Hộ Hoa trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 455: Đánh cược!

Chương 455: Đánh cược!Chương 455: Đánh cược!
Tiêu Dương nói một cách nghĩa chính từ nghiêm.
Mắt Hồ Uy đầy tức giận, khuôn mặt lạnh lẽo như có dao băng gọt qua, ánh mắt lạnh lùng, y rét lạnh nói:
- Anh có biết, ở Thiên Tử Các, làm nhục Thái Tử cũng là một cái tội không.
Tiêu Dương cười xùy nói:
- Nói như vậy, tôi không kính y là làm nhục, các người kính y chính là tôn sùng rồi.
Lực lượng mênh mông tỏa ra từ trên người Hồ Uy, bộ quần áo màu đen của y giống như Tu La đang không ngừng tỏa ra sát khí đậm đặc. Trước khi gặp Tiêu Dương, y đã nhận được báo cáo từ tiểu đội trưởng tiểu đội 11: Chiêu Tài Mậu. Tiêu Dương không những không muốn giao ngọc bội ra mà còn đánh thương Chiêu Tài Mậu, hành vi ngang ngược như thế chưa bao giờ xuất hiện trong Thiên Tử Các.
Không có ai dám khiêu khích tiểu đội Thiên Tử.
Bây giờ lại xuất hiện một Lăng Thiên.
- Có điều, Lam Chấn Hoàn tôi cũng có nguyên tắc làm việc của mình, tôi là người phụ trách cuộc so tài Tinh Anh lần này, tất nhiên tôi phải chịu trách nhiệm cho gần 2000 người phía dưới.
- Tranh tài có thắng có thua, Lam Chấn Hoàn tôi đã gánh, tôi đương nhiên phải ứng phó hết sức, toàn lực thủ thắng! Có điều, không có ai có thể bảo đảm mình chắc chắn có thể thắng ở bất cứ cuộc tranh tài nào cả.
- Tôi biết.
Hồ Uy đột nhiên lớn tiếng nói.
Hồ Uy đưa mắt nhìn Lam Chấn Hoàn, nói bằng giọng trầm thấp:
- Chỉ cân chọn ra mười thiên tài từ dự bị doanh, do tôi huấn luyện, nhất định có thể giành hạng nhất trong cuộc so tài tinh anh bảy nước ba tháng sau.
Nhất là, ngay bây giờ, Tiêu Dương lại đứng ngay trước mặt Hồ Uy đáp lời một cách giễu cợt, điều này làm cho hồ Uy cảm thấy mất hết uy nghiêm. Chẳng qua, cho dù trong lòng đầy lửa giận, Hồ Uy cũng không thể động thủ trong tình trạng thế này. Phía dưới đang tổ chức cuộc so tài Tinh Anh, y tới là để xem thi đấu, hơn nữa y còn có nhiệm vụ trên người.
- Tôi có thể!
- Ông nên rõ ràng tính cách của Thái Tử, chuyện mà y đã quyết định không thể nào thay đổi được.
- Lam Các lão.
- Sợ là ông không gánh nổi trách nhiệm của việc thua cuộc tranh tài tinh anh giữa bảy nước mà thôi!
Bên cạnh truyền tới một tiếng lẩm bẩm.
Lam Chấn Hoàn thản nhiên nói:
Mắt Hồ Uy rất lạnh lùng, y khinh thường hỏi:
Hồ Uy ngạo nghễ gật đầu, lớn tiếng nói:
- Hừ, nói ai mà chẳng nói được.
- Vậy là được. - Tôi có gì mà không dám?
Sắc mặt Hồ Uy lập tức thay đổi. Lúc này y mới ý thức được mình bị Tiêu Dương đưa vào bẫy, mặt mũi rất khó chịu, nhìn chằm chằm Tiêu Dương, nói:
Tiêu Dương cười khẽ liếc nhìn Hồ Uy rồi nói:
- Đường đường là cái gì một trong Thất Sát-Hồ Uy, đừng có nói là nói chuyện sẽ không giữ lời đó.
- Tiêu Dương, anh dám nói không?
- Được, tôi cho anh một cơ hội! Chỉ cần... Anh trả nổi tiền đặt cược!
Mắt Hồ Uy vô cùng lạnh lẽo, dùng ánh mắt đầy thù địch nhìn Tiêu Dương, nói:
- HừI Đánh cược?
- Tôi dám nói, chỉ dựa vào mười người thắng cuộc trong cuộc so tài phía dưới, hoàn toàn có thể lấy được thắng lợi của cuộc so tài tinh anh bảy nước. Anh dó dám đánh cuộc với tôi không?
- Nói quá lố sẽ phải trả giá đắt.
- Tất nhiên.
Tiêu Dương không có vấn đề gì khoát tay, hắn nói:
Hồ Uy bật thốt lên.
- Anh...
- Lam tiền bối, nếu y dám đánh cuộc ván này, vậy thì nói rõ y sẽ không nhắc lại chuyện dùng người của dự bị doanh thay thế cho cuộc so tài tinh anh bảy nước.
Tiêu Dương cười cười nhìn Lam Chấn Hoàn, hắn nói:
- Tiêu Dương...
Bên cạnh, Lam Chấn Hoàn không nhịn được lên tiếng.
Tiêu Dương khoát tay ngăn cản Lam Chấn Hoàn, giương mắt nhìn Hồ Uy, hắn hỏi:
- Anh muốn đánh cược thế nào?
Hồ Uy cười lạnh nói:
- Cuộc so tài tinh anh bảy nước là chuyện quan trọng, tôi không thể chỉ vì một câu nói của anh mà phái một tiểu đội phế vật đi tham gia được. Rất đơn giản, các người chọn ra mười thành viên dự thi, đến lúc đó đấu một trận với mười thành viên của dự bị doanh do tiểu đội Thiên Tử chọn ra. Người thắng sẽ làm đại biểu tham gia cuộc so tài của tinh anh bảy nước, đồng thời, đó cũng là người thắng cuộc của cuộc cá cược này! Về phần tiền đặt cược...
Hồ Uy liếc mắt nhìn Tiêu Dương rồi lạnh lùng nói:
- Nếu anh thua, giải tán tiểu đội Lăng Thiên, cút ra khỏi Thiên Tử Các.
- Hồ Uy, anh đừng có ép người khắp nơi như thết
- Đúng là phách lối.
Ném ra một câu, bóng người Hồ Uy biến mất khỏi cửa.
- Tiêu Dương, tôi sẽ tìm anh.
- Là một người mới, anh có thể hỏi những Các lão hậu quả của việc cãi lệnh.
Y nói tiếp: - Còn nữa, tôi cho anh một lời khuyên, nhiệm vụ ngọc tỷ truyên quốc lần này, Hồ Uy tôi chính là chỉ huy tối cao, nếu anh cùng bọn tôi hợp tác, những chuyện xảy ra tôi sẽ không truy cứu. Nếu không...
Câu nói vừa dứt, sắc mặt của ba Các lão bên cạnh biến đổi vài lần.
Sợ rằng chuyện này đã phát triển tới mức không thể xoay sở.
Từ khi Tiêu Dương thành lập chiến đội Lăng Thiên, đám người Lam Chấn Hoàn đã ngờ tới việc tiểu đội Thiên Tử và Tiêu Dương sẽ xảy ra mâu thuẫn. Thế nhưng, không ai ngờ được mâu thuẫn này lại diễn ra kịch liệt, trực tiếp tới vậy. Bên thua tương đương với việc không thể nào tiếp tục đặt chân ở Thiên Tử Các nữa.
- Tôi rất bội phục dũng khí tự chặt hai tay của anh.
Tiêu Dương cười khẽ, coi như đã đáp ứng lần đánh cược này.
- Được!
Hồ Uy cũng rất quả quyết, lạnh lùng nhìn về phía những người đang tranh tài, khóe miệng xuất hiện nụ cười khinh thường một lần nữa, nói:
- Chuẩn bị một tháng, một tháng sau, ở chỗ này, so một lần.
Vừa dứt lời, Hồ Uy vung tay đi ra ngoài, bước chân chợt ngừng, y xoay đầu lại nói:
- Nếu như tôi thua, Hồ Uy tôi tự chặt hai tay!
Mắt Hồ Uy đầy sắt khí, y hừ nhẹ một tiếng rồi nói:
- Giải tán tiểu đội Thiên Tử ư?
Tiêu Dương thản nhiên liếc mắt nhìn Hồ Uy, hắn hỏi:
- Nếu các người thua thì sao?
Sắc mặt của Lam Chấn Hoàn hơi thay đổi.
Tiêu Dương bĩu môi một cái.
- Tiêu Dương, lần này cậu quá xúc động rồi.
Lam Chấn Hoàn cau mày lắc đầu nói:
- Hồ Uy đang tìm cơ hội gây chuyện với cậu, cậu thì tự mình nhảy vào. Cậu không biết, lúc cậu bị ám sát ở bờ sông, khi Linh Nhi tìm tôi cầu viện, chính Hồ Uy ngăn cản tôi. Y là đặc phái viên do phía trên phái xuống, là người toàn quyền phụ trách nhiệm vụ ngọc tỷ truyền quốc, y có đặc quyền.
- Phách lối, Hồ Uy có vốn để phách lối.
Thẩm Thiên Vân nói:
- Huống chi, những thiên tài trong dự bị doanh của tiểu đội Thiên Tử quả thật mạnh hơn chỗ chúng ta.
- Trước giờ bọn họ chưa từng tham gia bất cứ cuộc so tài nào, tại sao lần này Thái Tử nhất định phải phái những thiên tài này công khai lộ diện trong cuộc so tài tinh anh bảy nước?
Âu Thái khó hiểu hỏi.
- Cho dù là thế nào, chuyện này đã được quyết định.
Tiêu Dương thản nhiên cười một tiếng, ánh mắt đảo qua những người phía dưới, nói:
- Nếu như có thể, tôi hi vọng mười người này do mình tự chọn.
Lam Chấn Hoàn ngẩn ra, ông do dự hỏi:
- Không chọn theo thứ hạng? - Không hoàn toàn đúng.
Tiêu Dương lại cười nói:
- Có điều, tôi muốn cho mọi người thêm một cơ hội.
Ngừng lại, hắn nói tiếp:
- Cuộc so tài Tinh Anh lựa chọn hai mươi người đứng đầu, tôi sẽ sàng lọc lại, chỉ cần là người thuộc top 20 đều có cơ hội được chọn trúng làm đại biểu dự thi.
Ba người trầm ngâm một lúc.
- Làm vậy cũng không mất công bằng.
Cuối cùng, Lam Chấn Hoàn gật đầu nói với Tiêu Dương:
- Nếu như vậy, tôi đáp ứng yêu cầu của cậu.
Lam Chấn Hoàn khoác một tay lên vai Tiêu Dương, ông nói:
- Làm hết sức đi! Nói thật, tôi rất muốn nhìn thấy cảnh cậu đả kích uy phong của tiểu đội Thiên Tử!
Có điều, từ sắc mặt của ba đại Các lão, có thể thấy được họ không ôm quá nhiều hi vọng.
Một tháng thời gian, sao những thành viên trẻ tuổi của Thiên Tử Các có thể đuổi kịp những thiên tài được chú tâm bồi dưỡng từ nhỏ của dự bị doanh?
Khó khăn!
Khó như lên trời!
Giống như đội bóng toàn những thành viên đá bóng sau giờ làm việc muốn tranh tài với đội bóng chuyên nghiệp vậy.
Đương nhiên, thiên phú của những thành viên Thiên Tử Các trẻ tuổi này cũng không kém, có điều, nếu so với thành viên của dự bị doanh, họ vẫn kém vài phần.
Khi tin tức truyền ra, toàn trường lập tức xôn xao.
Lam Chấn Hoàn tất nhiên sẽ không tuyên bố đây là trận đánh cuộc của hai tiểu đội Lăng Thiên và Thiên Tử, ông chỉ nói đây là quy tắc mới của cuộc so tài. Đầu tiên là chọn ra hai mươi người đứng đầu, Tiêu Dương có nhiệm vụ là thầy giáo dẫn đội của cuộc so tài cuối cùng, từ hai mươi người đó, hắn sẽ chọn ra mười người.
Mười người được chọn sẽ đấu một trận với mười người của dự bị doanh, chuyện này lập tức tạo thành trận xôn xao.
- Sao chúng ta có thể là đối thủ của đám thiên tài dự bị doanh được?
- Khiêu chiến này quá khó khăn rồi đó!
- Khó khăn mới có thể kích thích tiềm lực của chúng tail
Sắc mặt của mọi người khác nhau, có lo lắng bất an, cũng có lăm le sát khí.
Trên đời này chưa bao giờ thiếu người dám khiêu chiến, hơn nữa bọn họ còn là những thiên tài chưa tới hai mươi tuổi. Mặc dù thiên phú của đám người này và đám người của dự bị doanh cách nhau một khoảng, thế nhưng, có rất nhiều người không quá tin tưởng chuyện này.
Vì vậy, khi tin tức được công bố ra, có người vui sướng có người buồn, thậm chí còn có không ít người nhao nhao muốn thử.
Con nghé mới sinh còn không sợ cọp, huống chi, mọi người đều là con nghé như nhau. Phản ứng của mọi người hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Lam Chấn Hoàn. Với cái nhìn của bọn họ, hai bên chênh lệch một khoảng nhất định, chuyện này không thể nghi ngờ. Không ngờ, khuôn mặt của phần lớn mọi người lại là hưng phấn!
- Người trẻ tuổi rất thích khiêu chiến nhiệt huyết.
Tiêu Dương hờ hững mở miệng nói một câu:
- Phần hưng phấn này chính là động lực của bọn họ, nó có thể kích thích ra luồng năng lượng khó có thể tưởng tượng.
Tiếp tục tranh tài.
Âm! Âm! Ầm! Âm!
- Bạch Khanh Thành thắng!
Một bên khác, Bạch Khanh Thành sững sờ đứng trên lôi đài, bên tai truyền tới những tiếng võ tai ủng hộ. Bạch Khanh Thành lại đang cảm thấy mê muội, cô tự hỏi:
- Chẳng lẽ y cũng bị thương nên không thể phát huy được toàn bộ thực lực?
Một khắc khi lên đài cô vẫn không có niềm tin tất thắng, hơn nữa khí thế của Hùng Nhất Trảm còn rất hung hăng. Không ngờ y lại là miệng cọp gan thỏ, bị mình trực tiếp dùng liên hoàn cước đá bay.
Thắng quá dễ dàng!
- Chị cả uy vũiI
Bạch Húc Húc hưng phấn oa oa kêu to, y không ngừng giơ ngón cái về phía Bạch Khanh Thành. Tiếng vỗ tay của đám ủng hộ Tế Tế Lạp không ngừng vang lên, Bạch Khanh Thành thì có thể liên tục lui địch như có thân hỗ trợ.
Ngày đầu tiên diễn ra ba vòng tranh tài, sau ba vòng chọn ra top 100, ngày thứ hai tiếp tục thi đấu.
Sau khi Hồ Uy rời khỏi, cuộc tranh tài diễn ra đâu vào đấy. Tiêu Dương vẫn luôn tuân thủ nghiêm ngặt công việc của mình, không ngừng qua lại hai bên tràng đấu, không ngừng ra tay cứu chữa người bị thương.
Trên lôi đài của tinh anh Thiên Tử Các, một ánh kiếm sắc bén chớp lên. Như một con bướm uyển chuyển nhảy múa, trong thời gian ngắn, ánh kiếm chém xuống đã diễn biến ra mười mấy loại biến hóa, trong nháy mắt đã phá vỡ Lá Chắn Nước.
Âm!
Mũi kiếm sắc bén ngừng ở một tấc trước cổ họng.
- Tôi nhận thual
Tiếng nói vừa dứt, bóng người cầm kiếm, mặc quần áo đỏ kia đã bồng bềng hạ xuống.
- Vòng thứ ba, trận cuối cùng, Lam Hân Linh thắng!
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận