Hộ Hoa trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 352: Phóng hỏa hành hung!

Chương 352: Phóng hỏa hành hung!Chương 352: Phóng hỏa hành hung!
Nghe thấy tiếng nói, Chu Niệm Hoa bàng hoàng nửa ngày mới hồi phục tỉnh thân, không kìm được lại nhìn về phía Nishimura Jiro ngã trong biển máu, khuôn mặt đầy máu thịt khiến cô không kìm được rùng mình một cái.
- Tôi chỉ hơi kích động một chút thôi.
Tiêu Dương nhìn thi thể Nishimura Jiro, theo lý nên bắt y trước, rồi moi ra vì sao lại bắt cóc Chu Niệm Hoa.
Nhưng, Nishimura .Jiro này quá đê tiện!
Tư thái lẳng lơ đó, thực sự khiến Tiêu Dương khó kìm được tức giận. Lúc đó trong đầu chỉ muốn đấm chết tên nhân yêu này thôi.
Tiếng đập cửa càng lúc càng dồn dập, dường như đã ý thức được bên trong có xảy ra biến cố gì đấy.
Chu Niệm Hoa nhíu mày, có chút hoảng hốt nhìn Tiêu Dương, lại liếc mắt nhìn về cửa lớn,
- Giờ phải làm sao?
- Âm!
Đã không thể chọn lựa rồi, cánh cửa văn phòng ầm một tiếng rồi bị đẩy ra.
Trong chốc lát, Tiêu Dương đưa tay lấy tấm vải đen che mặt, khuôn mặt lập tức bị che đi một nửa, đồng thời một tay chụp lấy Chu Niệm Hoa,
- Chu cô nương, chúng ta đi nào!
- Khốn kiếp!
- Bắt lấy bọn chúng!
Âm thanh tức giận vang lên.
Vùi! Vùi! Vùi
Khuôn mặt của từng đạo thân ảnh mang theo sự tức giận và khiếp sợ vội xông lên trước.
Khí thế hung hãn!
Tiêu Dương một tay ôm lấy Chu Niệm Hoa, đôi mắt đầy sát khít
Từ giây phút hắn trùm mặt, Tiêu Dương đã quyết định, hôm nay, ai cản hắn sẽ phải chết
- Nhắm mắt lại!
Tiêu Dương hét lớn.
Lúc hai mắt Chu Niệm Hoa ngoan ngoãn nhắm lại, bên tai đã truyền đến tiếng kiếm.
Ngay lập tức hàn quang liền bao phủ lấy đám người đang xông qua bên này, trong tay chúng kẻ thì câm dao côn, hoặc đang đưa tay móc súng ra.......
Soạt soạt soạtI
Thanh kiếm quét ra sắc đỏ, trong kiếm quang có ẩn chứa sát khí.
Trong chớp mắt, mười mấy người đã ngã trên mặt đất.
Kiếm quang trong tay biến mất, Tiêu Dương kéo Chu Niệm Hoa chạy thẳng ra ngoài. Cả Đại Kim Hào chấn động!
Giống như trải qua một cơn động đất.
Hồng Diệp hội như đàn châu chấu túa ra, xông thẳng về phía Ngũ lầu. Đại Kim Hào là một hang ổ trọng điểm của Hồng Diệp hội, ở đây tụ tập rất nhiều thành viên Hồng Diệp hội, hơn nữa do nhiệm vụ của ngày hôm nay, Nishimura Ishijin đã điều động hầu hết lực lượng đóng tại Đại Kim Hào, để ngăn ngừa đặc công Viêm Hoàng tham gia chuyện bắt cóc Chu Niệm Hoa.
Trừ Nishimura Jiro đã chết, còn có những thuộc tính giả khác. Có điều, khi họ đuổi lên tâng năm, cả văn phòng lớn chỉ còn lại mấy xác chết ngổn ngang đang lạnh dần.
- Khốn kiếp! Toàn lực lục soát! Phong tỏa tất cả các lối ra của Đại Kim Hào, không thể để người chạy mất!
Tiếng bước chân hỗn loạn vang lên, mặc dù mục tiêu đã biến mất, nhưng bọn họ có thể khẳng định, chắc chắn vẫn chưa thể rời khỏi Đại Kim Hào!
Toàn lực lục soát!
Dưới tâng hầm Đại Kim Hào, ở bãi đỗ xe, dưới ánh sáng mờ mờ, trong một chiếc xe không lấy gì bắt mắt.
- Tiêu Dương, anh đừng lo cho tôi, anh đi trước đi!
Chu Niệm Hoa cau mày lo lắng nói:
- Bọn chúng bắt tôi có mục đích khác, giờ Nishimura .Jiro đã chết rồi, cộng thêm anh gây náo loạn như vậy, có lẽ tôi sẽ không sao đâu.
Tiêu Dương nhẹ nhàng thắt xong dây an toàn, nghiêng mặt nói:
- Vì sao chúng lại bắt cóc cô?
Nghe vậy, Chu Niệm Hoa chần chờ một lát...
- Không sao.
Tiêu Dương mỉm cười,
- Nếu như không tiện nói thì thôi.
Cả Tiêu Dương và Chu Niệm Hoa đều không ngờ, mục đích của Hồng Diệp hội, là ông nội của Chu Niệm Hoa, chính là mục tiêu bảo vệ của Viêm Hoàng Thiên Tử Các, Chu Niệm Hoa càng không ngờ, Tiêu Dương là đặc công Viêm Hoàng. Dù lúc này Tiêu Dương không nhận nhiệm vụ, nhưng đang thực hiện nghĩa vụ.
- Có điều...
Tiêu Dương dừng lại một chút, nhỏ giọng nói:
- Hôm nay, chắc chắn tôi sẽ không trơ mắt nhìn cô bị bắt đi. Yên tâm, có tôi ở đây, sẽ không ai động được đến cọng lông chân của cô đâu.
Chu Niệm Hoa thoáng nhìn Tiêu Dương.
Một lát sau, nhíu mày nói:
- Đại Kim Hào là cứ điểm cực kỳ quan trọng của Hồng Diệp hội Osaka. Ở đây bọn chúng có thực lực rất mạnh. Không chỉ người đông, hơn nữa, trong tay họ chắc chắn có không ít vũ khí súng ống, muốn tránh được họ để xông ra ngoài, e rằng rất khó...
- Hừi Trong nháy mắt, xe đã được khởi động, hơn nữa còn đột nhiên lui ra sau.
Một tiếng nổ vang lên, kèm theo đó là tiếng hét thảm thiết.
Rồi tiếng ngã xuống đất lại vang lên.
Chu Niệm Hoa nhất thời hoảng hốt, theo bản năng quay đầu lại.
- Chúng ta bị phát hiện rồi.
Giọng nói bình tính của Tiêu Dương vang lên,
- Đám nhóc con này phản ứng cũng nhanh thật đấy.
Theo ý của Tiêu Dương, là lái xe đưa Chu Niệm Hoa xông thẳng ra ngoài, nhưng xem ra bây giờ, phải phí chút sức lực rồi.
Tiêu Dương trầm ngâm một lúc, nhướn mắt nhìn Chu Niệm Hoa, trâm giọng nói:
- Chu cô nương, cô có biết lái xe không?
Chu Niệm Hoa sợ hãi, gật đầu.
- Tốt!
Tiêu Dương lập tức mở dây an toàn, đẩy cửa xe, nói:
- Nhớ kỹ lời tôi nói, mười phút!
Giọng của Tiêu Dương tăng thêm âm lượng,
- Tính từ lúc tôi đóng cửa xe, mười phút sau, cô lập tức lái xe xông ra ngoài. Trong mười phút này, cô cứ ngồi trong xe đợi, không được cử động!
- Mười phút?
Chu Niệm Hoa ngây người nhìn Tiêu Dương, có chút khó hiểu...
- Nếu bọn chúng muốn bị dày vò như vậy, vậy thì, tôi chơi cùng chúng.
Tiêu Dương cười rất bình tĩnh, giọng nói lãnh đạm,
- Bằng không, chúng ta không thể nào lao thẳng ra ngoài được.
Tiêu Dương bước xuống xe, quay đầu về phía Chu Niệm Hoa gật đầu ra hiệu, trong mắt ẩn chứa sự tự tin mãnh liệt, còn mang theo khí tức ác liệt...
- Mười phút, phá hủy Đại Kim Hào!
Âm!
Trong khoảnh khắc cửa xe đóng lại, thân ảnh của Tiêu Dương cũng nhanh chóng biến mất khỏi tâm mắt Chu Niệm Hoa.
- Mười phút...
Chu Niệm Hoa căng thẳng nhìn đồng hồ, ngồi qua bên kia, giữ chặt tay lái, tầm mắt nhìn thẳng phía trước, đầu óc không ngừng chuyển động.
- Tiêu Dương... rốt cuộc anh ta là ai?
Chu Niệm Hoa không tin Tiêu Dương là một bác sĩ trung y bình thường.
- Có phải cũng liên quan đến thành quả hạng mục nghiên cứu kia của ông nội?
Chu Niệm Hoa nhíu mày, trong mắt hiện lên thân sắc phức tạp, - Sự xuất hiện của anh ta, là tốt hay không tốt?
Lúc này, thân ảnh Tiêu Dương đã xuất hiện ở đại sảnh tầng một, hơn nữa rất "không cẩn thận" để một tên áo đen nhìn thấy, sau một tiếng hét lớn, cả một đám người lao về phía bên này, trận hỗn chiến diễn raI
Tiêu Dương đối phó với mấy tên này căn bản chẳng tốn bao nhiêu sức, khi cảm nhận được khí tức thuộc tính giả lao đến, Tiêu Dương nhếch mép cười, sau khi phát ra sức mạnh ép lui mọi người, cơ thể liền nhảy sang nơi khác.
Khiến đám người vây công lao vào một khoảng không!
Cả Đại Kim Hào hội sở trở nên hỗn loạn.
- Đại Kim Hào? Tao muốn xem xem, có phải mày được làm bằng vàng không?
Thân ảnh Tiêu Dương lao lên lầu ba, khóe miệng vểnh lên, thân ảnh rất nhanh vọt vào vị trí phòng bếp:
- Đây chính là "Tân quan thượng nhậm tam bả hỏa", bổn đại gia viễn độ trùng dương mà đến. Ngọn lửa thứ nhất vẫn chưa cần xài hết đâu.
Cùng với tiếng thâm thì, bỗng nhiên, phía nhà bếp vang lên tiếng nổ âm ầm!
Lúc này, dây điện cả tầng ba của Đại Kim Hào dường như bị châm lửa phát nổ, những tia lửa bắn ra xoèn xoet.
- Không hay rồi!
- Cháy rồi!
- Mau cứu hỏal
Không ít giọng nói hoảng hốt vang lên.
Đại Kim Hào quả thực không phải làm bằng vàng, ngược lại, những đường dây điện ở sàn nhảy rất dễ nổ, sau tiếng nổ vang lên ở tâng ba, thế lửa trong nháy mắt đã hừng hực đầy khí phách!
Đại Kim Hào không phải vàng, nhưng tốc độ kiếm tiền còn nhanh gấp trăm lần vàng!
Nếu Đại Kim Hào bị thiêu hủy hoàn toàn, điều này đối với Hồng Diệp hội mà nói, chẳng khác nào bị cắt đi một tiếng thịt lớn trên đùi!
Tổn thất nghiêm trọng!
Cho nên, lúc ngọn lửa cháy lớn, mọi người đều hoảng hốt, kinh hãi!
Nhưng, tuy không ít người kêu gào cứu hỏa, nhưng, trong tình cảnh này, rất nhiều người lựa chọn bỏ chạy để giữ mạng quan trọng hơn, cục diện càng thêm rối loạn!
- Khốn kiếp!
- Khốn kiếp!
- Khốn kiếp!
Tiếng rống giận dữ vang vọng khắp nơi.
- Âm!
Lầu bốn, lại một tiếng nổ cực mạnh!
Ngọn lửa từ cửa sổ lao ra ngoài, nhìn từ xa, Đại Kim Hào giống như một ngọn núi lửa, lúc này đang lè ngọn lưỡi lửa khiến người khác khiếp sợ.
Lan can lầu bốn, một thân ảnh bạch y cao ráo, thần sắc lộ ý cười, như rất hài lòng vê màn trình diễn này. - Ngọn lửa thứ nhất hỏa thiêu Đại Kim Hào, cũng không tệ.
Tiêu Dương cười tủm tỉm, trong lòng thâm áng chừng thời gian, không dây dưa nữa. Lần này mục đích hắn đến ngoại trừ vì tin tức truyền quốc ngọc tỷ, thì chỉ đến gây rối mà thôi, càng loạn, Tiêu đại gia càng vui vẻ.
Đây là điển hình của kiểu xây dựng niềm vui của bản thân trên sự đau khổ của người khác.
- Còn mười giây nữal
Tiêu Dương chầm chậm đi về phía trước.
- Sáu, năm, bốn, bai
- Hail
- Một
Thân ảnh Tiêu Dương đột nhiên từ lan can lao ra ngoài, người nhẹ như yến lao thẳng xuống, lúc cơ thể rơi xuống, cửa hầm giữ xe bên dưới, một chiếc xe màu đỏ đang lao ra ngoài như một cơn lốc...
- Hựi
Xe lao thẳng ra, người hai bên đều phải né đi.
Thời gian rất chuẩn.
Thân ảnh Tiêu Dương vững vàng rơi xuống thân xe.
- BịchI
- Xông ral
Miệng Chu Niệm Hoa lẩm bẩm, hai tay Chu Niệm Hoa giữ chặt bánh lái, chân giãm ga, lao ra ngoài như mũi tên.
Gió lớn thổi y phục bay phần phật, hai chân Tiêu Dương như mọc rễ đứng trên nóc xe, lúc đến gần cửa ra vào, những người phía trước nhìn thấy cảnh này, sau khi kinh ngạc, vội vàng rút súng ra...
- Pằng! Pằng! Pằng!
Ánh sáng màu bạc lướt đến!
- AI
Từng tiếng kêu thảm thiết, những chiếc kim châm vô tư cắm thẳng vào cổ tay của mấy người, ai nấy đều ngã xuống đất.
Trong khoảnh khắc này, chiếc xe đã đâm vào thanh chắn, âm một cái xông ra ngoài!
Sau lưng là ánh lửa chói mắt, không ít nngười nhìn thấy màn xông ra của Tiêu Dương. Nhưng màn này quá nhanh, cho nên người ta căn bản không kịp phản ứng, chỉ có thể trợn mắt nhìn chiếc xe biến mất khỏi tâm mắt.
- BịchIl Bịch! BịchI BịchI
Tiếng bước chân dồn dập vang lên, vài tên thuộc tính giả xông ra khỏi cửa, đảo mắt nhìn về phía trước, đôi mắt đầy phẫn nộ:
- Để lại một số người chữa cháy, còn lại, cùng tôi đuổi theo!
- Tuyệt đối không để người chạy mất!
Bạn cần đăng nhập để bình luận