Hộ Hoa trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 967: Trở về

Chương 967: Trở vềChương 967: Trở về
Trên máy bay bay đến Vân Nam Cô Minh, Thánh Long Vương, Thái Cực Vương và Diệt Ma đại tiên khoanh chân ngồi dưới sàn, mấy yếu huyệt trên người đều cắm ngân châm.
Tiêu Dương chỉ thi châm đơn giản. Còn cụ thể hơn thì phải đợi sau khi đến Kiếm Tông.
Lúc này, Tiêu Dương đang cùng với Tiêu Nhu Y thương lượng việc giải trừ Diệt Tiên phấn trong người Thánh Long Vương và Thái Cực Vương.
Độc tính Diệt Tiên phấn kinh người, lại được cho rằng không có giải dược. Nhưng trong sơn động tại Châu Phong, Tiêu Dương trong lòng đại khái đã có được kế hoạch khu độc ra ngoài. Lúc này hắn đang cần một người hỗ trợ, chính là Tiêu Nhu Y.
Tiêu Dương tuyệt đối không vì thực lực của Tiêu Nhu Y mà khinh thường cô. Thiên phú về lĩnh vực y thuật của tiểu công chúa quả thật là yêu nghiệt khôn cùng.
Huống chỉ, trong tay cô còn có thượng cổ thần binh Thần Nông đỉnh, lại còn được nó nhận chủ.
- Ý của anh là lấy độc trị độc?
Tiêu Nhu Y nghe xong toàn bộ kế hoạch của Tiêu Dương, lông mày cau lại, tự đánh giá tính không khả thi của kế hoạch.
- Biết ngay là anh có ý định này mà.
- Theo truyền thuyết, Thần nông đỉnh có công hiệu trấn áp vạn độc. Chỉ cần bỏ ba vị tiền bối vào trong Thần Nông đỉnh, lợi dụng tính năng của nó trấn áp Diệt Tiên phấn. Sau đó, tôi sẽ đặc chế thuốc nước giải độc. Đương nhiên, trong đó cần một số nguyên liệu đặc biệt. Như vậy, xác suất lấy độc trị độc nhất định sẽ tăng lên.
Tiêu Dương nhẹ nhàng cười:
Tiêu Dương nói:
- Nhưng anh có biết độc tính của Diệt Tiên phấn mạnh bao nhiêu không? Lấy độc trị độc, tùy thời có thể khiến bọn họ đi đời nhà ma đấy.
Về lĩnh vực y thuật, Tiêu Nhu Y tuyệt đối là thiên tài tuyệt đỉnh. Cô hoàn toàn tình nguyện trị liệu cho ba vị tiền bối. Chỉ là, tiểu công chúa không thích cái loại cảm giác bị người ta nhìn thấu, hoàn toàn không để ý đến lĩnh vực thiên tài của cô. Tiểu công chúa hận đến nghiến răng. Bởi vì, nếu cô có thể nghĩ ra được biện pháp trị liệu Diệt Tiên phấn, cô cũng sẽ bào chế như thế. Nhưng hiện tại lại do người kia nói ra, cô ngược lại giống trợ thủ hơn nhiều.
Tiêu Dương quay sang nhìn ba vị tiên nhân đã ngủ say, trầm giọng nói:
Tiêu Nhu Y phụng phịu:
- Cho nên phải nhờ đến tiểu công chúa em đấy.
- Thời gian quá gấp, không đủ để điều chế giải dược Diệt Tiên phấn. Ngoại trừ lấy độc trị độc thì không còn phương pháp nào khác.
Tiêu Nhu Y bĩíu môi.
Tiêu Nhu Y không cam lòng nói. Cô chưa bao giờ nhìn thấy một người văn võ song toàn như Tiêu Dương. Dường như lĩnh vực nào cũng đều là thiên tài.
- Thần Nông đỉnh. Đứng bên cạnh hắn, quầng sáng của cô dường như bị suy yếu.
- Anh đang nói chính là Thất Tuyệt Nham Tâm Tủy?
- Anh là tên biến thái.
Tiêu Dương nhìn khu rừng quen thuộc bên dưới. Đây chính là nơi hắn cứu Kim Du Uyển khi cô đi tìm đám người Thần Tiên Môn trả thù.
Xế chiều, khi mặt trời ngã về tây, trong khu vực rừng núi hoang vu, một tiếng chim hót từ xa truyền đến. một lát sau, con Cù Như giương cánh từ trên trời lao xuống, bay về phía khu rừng.
- Phía trước có người.
Tiêu Dương mỉm cười, chợt nghiêm mặt nói:
Tiêu Dương không thể chờ đợi được, vội lao nhanh ra, lướt qua chim Cù Như, như tia chớp nhắm thẳng đám người La Thiên Tôn Tọa.
Về phần giải độc cần đến Thất Tuyệt Nham Tâm Tủy, phải cân đến số lượng lớn, nhưng Tiêu Nhu Y không thèm quan tâm.
- Ồ?
Tiêu Dương bước qua, vỗ vai Cao Cáo Chấn. Bên cạnh hắn chính là Vạn Hỏa Tôn Tọa.
- Đại ca, Nhị ca, Hồng Lăng tỷ... Cao huynh...
- Tiểu công chúa, em nên chuẩn bị cho tốt. Lúc này, tính mạng ba vị tiên nhân đều dựa vào em.
Chim Cù Như lên tiếng.
Tiêu Dương đứng lên, ánh mắt nhìn thẳng, rất nhanh mỉm cười.
- Là đám người đại ca La Thiên.
Ba vị tiên nhân đang bị trọng thương, không thể ngồi xe hơi đi đường vùng núi được. Vì thế, Tiêu Dương liền gọi Cù Như, nhờ nó chở mọi người đến Kiếm Tông.
Tiêu Dương gật đầu. Kiếm Tông khai tông, nhất định có rất nhiều việc cần hoàn thành. Kiếm Tông biến mất trăm năm một lần nữa trở lại, đây tuyệt đối không phải trò đùa, liên quan đến uy nghiêm của Kiếm Tông.
Diệp Tang nói.
- Uyển Nhi và Kim tiên bối đang ở bên ngoài, suất lĩnh đệ tử Kiếm Tông chuẩn bị các thủ tục khai tông lại cho Kiếm Tông.
Tiêu Dương đột nhiên nghĩ đến điều gì, nghi hoặc hỏi:
- Mọi người không phải đặc biệt đến đón đệ chứ?
- Đương nhiên rồi. Chẳng lẽ Tôn Tọa của Kiếm Tông chúng ta ăn no rỗi việc ngồi chơi chỗ này à?
Xích Kiếm Tôn Tọa cười ha hả.
- Tại sao mọi người...
Tiêu Dương nghi hoặc nhìn Cao Cáo Chấn. Kiếm Tông bây giờ không giống như lúc trước. Có Mặc Kiếm Thị trở vê, mang đến hệ thống tình báo Thiên Thính cường đại. Tình báo, đối với một tông tộc muốn báo thù nào mà nói đều rất quan trọng. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Đối với việc hắn đến từ chỗ nào Thiên Thính cũng có thể biết được, khiến Tiêu Dương càng thêm sợ hãi sức mạnh tình báo của Thiên Thính.
Lúc này trở về, Tiêu Dương có thể cảm nhận được, mọi người của Kiếm Tông đang chìm trong trạng thái rất tích cực, phấn chấn.
Tất cả mọi người đều chờ mong Kiếm Tông khai tông.
Đây là chuyện tốt.
- Hoan nghênh... đây chính là vinh hạnh của Kiếm Tông chúng ta.
La Thiên Tôn Tọa kích động run rẩy, bước lên phía trước:
- Không...
Đám người La Thiên Tôn Tọa cảm giác như phát mộng, lập tức mừng như điên:
Hai tiên nhân?
Hai người?
- Các vị đừng đa lễ. Bắt đầu từ hôm nay, bổn vương chính là một phần tử của Kiếm Tông.
Toàn trường yên tĩnh không một tiếng động. Tất cả đều ngừng thở, khó tin nhìn Thánh Long Vương.
Thân phận của Thánh Long Vương là gì?
Cường giả trong Thần bảng Viêm Hoàng.
Đối với mọi người mà nói, Thánh Long Vương đáp ứng phá giải khóa Tiên Liên đã là khó có lắm rồi. Bây giờ mọi người lại nghe thêm một tin tức kinh người, Thánh Long Vương gia nhập Kiếm Tông?
Phải biết rằng, Kiếm Tông hôm nay ngoại trừ Kỷ Ly tiên nhân đang bị khóa Tiên Liên vây khốn, cũng không còn tiên nhân nào cả.
- Như thế nào?
Sắc mặt Thái Cực Vương trắng bệch nhưng vẫn mỉm cười:
- Không chào đón huynh đệ chúng ta gia nhập Kiếm Tông sao?
Câu đầu tiên của Thánh Long Vương khiến cho bọn họ hạnh phúc đến muốn xỉu.
Tiêu Dương mỉm cười gật đầu với đám người La Thiên Tôn Tọa. Mọi người càng thêm phấn chấn.
Bọn họ đều biết, Thánh Long Vương có thể phá vỡ khóa Tiên Liên. Nằm mơ cũng không nghĩ đến, Thánh Long Vương đang sống sờ sờ trước mặt mọi người.
Nhưng thân phận đại tiên nhân của ba người Thánh Long Vương vẫn khiến cho đám người La Thiên Tôn Tọa kinh hãi, cuống quýt hành lễ. Hơn nữa, thân sắc của đám người La Thiên Tôn Tọa không át được sự kích động, ánh mắt không ngừng nhìn Tiêu Dương.
Chim Cù Như rất nhanh bay đến. Việc xuất hiện của nó không tránh khỏi mang đến những tiếng than sợ hãi. Nhưng năng lực thừa nhận của mọi người ở Kiếm Tông bây giờ đã cao hơn lúc trước. Bọn họ cho rằng, những gì Tiêu Dương mang đến đều là tạo hóa. Tiêu Dương chính là người không có gì là làm không được.
Tiêu Dương trở về, lập tức nhận được một tin tức tốt. Nghễ Trần Tôn Tọa đang bế quan, chuẩn bị đột phá.
Thái Cực Vương mỉm cười khoát tay:
- Vinh hạnh gì, nếu không nhờ Tiêu Dương, huynh đệ chúng tôi đã xuống hoàng tuyền rồi.
Trước mặt mọi người Kiếm Tông, Thái Cực Vương cũng không làm ra vẻ tiên nhân, ngược lại còn rất thân thiết với mọi người.
- Được rồi, không cần khách sáo nữa. Tiêu Dương lên tiếng:
- Đại ca, lần này mọi người trở về khá vội. Bây giờ đệ sẽ mang ba vị tiên nhân vào Thượng cổ hồng hoang. Tối nay sẽ tụ họp với mọi người.
La Thiên Tôn Tọa cũng nhìn ra được ba vị tiên nhân đang bị thương khá nặng, cũng không nhiều lời, vội vàng gật đầu.
Mọi người nhảy lên trên lưng chim Cù Như. Nhưng Diệp Tang không đi cùng. Cô nói muốn ra ngoài xem tình huống bên ngoài với Kim Du Uyển. Sau khi Tiêu Dương dặn dò vài câu, liền điều khiển Cù Như chạy về phía Thượng cổ hồng hoang.
- Thượng cổ hồng hoang? Là chỗ nào vậy?
Diệt Ma đại tiên vẫn im lặng không nhịn được lên tiếng hỏi, ánh mắt hiện lên chút lo lắng.
Ông lo cho đệ đệ của mình, Khốn Ma lão nhân.
Chỉ là, bắt đầu từ lúc chạy trốn đến khi trở về Kiếm Tông, vẫn không có cơ hội thích hợp lên tiếng hỏi, cũng chỉ có thể áp chế sự nôn nóng của mình.
Tiêu Dương hiểu được tâm trạng của Diệt Ma đại tiên. Đã hơn một trăm năm không gặp được người thân của mình, Diệt Ma đại tiên khẳng định là không thể chờ đợi được, lập tức lên tiếng:
- Là một nơi rất an toàn. Tam Xích Thần Minh Điện nhất định không tìm được. Khốn Ma lão nhân cũng đang ở đó.
Nghe xong, ánh mắt Diệt Ma đại tiên sáng lên, cả người run rẩy:
- Đệ đệ... đệ đệ...
Chim Cù Như xẹt qua thủy đàm, đậu xuống bên cạnh vách núi. Ánh mắt đám người Diệt Ma đại tiên đều nghi hoặc nhìn Tiêu Dương.
Tiêu Dương mỉm cười. Muốn vào Thượng cổ hồng hoang, ngoại trừ đệ tử Kiếm Tông có trong tay Hồng Hoang lệnh, bất luận người nào cũng không nhìn thấy được.
Lúc này, trên vách đá bên cạnh, một đạo ánh sáng chớp nháy. Một thân hình xuất hiện, khiến cho đám người Diệt Ma đại tiên ngây người. Thái Cực Vương thốt lên:
- Chẳng lẽ là một không gian khác?
- Ninh đại sư huynh.
Tiêu Dương nhìn thấy người bước ra, mỉm cười gật đầu.
Chính là Ninh Cốc. Y vừa mới ở bên trong tu luyện một ngày, chuẩn bị ra ngoài xử lý chút chuyện. Nhìn thấy Tiêu Dương xuất hiện, Ninh Cốc vừa mừng vừa sợ, không khỏi tiến lên hỏi chuyện vài câu, .
- Không gian này có tên là Thượng cổ hồng hoang.
Tiêu Dương mỉm cười, sau đó vận họa lực trong cơ thể. Một họa quyền xuất hiện, bao quanh đám người Diệt Ma đại tiên. Ánh sáng chợt lóe, mọi người chỉ cảm thấy hình ảnh lướt qua, sau đó tiến vào một thế giới hồng hoang.
Cù Như.
Một tiếng kêu lên, chim Cù Như giống như trở về quê hương. Gần như đồng thời, thỏ Tử Tinh cũng xuất hiện từ cánh tay Tiêu Dương, chạy vào sâu trong Thượng cổ hồng hoang.
- Linh khí rất nông đậm. Lúc này, thần sắc tam tiên vô cùng rúng động. Bọn họ đã nhìn thấy không ít phúc địa dành cho tu luyện, nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn khiến bọn họ khiếp sợ vô cùng.
- Nơi này rốt cuộc là nơi nào?
Ngạc nhiên vô cùng.
Bốn phía đang có không ít đệ tử Kiếm Tông đang tu luyện. Chỗ mà Tiêu Dương an trí, chính là phúc địa truyền thừa mà bất cứ tông phái nào nằm mơ cũng muốn có được.
- Động thiên vô cùng thần kỳ.
Nếu bọn họ biết nơi này là do một tay Tiêu Dương sáng tạo ra, sợ rằng càng thêm rúng động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận