Hộ Hoa trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 1522: Ai là chí tôn

Chương 1522: Ai là chí tônChương 1522: Ai là chí tôn
Trên mặt đất bị mây đen mênh mông bao phủ bỗng nhiên xuất hiện một bộ áo trắng như tuyết, trông cực kỳ bắt mắt, ngay lập tức thu hút rất nhiều ánh mắt tập trung tới.
- Tiêu Dương!
- Lão đạiI
- Tông chủ chí tôn!
Từng tiếng nói hầu như vang lên đồng thời. Mọi người đều hoảng sợ tái mặt, mở to đồng tử.
Nội tâm bọn họ vốn đã tuyệt vọng, mà giờ phút này Tiêu Dương xuất hiện, cho dù bọn họ biết vạn lần không địch lại cũng ra sức đứng lên. Đám người tiến về hướng Tiêu Dương, dùng thân thể mình ngăn cản sấm sét lúc nào cũng có thể giáng xuống.
Mình dù chết nhưng nhất định phải bảo vệ tông chủ chí tôn.
- Tiêu Dương! Sao cậu lại đi ra rồi. Mau chóng lui vê.
Giờ phút này Tiêu Dương nhanh chóng truyên âm cho bọn họ, giọng nhỏ như muỗi kêu:
- Tôi tin tưởng Tiêu Dương.
Trên mặt toát ra vẻ tự ti mãnh liệt.
Tiếng nói vừa dứt, ánh mắt mọi người không nén nổi vẻ kinh ngạc, đồng thời cũng nghỉ hoặc nhìn Tiêu Dương. Theo tiềm thức, bọn họ còn tưởng rằng đây chỉ là một thủ đoạn của Tiêu Dương để khiến bọn họ tránh ra.
Nhìn những ánh mắt lo lắng, trong lòng Tiêu Dương dâng lên cảm giác ấm áp, hít sâu một hơi, nhìn mọi người, nhấn từng chữ một:
Sự ăn ý giữa cô và Tiêu Dương không cần nhiều lời. Giờ phút này Tiêu Tịnh Y đứng ra, nhìn thoáng Tiêu Dương liền nhoáng người lên, lùi về một bên, uống một viên linh đan, khoanh chân ngồi xuống.
Bóng dáng Tiêu Tiên Nhân nhanh chóng vọt tới, cao giọng nói dồn dập:
Đột nhiên, một giọng nói vang lên.
- Các vị huynh đệ, xin mọi người yên tâm khôi phục điều tức đi. Tiêu Dương tôi sẽ không đánh trận chiến mình không nắm chắc đâu.
- Mau đi
- Tôi có biện pháp đối phó với Phách Lôi chí tôn, các người nhanh chóng khôi phục thực lực, đợi Phách Lôi chí tôn bị diệt liên lập tức chém giết đám tà ma còn lại.
Thấy mọi người vẫn chần chừ như trước, lúc này Tiêu Dương mới trâm giọng nói, ánh mắt liếc về phía Phách Lôi chí tôn cũng đang đưa mắt nhìn mình. Lần này giọng nói của hắn không che lấp chút nào:
Đám người Tiêu Tiên Nhân chấn động.
- Y không phải là đối thủ của tôi.
Tiểu công chúa Tiêu Tịnh Y.
- Tin tưởng tôi đi.
- Hôm nay là Ma môn bị hủy diệt. - Thảo nào hôm nay Kiếm Tông cũng bị hủy diệt.
Phách Lôi chí tôn dùng trăm phương ngàn kế ép Tiêu Dương ra, hiển nhiên mục đích chỉ có một, đó là Thiên Tuyền Bổ Thiên Thạch của Tiêu Dương.
Kể cả người thừa kế của Tuyết Thần thượng cổ là Kim Tiên đại viên mãn trong tay mình cũng bị rơi vào kết cục thảm bại, vậy mà một kẻ nhỏ bé còn chưa đạt nổi tới Kim Tiên trước mặt này, đối với mình chỉ như một con kiến hôi lại dám dõng dạc nói thế.
Nhưng trong miệng Phách Lôi chí tôn, đây lại là một bức tranh tuyệt đẹp.
Lời này vừa dứt, vẻ mặt Phách Lôi chí tôn liền sửng sốt, nửa ngày sau giống như nghe thấy chuyện buồn cười nhất thế gian, phá lên cười lớn.
Khuôn mặt Phách Lôi chí tôn lộ nụ cười điên cuồng, nhìn Tiêu Dương miệt thị:
- Lão có bản lĩnh thì đánh với tôi một trận! Bỏ qua cho đệ tử Kiếm Tông vô tội đi!
Trước khi đi ra khỏi thế giới Thượng Cổ Hồng Hoang, Tiêu Dương đã cố hết sức kiềm chế sát ý cuồn cuộn ngập trời, giờ phút này suýt không nhịn nổi phun ra. Hắn đột nhiên nắm chặt bàn tay, nhìn Phách Lôi chí tôn phía trước, nghiến răng nghiến lợi mở miệng nói to:
Kẻ ngu như vậy không ngờ lại là tông chủ Kiếm Tông?
Đối với sự khiêu khích của Tiêu Dương, trong mắt Phách Lôi chí tôn quả thật là buồn cười tới cực điểm.
- Tông chủ Kiếm Tông, bức tranh trước mắt rất đẹp phải không?
Phách Lôi chí tôn nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương, đột nhiên giọng điệu càng mang vẻ trào phúng dày đặc, cánh tay chỉ về xung quanh thung lũng. Nơi đó có từng thi thể bị cháy thành than nằm ngang dọc mặt đất, tràn ngập không khí bi thương.
Phách Lôi chí tôn mở miệng lẩm bẩm, đôi mắt càng toát lên vẻ khinh miệt và châm chọc không hề che dấu.
Phách Lôi chí tôn nhìn kỹ lại hắn. Đã bao nhiêu năm nay, người muốn đánh bại mình trên thánh bảng không hề ít, nhưng thật sự vẫn chưa tìm thấy đối thủ. Không ngờ hôm nay một kẻ yếu ớt tới mức Phách Lôi chí tôn phải khống chế lôi điện vô cùng cẩn thận, chỉ sợ mình bổ nát bấy như tên tông chủ Kiếm Tông này lại dám nói vậy. Y còn sợ chẳng may mình đánh chết hắn thì đến lúc muốn tìm viên Thiên Tuyền Bổ Thiên kia cũng không biết phải đi hỏi ai.
- Phách Lôi chí tôn, chí tôn thánh bảng? Hôm nay tôi muốn chứng minh chỉ thiên địa này biết, rốt cục ai mới là chí tôn!
Tiêu Dương không cam lòng yếu thế, thân thể thẳng tắp đứng sừng sững trong thiên địa, đối mặt với Phách Lôi chí tôn.
- Ngươi cầu xin ta sao?
Tiêu Dương hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn thẳng vào Phách Lôi chí tôn:
- Tôi nghĩ lão chắc muốn Thiên Tuyên Bổ Thiên Thạch phải không? Tôi thê nếu lão còn giết thêm một đệ tử Kiếm Tông nào, vậy thì vĩnh viễn lão chẳng bao giờ có được Thiên Tuyền Bổ Thiên Thạch!
- Ngươi dám uy hiếp ta?
Giọng Phách Lôi chí tôn đột nhiên cao hơn vài phần, tức giận hét lớn. Sấm sét đầy trời âm ầm quay cuồng trên cao, mang theo hơi thở vô cùng kinh khủng.
Thân hình Tiêu Dương thẳng tắp giữa không trung, giống như chim hải âu giữa cơn bảo biển, ánh mắt chẳng sợ hãi nửa phần. Giọng nói của hắn lạnh nhạt vang lên:
- Vậy lão giết thử đi. Tôi muốn thử xem lão có bãn lĩnh tìm được không gian ẩn của Kiếm Tông tôi hay không.
Tiếng nói vừa dứt, đồng tử Phách Lôi chí tôn không kìm nổi co rụt lại.
Tâm mắt lão nheo lại nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương, hơi thở mang tính áp bách ngập trời quay cuồng. Trong chốc lát này, bóng dáng Tiêu Dương bị đánh bay đi một khoảng. Đợi tới khi Phách Lôi chí tôn thu hồi khí thế, thân hình hắn mới khó khăn ổn định lại được.
Trên bầu trời vang lên tiếng cười nanh ác của Phách Lôi chí tôn. Bóng dáng lão nhanh như tia chớp, giáng xuống ngay trước mặt Tiêu Dương.
Giờ phút này Tuyết Kiều đã điều tức xong, cất tiếng hô to.
- Cẩn thận.
Vậy chẳng phải là đưa dê vào miệng cọp sao?
Căn bản bọn họ không thể ngờ Tiêu Dương lại "ngây thơ, khờ khạo" như vậy, lấy luôn Thiên Tuyền Bổ Thiên Thạch ra.
Trong tích tắc này, sắc mặt mọi người Kiếm Tông vây quanh bốn phía tái mét đi.
Sắc mặt Tiêu Dương bình tĩnh nhìn Phách Lôi chí tôn, giống như căn bản không nghe thấy lời Kỷ Ly tiên nhân vậy:
- Nói có thật không?
Phách Lôi chí tôn nghiêm mặt gật đầu:
- Tuyệt đối là thật.
Vừa nói khóe miệng y vừa nhếch lên rất nh, trong lòng không tự chủ được nói thêm hai chữ:
- Đồ ngu.
Hai chữ này cũng đồng thời vang lên trong lòng Tiêu Dương.
Lật cổ tay lên, bất ngờ lòng bàn tay Tiêu Dương xuất hiện viên Thiên Tuyền Bổ Thiên Thạch. Ánh mắt Tiêu Dương mang theo vẻ thành khẩn:
- Thiên Tuyền Bổ Thiên Thạch ở đây, lão hãy cho đệ tử Ma môn lùi lại trước đi.
Giờ phút này Kỷ Ly tiên nhân ở xa xa cao giọng hô.
- Tiêu Dương! Đừng tin tưởng y! Y là tà ma, chẳng bao giờ giữ lời đâu.
- Lập tức ngươi lấy Thiên Tuyên Bổ Thiên Thạch ra đây. Ta có thể cam đoán nếu lấy được Thiên Tuyền Bổ Thiên Thạch sẽ không giết đệ tử Kiếm Tông nữa.
Suy nghĩ tới đây, đôi mắt Phách Lôi chí tôn sắc bén như điện nhìn thẳng vào Tiêu Dương, gằn từng chữ một:
Quả thật y không thể phát hiện ra không gian ẩn của Kiếm Tông! Nếu như thật sự Thiên Tuyền Bổ Thiên Thạch ẩn dấu ở nơi thần bí, căn bản mình không thể hoàn thành được nhiệm vụ Ma chủ giao cho. Dù sao thì Bổ Thiên Thạch mới là điểm quan trọng trong nhiệm vụ.
Ánh mắt Phách Lôi chí tôn lập lòe vẻ do dự.
- Tên ngu xuẩn!
Vù vùi Thân thể đột nhiên tới gần.
Cánh tay Phách Lôi chí tôn chém ra, chụp lấy Thiên Tuyên Bổ Thiên Thạch trong tay Tiêu Dương.
Trong tích tắc, khóe miệng Tiêu Dương hơi nhếch lên, lộ ý cười khinh miệt:
- Quả thực lão ngu xuẩn tới hết thuốc chữa rồi!
Căn bản Phách Lôi chí tôn không có khả năng coi Tiêu Dương vào đâu cả, phát động thế công ác liệt ngay. Nhưng trong tích tắc này, chỗ bàn tay nắm Thiên Tuyền Bổ Thiên Thạch của Tiêu Dương lại bùng lên thân quang chói mắt vô cùng, trong nháy mắt đã cắt nát bầu trời đen sâm!
Tín hiệu nguy hiểm đậm đặc bùng lên. Trong khoảnh khắc, thần quang chiếu thẳng lên khuôn mặt Phách Lôi chí tôn.
Đôi mắt Phách Lôi chí tôn đột nhiên trợn to, trong lòng cảm thấy không ổn, lui về phía sau theo tiềm thức.
Nhưng mà chỉ có một lần cơ hội, hơn nữa Tiêu Dương đã hoàn thành nhiệm vụ thuận lợi, dụ Phách Lôi chí tôn vào trong phạm vi công kích của Thôn Thiên Oản rồi. Giờ phút này làm sao Thôn Thiên Oản có thể lãng phí cơ hội quý giá như vậy được!
Một cơ hội quan hệ tới cả Kiếm Tông, thậm chí là cả giới tu hành Viêm Hoàng, cả sinh tử tôn vong của Địa Cầu.
Cánh tay Tiêu Dương vung lên. Thôn Thiên Oản xuất hiện trong nháy mắt đã phóng lớn, đường kính vượt ngay hơn trăm thước, vắt ngang giữa thiên địa.
Ánh sáng như ngọc đã bao phủ Phách Lôi chí tôn, hơn nữa rất dính. Ngay từ đầu Phách Lôi chí tôn chỉ hơi bất ngờ, nhưng từ từ vẻ mặt lộ nét e dè, thậm chí là hoảng sợ. Y kinh hãi nhận ra mình không thể thoát khỏi sự dây dưa của thần quang này! Cảm giác dính dấp mãnh liệt như khiến ma khí trong cơ thể y cũng như ngừng trệ theo.
- Phá cho tai
Trên bầu trời vang lên tiếng rống to dữ tợn của Phách Lôi chí tôn. Trong phút chốt, lôi điện đầy trời tập trung lại, hình thành thanh thế kinh khủng vô cùng, toàn bộ đánh về phía Thôn Thiên Oản.
Thần quang bao phủ Thôn Thiên Oản. Trong khoảnh khắc, sấm sét đầy trời bị cắn nuốt không còn một chút nào.
Không lưu lại bất cứ hơi thở nào.
Trong tích tắc này, toàn bộ nơi này rung động. Tất cả mọi người đều khiếp sợ há to miệng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cảnh tượng vừa biến hóa đột ngột phía trước.
Khó có thể tin nổi!
Phách Lôi chí tôn không ai bì được giờ phút này lại liều mạng giãy giụa trong thần quang, hơn nữa phát ra từng tiếng kêu kinh hoàng hoảng sợ, khuôn mặt tái mét, giống như bị rơi vào đầm lầy kinh khủng nhất thế gian, càng lúc càng lún sâu.
- Không!
Phách Lôi chí tôn điên cuồng rống to rách họng. Thân hình y bị thần quang mang đi, từ từ tới gần Thôn Thiên Oản.
Mặc cho giấy giụa, một khi bị quấn lên hoàn toàn, căn bản không có khả năng giãy giụa ra được.
Ngay từ đầu Tiêu Dương còn hơi không yên lòng, giờ phút này đã buông lỏng toàn bộ, đôi mắt cũng bùng lên sát ý mạnh mẽ.
- Cắn nuốt đi!
Ánh sáng chói mắt như ngọc bùng lên kịch liệt, quấn quanh Phách Lôi chí tôn đang gào thét giữa không trung. Trong nháy mắt, ánh sáng lóe lên, thân quang liền tiến vào bên trong Thôn Thiên Oản, sau đó biến mất cùng Phách Lôi chí tôn!
Thôn Thiên Oản hơi chấn động một chút, cái miệng bát rất to cũng thu nhỏ lại nhanh chóng, sau đó khôi phục như bình thường, rơi vào lòng bàn tay Tiêu Dương. Nó lay động kịch liệt một hồi rồi yên lặng lại.
Âml!II
Mây đen dày đặc trên bầu trời bị nổ nát tứ tán trong nháy mắt.
Thân hình Tiêu Dương sừng sững giữa không trung, nâng Thôn Thiên Oản trong lòng bàn tay, toàn thân như được phủ một tâng thần quang, tỏa ra ánh sáng thần thánh vô cùng, hai mắt trâm tĩnh có thần, mắt nhìn xung quanh, lạnh nhạt nói.
- Tôi mới là chí tôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận