Hộ Hoa trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 771: Một người uống với cả bàn!

Chương 771: Một người uống với cả bàn!Chương 771: Một người uống với cả bàn!
Tô Tiểu San đã nhịn lâu lắm rồi.
Tiêu Dương biết tính khí của cô, bị một tên đầu heo quấy rối lâu như vậy nêu như là ở Minh Châu bất luận đối phương là ai chắc chắn cô đã nổi bão rồi.
Bởi vì ở nơi đất khách quê người không có chỗ dựa nên cô mới phải cắn răng nhịn.
Hôm nay nhìn thấy Tiêu Dương xuất hiện ở đây, Tô Tiểu San không còn sợ hãi gì nữa, muốn làm gì thì làm!
Rượu vang không cay!
Đây là câu nói Điền Minh Kiến nói với cô lúc này giờ cô trả lại cho gã.
Điền Minh Kiến tực giận đứng bật dậy gào lớn, bông hoa' đứng ở đằng kia không bỏ qua cơ hội lấy lòng này vội vã cầm theo khăn tay chạy tới lúng túng lâu rượu trên mặt gã, giọng nói lo lắng:
- Điền sở phó không sao chứt
Tô Tiểu San cười khẩy đặt mạnh chén rượu không xuống bàn.
- Đứng lại.
- Cô không muốn làm giảng viên ở Phục Đại nữa phải không?
Tô Tiểu San kéo tay Tiêu Dương chuẩn bị đi...
- Tô Tiểu San! Cô làm tôi giận rồi đấy!
- Sao, muốn đánh nhau phải không?
Mọi người sợ đến ngây người.
Điền Minh Kiến nổi giận quát lên. Gã vừa dứt lời, mấy tên đàn ông cao to bên cạnh lập tức đứng lên lạnh lùng vây quanh Tiêu Dương cùng Tô Tiểu San.
Rượu trên mặt Điền Minh Kiến đã được lau khô, nhưng chiếc áo trắng trên người lại bị nhiễm màu đỏ của rượu vang. Gã tức giận trừng mắt với Tô Tiểu San, quát:
Không ai ngờ Tô Tiểu San lại đột nhiên nổi bão. .James ngạc nhiên, chẳng phải cô giáo này là cấp dưới của Điền sở phó sao? Cấp dưới mà lại dám tạt rượu cấp trên sao?
- Tiêu Dương, chúng ta đi thôi.
- Tiểu San à, là một người phụ nữ không nên quá bạo lực.
Giọng nói đây mùi vị uy hiếp.
Tiêu Dương mỉm cười ngăn Tô Tiểu San lại đồng thời đột ngột vung tay lên đấm vào mũi tên đàn ông đứng trước mặt.
Mấy tên này đều là thuộc hạ trên bàn rượu của Điền Minh Kiến đồng thời cũng là bảo vệ của gã.
Tô Tiểu San không hề sợ hãi, nắm chặt nắm đấm.
Điền Minh Kiến tức giận gầm lên:
Tiếu Tiếu đứng ở cửa có chút thương cảm nhìn người đàn ông này.
Khuôn mặt giận dữ của Điền Minh Kiến lập tức cứng ngắc, mặt biến sắc!
Âm! James mỉm cười đứng dậy, ánh mắt châm chọc nhìn Tiêu Dương, nói:
- Nhưng đàn ông thì phải biết bạo lực.
Muốn chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân cũng phải xem nơi này là nơi nào.
Bữa tối hôm nay vốn là định trêu ghẹo mỹ nữ một trận nhưng lại bị tên nhóc này tới phá đám, đương nhiên James cũng rất tức giận. Vừa rồi gã đã âm thâm gọi một cuộc điện thoại, một lúc nữa sẽ có người tới đây giải quyết tên nhóc này.
- Ha ha, người Viêm Hoàng chẳng phải rất thích lễ giáo nghi thức sao? Sao tự nhiên chưa nói lời nào đã trực tiếp ra tay đánh người như vậy?
Người nọ chỉ cảm thấy một cơn đau thấu tim gan, bước chân loạng choạng lùi vê sau rồi ngã lăn ra đất. Gã đau đớn kêu gào thảm thiết, hai tay che mũi, dòng máu đỏ tươi chảy xuống không ngừng.
Có thể thấy lời của bông hoa' đã khiến Điền Minh Kiến kiêng ky Tiêu Dương hơn.
Cái tên này từng làm mưa làm gió ở Minh Châu.
Không ngờ lúc này hắn lại có mặt ở Mỹ.
Người này chắc hẳn cũng ở Minh Châu, thế vậy mà lại không biết đến uy danh của bảo vệ truyền kỳ Tiêu Dương. Mà cho dù chưa từng nghe thấy uy danh thì ít nhất cũng phải nghe được một vài scandal vê hắn mới phải. Thế mà còn dám đứng trước mặt Tiêu Dương.
Lúc này 'bông hoa' kia mới nhớ ra lúc này Tô Tiểu San gọi chàng thanh niên này là Tiêu Dương. Cô ta cảm thấy cái tên này dường như rất quen tai, suy nghĩ một lát ngay sau đó giật mình vội vã nói nhỏ vào tai Điên Minh Kiến mấy câu.
- Tiêu Dương?
- Đồ chết tiệt! Người của tôi mà cũng dám đánh!
Nơi này chính là MỹI
James cười lạnh.
Tiêu Dương hoàn toàn không thèm để ý đến gã hiệu trưởng kia.
Hắn chỉ lạnh lùng liếc gã một cái.
Điều này khiến James bực bội, gã tiếp tục lên tiếng châm chọc.
Tuy nhiên Tiêu Dương vẫn không thèm để ý đến gã.
Tô Tiểu San cảm thấy kỳ lạ. Tên này vốn đâu phải loại người biết nhịn như vậy.
Tô Tiểu San nhìn Tiêu Dương một lâu sau đó không nhịn được hỏi:
- Anh không tức giận sao?
Không một ai dám trêu chọc gã.
Gã là phó hiệu trưởng của một trường đại học, tuy nhiên cái ghế này là do gã dùng tiên mua được. Sau lưng gã có quan hệ mật thiết với tổ chức hắc bang lớn nhất khu vực này, chính là Hắc Nguyệt Hội.
Mặt James lập tức đen thui, siết chặt nắm đấm, ánh mắt lóe lên tia tàn độc.
- Không biết ngoại ngữ là đồ nhà quê còn hiệu trưởng .James biết nhiều ngoại ngữ như vậy chắc hẳn là 'gái bao quốc tế” rồi.
Tiêu Dương khẽ nhăn mày, híp mắt cười nói: Lần này .James dùng tiếng Trung để nói.
- Phát âm của ông ta không chuẩn nên tôi nghe không hiểu.
Trong mắt của Tiêu Dương, những ngoại ngữ mà hắn nghe không hiểu đều là do người nói phát âm không chuẩn.
Tô Tiểu San trợn tròn mắt.
Mãi một lúc sau.
Rốt cuộc cô không nhịn được nữa, khom lưng cười như điên.
Thì ra hắn không biết tiếng Anh, James trào phúng châm chọc đủ kiểu như đến tai Tiêu Dương hóa ra chỉ là đàn gảy tai trâu.
Tiêu Dương không biết tiếng Anh nhưng .James lại hiểu tiếng Trung.
Gã dường như đã nhận ra điều gì đó, sau khi mắng hắn mấy câu lại khinh thường nhìn hắn, châm chọc:
- Ngay cả ngôn ngữ quốc tế thông dụng nhất cũng không biết, quả không hổ là đồ nhà quê Viêm Hoàng.
Tiêu Dương nhìn theo tay cô rồi cười lớn, nói:
- Ông †a?
- Lời ông ta vừa nói...
Tô Tiểu San chỉ về phía .James, nói:
- Tức giận cái gì?
Tiêu Dương mờ mịt hỏi lại:
Tên nhóc miệng hôi sữa này chắc chắn chán sống rồi.
Hiện tại người của gã còn chưa tới vì thế gã đành phải cắn răng nuốt cục tức này vào bụng.
Điền Minh Kiến lạnh lùng nói:
- Hừi! Tiêu Dương, nơi này không phải là Minh Châu, không phải chỗ cậu muốn làm gì thì làm.
Tiêu Dương cười lớn, hỏi ngược lại:
- Tôi cứ thích thế đấy thì sao?
Điền Minh Kiến á khẩu không trả lời được. Gã muốn nói vài câu gỡ gạc thể diện nhưng lại không đủ dũng khí. Khuôn mặt đầy thịt co quắp, cơ thể run run vì tức giận.
- Tôi không muốn kiếm thêm phiền phức cho Tiểu San.
Tiêu Dương đứng lên ghế sau đó ngôi lên lưng ghế, tư thế cao ngạo nhìn từ trên xuống, nói:
- Chuyện đêm nay mấy người muốn giải quyết thế nào, cứ nói đi.
Điền Minh Kiến nhìn về phía James.
Đôi mắt lạnh băng của .James nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương, cười lạnh với một chai rượu đặt xuống bàn. Khách sạn này mang phong cách Viêm Hoàng nên có không ít các loại rượu nặng.
- Viêm Hoàng được xưng tụng là quốc gia tôn trọng lễ nghĩ, mà tôi đây cũng là người văn minh.
James cười khẩy, nói:
- Chuyện này cũng là do rượu mà thành vì vậy hãy lấy rượu để giải quyết.
Uống rượu chẳng qua cũng chỉ là thủ đoạn để kéo dài thời gian của James mà thôi. - Uống rượu?
Tiêu Dương nhìn chai rượu trong tay .James, hỏi:
- Tôi với ông uống?
- Không.
James cười, nói:
- Cậu đắc tội với cả bàn chúng tôi, vì vậy đương nhiên phải uống với tất cả mọi người rồi.
Một người uống với cả bàn!
Tô Tiểu San khẽ biến sắc, cô nhìn James chằm chằm vừa định lên tiếng đã bị Tiêu Dương cản lại.
Tiêu Dương mỉm cười nói:
- Ý nhiều bắt nạt ít phải không?
Điền Minh Kiến cười lạnh khiêu khích:
- Thế nào? Chẳng phải muốn anh hùng cứu mỹ nhân hay sao? Có dám ứng chiến không?
Tiêu Dương chân trừ một lát sau đó cắn răng xua tay nói:
- Được! Vậy tôi hôm nay sẽ ỷ ít bắt nạt nhiều.
Điền Minh Kiến cùng James nhìn nhau cười.
Khoảng mười phút sau, thức ăn trên bàn đều bị bưng đi hết, thay thế vào đó là một chai rượu lớn.
- Bắt đầu đi.
James ra hiệu cho tên da đen bên cạnh, người này khinh thường nhìn Tiêu Dương sau đó dùng răng cắn mở nắp chai. Sau đó uống ừng ực ừng ực, một hơi tu hết chai rượu nặng.
Uống xong nấc một cái, ánh mắt khiêu khích nhìn Tiêu Dương.
Tiếu Tiếu đứng bên cạnh Tiêu Dương nhìn thấy cảnh này lập tức tái mặt, lo lắng nói:
- Lục Lang, anh nên lượng sức mà uống.
Tiêu Dương nghiêm túc gật đầu.
Tiêu Dương cũng dùng răng mở nắp chai, uống một ngụm sau đó bị sặc ho lên mấy tiếng.
- Khụ khụ, rượu này cay thật.
Kéo theo một loạt tiếng cười châm chọc.
Điền Minh Kiến cười lạnh, nói:
- Nhóc con, chuẩn bị tinh thần vào viện rửa ruột đi!
Tiêu Dương khó khăn uống hết một chai rượu.
Gã da đen mặt không đổi sắc tu tiếp một chai nữa.
Tiếng hoan hô tán thưởng liên tục vang lên.
Tiêu Dương nhăn mặt gian nan uống hết một chai nữa.
Gã da đen uống thêm một chai, lúc này sắc mặt đã có chút thay đổi, cơ thể lung lay như muốn ngã xuống.
Tiêu Dương nhắm mắt uống tiếp một chai. Gã da đen ngã xuống.
Mọi người trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm vào Tiêu Dương.
Mới đầu tên nhóc này có vẻ chẳng trụ được bao lâu vậy mà không ngờ lại có thể uống liên tục mấy chai.
- Khốn nạn! Cậu lên đi!
Lại một người nữa tiến lên mở rượu.
- Còn nữa hả?
Tiêu Dương nấc một cái, nhăn mặt khó xử.
Điền Minh Kiến lạnh lùng nhìn Tiêu Dương, khiêu khích:
- Sao? Muốn rút lui?
Tiêu Dương tiếp tục uống.
Rầm.
Lại một người nữa ngã xuống nhưng không phải Tiêu Dương.
Rầm!
Rầm! Rầm!
Tô Tiểu San đứng bên cạnh Tiêu Dương lúc này khẽ cười trộm.
James cùng Điền Minh Kiếm muốn bẫy Tiêu Dương nhưng cuối cùng lại thành gậy ông đập lưng ông. Tiêu Dương đâu phải loại người để mình chịu thiệt chứ!
Không ai biết rằng, số rượu mà Tiêu Dương uống đều trút vào trong 'Thượng cổ Hồng Hoang'. Có món bảo bối này, đừng nói là một bàn người cho dù là một quốc gia cũng không phải đối thủ của Tiêu Dương.
Thế nhưng nhìn bề ngoài Tiêu Dương lại có vẻ mong manh dễ vỡ, cơ thể hắn liên tục lảo đảo như sắp ngã...
- Tiếp một chai nữa.
- Tiếp một chai nữa là hắn đổi
Rầm! Rầm! Rầm!
Lúc này James chợt phát hiện người bên mình chỉ còn lại một mình Điền Minh Kiến.
Những người khác đều nằm la liệt dưới đất.
Gã biến sắc nhìn Tiêu Dương không chớp mắt.
Lúc này gã mới nhận ra mình đã bị tên này đùa cợt!
- Tôi không tin cậu không biết say là gì!
James cắn răng liên thủ với Điền Minh Kiến hùng hổ bước lên. Nhưng đến cuối cùng kết quả vẫn không thể thay đổi.
Rầm! Rầm!
Hai người đồng thời ngã lăn ra đất.
Tiếu Tiếu kinh hãi nhìn Tiêu Dương.
- Anh... đồ sâu rượu.
Tiêu Dương nấc một cái rồi đứng lên, bởi vì ngồi lâu chân bị tê khiến cơ thể hắn khẽ lảo đảo. - Cẩn thận.
Tô Tiểu San đưa tay ra đỡ lấy Tiêu Dương.
Cô tưởng Tiêu Dương say rồi.
Tiêu Dương biểu hiện ra đúng như mình say thật, tay hắn tự nhiên khoác lên vai Tô Tiểu San.
- Tiểu San... chúng ta... về thôi.
Sàm sỡ một cách quanh minh chính đại.
Ba người vừa mới xoay người thì cửa phòng bị đá văng ra. Một đám người mặc đồng phục Hắc Nguyệt Hội xông vào phòng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận