Hộ Hoa trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 845: Kim phủ phá núi

Chương 845: Kim phủ phá núiChương 845: Kim phủ phá núi
Biến mất trong không khí rồi sao?
Vũ Văn Hiên Thần bình tĩnh vô cùng. Trên đoạn đường truy đuổi, y đã từng có tức giận, có điên cuồng, có không cam lòng. Hết thảy tâm trạng nào cũng có, cũng bởi vì con kiến hôi kia mà ra. Đến lúc này, ngược lại y tỉnh táo hơn rất nhiều. Y hiểu rất rõ, người đang bị y bức đến bước đường cùng này không phải người bình thường. Nếu là một Hóa Tượng cùng cấp bậc khác, khẳng định đã sớm tan xương nát thịt dưới công kích của y rồi, nhưng Tiêu Dương vẫn có thể chạy trốn.
Đối thủ như vậy, lại càng phải tập trung tinh thân để đối phó.
Ánh mắt Vũ Văn Hiên Thần đảo qua khu rừng, thần thức tràn ra, tìm kiếm Tiêu Dương.
- Bổn công tử không tin ngươi có thể lên trời xuống đất.
Khóe miệng Vũ Văn Hiên Thần nhếch lên, búa lớn trong tay tản ra hàn quang.
Cây cối hoàn toàn yên tĩnh.
Vũ Văn Hiên Thần nhẹ nhàng di chuyển đến phía cây đại thụ Tiêu Dương đang trốn.
Bộ tưởng hắn là đứa trẻ lên ba sao?
- Ngươi cho rằng bổn công tử không tìm được ngươi sao? Cho dù phải đào ba thước ở đây lên, bổn công tử cũng phải bắt được ngươi.
- Chỉ cần ngươi ra ngoài, dâng lên Kim phủ, bổn công tử sẽ tha cho ngươi một mạng.
Thần sắc Vũ Văn Hiên Thân càng lúc càng âm trầm, cả giận nói;
- Tiêu Dương, ra đây đi.
- Ngươi cho rằng bổn công tử không biết hang ổ của Kiếm Tôn nhất mạch? Ta thề, trong vòng ba ngày, sẽ làm cho hang ổ của Kiếm Tôn nhất mạch biến mất khỏi thế gian.
Vô tình dừng lại phía dưới cái cây có Tiêu Dương.
- Được, ngươi không ra đúng không?
Thanh âm của Vũ Văn Hiên Thần vang vọng:
Tiêu Dương đang núp bên trong ẩn trận, ngừng thở, không dám có bất kỳ vọng động, lại còn rất nhanh vận công khôi phục nội khí. Ẩn trận này chỉ được bày ra lúc vội vã, hoàn toàn không thể so sánh với ẩn trận khi La Thiên Tôn Tọa độ kiếp. Tiêu Dương cũng không tin tưởng có thể thoát khỏi ánh mắt của Vũ Văn Hiên Thần.
Trong khu rừng ngẫu nhiên vang lên tiếng chim kêu, ngoài ra không còn tiếng động nào khác.
Vũ Văn Hiên Thân nói được là làm được.
Tiêu Dương bĩu môi, không lên tiếng.
Tiêu Dương không khỏi chấn động một chút, sát ý hiện lên trong mắt. Nhưng hắn cố gắng kềm chế lại. Bởi vì bây giờ hắn không phải là đối thủ của Vũ Văn Hiên Thần.
Vũ Văn Hiên Thần giận dữ:
Khí tức tàn nhẫn tràn ngập cả khu rừng.
Trùng hợp Tiêu Dương lại đang ở trên đỉnh đầu của Vũ Văn Hiên Thần. Vũ Văn Hiên Thần có thể nhìn ban đêm rõ như ban ngày, nhưng nhìn ngược lại trở thành điểm mù của y. Bên trong màn đêm, hai người một lên tiếng, một im lặng giằng co với nhau.
- Đừng j chứ.
Gương mặt Tiêu Dương hiện lên sự tàn nhẫn.
Thất ẩn trận có thể che lấp khí tức, nhưng lúc này Vũ Văn Hiên Thần đang cố ý tìm kiếm, sức mạnh cường đại trong thời gian ngắn khiến cho Thất ẩn trận biến mất không còn chút gì.
Hừ, muốn diệt Kiếm Tông ta? Vũ Văn Hiên Thần, ta muốn nhìn xem về sau là ai diệt ai trước.
Tiêu Dương xấu hổ cười:
Bốn mắt đối diện nhau.
Tiêu Dương đang ngôi trên nhánh cây xuất hiện trong tâm mắt của Vũ Văn Hiên Thần.
Tiêu Dương cũng không quá lo lắng vì lời uy hiếp của Vũ Văn Hiên Thần. Kiếm Tông đã có đám người của La Thiên đại ca. Tình thế hiện nay gấp gáp, đệ tử Kiếm Tông có thể đã rút vào Thượng cổ hồng hoang. Cho dù đối phương có tìm kiếm cỡ nào cũng phí công thôi.
Tiêu Dương khóc không ra nước mắt, trong lòng muốn nấu chín con chim kia.
Con chim chẳng có đức kia rất nhanh tiêu bài tiết trên đầu Vũ Văn Hiên Thần.
Thần thức của Vũ Văn Hiên Thần đang trải rộng xung quanh. Bất cứ một gió thổi cỏ lay nào cũng không thoát khỏi cảm giác của y. Lúc này, y giương búa, lui về sau vài bước, tránh phân chim rớt trúng đầu, sau đó ngẩng đầu, tâm mắt như lợi kiếm nhìn chăm chú.
Vũ Văn Hiên Thần cau mày. Y tin rằng Tiêu Dương vẫn chưa rời khỏi khu rừng này, chỉ là đang trốn trong chỗ tối mà thôi.
Tại một nhánh cây cách chân hắn chưa đầy một thước, một con chim đen thui đang đứng. Nếu nó đứng im thì không sao, nhưng nhìn biểu hiện của nó thì dường như đang muốn...
Đột nhiên, đồng tử Tiêu Dương mở to đến cực điểm, suýt chút nữa kinh hô lên.
Tiêu Dương nhanh chóng khôi phục nội khí, không ngừng cúi đầu nhìn Vũ Văn Hiên Thần.
- Trùng hợp quá nhỉ.
Vũ Văn Hiên Thần nhất thời cười rộ lên, quang mang trong tay lóe ra, ngửa đầu nhìn chằm chằm Tiêu Dương, sát khí bắt đầu khởi động:
- Xem ngươi còn trốn được chỗ nào nữa.
- Dừng tay.
Khi Vũ Văn Hiên Thần muốn phát động công kích lôi đình, thanh âm Tiêu Dương giống như ngũ lôi oanh đỉnh chấn triệt, làm cho Vũ Văn Hiên Thần phải ngừng tay.
Yên lặng cả nửa ngày.
Tiêu Dương mở miệng hỏi:
- Ăn chưa?
Vũ Văn Hiên Thần ngạc nhiên.
Vũ Văn Hiên Thần dường như không cho Tiêu Dương cơ hội thở dốc, sát khí ngập trời huy động búa lớn trong tay, phát ra công kích cường đại, khiến Tiêu Dương phải không ngừng kêu khổ.
Âm! Âm!
Âm!
Bây giờ cô cũng đang bị người ta đuổi giết.
Tiêu Nhu Y không dám dừng lại, ánh mắt nhìn thoáng qua phía sau, cười lạnh rồi xoay người lướt đi.
Lửa giận trong lòng y có thể đốt trụi chỗ này.
Âm ầm.
Phía sau Tiêu Dương không ngừng vang lên thanh âm bài sơn đảo hải, sức mạnh mênh mông đánh sâu vào khiến cho Tiêu Dương bị thương. Nhưng bất luận thế nào, hắn không dám dừng lại.
Bị nghẹn khuất khi đuổi giết chung quy vẫn còn tốt hơn là bị giết chết.
Một chạy một đuổi theo, rất nhanh biến mất trong khu rừng.
Khoảng chừng năm phút sau, tại nơi hai người ở trước đó, một cô gái mặc áo tím đuổi tới.
- Xem ra Vũ Văn Hiên Thần vẫn còn chưa giết được Tiêu Dương.
Tiêu Nhu Y cẩn thận nhìn tình huống cây cối xung quanh, ánh mắt tò mò nhìn xuống con hắc điểu bị giết chết không nhắm mắt kia.
- Nếu không nhanh chóng tìm được Tiêu Dương, sợ rằng tình huống của hắn sẽ không ổn.
Lửa giận trong lòng Vũ Văn Hiên Thần trong khoảnh khắc đã đốt lên, gào to theo hướng Tiêu Dương bỏ chạy, thân ảnh hóa thành lưu tinh truy kích theo.
- Lão tử nhất định sẽ bầm thây ngươi thành vạn đoạn.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, Tiêu Dương đã bỏ chạy được hơn trăm thước.
Vũ Văn Hiên Thần vung búa lên, một búa phân thây con hắc điểu. Chính là cái con đã đại tiện lên đầu hắn.
Thân ảnh Tiêu Dương đột nhiên biến mất. Đồng thời một hắc quang như sao chổi đập xuống đầu Vũ Văn Hiên Thần.
Vù.
- Nếu cứ như vậy, chưa đầy một nén nhang, sau này bổn đại gia hàng ngày phải nhận ba nén nhang thơm từ người khác rồi.
Tiêu Dương cười khổ, đồng thời hận tên phía sau vô cùng.
Tiêu Dương hy vọng Tiêu tiêu nhân mau hiện thân, trực tiếp giơ bàn tay vàng, bóp nát cái tên Vũ Văn Hiên Thần kia.
Nhưng sự thật lại tàn khốc. Đừng nói là Tiêu tiên nhân, tại cái nơi hoang sơn dã lĩnh này, ngay cả một bóng người Tiêu Dương còn không thấy.
Đây cũng không phải khu vực Tiêu Dương quá quen thuộc. Hắn dường như đã rơi khỏi khu vực Kiếm Tông rất xa.
- Sớm biết vậy thì sắp xếp Thượng cổ hồng hoang trễ một chút.
Tiêu trạng nguyên bây giờ có cảm giác kêu trời không thấu kêu đất không hay.
Vùi! Vùi Vùi
Hoảng hốt chạy bừa. Con đường phía trước càng lúc càng hẻo lánh. Hai bên đều không có đường rẽ để trốn. Càng đi lên, Tiêu Dương lại càng cảm thấy có gió lạnh bao phủ.
Phía trước hết đường rồi.
Tiêu Dương nhanh chóng dừng lại, trong khoảnh khắc tâm trạng rơi xuống vực sâu vạn trượng. Dưới chân chính là một vách núi, không biết sâu bao nhiêu. Với thực lực của Tiêu Dương, muốn nhảy xuống vách núi thì cũng dễ dàng. Nhưng trong quá trình nhảy xuống, bên trên còn có Vũ Văn Hiên Thần. Nếu y thừa dịp hắn bay xuống mà đánh lén, thân ảnh vẫn còn lơ lửng trên không, quả nhiên là một con đường.
- Mẹ kiếp, nhân phẩm của tôi cũng đâu đến nỗi kém. Tại sao lại bị đẩy vào tuyệt lộ như vậy?
Tiêu Dương khóc không ra nước mắt.
Vũ Văn Hiên Thần dừng lại trước người Tiêu Dương không xa. Lúc này, lửa giận trên gương mặt y đã biến mất, chỉ còn lại khoái cảm khi hùng ưng bắt được thỏ.
Không còn đường để trốn.
Phía trước chính là đường.
Ngươi dám nhảy không?
Ngươi dám nhảy, ta cũng dám nhảy.
Nói chuyện mang tính chất triết lý không hề xuất hiện, Tiêu Dương khổ không nói nổi nhìn Vũ Văn Hiên Thần.
- Giao ra Kim phủ.
Thanh âm Vũ Văn Hiên Thần lạnh lùng vang lên.
Lúc này, y đã nắm chắc thắng lợi.
- Nếu không giao ra thì sao?
Tiêu Dương tò mò hỏi.
Thần sắc Vũ Văn Hiên Thần âm trầm.
Tiêu Dương nở nụ cười quyến rũ:
- Chỉ đùa một chút thôi mà. Huynh đài không phải muốn lấy Kim phủ sao? Lấy mà dùng đi.
Cổ tay Tiêu Dương chuyển động, trong đêm tối đột nhiên xuất hiện ánh sáng màu vàng, chiếu sáng cả bầu trời đêm.
Gió lạnh thổi qua, thân hình Tiêu Dương đứng sừng sững bên vách núi, giơ cao kim phủ trong tay. Lúc này, Tiêu Dương cảm thấy mình giống như tráng sĩ Lang Nha sơn.
Thà chết chứ không chịu khuất nhục.
Cái duy nhất còn thiếu chính là xoay người cất bước nhảy lên.
Nhưng Tiêu Dương cũng không làm vậy, đột nhiên ném Kim phủ về phía trước.
- Tiếp được Kim phủ rồi.
Ánh mắt Vũ Văn Hiên Thần sáng lên.
Lúc này, Kim phủ đang bay lên đột nhiên hạ thấp, kim quang sắc bén từ trong Kim phủ đánh vào trong vách đá.
Kim phủ bổ núi. Âm ầm.
Trọn vẹn ba mét xung quanh vách núi bị Kim phủ đánh nát bấy.
Âm.
Kim phủ một lần nữa rơi vào tay Tiêu Dương. Lúc này, thân ảnh Tiêu Dương theo cát đá bay đầy trời cùng nhau rơi xuống.
Tình thế lập tức chuyển biến.
Một giây trước Vũ Văn Hiên Thân đang đắm chìm trong quá trình đắc thủ Kim Phủ. Một giây sau liên phát hiện Tiêu Dương đã rơi xuống vách núi.
- Quả thật là tìm chết mà.
Vũ Văn Hiên Thần huy động búa lớn, cũng nhanh chóng nhảy xuống. Dưới chân đầy đất đá, sớm đã không còn nhìn thấy bóng dáng Tiêu Dương.
Tiêu Dương muốn dựa vào loạn thạch để che giấu tâm mắt của Vũ Văn Hiên Thần.
Vũ Văn Hiên Thần giống như một pho tượng chiến thần tản mát ra hàn quang lạnh lẽo.
Y đã bị Tiêu Dương kích thích đến biên giới muốn triệt để nổ tung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận