Hộ Hoa trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 317: Kiếm Tôn xuất hiện?

Chương 317: Kiếm Tôn xuất hiện?Chương 317: Kiếm Tôn xuất hiện?
Rất ít khi Tiêu Dương từ chối yêu cầu của mỹ nữ, huống chỉ lại là yêu câu nghe có vẻ tình thú như vậy từ đại tiểu thư. Thân là thư đồng, đương nhiên hắn phải cố hết sức mình rồi.
- Vậy... tôi bắt đâu đâm nhé?
Tiêu Dương nhìn mỹ nhân nhắm chặt mắt với vẻ cẩn thận, hỏi thăm một tiếng.
- Nhanh lên đi!
Quân Thiết Anh có chút không chịu nổi sự lê mề của người này, đôi má ửng hồng, hai tay vô thức câm chặt góc áo để che giấu bối rối trong nội tâm lúc này.
Sau khi cô trả lời, Tiêu Dương không lên tiếng nữa.
Lát sau, Quân Thiết Anh cảm thấy bên trong bắp đùi mình hơi tê tê, cô thoáng tun rẩy, hai chân suýt chút nữa không khống chế được mà khép lại...
- Mở hai chân raI
Thấy vậy, Tiêu Dương vội vàng quát to một tiếng, rồi ngẩng đầu cười khổ nhìn Quân Thiết Anh:
- Đại tiểu thư, nếu cô không mở rộng hai chân, sẽ rất đau đó.
Ngân châm trực tiếp đâm thẳng vào hai bên đùi, đương nhiên đau rồi.
Quân Thiết Anh nhắm chặt hai mắt, cố nén cảm giác run rẩy tê dại truyền tới từ hai chân.
Không khí vô cùng sắc tình, mà Tiêu Dương dường như càng thêm hưởng thụ kiểu châm cứu tình thú này, nhất thời vui vẻ, thậm chí còn ngâm nga hát.
- Vừa xoa xoa lên đôi chân cô nương, đã cảm thấy da thịt trơn mềm như ngọc...
Quân Thiết Anh quả thực vừa thẹn vừa giận, nhưng mà lúc này đang trong quá trình châm cứu, cô căn bản không dám nhúc nhích bừa bãi, chỉ đành nhắm mắt tiếp nhận sự ve vuốt của Tiêu Lục Lang...
Mặc người chà đạp.
Tiêu Dương lại chẳng chút thương hương tiếc ngọc, tay nâng châm xuống, tia sáng màu bạc nhanh như chớp rơi xuống.
Động tác vô cùng nhanh gọn.
Khoảng nửa tiếng sau, khi chiếc châm cuối cùng rơi xuống bên đùi Quân Thiết Anh, Tiêu Dương cuối cùng cũng thở phào một hơi, giơ tay quẹt mồ hôi trên trán.
- Được rồi, mười phút sau gỡ trâm, tin rằng sau lần điều trị này...
Tiêu Dương bỗng im bặt, giây phút này, ánh mắt hắn không tự chủ được mà nhìn về phía giữa hai chân Quân Thiết Anh...
Đồ lót màu lam nhạt, cũng không phải kiểu ren gợi cảm, nhưng giờ phút này, trên chất vải mỏng manh, hình như Tiêu Dương nhìn thấy...
Vết nước?
- Sao Vậy...
Sau khi Quân Thiết Anh thấy Tiêu Dương ngừng lại thì mở mắt, vừa tính hỏi thăm thì chạm phải ánh mắt của Tiêu Dương, cô không khỏi nương theo ánh nhìn của hắn... - ÁIIII
Một tiếng thét chói tai ngay lập tức vang lên!
Kinh thiên động địa...
*xxk*k** "
Gặp mưa lớn, đường cái Bắc Kinh không ít những vũng nước, xe cộ phóng vụt qua, bọt nước tung tóe, người đi đường mặc áo mưa, bước chân vô cùng vội vàng. Cả thành phố đều được bao phủ bởi bọt nước của cơn mưa to.
Trang viên Nhà họ Thẩm, không khí áp lực mà bi thương vẫn chưa từng ngưng, dường như cho dù mưa to gió lớn cũng chẳng thể gột sạch được sự đau đớn ấy. Cả trang viên to lớn ấy tựa như một con giã thú đang náu mình chuẩn bị bộc phát sức mạnh kinh người đang thủ phục chờ lúc tấn công, cố gắng nén lửa giận xuống.
Thẩm Băng Sơn với thân hình to lớn ngồi ở vị trí cao nhất trong đại sảnh, gương mặt lạnh lùng như băng, hình như đang cúi đầu nhìn mặt đất. Sự lạnh lão lóe lên trong đôi mắt khiến người ta không rét mà run.
Bên cạnh ông ta, Mã Tĩnh Mỹ và Thẩm Á Tư đang dìu nhau cố đứng vững, trong mắt là sự đau đớn.
Vệ sĩ áo tím xếp thành ba hàng trước đại sảnh, gần trăm người, đây là những vệ sĩ mạnh nhất trong Nhà họ Thẩm.
Lúc này, gương mặt ai nấy đều lạnh lùng nghiêm nghị, không ai dám thở mạnh, thân mình thẳng tắp, mắt nhìn phía trước, sẵn sàng chờ lệnh bất cứ lúc nào. Trong lòng tất cả mọi người đều biết, việc hôm nay bọn họ cần làm, chính là chờ đợi.
Chờ đợi gia chủ ra lệnh.
Thời gian châm chậm trôi qua...
Bỗng nhiên, đôi mắt Thẩm Băng Sơn bỗng sáng lên, ông ta đứng bật dậy, giây phút này, tựa như cả bầu trời bỗng sấm chớp rên vang.
Liên tục bị đả kích, lúc này, gia chủ Nhà họ Thẩm Thẩm Băng Sơn đã bất chấp hết rồi.
Không giết được Trường Bào, ông ta quyết không dừng lại!
Ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng phía trước, châm chậm giơ tay lên, giọng nói vang vọng cũng theo đó mà ra:
- Vệ sĩ tử y nghe lệnh, đội một tới đội ba ở đây, từ giờ trở đi, các người chỉ có một nhiệm vụ, dựa vào tất cả những tin tình báo của Nhà họ Thẩm, lục soát thật kĩ Bắc Kinh.
Cho dù sau đó hẳn sẽ có sự hành động của Thiên Tử Các, Thần Tiên Môn, thậm chí là cả sát thủ Huyết Ma, nhưng mà Thẩm Băng Sơn đã không thể chờ đợi thêm được nữa. Ông ta muốn tìm ra tung tích sát thủ Trường Bào.
Nếu sát thủ "Trường Bào' thật sự ở dưới suối vàng có biết chuyện này, chỉ e cho dù đường tới địa ngục lạnh lẽo tối tăm, có chết cũng nhắm mắt. Ngay cả khi còn sống, Trường Bào cũng chưa từng được "hưởng thụ" sự đối đãi bốn bê đều là địch thế này đâu.
Đáng tiếc, không ai biết rằng, tuy sát thủ "Trường Bào" vẫn còn danh đó, nhưng đã không còn là người cũ nữa rồi.
Có thể nói rằng, chỉ cần Tiêu Dương không chủ động dùng thân phận sát thủ "Trường Bào" xuất hiện để rồi vừa hay bị tóm, thì cho dù Thẩm Băng Sơn có xới tung ba mét đất cũng không thể tìm được sát thủ "Trường Bào' trong biển người mênh mông này. Trừ phi, ông ta xuống địa ngục tìm.
Sau khi hai phần ba đám vệ sĩ tử y nhận được lệnh, bóng dáng nhanh chóng biến mất trong màn mưa dày đặc.
Ánh mắt Thẩm Băng Sơn nhìn số người còn lại. Lát sau, ông ta tiến lên trước vài bước:
- Lúc này đây, hẳn là Bình tiền bối sắp tới rồi.
Mọi người Nhà họ Thẩm, nhanh chóng tiến tới trước cổng trang viên, mặc kệ mưa lớn xối xuống thân mình, bọn họ vẫn đứng thẳng tắp, nhìn về phía cuối con đường...
Khoảng một phút sau, đôi con ngươi Thẩm Băng Sơn bỗng co rút.
Trong màn mưa trắng xóa, có một hơi thở mênh mông như có như không bay tới, áp lực cực lớn, giây phút này, thật khiến người ta sợ hãi...
Tinh thần ai nấy không khỏi chấn động, tựa như bị trúng một cú đánh từ trên không.
Hơi thở của kẻ mạnh!
Sắc mặt Thẩm Băng Sơn trở nên nghiêm túc, ông ta nhìn thẳng phía trước, sắc mặt không dám lộ ra tia bất kính nào. Bởi vì ông ta có thể cảm nhận được hơi thở của kẻ mạnh kia mang theo cả sự tức giận.
Thậm chí là sát ý!
Cái chết của Thôi Đồng chỉ e là đã khiến cả Bắc Kinh chấn động!
Sát thủ "Trường Bào', không diệt không được.
Viul
Một chiếc xe màu đen từ từ đội mưa tiến về phía này. Trong màn mưa mông lung trắng xóa, hơi thở của kẻ mạnh vừa rồi, quả thật truyền ra từ chiếc xe này...
Âm ầm ầm!
Thẩm Băng Sơn dẫn đám người Nhà họ Thẩm đạp mưa tiến lên. Lúc này, chiếc xe màu đen từ từ dừng trước mặt bọn họ, cửa xe hơi mở, một thanh niên mặc chiếc áo màu xanh nhanh chóng bước ra, trong tay cầm một cây dù, vội vàng bước tới cửa xe phía sau, mở cửa xe...
Lúc này, một bóng người từ từ xuất hiện!
Khoác trên mình chiếc ào dài màu xanh đậm, trông khoảng hơn ba mươi tuổi, gương mặt vô cùng lạnh lùng, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo như dao. Trong nháy mắt người ấy xuất hiện, tựa như một bóng đao sáng loáng xẹt qua tâm mắt mọi người, khiến bọn họ không kìm được phải nhắm mắt rồi mới từ từ mở ra lại.
Không thể nhìn thẳng vào mắt người kia được.
Thẩm Băng Sơn vừa nhìn thấy người tới, đầu tiên hơi sửng sốt, sau đó gương mặt vội thoáng qua sự vui vẻ:
- Hóa ra là Mạc nhị sư huynhI
Người xuất hiện trước mắt không phải Bình tiền bối Thẩm Băng Sơn vẫn đang chờ đợi, mà là đệ tử thứ hai của Bình tiên bối, Mặc Cát.
Thẩm Băng Sơn từng thấy Mạc Cát khi gặp Bình tiền bối, là đệ tử thứ hai của Bình tiền bối. Thực lực của y, vượt xa Thôi Đồng. Thẩm Băng Sơn từng tận mắt nhìn thấy một kẻ đắc tội với cường giả của Thần Tiên Môn, thực lực của kẻ đó là hậu kỳ Nhất Vân, nhưng lại bị Mạc Cát giết chết!
- Những người ở thế tục như chúng ta căn bản không thể so với thực lực của những người ở nơi đó được. Trong lòng Thẩm Băng Sơn chỉ có kính sợ, đồng thời cũng rõ rằng, những người đi ra từ nơi đó, cho dù là người nào gia nhập Thiên Tử Các của Viêm Hoàng cũng có thể trở thành người xuất chúng!
Mạc Cát điềm nhiên nhìn Thẩm Băng Sơn, rồi lạnh lùng mở miệng:
- Đưa tôi tới chỗ để thi thể của sư đệ Thôi Đồng.
Trong đôi mắt là ý lạnh khôn cùng, khiến người ta run rẩy không thôi.
Toàn thân Thẩm Băng Sơn run lên, không ngừng gật đầu như giã tỏi, ánh mắt quét qua trong xe, giọng nói mang theo vẻ thấp thỏm:
- Bình tiền bối...
Trong tin tình báo đưa về, rõ là Bình tiền bối đích thân tới.
- Sư tôn đã đi thăm bạn cũ rồi, thù của Thôi sư đệ do tôi giải quyết.
Trong giọng nói lạnh lùng còn thêm vẻ vô cùng tự tin.
Thẩm Băng Sơn biết, y có tư cách nói câu này.
Trong phần lớn đệ tử của Thần Tiên Môn, thực lực của Mạc Cát đứng hàng nhất nhì.
Không nói thêm nữa, ông ta lập tức quay người, nhanh chóng dẫn Mạc Cát vào trong trang viên...
Người của Thần Tiên Môn đi cùng Mạc Cát chuyến này không nhiều lắm, chỉ có khoảng hai, ba người theo sau y. Có điều, cả đám ai nấy đều vênh váo tự đắc, trong đôi mắt là vẻ ngông cuồng coi thường kẻ khác.
- Thực sự không biết có phải lợi hại thật như lời đồn không...
Trong lúc đang đi, bỗng nhiên có một tên vệ sĩ tử y của Nhà họ Thẩm thì thâm nhỏ một câu như vậy, giọng nói cực kỳ nhỏ, vê cơ bản thì trừ tên đó ra, người khác cũng không nghe thấy.
Nhưng mà, đúng lúc ấy...
Viul
Cái tên áo xanh lúc nãy mở cửa xe vốn đang đi theo sau Mạc Cát bỗng động đậy, tốc độ nhanh như chớp, bổ ra một chưởng, bịch một tiếng, giáng chưởng vào giữa ngực tên vệ sĩ tử y kia.
Phụt!
Vệ sĩ tử y phun ra một búng máu tươi, cả người đổ ập xuống.
Viu.
Tên áo xanh kia lại trở về sau lưng Mạc Cát với vẻ mặt đầy bình tĩnh.
Cứ như vừa rồi chỉ quay xuống đuổi muỗi vậy.
Giây phút này, sắc mặt tất cả mọi người đại biến!
Mạnh quái
Trong lòng chấn động vô cùng, trong đầu kìm lòng không đậu mà tái hiện lại cảnh tượng vừa diễn ra kia...
Một tên sai vặt đi theo Mạc Cát đã có sức mạnh nhường ấy, còn chưa sử dụng chiêu Thần Tiên độc môn mà chỉ dùng một chưởng đã có thể đập bay vệ sĩ tử y của Nhà họ Thẩm! Vậy có thể tưởng tượng thực lực của Mạc Cát cao tới mức nào!
Chấn động quá luôn rồi! Thậm chí đám người Nhà họ Thẩm không dám thể hiện chút bực tức nào, sau khi hai tên vệ sĩ khiêng tên xấu số vừa rồi xuống, mọi người tiếp tục tiến về phía đại sảnh...
Trừ tiếng mưa rả rích ra, chẳng ai lên tiếng.
Trong toàn bộ quá trình ấy, Mạc Cát căn bản chẳng thèm liếc mắt, sắc mặt lạnh lùng nhìn thẳng phía trước...
Phía xa xa, mẹ con Mã Tĩnh Mỹ và Thẩm Á Tư theo sau.
- Mẹ...
Lúc này, Thẩm Á Tư rốt cuộc không kìm được sự rung động và choáng váng bởi cảnh tượng vừa rồi, mở miệng hỏi:
- Thần Tiên Môn rốt cuộc có lai lịch thế nào?
- Đừng nói lung tung
Mã Tĩnh Mỹ biến sắc, vội vàng bịt chặt miệng Thẩm Á Tư, nhìn thoáng qua đám người Mạc Cát đã tiến vào đại sảnh mới từ từ thở phào:
- Á Tư, chuyện này, từ nay về sau con không được hỏi ra miệng nữa.
Trong đại sảnh.
Một thi thể lạnh băng được phủ lên tấm vải trắng toát.
Tất cả mọi người dừng bước.
Mạc Cát châm chậm bước lên, từ từ cúi xuống, sắc mặt lạnh lùng, đưa tay xốc tấm vải trắng lên, đập vào mắt là vết thương giữa trán Thôi Đồng.
Sắc mặt y bỗng đại biến, đồng tử co rút mạnh mẽ, nhìn chằm chằm vào miệng vết thương, không kìm được mà thốt lên đầy kinh ngạc:
- Kiếm Tôn xuất hiện?
Bạn cần đăng nhập để bình luận