Hộ Hoa trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 900: Tỉnh Võ Quyền! Viêm Long Kiếm!

Chương 900: Tỉnh Võ Quyền! Viêm Long Kiếm!Chương 900: Tỉnh Võ Quyền! Viêm Long Kiếm!
Tất cả mọi người đều ồ lên ngạc nhiên.
Mới chỉ bắt đầu cuộc thi mấy phút mà đã có hai công ty thư họa cũng hô lên "hoàn thành”. Đây là điều không tưởng tượng nổi. Thậm chí rất nhiều đại diện thi đấu của nhiều công ty còn chưa kịp hiểu thấu về đề thi, chưa kịp suy nghĩ, vậy mà đã nghe có người hô lên "hoàn thành”. Họ ngớ ra, rồi quay về phía đó.
Sau khi nhìn ra, ánh mắt họ trở nên kỳ lạ và độc đáo.
Quán quân nổi tiếng, Cao Cáo Chân đến từ công ty thư họa "Tử Kim" của thủ đô. Từ lúc vòng loại bắt đầu, y đã nổi tiếng về tốc độ. Tốc độ vẽ, tốc độ viết của y đều khiến người ta phải kinh ngạc, không theo kịp. Dù vậy, nhưng trên võ đài cao cấp như trận chung kết, y hoàn thành tác phẩm nhanh như vậy cũng đã khiến người ta phải ngạc nhiên. Sau khi đọc đề xong bèn sáng tác luôn, thật quá tự tin.
Điều khiến mọi người kinh ngạc nhất, là người của công ty Sơn Hà Thư Họa cũng đã hoàn thành!
Nếu ấn tượng của Cao Cáo Chấn để lại trong lòng mọi người là quá đỗi tự tin, thì Tiêu Dương lại khiến người ta cảm thấy rằng hắn đã chịu thua.
Trên sân khấu yên tĩnh, thậm chí có người không nhịn nổi, bật cười.
- Đây là quán quân của khu thi đấu Minh Châu saol
Vùi
Ánh mắt Tây Môn Lãng giờ mới ngậm ngùi ngẩng lên, nhìn Tiêu Dương với thái độ hết sức xúc động.
Tây Môn Lãng thực sự rất chấn động.
Đây là cách để bảo mật, đợi khi hết giờ, sang giai đoạn đánh giá mới để giám khảo mở ra.
Giờ đây, Tây Môn Lãng đứng cạnh Tiêu Dương cũng ngớ người, đờ ra như một bức tượng gõ. Điều này khiến mọi người càng thấy mình đoán đúng. Theo lẽ thường, trợ lý của mình là người hiểu mình nhất. Giống như tên trợ lý đứng cạnh Cao Cáo Chấn kia đang lộ vẻ thắng chắc, đâu có giống thái độ kinh ngạc của trợ lý công ty Sơn Hà Thư Họa chứ.
Ở phía bên kia, Cao Cáo Chấn cũng đã hoàn thành tất cả mọi việc.
Tiếng châm biếm vang lên.
Thành công rồi!
Nếu không phải trận đấu có quy định không được xem tác phẩm của người khác trước lúc kết thúc thời gian, thì có lẽ không ít người sẽ vây lấy họ và châm biếm.
- Chịu thua cho sớm cũng được, đỡ phải mất mặt ở đây, cũng khó chịu lắm.
Một tấm vải đặc chế phủ từ trên xuống dưới, che tác phẩm đi.
- Chúng ta cũng đi thôi.
Nhưng chân tướng của sự việc đương nhiên không giống những gì đám người xung quanh nghĩ. Dù Tây Môn Lãng đã xem không ít tác phẩm của Tiêu Dương, nhưng cảnh tượng giờ đây vẫn khiến cậu ta phải kinh ngạc. Hơn nữa, cậu ta không hề ngờ rằng Tiêu Dương hoàn thành trận đấu này bằng một tốc độ nhanh như vậy...
Tiêu Dương nhìn về phía những cô gái đang thấp giọng nói chuyện ở phía dưới. Bước chân vừa đưa ra bỗng dừng lại. Một lát sau, hắn nghiến răng, ưỡn lực ngẩng đầu, giơ thẳng đầu giống như một tráng sĩ đang bước vào nơi hành hình vậy. Phong tiêu tiêu hề Dịch Thuy Hàn... Dù cậu ta luôn tự tin vê Tiêu Dương, nhưng khi nhìn thấy bức tranh vẽ và bức thư pháp này được hoàn thành, cậu ta vẫn rất xúc động. Đồng thời cậu ta tự tin hơn, chắc chắn Sơn Hà sẽ được lọt vào vòng trong.
Hai người nhìn nhau từ một khoảng cách khá xa. Đột nhiên Cao Cáo Chân giơ chiếc quạt trong tay lên, mang theo nụ cười điển hình, gật đầu với Tiêu Dương. Rồi y lập tức quay người rời khỏi sân khấu thi đấu. Những màn pháo tay dồn dập đón chào y.
- Anh rất nhanh.
Tiêu Dương và tên đàn ông "ngời ngời" đó gặp nhau khi cùng bước xuống thang.
Tên "ngời ngời" cười ha ha, chiếc quạt trong tay mở ra nghe bộp một tiếng. Ánh mắt y đầy sự ngạo mạn, khí thế hùng hồn:
Trên bàn dành cho ban giám khảo, Tiêu tiểu công chúa không hài lòng lắm. Vỗn dĩ cô định đợi một lúc nữa sẽ đi cùng bam giám khảo xuống dưới coi thi, tiện thể xem bức tranh của Tiêu Dương. Ai ngờ tên này đã xong rồi đi mất rồi!
Cao Cao Chấn nói ở phía sau Tiêu Dương.
- Ý, tên đó đang làm gì vậy.
Cao Cáo Chấn hơi ngớ ra. Một lát sau, y cười lắc đầu, bước xuống rồi rời đi rất nhanh. Y cũng tự tin tuyệt đối vê tác phẩm của mình, và cũng đã nghe quá nhiều lời tán thưởng. Với y, cuộc thi ngày hôm nay đã kết thúc, không phải ở lại nữa.
Tiêu Dương nói.
- Trong lòng tôi có mỹ nhân, có thể vì mỹ nhân mà xây dựng một giang sơn tươi đẹp!
Nhìn Tiêu Dương bước xuống sân khấu, rồi lại nhìn về vị trí tác phẩm của hắn, Tiêu Nhu Y thấy lòng thấp thỏm. Cô rất muốn biết rằng rốt cuộc hắn vẽ thứ gì. Không chỉ có Tiêu Nhu Y, không ít người còn lại đều nôn nóng vì hai người đã hoàn thành tác phẩm cực sớm đó. Họ chỉ muốn lao xuống vén tác phẩm của họ ra xem, nhưng vẫn phải đợi gần đến hai tiếng đồng hồ.
- Trong lòng tôi có giang sơn. Có giang sơn là sẽ có người đẹp, không cần phải do dự.
Tiêu Dương nhìn kỹ tên "ngời ngời" này, rồi cười tao nhã, bước đi xuống dưới...
- Tiêu huynh còn chưa kịp thỉnh giáo.
Hai người nhìn nhau.
Tiêu Dương điềm đạm đáp.
- Anh cũng không tệ.
Tên "ngời ngời" Cao Cáo Chấn mỉm cười nói.
Thật ra, Tiêu Dương cũng cảm thấy như vậy. Chỉ là, khi Tiêu Dương bước tới chỗ đoàn người của Sơn Hà Thư Họa, những cô gái đang nói chuyện rất hăng say, coi Tiêu Dương như người vô hình vậy. Miệng Tiêu Dương hơi giật giật. Một hòa thượng nấu nước uống, hai hòa thượng bê nước uống, ba hòa thượng hết nước uống" - câu này đúng là chân lý.
Tiêu Dương khẽ ho một tiếng.
Những cô gái cùng nhìn về phía hắn.
Ánh mắt của họ mang theo sự u oán, dịu dàng, tình yêu, giận dữ...
Tiêu Dương giật mình, có cảm giác như bão táp sắp ập tới. Hắn cố gượng cười: - Mọi người... vẫn ổn chứ?
Tô Tiểu San cười tủm tỉm gật đầu:
- Tiêu Dương, anh làm nhanh như vậy, không phải là qua quýt cho xong chứ.
- Vị tiểu thư này nhất định là hiểu lâm rồi.
Tiêu Dương biết Thủy Ngưng Quân muốn nói gì. Đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Đối với kẻ thù của mình, dù người đó có là phụ nữ, Tiêu Dương cũng ra tay không hề do dự. Nhưng đứng trước một cô gái xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, lại rất dịu dàng với mình thế này, Tiêu Dương thực sự không kháng cự nổi. Suy nghĩ một lát, hắn thấy giờ ngoài trận đấu của Sơn Hà Thư Họa, việc quan trọng hàng đầu của hắn là xử lý việc khai tông của Kiếm Tông. Đến tết, có lẽ hắn không bận lắm. Nghĩ vậy, hắn lập tức gật đầu, nghiêm túc nói:
- Tết này em còn một buổi biểu diễn nữa ở Hồng quán Hongkong đó...
Thủy Ngưng Quân bĩu môi. Một lát sau, cô nhẹ nhàng khoác tay Tiêu Dương:
- Ngưng Quân, thời gian này anh bận quá...
Hôm nay sau khi gặp các cô gái, dường như Thủy Ngưng Quân cảm thấy nguy hiểm, giọng điệu của cô cũng đã chắc nịch và chủ động hơn trước nhiều.
- Hãy gọi em là Ngưng Quân.
Vì cuộc lưu diễn toàn quốc, danh tiếng của Thủy Ngưng Quân tại Viêm Hoàng cũng đạt đến đỉnh cao. Giờ cô đã trở thành một ngôi sao lớn rất đình đám.
Tiêu Dương nhìn sang Thủy Ngưng Quân. Từ đôi mắt dưới tấm kính râm kia, Tiêu Dương cảm nhận được sự oán trách. Hắn bèn liếc nhìn sang những cô gái khác.
- Sau cuộc thi, bọn em mở tiệc ở khách sạn. Đến lúc đó anh và Thủy tiểu thư cùng đến nhé.
Quân Thiết Anh xua tay. Trong lòng các cô gái, có lẽ vì quãng thời gian Tiêu Dương ở cùng Quân Thiết Anh, và cô gái đầu tiên khiến Tiêu Dương rung động là Quân Thiết Anh, nên các cô gái dường như cũng coi Quân Thiết Anh là người đứng đầu.
Tiêu Dương dẫn theo Thủy Ngưng Quân nhanh chóng rời đi. Rất nhanh, họ đến một công viên gần đó, đi cạnh nhau, hưởng thụ không gian yên tĩnh.
Một lúc lâu sau, Thủy Ngưng Quân dừng bước, ngước mắt nhìn Tiêu Dương:
- Sao anh không đến xem buổi biểu diễn của em?
Ánh mắt cực kỳ oán trách đó khiến Tiêu Dương run lên, vội vàng cười khổ:
- Thủy tiểu thư...
- Để đỡ chút nữa bị người ta nhận ra, lại làm ầm lên.
Quân Thiết Anh nói:
- Thủy tiểu thư tìm anh có việc. Mọi người ra ngoài nói chuyện đi.
Tiêu Dương cười khan.
- Tác phẩm này của Tiêu Khách Khanh nhất định lọt top 3.
Bên cạnh, Tây Môn Lãng vội xúc động nói:
- Nhất định anh sẽ tới.
Lập tức gương mặt Thủy Ngưng Quân nở nụ cười như hoa, giống như thiếu nữ xinh đẹp trên Thiên Thần Sơn vậy.
- Này, gần đây anh bận việc gì vậy?
Thủy Ngưng Quân trở nên vui vẻ, nói chuyện cũng dễ dàng hơn. Hai người ngồi trên ghế đá cạnh hồ trong công viên, vui vẻ nhắc lại kỷ niệm, thi thoảng lại vang lên chiếc cười như chuông bạc. Mặt hồ rung rinh gợn sóng...
Khi Thủy Ngưng Quân nói rằng cô vừa kết thúc một buổi biểu diễn, đoàn biểu diễn của cô tạm thời nghỉ tại thủ đô, Tiêu Dương chợt nghĩ ra, hỏi:
- Trong đoàn của em chắc phải có thợ ảnh giỏi chứ?
Thủy Ngưng Quân ngớ ra. Mặc dù không hiểu ý Tiêu Dương nhưng cô vẫn gật đầu:
- Đương nhiên rồi.
- Có cho anh mượn vài ngày được không?
Mắt Tiêu Dương sáng lên.
Kiếm Tông khai tông, và quang minh chính đại mở ngay giữa tục thế. Theo kế hoạch của Tiêu Dương, phải thu hút không ít học viên, trở thành thành viên của Thế Tục Kiếm Tông. Như những võ quán "Karate" hay "Taekwondo', họ thu hút được người khác, là bởi môn võ của họ. Có người thấy Karate lợi hại, có người lại thấy Thái Quyền mạnh mẽ...
Tiêu Dương khai tông, đương nhiên cũng phải có một môn võ thu hút người ta đến học.
Những võ học hiện tại của Kiếm Tông chỉ thích hợp cho những người cổ võ đã có nền tảng nội khí, người thường rất khó học. Dự định của Tiêu Dương là, hắn tự sáng tạo nên một bộ kiếm thuật, trông bê ngoài vừa uy phong vừa đẹp mắt, lại dễ học, và mang theo cả uy lực tấn công. Một bộ kiếm thuật, một bộ quyền cước, nếu có thể quảng bá thành công, vậy thì đâu còn sợ gì Kiếm Tông không nổi danh được trong thế tục!
Càng huống hồ, giờ đây những võ quán nổi tiếng đều dạy những môn võ nước ngoài như "Taekwondo', còn tinh túy mấy nghìn năm của Viêm Hoàng thì ít người để ý tới. Tiêu Dương làm như vậy vừa để có lợi cho Kiếm Tông, vừa để phát triển quốc túy công phu của Viêm Hoàng!
Khi Tiêu Dương nói cho Thủy Ngưng Quân kế hoạch của mình, Thủy Ngưng Quân mở to mắt nói:
- Anh muốn khai tông lập phái sao?
Nhưng, Thủy Ngưng Quân lập tức hiểu ra. Thực lực của Tiêu Dương mạnh hơn nhiều so với những huấn luyện viên ở võ quán.
Tiêu Dương chỉ khẽ cười, chứ không giải thích thêm về khai tông lập phái. Kiếm Tông đã tồn tại rất lâu trước đó rồi. Chỉ có điêu nó bị hủy trong một trăm năm trước. Giờ đây, hắn và đám người La Thiên Tôn Tọa cũng không phải là khai tông lập phái, mà là mở lại!
- Nhưng, muốn mở được thị trường này, có lẽ không dễ dàng.
Thủy Ngưng Quân chau mày:
- Bây giờ mọi người thường sính ngoại. Họ cảm thấy mặt trăng ở nước ngoài cũng tròn hơn của nước ta. Bỗng nhiên xuất hiện một Kiếm Tông, họ chưa chắc đã theo học.
- Thế nên quan trọng là phải quảng bá, và cả kiếm thuật quyên pháp mà anh sáng tạo ra nữa.
Tiêu Dương cười tự tin:
- Anh tin rằng, Tinh Võ quyền, Viêm Long Kiếm nhất định sẽ nổi tiếng trong toàn quốc!
- Tinh Võ Quyên, Viêm Long Kiếm? - Đúng thế, đó là tên anh đặt cho bộ kiếm thuật quyền pháp này! Bộ kiếm thuật giống như rồng bay Viêm Hoàng, bộ quyên pháp mạnh mẽ tinh túy, khơi dậy uy thế thiên triều trong máu huyết của người Viêm Hoàng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận