Hộ Hoa trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 774: Hạ độc!

Chương 774: Hạ độc!Chương 774: Hạ độc!
Móng tay Tô Tiểu San cào lên lưng Tiêu Dương tạo thành những vết đỏ kéo dài. Cơ thể mẫn cảm khẽ run rẩy, đỉnh nhọn thần thánh bị người đàn ông chiếm lấy, cảm giác kích thích khiến Tô Tiểu San chìm vào dục vọng.
Run rẩy! Rên rỉ...
Tô Tiểu San ôm chặt đầu Tiêu Dương, bộ váy liên thân màu đen gợi cảm dần dần rơi xuống đất.
Choandgl!
Ly rượu vang rơi xuống đất vỡ tan.
Nhưng lúc này hai người kia đã không thể quan tâm được đến những thứ xung quanh được nữa. Tiếng thở gấp nặng nề cùng tiếng rên rỉ hòa lẫn vào nhau. Tiêu Dương hôn lên khắp cả người Tô Tiểu San, khiến cơ thể cô trở nên nóng rực. Cơ thể nóng bỏng mềm mại ấy đã kích thích đến dây thần kinh của Tiêu Dương.
Một món bảo vật quyến rũ chết người đang nằm dưới cơ thể hắn.
Hai cơ thể quấn lấy nhau trên sô pha, tiếng thở gấp cùng tiếng rên rỉ vang vọng khắp cả căn phòng, tựa như một khúc hòa tấu không có đoạn kết.
Lại một cuộc chiến nữa bắt đầu............
Hắn bật người dậy đảo mắt tìm kiếm, sau đó ánh mắt dừng lại trên tờ giấy đặt trên bàn.
Tiêu Dương tựa như ngựa đứt cương, điên cuồng chạy nước rút. Tiếng rên rỉ của người con gái lúc mãnh liệt lúc mềm mại, khi thì mang theo đau đớn, khi lại mỉm cười thỏa mãn...
Hôm sau, lúc Tiêu Dương mở mắt trên giường chỉ còn lại mình hắn.
- Muốn em...
Tiêu Dương bật cười lắc đầu. Hắn chẳng qua là trêu cô nên mới gọi là Tiểu Tam không ngờ cô lại dùng nó làm chữ ký.
Không khí trở nên nóng đến nghẹt thở.
- Buổi sáng hôm nay em phải tham gia hoạt động nên về trường trước.
Tô Tiểu San ngượng ngùng nhắm mắt lại.
Tiết tấu lên xuống nhịp nhàng tạo nên giai điệu động lòng người.
Một đêm không ngủ.
Giát Giát vẫn đang cảm ngộ Phật đạo trong 'Bồ Tát xử thai kinh. Thực lực của gã lại tăng lên, hiện giờ đã đột phá lên Hóa Tượng hai trăm biến.
Hai người quấn lấy nhau từ ghế salon đến trên giường.
Tiểu Thất lên tiếng nhắc nhở:
Ký tên... Tiểu Tam.
Sau khi vệ sinh cá nhân mặc quần áo xong, Tiêu Dương đi vào "Thượng cổ Hồng Hoang.
Tiêu Dương cảm thấy nghi hoặc, tuy nhiên hắn không suy nghĩ quá nhiều. Hắn sử dụng lực Họa Đạo thử tạo ra một nhóm hung thú thượng cổ. Sau đó bởi vì lực Họa Đạo bị tiêu hao nên Tiêu Dương đành phải dừng lại. Con thỏ tỉnh này hoàn toàn không giống với những con khác, không chỉ đám hung thú thượng cổ Tiêu Dương tạo ra sau này mà ngay cả Cù Như cùng Hổ dường như cũng đều nghe lệnh của nó.
- Lam tiền bối.
Thỏ tinh bất ngờ xuất hiện sau đó lập tức nhún người nhảy lên vai Tiêu Dương.
- Bảy giờ tối mai sẽ có người tới đón cậu.
- Tiêu Dương, hiện tại lực Họa Đạo của cậu đã đạt đến Nhập vi hậu kỳ, có lẽ đã có thể tạo ra thân thú thượng cổ. Cậu có thể sử dụng chúng để luyện tập bày Thượng cổ hung thú trận.
Bảy giờ tối mai.
- Được.
Tiêu Dương cười gật đầu, nói:
Thỏ tinh nghe Tiểu Thất nói vậy liền nhe răng múa vuốt, hai mắt trợn trừng nhìn Tiêu Dương. Dường như nó muốn nói Tiêu Dương hãy tạo thêm cho nó mấy người anh em.
Hai mắt Tiêu Dương sáng lên, dường như có chút mong đợi. Hắn vẫn luôn đợi tin tức của Lam Chấn Hoàn.
- Đã sắp xếp xong cả rồi.
Lam Chấn Hoàn cười nói:
- Chẳng lẽ bởi vì thỏ tinh là mãnh thú thượng cổ đầu tiên được hắn tạo ra trong 'Thượng cổ Hồng Hoang ?
Tiêu Dương lập tức xuất hiện, nhận điện thoại.
Trong phòng khách sạn, chiếc điện thoại trên bàn bỗng nhiên đổ chuông.
Bởi vì điều khiển "Thượng cổ Hồng Hoang' cũng hao phí lực Họa Đạo nên Tiêu Dương không dám dùng dùng hết lực Họa Đạo.
Hiện tại còn chưa đến buổi trưa, vẫn còn một ngày rưỡi nữa. Tiêu Dương rời khỏi khách sạn, ra cửa rẽ trái đi về phía trường học...
Đoàn trao đổi sinh viên của trường Phục Đại kết hợp với trường bên này tổ chức cuộc thi biện luận.
Tô Tiểu San là một trong các giảng viên dẫn đoàn nên đương nhiên phải có mặt.
Lúc này Tô Tiểu San vẫn mặc một bộ váy liền thân gợi cảm, tất chân làm bật lên đôi chân dài miên man. Đôi môi đỏ mọng ướt át, khiến người ta chỉ muốn cắn vào đôi môi ấy. Đặc biệt, hôm nay Tô Tiểu San toát lên nét quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành, vẻ quyến rũ đó không từ nào tả hết.
Cuộc thi biện luận kết thúc, Tô Tiểu San vừa mới đứng lên, bông hoa' ngồi bên cạnh huých nhẹ tay cô, khẽ nói:
- Cô Tô Tiểu San, Điền sở phó đã nhập viện hai ngày nay rồi, tất cả giảng viên cùng sinh viên trong đoàn đều đã đi thăm, cô...
Tô Tiểu San nhăn trán, lạnh nhạt đáp lại:
- Tôi không có thời gian.
Sau đó cô quay người bước ra khỏi giảng đường.
Những người xung quanh lập tức biến sắc.
Khoảng hai mươi phút sau, khi Tiêu Dương cùng Tô Tiểu San đang ngọt ngào thưởng thức đồ ăn thì bất chợt xuất hiện một đám người hùng hổ xông vào trong quán.
Ở một góc có một tên mặc đồng phục của Hắc Nguyệt Hội chú ý quan sát hai người, sau đó len lén gọi một cú điện thoại.
Đến đêm Tiêu Dương mới ôm Tô Tiểu San ra khỏi phòng xuống dưới ăn đêm.
Đôi nam nữ cuốn chặt lấy nhau...
Bảy giờ tối mai Tiêu Dương phải rời khỏi nơi này nên hai người trân trọng từng giây phút một. Vừa mới thưởng thức trái cấm, dư vị ngấm vào trong xương cốt, hai người điên cuông quấn quýt trong khách sạn. Tiêu Dương vẫn biết Tô Tiểu San có vẻ ngoài lạnh nhưng bên trong lại rất nhiệt tình, trong phương diện này cô khác hẳn với Lăng Ngư Nhận cùng Đại tiểu thư. Mặc dù vừa mới phá thân nhưng Tô Tiểu San lại rất chủ động khiến Tiêu Dương cảm nhận được khoái cảm trước nay chưa từng có.
- Cô giáo xinh đẹp Trung Quốc đó thì ra là hoa đã có chủ.
- Nhìn người đó hình như cũng là người Trung Quốc.
- Nghe nói tên đó từng đắc tội với hiệu trưởng .James, không ngờ hắn vẫn còn dám xuất hiện ở đây.
Tiêu Dương nghe không hiểu những lời bàn tán đó. Hắn cùng Tô Tiểu San tựa như đôi vợ chồng mới cười dính nhau như sam, bỏ mặc ngoài tai tất cả. Hai người cùng nhau đi ăn ở nhà hàng đồ ăn Trung Quốc sau đó quay vê khách sạn mây mưa kịch liệt.
Sau khi ***, Tô Tiểu San thỏa mãn rúc vào trong ngực Tiêu Dương, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua cánh tay hắn, nũng nịu nói:
- Hiện tại, anh là con mồi của em mới đúng!
Tiêu Dương xoay người đè lên Tô Tiểu San, khẽ cười nói:
- Vậy thử xem ai là con mồi của ai.
Nụ hồn dần trượt xuống dưới, sau đó lại tiếp tục diễn ra cảnh tượng cấm trẻ em dưới 18...
Trước mặt nhiều người, Tô Tiểu San một tay ôm bó hoa, một tay kéo tay Tiêu Dương, khuôn mặt nhuộm đầy xuân sắc. Hai người nắm tay nhau đi ra ngoài, để lại phía sau là vô số tiếng than cùng ánh mắt hâm mộ...
Một bó hoa hồng tươi đẹp.
- Tặng em.
'Bông hoa' vuốt ve gương mặt như cái bảng màu của mình, bắt đầu tự sướng về bản thân.
- Chẳng phải là ỷ vào mình có chút xinh đẹp thôi sao, chảnh cái gì mà chảnh! Chị đây trang điểm lên cũng đâu kém côi
'Bông hoa' trừng mắt lườm bóng lưng của Tô Tiểu San, ánh mắt lộ rõ vẻ ghen ăn tức ở, ả hừ lạnh nói:
Hắc Nguyệt Hội rất có tiếng ở vùng này.
- Là người do James phái tới.
Tô Tiểu San nghiêm mặt nhỏ giọng nói:
- Nghe nói James có quan hệ không tâm thường với tổ chức hắc bang lớn nhất vùng này, Hắc Nguyệt Hội.
- Hắc Nguyệt Hội?
Tiêu Dương nhếch mép. Tối mai hắn đã phải rời khỏi nơi này, hắn lo lắng Tô Tiểu San sẽ gặp bất lợi. Xem ra phải cho đám người này một bài học đẫm máu mời có thể đảm bảo được an toàn cho Tô Tiểu San.
Tiêu Dương chu đáo gắp thức ăn cho Tô Tiểu San sau đó đứng lên nói:
- Một phút.
Nói rồi hắn xoay người đi về phía đám người kia.
Một phút.
Hắn cần một phút là bởi vì không muốn làm kinh động đến những người khác. Thực tế hắn chỉ cần một cái vẫy tay đã đủ tiễn đám người này xuống sưới vàng.
Dưới ánh mắt khiếp sợ của những vị khách trong quán, Tiêu Dương thong dong giải quyết đám người kia.
Như vậy vẫn còn chưa đủ.
Ánh mắt Tiêu Dương lạnh thấu xương, đưa Tô Tiểu San về khách sạn.
- Nhớ về sớm đấy.
Tô Tiểu San chủ động trao cho Tiêu Dương một nụ hôn tình cảm ướt át. Sau nụ hôn đầy mùi vị kích tình, Tiêu Dương nhìn cô đầy ẩn ý. Lúc này cô không còn là bông hoa hồng xinh đẹp nhưng đầy gai góc nữa, cô trở thành một người phụ nữ e lệ dịu dàng cùng ánh mắt hút hồn đàn ông.
Cô biết Tiêu Dương muốn đi làm gì.
Hắc Nguyệt Hội đêm nay sẽ phải trả một cái giá đắt.
Tiêu Dương muốn trước khi rời khỏi nơi này phải đâm cho đám người một nhát thật đau coi như là một lời cảnh cáo dành cho bọn chúng.
Tổ chức được xưng là thế lực hắc bang lớn mạnh nhất vùng này.
Tổng bộ của Hắc Nguyệt Hội được đặt trong một quán bar trên con phố vô cùng sầm uất.
Con phố này vô cùng hỗn loạn, nó thuộc vào một trong ba con phố không thuộc sự quản lý của bất cứ cơ quan tổ chức nhà nước nào. Ở hai bên đường thậm chí còn bắt gặp hình ảnh con nghiện ngồi chích thuốc, mà người đi đường đều có vẻ mặt bình thường, dường như họ đã quen với hình ảnh này.
- Bảo Bình, anh thực sự đã quyết định rồi sao?
Trong một chiếc xe đậu bên ngã tư đường, Teneto thành khẩn nhìn Lý Bảo Bình, nói:
- Nếu như bỏ qua cơ hội phát tài lân này anh nhất định sẽ hối hận cả đời.
Lý Bảo Bình kiên định lắc đầu, nói:
- Nếu như tôi bước vào con đường này, tôi mới phải hối hận cả đời.
Ánh mắt Teneto lóe lên, một lúc sau gã thở dài, nói:
- Nếu đã như vậy thì tôi cũng không miễn cưỡng anh nữa, chúng ta mỗi người đều có một chí hướng riêng.
Lý Bảo Bình nhìn Teneto, không nhịn được khuyên:
- Người anh em, con đường này là con đường một khi đã đi thì không thể quay lại. Cậu nên suy nghĩ lại đi.
Teneto cười lắc đầu, ánh mắt nhìn xuyên qua cửa kính xe nhìn người đi lại ngoài đường, nói:
- Anh có nhìn thấy gì không, trên con đường này có thiên đường dành cho chúng ta. Con đường phát tài tốt như vậy không đi, chẳng lẽ anh bảo tôi quay về với đống gỗ rẻ rách đó sao? Nực cười!
- Cái đó...
Lý Bảo Bình không phải là người giỏi ăn nói, vào lúc này không biết nói gì để khuyên bạn mình.
Gã thở dài.
Đúng lúc này, Teneto lấy một chai rượu từ trong tủ lạnh ra rót vào hai ly.
- Nếu như anh không muốn tham gia cùng tôi vậy hai chúng ta chia tay từ đây.
Teneto nhếch miệng cười, đưa một ly rượu cho Lý Bảo Bình. Đợi sau khi Lý Bảo Bình nhận ly rượu, Teneto nhẹ nhàng vỗ vai gã, nói:
- Người anh em, nếu sau này nghĩ thông suốt thì có thể tới tìm tôi bất cứ lúc nào.
Lý Bảo Bình cười khổ, cụng ly với Teneto sau đó uống một hơi hết sạch ly rượu.
- Teneto, vậy... tôi đi trước đây,
Lý Bảo Bình mở cửa xe chuẩn bị bước xuống chợt cảm thấy đầu choáng mắt hoa. Gã nghĩ đến cái gì đó, sắc mặt tái nhợt quay lại nhìn Teneto.
- Cậu...
Teneto nhẹ nhàng đặt ly rượu xuống, cười lạnh nói:
- Lý Bảo Bình, tôi có thể cho anh thêm một cơ hội nữa lựa chọn lại.
Lý Bảo Bình cảm giác toàn thân mình mất hết sức lực, cắn răng chửi:
- Hèn hại
BịchI
Cơ thể Lý Bảo Bình đụng bào cửa xe sau đó lảo đảo ngã xuống đất. ..........
Bạn cần đăng nhập để bình luận