Hộ Hoa trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 1243: Tặng một phần quà

Chương 1243: Tặng một phần quàChương 1243: Tặng một phần quà
Nhanh! Chuẩn! Tàn nhân!
Tiểu thần long ngay cả tiếng kêu thảm cũng chưa kịp phát ra liền ngã xuống ghế salon. Hào khí vạn trượng vừa mới dâng lên liền biến mất.
- Phi long tại thiên, lập tức rơi xuống.
Bốn vó tiểu thần long chổng lên trời, căn bản không cần nhìn cũng biết, đầu gối kia là của tên vô lương nào.
Tiêu Dương đang mơ màng nằm ngủ. Cả một đêm hôm qua hắn suy nghĩ về mọi chuyện, cho đến khi định ra được kế hoạch thì mới chính thức chìm vào giấc ngủ. Đột nhiên nghe được bên tai một thanh âm kiêu ngạo, hắn gân như phản xạ có điều kiện mà đập đầu gối tới.
Bình tĩnh ngồi dậy, cả người tiểu thần long đã phát triển đến hình dáng của một đứa bé ba tuổi béo ú, tóc lại còn dài ra. Liếc nhìn bốn phía, ánh mắt tiểu thần long định ngay Tiêu Dương nằm trên giường, liên nhanh như chớp bò xuống, leo lên trên giường:
- Ba, ba...
Tiêu Dương mở to hai mắt.
- Tại sao cái tên đó lại có chút quen mắt?
Tiểu thần long vén mái tóc che khuất gương mặt của mình, nét mặt đầy bi kịch.
- Tiêu Dương, có chuyện gì vậy?
- Ba ba, ta là Đại ca nè.
Tiêu Dương đánh ra một quyền, tiểu thần long lập tức đập vào vách tường cách đó mười thước.
Quân Thiết Anh không khỏi che miệng, ánh mắt chấn kinh:
Đập vào mắt là một gương mặt trắng bóc, mái tóc màu đen, hai mắt hữu thần đang nhìn hắn, lại còn nhếch miệng cười.
Đây vốn là thời khắc đáng để ăn mừng, tại sao lại trở thành như vậy?
Quân Thiết Anh đang ngủ say, lúc này cũng tỉnh lại, nhưng vẫn còn buồn ngủ:
- Quỷ.
Tiểu thần long đáng thương nhìn Tiêu Dương:
Thật không thể tưởng tượng được.
Tiêu Dương chỉ vào con búp bê bên dưới vách tường:
Cho dù là cỏ mọc mùa mưa hoặc măng mọc sau mưa xuân cũng đâu nhanh như vậy.
- Cái gì?
- Nó... nó là đứa bé tối hôm qua?
- Ba ba, quần áo của đại ca rách rồi.
Tiêu Dương cẩn thận hỏi một câu.
Tiểu thần long nở nụ cười với hai má lúm đồng tiền rất dễ thương:
Mặc dù Tiêu Dương cũng có chút giật mình, nhưng nghĩ lại thân phận của tiểu thần long, nếu hôm nay nó có hóa thân dài trăm thước cũng là chuyện bình thường.
Tiêu Dương trâm ngâm một lát rồi nói:
- Đích thật là nó.
- Em đã nói trước mặt dân chúng sẽ xử lý mọi chuyện trong vòng ba ngày. Trong ba ngày này, anh nhất định có thể điều tra ra manh mối.
Tiêu Dương nói:
- Bây giờ em đang là trọng điểm chú ý của các thế lực. Kẻ đứng đằng sau khẳng định đang nhìn vào từng hành động của em. Em dẫn đại ca ra ngoài đi dạo, thật ra có thể tung hỏa mù đối với bọn họ. Những chuyện còn lại, cứ để anh xử lý.
- Đại ca, nhìn bộ dạng của ngươi dường như... rất lo lắng?
- Tỷ tỷ xinh đẹp thật là tốt.
Tiêu Dương ở bên cạnh khinh thường lắng nghe miệng lưỡi ngon ngọt của tiểu thần long. Tuy nhiên hắn lại cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Ngoại trừ hắn, tiểu thần long luôn lạnh nhạt với người khác. Cho dù đêm hôm qua Lam Hân Linh cũng phí tâm với nó, nhưng cô cũng không thể ôm được nó. Bây giờ tiểu thân long lại chủ động thân thiết với Quân Thiết Anh, lại còn làm nũng, khiến cho Tiêu Dương nhịn không được muốn đánh cho nó một trận.
- Đại tiểu thư, như vậy đi, hôm nay em chỉ làm một việc thôi, chính là ôm tiểu tử kia ra ngoài mua quần áo.
Tiểu thần long vội vàng gật đầu, bước đến bên giường:
- Đa tạ tỷ tỷ xinh đẹp.
Quân Thiết Anh mỉm cười. Lúc này, cô có một cảm giác rất hạnh phúc. Đứa bé ba tuổi trước mắt khiến cho cô không khỏi mơ ước có một ngày cũng sẽ sinh ra được một đứa con với Tiêu Dương. Khi đó cô cũng sẽ mua quần áo mới cho nó.
- Em nói với anh ấy cũng không có ích gì đâu. Đàn ông đều hay vô tâm. Để chị đi mua cho em mấy bộ quần áo đẹp nhé.
Lực lượng Thiên Thính và Cừu Ưng dưới chỉ thị của Tiêu Dương đã nhanh chóng tiến vào Amsterdam. Có hai đại thế lực này, Tiêu Dương tự tin có thể thuận lợi hoàn thành.
Quân Thiết Anh gật đầu.
- À, hôm nay em có hẹn với trưởng quan Khảm Bá Lan đến hiện trường vụ án kiểm tra tình huống.
Quân Thiết Anh nhìn Tiêu Dương, chờ câu trả lời của hắn. Trước khi Tiêu Dương đến, Quân Thiết Anh phải một mình đối mặt hết thảy. Nhưng bây giờ hắn đến rồi, Quân Thiết Anh lại trở về thói quen nghe theo mọi sự an bài của Tiêu Dương.
- Hiện trường xảy ra vụ án...
Tiêu Dương suy nghĩ:
- Nếu muốn tra ra manh mối ở đó thì cũng không lớn. Nhưng nếu đã hẹn thì em cứ mang tiểu tử kia đi theo là được.
Tiêu Dương nói chuyện, không ngừng liếc nhìn tiểu thần long, lại càng thêm kinh ngạc khi tiểu thần long không có bất cứ phản đối nào với an bài của hắn. Phải biết rằng, trước đây, tiểu thần long không bao giờ chịu rời khỏi hắn nửa bước. Chẳng lẽ trưởng thành rồi thì hiểu chuyện hơn?
Không hề nghi ngờ, bọn họ đang gánh trên vai một áp lực rất nặng. Bởi vì toàn bộ Amsterdam đều đang sốt ruột. Nếu bọn họ thành công cứu sống được năm mươi sáu người này, nhất định sẽ làm cho danh tiếng của bệnh viện lan xa. Nhưng nếu không cách nào cứu sống, thanh danh của bệnh viện sẽ rơi xuống.
Một nan đề đang xuất hiện trước mặt bọn họ.
Sáng sớm, bác sĩ mặc blouse trắng đã tiến hành kiểm tra tình huống mới nhất của những người bị trúng độc. Năm sáu bác sĩ đều lộ ra vẻ ngưng trọng.
Bên trong phòng bệnh nặng, hơi thở tử vong như bao trùm toàn bộ không gian.
Mấy ngày qua, bệnh viện hoàng gia đều nằm trong trạng thái phong tỏa. Cho nên, bên trong sân bệnh viện lại yên tĩnh vô cùng, thỉnh thoảng chỉ có vài người đi qua, tiếng bước chân cũng khiến người khác phải sởn cả da gà.
Tiêu Dương còn chưa đi xa, cũng nghe được lời nói của tiểu thần long, thân ảnh lảo đảo, suýt chút nữa là ngã từ tâng năm xuống, sắc mặt tối sầm, nhưng cố nhắm mắt làm ngơ, thoáng một cái biến mất ngay tại chỗ.
Nghe xong, Quân Thiết Anh không khỏi mỉm cười. Tiểu tử kia trả lời rất dễ thương.
Nhưng trong mắt Tiêu Dương, tên tiểu tử này lại hung tàn vô cùng. Tiểu tử đó là rông, nó nói ăn thì sẽ ăn được.
- Không được xăng bậy có biết không?
Tiêu Dương trừng mắt nhìn tiểu thần long, thần sắc trở nên trịnh trọng nhìn Quân Thiết Anh:
- Đại tiểu thư, ba ngày này em cũng đừng lo lắng nhiều. Hết thảy đã có anh. Ba ngày sau, hãy nói cho đám người Tiểu Thảo biết là anh đã đến.
Tiêu Dương không biết đám người Tiểu Thảo đã biết hắn đến Amsterdam vào ngày hôm qua.
Không khí buổi sáng tràn ngập một sự lạnh lẽo. Sau khi Tiêu Dương vệ sinh buổi sáng xong, nói lời tạm biệt với Quân Thiết Anh, lập tức thân ảnh biến mất ngoài cửa sổ.
- Tỷ tỷ xinh đẹp, em nói cho tỷ tỷ biết một bí mật, ba ba ở Thần Linh cảnh địa đã tán gái đấy.
Tiêu Dương vừa đi bước trước, tiểu thần long đã chờ không được mà đưa ra yêu sách.
- Yên tâm đi, ai dám động vào tỷ tỷ xinh đẹp, ta sẽ ăn thịt người đó.
Tiểu thần long gật đầu:
Quân Thiết Anh sững sờ. Đáng lý Tiêu Dương phải nói cô nên chăm sóc tiểu tử kia cho tốt mới đúng chứ.
Tiêu Dương ngồi xổm xuống, võ vào vai tiểu thần long.
- Tiểu tử, ba ngày này, tỷ tỷ xinh đẹp giao cho em. Em nên chiếu cố chị ấy cho tốt nhé.
Làm cha như Tiêu Dương cũng cảm thấy vui mừng.
Bác sĩ đã tiến hành hội chẩn gần một tiếng, nhưng vẫn không cách nào đưa ra được phương án trị liệu, đành phải quay về phòng làm việc của mình.
La Lai là bác sĩ thâm niên của bệnh viện hoàng gia, cũng là thành viên của tổ chuyên gia điều trị sự kiện trúng độc lần này.
Trong tổ chuyên gia, thân phận của La Lai bất quá cũng chỉ thêm vào cho đẹp đội hình.
Ông còn có một thân phận, La Lai chính là một Hoa kiều. Khi La Lai đẩy cửa bước vào, đột nhiên sửng sốt. Lúc này trước bàn làm việc của ông xuất hiện một người đang quay lưng về phía ông.
- Cậu là ai?
La Lai cau mày hỏi.
Tiêu Dương quay đầu lại, mỉm cười nói:
- Thân là một Hoa kiều, chắc ông cũng còn biết nói tiếng Viêm Hoàng chứ?
- Người Viêm Hoàng?
La Lai ngẩn ra, dường như đoán được ý đồ của Tiêu Dương, vội đóng cửa phòng làm việc lại, lắc đầu nói:
- Là bọn họ sai cậu đến đây? Tôi đã nói rồi, tình huống của những người trúng độc rất nghiêm trọng. Mặc dù tôi là thành viên của tổ chuyên gia, nhưng tôi không cách nào tham dự vào quyết sách của họ. Tôi chỉ phụ trách nghe theo sự an bài của họ mà thôi.
- Bọn họ?
Tiêu Dương cau mày:
- Ngoại trừ tôi còn có người đến tìm ông?
- Tôi là người Viêm Hoàng, phát sinh sự việc như vậy, tôi đương nhiên cũng muốn tận lực bảo vệ đồng bào của mình.
La Lai bất đắc dĩ lắc đầu;
- Mặc dù bệnh viện quy định không được tiết lộ tình huống của năm mươi sáu người bệnh, nhưng tôi vẫn đem một số tình huống cụ thể mà tôi biết nói cho họ nghe. Bọn họ đều là người từ Viêm Hoàng đến để giải quyết sự cố của đồng bào. Tôi cũng chỉ làm được có bấy nhiêu thôi.
Ánh mắt Tiêu Dương nhìn chằm chằm vào La Lai.
Trong tổ chuyên gia có một Hoa kiều là Tiêu Dương nghe được từ miệng của đại tiểu thư.
Muốn giải quyết tất cả, ngọn nguồn căn bản nhất chính là 56 người bị trúng độc kia. Bởi vậy, sau khi rời khỏi khách sạn, chuyện thứ nhất mà Tiêu Dương làm chính là đến bệnh viện hoàng gia.
Hắn không biết tính cách của La Lai, nhưng nhìn ánh mắt và ngôn ngữ của La Lai, hắn có thể phán đoán được nội tâm của người này. Một người như vậy, cũng đáng để hắn tặng cho một phần quà lớn.
- Bảo vệ của bệnh viện rất nghiêm ngặt, không cho bất cứ ai ra vào.
La Lai nhắc nhở:
- Anh bạn, trước khi bị người ta phát hiện, cậu nên rời khỏi đây đi.
- Bác sĩ La.
Tiêu Dương khoát tay, mỉm cười nói:
- Bây giờ có 56 người bị trúng độc, tổ chuyên gia vẫn thúc thủ vô sách?
La Lai gật đầu.
- Đã như vầy, bác sĩ La, tôi xin tặng cho ông một món quà, như thế nào?
Tiêu Dương hỏi.
- Quà?
La Lai sửng sốt, chợt lắc đầu: - Vô công bất thụ lộc. Anh bạn, cậu mau trở về đi. Tôi làm bác sĩ hai mươi năm, cũng không nhận quà của bất cứ ai. Mặc kệ cậu đến đây là vì chuyện gì.
Ánh mắt Tiêu Dương có chút quái dị, hắn không nghĩ đến La Lai lại phản ứng lớn như vậy.
- Bác sĩ La, ông hãy nghe tôi nói.
Tiêu Dương mỉm cười:
- Món quà này ông nhất định nhận lấy. Bởi vì đó chính là mạng của 56 người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận