Hộ Hoa trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 437: Đổi trắng thay đen

Chương 437: Đổi trắng thay đenChương 437: Đổi trắng thay đen
Tiếng chuông nghe rất êm.
Đồng tử Tiêu Dương co rút lại, ánh mắt lợi hại đảo qua.
Tiềm thức của hắn cho rằng đây là điện thoại của Trịnh Thu.
Hắn chậm chạp tiếp điện thoại:
- Tôi có thể đáp ứng điều kiện của anh, nhưng tôi làm sao mà tin tưởng anh sẽ thả... Tô bá phụ?
Tiêu Dương ngây người.
Người gọi đến là cha của Tô Tiểu San, lão đại Thanh Diễm Xã, Tô Thiên Nam.
Chẳng lẽ ông ấy đã biết Tô Tiểu San xảy ra chuyện?
Tiêu Dương cố gắng kềm chế sát ý trong lòng, áy náy nói:
- Tô bá phụ, cháu xin lỗi...
- Xin lỗi cái gì? Tiêu Dương, giờ cậu đang ở đâu? Có thể sang nhà tôi một lát hay không?
Giọng nói Tô Thiên Nam sang sảng trong điện thoại.
Tiêu Dương trâm ngâm hồi lâu rồi gật đầu.
- Cháu lập tức qua ngay.
Mặc kệ thế nào, Tô Tiểu San gặp chuyện không may, người nhà của cô có quyền được biết.
Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Dương quay sang nói với Lam Hân Linh:
- Làm phiền cô chở tôi đi một đoạn.
Tiêu Dương nói địa chỉ nhà Tô Tiểu San.
Lam Hân Linh cũng không hỏi nhiều, trực tiếp lên xe chở Tiêu Dương đi.
- Tôi không vào đâu. Tôi ở bên ngoài chờ anh.
Lam Hân Linh lên tiếng:
- Một khi có tin tức, tôi lập tức thông báo cho anh ngay.
Tiêu Dương gật đầu.
Đẩy cửa bước xuống xe, hắn trực tiếp đi vào tiểu khu Tô gia, sau đó lên thang máy đến trước cửa nhà Tô gia.
Tinh thần có chút căng thẳng, đứng trước cửa thở ra một hơi rồi nhấn chuông.
Cánh cửa mở ra.
Tiêu Dương không biết lên tiếng như thế nào, người mở cửa là Dương thị, mẹ Tô Tiểu San:
- Tiêu Dương, cháu đến rồi sao? Vào đi.
- Tiêu Dương đến hả?
Bên trong phòng khách truyền đến giọng nói của Quân Tả Nguyên:
- Nào, đến đây làm vài ván cờ.
Lúc này Tiêu Dương hoàn toàn không có tâm trạng, cất bước đi đến, trầm giọng nói: - Bác Tô Thiên Nam, chuyện của Tô cô nương...
Tô Thiên Nam cười ha hả, khoát tay nói:
- Không cần nhiều lời. Tôi biết hết rồi.
Tiêu Dương mở to hai mắt:
- Bác biết hết rồi.
Vấn đề này là sao?
Biết rồi mà còn có thể cười nói vui vẻ được à?
Tiêu Dương giống như đang nằm mộng.
- Bác Tô...
Dương thị mang đến một ly nước nóng, mỉm cười nói:
- Chút chuyện đó, chúng tôi đương nhiên biết.
Chút chuyện đó?
Tiêu Dương há to miệng.
Tô Thiên Nam bật cười:
- Thôi quên đi, đừng để ý làm gì. Cứ để nó trôi vào quá khứ.
Tiêu Dương cảm thấy suy nghĩ của mình không theo kịp tiết tấu của hai người.
Tô Tiểu San rơi vào tay Trịnh Thu, lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm.
- Không sai.
Dương thị vừa cười vừa nói:
- Bằng không, lát nữa San nhi ra lại trách hai người chúng tôi nhiều chuyện.
Dương thị nháy mắt với Tô Thiên Nam. Hai người không khỏi mỉm cười.
xin
Tiêu Dương lại càng sửng sốt.
Một lát sau, hắn giật mình, nhìn Dương thị:
- Bác gái, bác vừa mới nói gì? Cô... đợi lát nữa ra... ?
Tô Thiên Nam lắc đầu nói:
- Tiêu Dương, San nhi đang tắm, rất nhanh sẽ ra thôi. Cậu đến đánh với tôi ván cờ.
- Cháu đương nhiên không biết, tuổi trẻ các cháu một ngày không gặp như cách ba thu.
Ánh mắt Dương thị nhìn Tiêu Dương giống như mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thích.
Tiêu Dương ngẩn người nhìn về phía phòng tắm. Quả thật có tiếng nước chảy.
Nhưng rõ ràng là hắn nghe được giọng của Tô Tiểu San trong điện thoại. Cô đang ở trong tay Trịnh Thu. Tại sao lại xuất hiện ở nhà chứ?
Không thể nào.
Tiêu Dương thừ người ra cả nửa ngày, sau đó đột ngột bước đến nhà tắm, không cần lên tiếng hỏi, theo bản năng mà đẩy cửa vào. -A...
Tiếng thét chói tai vang lên.
Người thét lên lại là Tiêu Dương.
Lúc này, Tô Tiểu San đang mặc một chiếc váy ngủ màu tím, cảnh giác nhìn chằm chằm Tiêu Dương. Cũng may mà cô đã mặc quần áo, bằng không tên lưu manh này sẽ nhìn thấy cô tắm lần thứ ba.
- Thật là cô sao?
Hai mắt Tiêu Dương mở to đến cực điểm.
Tô Tiểu San nhìn Tiêu Dương, bĩu môi nói:
- Vấn đề này của anh chẳng có chút độ sâu gì cả. Không phải tôi thì là anh chắc.
Tiêu Dương líu lưỡi.
- Cô... CÔ...
Suy nghĩ thoáng cái liền rối loạn.
Vốn tưởng rằng Tô Tiểu San nằm trong tay Trịnh Thu, lúc nào cũng sẽ gặp nguy hiểm. Bây giờ Tô Tiểu San lại xuất hiện trước mặt hắn, sự tương phản kịch liệt này khiến cho Tiêu Dương như có cảm giác nằm mộng.
Tô Tiểu San nghi hoặc nhìn Tiêu Dương, sau đó bước ra ngoài, ngồi trên ghế salon.
Tiêu Dương xoay người lại:
- Vừa nãy hai bác nói chuyện của cô...
- Khi tôi trở về không cẩn thận bị ngã, thiếu chút nữa giãm phải...
Ánh mắt Tô Tiểu San hiện lên sự buồn nôn, cho nên mới lập tức đi tắm rửa.
Lúc này, Tô Thiên Nam đã bị Dương thị kéo vào nhà bếp, rất thức thời mà nhường không gian lại cho hai đứa nhỏ.
Tiêu Dương còn chưa hồi phục lại tinh thần.
- Tiểu Tam, cô làm sao mà trở về được vậy? Trịnh Thu không làm khó cô sao? Cô... không phải cô bị y bắt đi à?
Ánh mắt Tô Tiểu San nghi hoặc nhìn Tiêu Dương:
- Tôi làm sao mà bị Trịnh Thu bắt đi được? Được rồi, sư muội của anh không nói cho anh biết sao?
- Sư muội của tôi?
Tiêu Dương ngẩn người.
- Đúng vậy.
Tô Tiểu San gật đầu:
- Khi anh và đối phương đang kịch chiến, sư muội của anh đột nhiên đến tìm tôi, bảo tôi lên một chiếc xe khác về nhà, tránh cho địch nhân dùng tôi để uy hiếp anh. Tôi cũng không muốn trở thành gánh nặng cho anh. Sư muội của anh nói, anh đối phó những người đó sẽ không thành vấn đề. Cho nên bảo tôi về trước.
- Sư muội của tôi...
Tiêu Dương trầm ngâm cả nửa ngày, sau đó ánh mắt sáng lên:
- Là Tang Tang sư muội. Trịnh Thu quả thật đã bắt đi một người, nhưng không phải Tô Tiểu San chân chính mà là do Diệp Tang huyễn hóa ra. Chỉ có như vậy mới có thể giải thích vì sao trong điện thoại lại nghe được giọng nói của Tô Tiểu San. Còn Tô Tiểu San chính thức lại xuất hiện trước mặt hắn.
Lúc này, Tiêu Dương hận không thể hôn vài cái lên mặt Tang Tang sư muội.
Tang Tang sư muội xuất hiện quá mức kịp thời. Nếu không, người mà Trịnh Thu mang đi nhất định là Tô Tiểu San chân chính.
Bây giờ Diệp Tang đang ở trong tay Trịnh Thu, Tiêu Dương cũng không cần quá lo lắng. Cô là một trong những sát thủ hàng đầu thế giới. Với thực lực của Trịnh Thu, Diệp Tang muốn giết y, quả thật không cần tốn nhiều sức.
Bây giờ, Tang Tang sư muội đang nằm trong tay Trịnh Thu, hoàn toàn có thể làm nội ứng biết được hang ổ của Trịnh Thu.
- Thật tốt quá.
Phong hồi lộ chuyển như vậy khiến cho Tiêu Dương giống như có cảm giác nằm mơ. Đương nhiên, đây lại là một giấc mơ đẹp.
- Anh làm sao vậy?
Tô Tiểu San nhìn gương mặt không ngừng biến hóa của Tiêu Dương, không khỏi dò hỏi một tiếng.
- Không có việc gì đâu. Haha...
Tiêu Dương cười nói:
- Có người giúp đỡ đắc lực, quả thật sự việc cũng giảm bớt được phân nửa.
Cũng may là Vạn Pháp bảo Diệp Tang ở lại bên cạnh hắn, chỉ trong một ngày ngắn ngủi đã giúp hắn không ít việc.
- Tiểu Tam, cô hãy đáp ứng tôi một việc.
Tiêu Dương thu lại tỉnh thân kích động, trâm giọng nói:
- Trong ngày hôm nay, cô ngàn vạn lân không được rời khỏi nhà nửa bước.
- Tại sao?
Tô Tiểu San giật mình, nghi hoặc hỏi.
- Tóm lại tôi có chuyện rất quan trọng.
Nhìn thấy sắc nghiêm túc của Tiêu Dương, Tô Tiểu San suy nghĩ một chút rồi lẩm bẩm. Dù sao tôi cũng không có việc gì, cũng sẽ không cần đi ra ngoài.
Tiêu Dương gật đầu.
Một khi Tô Tiểu San xuất hiện bên ngoài, sẽ dễ dàng bị người của Trịnh Thu nhìn thấy, từ đó sẽ biết được thân phận của Diệp Tang. Như vậy, Diệp Tang muốn tiến thêm một bước điều tra Trịnh Thu cũng sẽ rất khó khăn.
- Tang Tang sư muội, bây giờ tất cả trông cậy vào cô.
Tiêu Dương thầm nghĩ, sau đó gọi điện thoại cho Lam Hân Linh đang chờ bên ngoài, nhờ cô đi bố trí một công việc, tùy thời có thể xuất động đi bắt Trịnh Thu.
Mật thất bên dưới.
Trịnh Thu mang theo Tô Tiểu San và một số thuộc hạ đi phía trước. Sau khi đẩy một cánh cửa, liên quay lại, lãnh đạm nói:
- Mang Tô lão sư vê phòng nghỉ ngơi.
- Vâng.
Hai người trong đó bước đến chỗ "Tô Tiểu San".
Sắc mặt "Tô Tiểu San" trắng bệch, thần sắc bối rối nhìn lướt chung quanh. Ba người bước đi trên đường, mơ hồ có thể nghe được tiếng bước chân.
Hai người đẩy cửa, ý bảo Tô Tiểu San đi vào. Lúc này Trịnh Thu đã mang theo những người khác đi về một hướng khác.
Sau khi Tô Tiểu San bước vào phòng, khi hai người kia chuẩn bị đóng cửa phòng, trong phòng vang lên một giọng nói yểu điệu.
- Các người... cứ như vậy mà đi sao?
Giọng nói mang theo chút mê hoặc. Hai người nhìn nhau, đồng thời mỉm cười, một lần nữa đẩy cửa bước vào, nhìn chằm chằm "Tô Tiểu San", không chút che giấu mà nuốt nước miếng:
- Cô còn có chuyện gì sao?
Thần sắc Tô Tiểu San có chút bối rối.
- Tôi sợ lắm. Các anh có thể ở lại với tôi không?
Hai người nhìn nhau cười, không chờ đợi được mà lách mình tiến vào trong, hơn nữa còn đóng cửa.
- Anh đến đây cưng ơi.
Phụt! Phụt.
Hai dòng máu tươi phun ra.
Hai thân ảnh ngã vào cánh cửa, khí tuyệt bỏ mạng.
- Tôi nghĩ, hay là các anh nên xuống bồi Diêm Vương gia thì thích hợp hơn.
Diệp Tang rút thanh lợi kiếm về, ánh mắt hiện lên sự lạnh lùng. Tay phải đưa lên trên khuôn mặt.
Một vầng sáng xuất hiện. Một thân ảnh hắc y nhân hiện ra.
Là một trong hai người bị Diệp Tang giết chết.
- Tôi muốn nhìn xem, tổ chức Huyết Dạ rốt cuộc đang làm cái quỷ gì ở Minh Châu.
Sau khi biến thành hắc y nhân, Diệp Tang đẩy cửa bước ra ngoài. Cô dường như có hiểu biết chút ít về tổ chức này. Ít nhất là hai chữ Huyết Dạ.
Nhẹ nhàng cất bước vào trong, khi gần đến một cánh cửa thì dừng lại, dựng thẳng tai lắng nghe, sau đó bình tính bước vào trong.
Trước mắt là một căn phòng rộng rãi. Đèn đuốc sáng choang. Không ít người mặc áo blouse trắng bận rộn qua lại.
Nơi này chính là phòng thí nghiệm mà Trịnh Thu không nỡ vứt bỏ.
- Ở đây rốt cuộc đang tiến hành thí nghiệm gì vậy?
Diệp Tang chậm chạp bước lên phía trước. Lúc này, Trịnh Thu đã mang người kiểm tra phòng thí nghiệm một lần, đang quẹo sang một hướng khác.
- Này, miệng rộng, tại sao lại đi một mình vậy? Đột nhiên một tiếng quát lớn vang lên sau lưng.
Diệp Tang hơi giật mình, ánh mắt đảo qua. Lúc này, đang có một cánh tay đặt lên vai mình. Diệp Tang lập tức xoay người lại. Một hắc y nhân cau mày nói:
- Miệng rộng, cậu làm cái gì vậy? Gọi mà chẳng thưa lại gì hết.
Diệp Tang ngẩn người, liền hiểu ra miệng rộng chính là đang gọi cô, lập tức cười nói:
- Đang suy nghĩ một chuyện nên không kịp phản ứng.
Hắc y nhân cười nói:
- Tôi thấy cậu đang thèm thuồng con đàn bà trong veo như nước mà Thu ca mang về thì có.
Diệp Tang miễn cưỡng cười.
- Cũng đúng. Mỹ nữ như vậy ai mà chẳng muốn chứ.
Gã hắc y nhân tấm tắc một câu:
- Được rồi, tại sao lão Chu không đến? Không phải anh ta đi cùng với cậu sao?
- Anh ấy... anh ấy ở lại canh cửa, tránh cho sự cố ngoài ý muốn phát sinh.
- Anh ta lưu lại mới có chuyện ngoài ý muốn đấy. Một con đàn bà trong veo như thế rơi vào tay anh ta, anh ta khẳng định muốn biển thủ. Haiz, nếu không phải Thu ca bảo không được động vào, tôi khẳng định cũng đã chạy sang đó. Lão Chu đúng là ăn gan báo, không sợ Thu ca phế anh ta sao?
- Đừng nhắc anh ta nữa.
Diệp Tang quét một vòng phòng thí nghiệm, làm ra vẻ vô tình hỏi:
- Được rồi, thí nghiệm tiến hành như thế nào rồi?
- Tôi cũng không rõ lắm. Nghe nói là đã đến giai đoạn cuối. Thí nghiệm này đúng là khó lường. Ngày hôm qua tôi nhìn lén bọn họ nhỏ một giọt chất lỏng lên người một con chuột. Con chuột đó thoáng cái to gấp mấy lần. Quả thật khó tin vô cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận