Hộ Hoa trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 281: Tay trong tay cùng ngắm sao trời!

Chương 281: Tay trong tay cùng ngắm sao trời!Chương 281: Tay trong tay cùng ngắm sao trời!
Bụp!
Chiếc điện thoại trượt khỏi tay Liêu Xương rơi xuống sàn xe vỡ tan tành.
Đôi mắt lão trợn trừng, khàn giọng hét lên:
- Tiểu Báo!
Lúc này, Liêu Xương dường như có thể tượng tượng ra thảm cảnh của con mình trong rừng thông...
Lão ta biết rất rõ trong rừng có bao nhiêu người có bao nhiêu khẩu súng, bởi tất cả đều là do lão ta tự mình bố trí.
Kết quả là... chính con mình lại phải chết.
- Tiêu Dương!!!
Liêu Xương nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ ngầu trợn trừng, hét lớn:
- Tao liều mạng với mày!
Lão lập tức xoay vô lăng quay đầu xe phóng như điên về phía khu rừng thông!
Lúc này, cả khu rừng đều chìm trong bóng tối, tiếng súng vang vọng khắp khu rừng. Ở phía trước, Liêu Tiểu Báo cứng ngắc đứng im, trong bóng đêm dưới ánh trăng lờ mờ, Tiêu Dương có thể nhìn thấy trên người Liêu Tiểu Báo lúc này bất ngờ xuất hiện mấy lỗ thủng...
Máu tươi ào ào phun ra.
Ánh mắt Tiêu Dương lạnh lẽo, nói:
- Muốn trách thì hãy trách lúc sống anh đã tạo nghiệt quá nhiều.
Từ sau khi biết được những hành vi khốn kiếp mà Liêu Tiểu Báo đã làm thông qua lời kể của Dư Ngọc Mai, trong lòng Tiêu Dương vốn đã kết cho Liêu Tiểu Báo một cái án tử hình rồi. Hôm nay vừa hay có cơ hội vừa có thể mượn dao giết người vừa để dò la thực lực của kẻ địch, sau khi Tiêu Dương ra khỏi bệnh viện, người điều tiên hắn nghĩ tới chính là Liêu Tiểu Báo.
Trong lúc Tiêu Dương vẫn còn đang suy nghĩ thì tiếng súng bên ngoài vẫn tiếp tục vang lên...
BịchI
Tiêu Dương tung cước đá văng cửa xe đi ra ngoài. Những kẻ ẩn nấp trong rừng không ai ngờ được lại có thêm một người nữa đi xuống xe, rừng cây trong bóng đêm lờ mờ quỷ dị, một bóng người xuất hiện tựa như u hồn từ dưới địa ngục đi lên...
Vùi
Nháy mắt đã vọt tới vị trí phía sau khu rừng. Lúc này, một tên áo đen nắm chắc cây súng trong tay giơ ra phía trước mở chốt, nhe răng cười nói:
- Khà Khài Lai lịch bất phàm thì đã làm sao? Chẳng phải cũng phải chết dưới súng của chúng ta sao?
- Mấy khẩu súng này dùng thích thật! Chỉ tiếc là không phải súng của chúng ta.
Nếu như nhà họ Liêu có một số lượng súng lớn như vậy thì đã chẳng phải ru rú ở cái trấn này.
Đang lúc tên áo đen cảm thán thì đột nhiên cảm giác phía sau có thứ gì đó đang lao về phía mình, gã giật mình lập tức quay đầu lại, trước mắt gã là một bóng người tựa như u hồn... Tên áo đen kinh hãi, lắp bắp hỏi:
- Mày... mày là ai?
Một gióng nói lúc có lúc không âm u như không thật vang lên:
- Mấy phút trước, tôi vẫn còn là người...
Nghe vậy sắc mặt tên áo đen lập tức tái mét.
Một luồng khí lạnh từ đâu xuất hiện lan khắp cơ thể.
Hai hàm răng run rẩy va vào nhau, trong rừng thông lờ mờ tối, không thể nhìn rõ cảnh vật ngoài phạm vi mấy mét, mới vừa rồi nổ súng cũng chỉ là vì thấy phía trước lờ mờ có bóng người nên tất cả mới đều đồng loạt bóp cò.
Giờ đột nhiên lại thấy một hồn ma bay tới trước mặt mình như vậy...
Toàn thân tên kia run lên như cầy sấy.
Gã hoảng loạn giơ súng lên, khuôn mặt dữ tợn, quát:
- Tao mặc kệ mày là người hay là ma...
BịchI
Mắt gã còn chưa kịp chớp thì đã thấy cổ tay đau nhói, súng trong tay bị giật mất. Khi gã giật mình nhìn lại thì đã thấy bóng dáng mơ hồ trước mặt đang đứng trước mặt mình, hơn nữa trong tay còn cẩm khẩu súng nhắm thẳng vào mi tâm (giữa hai đầu lông mày) của gã.
Sau đó chợt nghe thấy giọng nói âm u vang lên:
- Vừa rồi... là anh dùng nó để giết tôi đúng không?
Hai chân tên áo đen mềm nhũn, nhìn chằm chằm vào nòng súng đen ngòm, rùng mình nói:
- Tôi... tôi...
Giọng nói âm u lại lần nữa cất lên:
- Súng này không phải của anh?
- Đúng ... đúng vậy.
Tên áo đen gật đầu như băm tỏi, ánh mắt kinh hãi không biết là vì sợ thân phận không biết là người hay là quỷ của tên trước mặt hay là vì sợ hãi khẩu súng trong tay hắn...
- Vậy thì là của ai?
Tên áo đen run rẩy trả lời:
- Tôi... tôi cũng không biết.
- Vậy thì anh hãy đi xuống âm phủ cùng với tôi đi.
Giọng nói âm u lạnh lẽo vừa mới vang lên, tên áo đen đã sợ đến co rúm cả người lại, lắp bắp mở miệng:
- Tôi... tôi thật sự không biết. Là đồn trưởng Liêu phái chúng tôi tới đây, còn người đưa súng cho chúng tôi là một đám người bịt mặt áo đỏ.
- Hiện giờ bọn họ đang ở đâu?
Giọng nói âm u vang vọng:
- Còn nữa, cô bé mà mấy người bắt đâu? - Bọn họ đang ở trên sườn núi, cô bé kia đang ở trong tay họ.
Tên áo đen không dám lơ là, run run chỉ về phía đằng sau, gã thật sự sợ khẩu súng trước mặt mình sẽ nổ.
Tiêu Dương liếc mắt nhìn về phía tên áo đen chỉ, chỗ sườn núi đó cách đây khoảng ba trăm mét, với lại hiện tại bóng đêm che phủ...
- Bọn họ không tham dự hành động cùng các anh sao?
- Không!
Tên áo đen run run trả lời:
- Cả sáu tên áo đỏ đều ở trong một cái đình trên sườn núi.
- Nói như vậy tức là... nơi này xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng không biết?
- Chúng tôi đã hẹn trước với nhau rồi, một khi nơi này thành công sẽ lập tức tới báo cáo cho họ biết.
Ánh mắt Tiêu Dương lóe lên, hiện tại điều hắn lo lắng nhất chính là an toàn của Đồng Đồng!
Đám sát thủ áo đỏ này có lẽ chỉ coi nhà họ Liêu như con cờ thí mạng.
Nguy hiểm thật sự có lẽ là phải ở phía sau.
Nếu như muốn cứu con tin từ trong tay những người bình thường hoàn toàn không khó, nhưng lần này lại là cứu con tin từ trong tay một đám sát thủ là Thuộc tính giả luôn đề cao cảnh giác, cộng thêm việc hiện tại cơ thể hắn còn thương tích khắp mình, vụ này e là khó khăn đây.
Tiêu Dương muốn phải đảm bảo an toàn tuyệt đối cho cô bé Đồng Đồng.
- Ai đó?
Đột nhiên có tiếng người quát lớn.
Một tên áo đen từ đâu đó bống nhiên nhảy ra giơ khẩu súng trong tay lên.
- Oan hồn đòi mạng!
Đáp lại là một giọng nói âm u lạnh như băng.
Đoàng!
Tiếng súng vang lên.
Tên vừa mới nhảy ra nháy mắt ngã xuống trong vũng máu...
Tên áo đen trước mặt Tiêu Dương sợ đến sắp vãi đái ra quần, hai chân mềm như bún ngã thụp xuống đất, sắc mặt trắng bệch.
Tiếng súng đột ngột này khiến đám người áo đen xung quanh chú ý đến, tiếng bước chân dồn dập truyên đến, đồng thời tiếng súng không ngừng vang lên.
- Trong rừng đã bắt đầu triển khai đại chiến rồi.
Nghe thấy tiếng súng nổ không ngừng vang lên từ trong rừng, tại một ngôi đình nhỏ trên sườn núi, một tên sát thủ áo đỏ nói:
- Đại ca, anh nói xem đám người đó có thể giải quyết được Tiêu Dương không?
Tên thủ lĩnh ngẩng đầu nhìn về phương xa, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, mở miệng nói:
- Bất luận tình hình chiến đấu bên đó thế nào, tất cả đều phải đề cao cảnh giác cho tôi!
- Nếu như Tiêu Dương bị bắn chết hoặc là rút lui ắt sẽ có người tới thông báo cho chúng ta biết. Ngược lại, nếu như tất cả đám người đó bị Tiêu Dương giết chết hết, vậy chắc chắn hắn sẽ tìm tới đây, đến lúc đó...
Tên thủ lĩnh liếc mắt nhìn sang cô bé đang bị trói chặt vào cột, lạnh lùng nói:
- Mới chính là lúc con tin phát huy tác dụng!
- Khà khà, thật đáng tiếc là chúng ta không được xem kịch hay diễn ra trong rừng.
Oan hồn đòi mạng!
Khi Tiêu Dương nói ra câu nói này, cơ thể hắn nháy mắt thoắt ẩn thoắt hiện tựa như hồn ma lơ lửng bay khắp khu rừng. Mỗi lần có đám tay chân của Liêu Xương xuất hiện chĩa súng về phía mình, mặc dù trong tay Tiêu Dương cũng có súng nhưng ngoại trừ lần đầu tiên bóp cò ra thì những lần khác hắn đều dựa vào tốc độ và thân thủ của mình để tấn công đối phương.
Bich! BịchI BịchI
Tiêu Dương tấn công theo một vòng tròn, đám người áo đen cùng với súng đều đồng loạt bị đá bay, dường như tất cả đều bị đá về một phía.
Chỉ chốc lát sau, tại một vị trí trong khu rừng, có khoảng hơn ba mươi tên áo đen lưng hùm vai gấu bị ném vào một chỗ, tất cả ai ai cũng có vẻ mặt hoảng sợ, cắn răng nhịn đau. Bất kỳ ai trong số bọn họ trước khi bị ném tới đây cũng đều phải nhận một cú đá đau điếng!
Mọi người đều trợn mắt kinh hãi.
Vốn còn tưởng bọn họ bị nhóm khác tập kích nhưng ai ngờ lúc này trước mắt bọn họ chỉ có một bóng đen chẳng biết là người hay ma...
Tiếng nói trâm khàn âm u ghê rợn vang lên:
- Là các anh đã giết tôi đúng không?
Một cơn gió lạnh thổi qua.
Trong khu rừng âm u hoang vu mà lại gặp phải chuyện như vậy, ai ai cũng phải trợn mắt kinh hãi, toàn thân run lẩy bẩy, có một tên chán sống xông ra ngoài...
Đoàng!
Một tiếng súng chói tai vang lên.
Tên kia vừa mới chạy được mấy bước chợt dừng lại, cơ thể cứng ngắc ngã xuống.
Tiêu Dương nhẹ nhàng buông tay cầm súng xuống, tiếng nói thản nhiên nhưng lại vô cùng lạnh lẽo.
- Trừ phi mấy người tự tin tốc độ của mình có thể nhanh hơn tốc độ của đạn thì hãy chạy, còn không thì ngoan ngoãn đứng im đấy cho tôi.
Ai dám tự tin mình có thể chạy nhanh hơn đạn được chứ?
Hơn ba mươi tên đàn em của nhà họ Liêu run lấy bẩy, cả đám câm như hến không tên nào dám ho he.
Giọng nói âm u lạnh lẽo lại lần nữa vang lên:
- Mấy người... ai muốn chết?
Cả đám sợ hãi cứng người.
- Không!
- Đừng giết tôi!
Tất cả rối rít cầu xin tha mạng... Đoàng!
Tiếng súng vang lên xé rách không gian.
- Không muốn chết thì câm mồm hết cho tôi!
Tiêu Dương quát lên, cười lạnh, đảo mắt nhìn đám người, nói:
- Tất cả nghe đây, đứng hết lên!
Vù Vù VùI
Mặc dù chân đã mềm oặt nhưng vì mạng sống tất cả đều vội vã đứng bật dậy.
- Quay lưng vê phía tôi, mặt hướng về phía sườn núi, tất cả xếp thành một hàng ngang!
Tất cả đều nhất nhất làm theo lời Tiêu Dương.
Lúc này, trong ngôi đình trên sườn núi.
- Tiếng súng không còn nữa...
Tên thủ lĩnh có vẻ chờ mong, nói:
- Bên đó có vẻ đã kết thúc rồi, kịch hay chính thức bắt đầu.
- Đại ca, có cần phải phái một người đi tới đó xem thế nào không?
- Không cần!
Tên thủ lĩnh khoát tay, mắt nhìn thẳng về phía trước, nói:
- Kết quả thế nào cứ đợi là biết. Mọi người chú ý đề phòng.
Sau khi bắt tất cả xếp thành hàng ngang, Tiêu Dương có vẻ khá hài lòng, giương mắt nhìn về phía sường núi, một lát sau liền quay lại, quát lên:
- Tất cả nắm lấy tay nhau!
Nghe hắn nói vậy, đám người ngu ngơ không hiểu...
Đoàng!
Tiếng súng lại vang lên.
Tiếng nói sắc lạnh từ phía sau truyền đến:
- Mấy người... nghe không hiểu tiếng người hả?
Tất cả đồng loạt thấy lạnh sống lưng, cố gắng không nghĩ quá nhiều, cả một đám đàn ông nắm lấy tay nhau tạo thành một hàng ngang nối liền.
- Mục tiêu là sườn núi trước mặt, tất cả bước đều bước!
Tiêu Dương lạnh lùng ra lệnh:
- Còn nữa, tất cả đều phải hát lớn lên!
Hát?
Tất cả đồng loạt sửng sốt.
Tiêu Dương cười quái dị, tiếp tục ra lệnh:
- Vừa hát vừa nhảy tiến về phía mục tiêu, người nào hát nhỏ... tôi sẽ lập tức biến người đó thành bia đạn!
Hơn ba mươi người đàn ông cao to lực lưỡng nắm tay nhau xếp thành một hàng ngang, không một ai dám có tư tưởng phản kháng. Một hàng người tiến về phía trước, tựa như những cô gái nhỏ tung tăng nhảy nhót...
Lắc eo! Hất mông!
Đồng thời cất tiếng hát vang dội khắp khu rừng.
- Tay trong tay một bước hai bước ba bước bốn bước ngẩng đầu nhìn trời cao...
- Nhìn những ngôi sao trên bầu trời một ngôi hai ngôi ba ngôi bốn ngôi nối liên thành một hàng... Tiếng hát vang vọng làm chấn động cả khu rừng, tựa như tiếng thú gọi bầy trong đêm đen hoang vắng! Lúc này, đám sát thủ áo đỏ đứng trong đình đều trợn tròn mắt.
Quay sang nhìn nhau.
Tất cả đều nhìn thấy sự nghi hoặc từ trong mắt đối phương...
Bạn cần đăng nhập để bình luận