùng rồi.
Xung quanh càng yên tĩnh, ánh mắt toàn trường đều tập trung về Tiêu Dương.
- Hắn đã đặt ba mươi sáu tấm giấy lên nhau rồi, rốt cục là vì sao?
- Trong ba phút hắn còn vẽ tranh, chẳng lẽ quên còn có thư pháp sao?
- Chẳng lẽ hắn muốn vứt bỏ thư pháp, trực tiếp dựa vào tranh để chiến thắng sao? Điều đó căn bản không có khả năng. Điểm của hai mục chia đều mà.
- Chỉ ra vẻ gây chú ý thôi. Người này chẳng có nửa điểm thực lực.
Xoạt! Xoạt! Xoạt!
Từng tờ giấy lại được đặt lên nhau.
Vẻ mặt Tiêu Dương ngược lại càng lúc càng nhẹ nhàng, hoàn toàn ngược lại với vẻ mặt lo âu nghiêm trọng của Tây Môn Lãng. Lúc này Tây Môn Lãng đứng cạnh Tiêu Dương nhìn mấy bức vung bút vẽ bừa của Tiêu Dương, không hiểu làm sao thứ này có thể thành phần thắng được.
Theo thời gian trôi qua từng giây một, Tây Môn Lãng đã hoàn toàn không còn hy vọng gì cả.
Theo gã thấy, giờ phút này Tiêu khách khanh chỉ thổ lộ sự bất mãn của mình với Đại thi đấu thi họa này, là một hình thức kháng nghị thôi.
- Chín mươi bảy...
- Chín mươi tám!
- Chín mươi chín!
- Một trăm!! Toàn bộ số giấy đã bị hắn dùng hết rồi. Rốt cục người này đang làm gì thế? Xem ra là nhận thua rồi.
Cạch!
Khi tờ giấy cuối cùng được vẽ như rồng bay phượng múa xong, cây bút Tiêu Dương cầm trong tay bị lực mạnh bẻ gãy.
Vứt xuống mặt đất.
Coong! Coong! Coong!
- Trận đấu chấm dứt!
Tiếng nói của người chủ trì vang vọng lên.
- Hoàn thành.
Ngoài dự kiến của mọi người, giờ phút này Tiêu Dương lại giương mắt, tự tin mỉm cười gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận