Hộ Hoa trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 1231: Sự kiên cường của phụ nữ

Chương 1231: Sự kiên cường của phụ nữChương 1231: Sự kiên cường của phụ nữ
Trên con đường thẳng tắp, chiếc xe phóng như điên.
Tiếng thét chói tai vang lên cùng với tiếng rít gào của gã tài xế.
Những người đi đường dường như cũng phát hiện được sự bất thường của chiếc xe.
Nhanh như tia chớp, quang mang lóe lên trong mắt Quân Thiết Anh.
Với thực lực của cô, hoàn toàn có thể mang hai cô gái ra khỏi xe. Nhưng nếu như vậy, nhất định sẽ bạo lộ sức mạnh kinh thế hãi tục trước mặt dân chúng bình thường, tránh không được tiếng kêu la, chẳng khác nào nói cho cả thế giới biết các cô đúng là tà ma, chứng thực tội danh hạ độc trong tranh. Nói tóm lại, bất cứ một bước đi sai lầm nào đều có thể làm cho Sơn Hà Thư Họa lâm vào chỗ vạn kiếp bất phục.
Hơn nữa, Quân Thiết Anh cũng không thể giết chết gã tài xế. Dù sao người ta cũng là thân nhân của người bị hại.
- Tiểu Hàm, nói với anh ta, em trai của anh ta đã tỉnh.
Quân Thiết Anh hô to.
Lúc này, Lam Hân Linh đã tận lực đạp được tấm vách ngăn đằng trước. Mượn cơ hội này, Lam Hân Linh thò người qua, giật lấy chìa khóa xe. Gần như đồng thời, Quân Thiết Anh đẩy cánh cửa xe:
Lam Hân Linh và Quân Thiết Anh cũng cùng nhau bước xuống xe.
Thanh âm vô cùng chói tai vang lên. Bỗng nhiên lốp xe nổ mạnh.
Cô gái Tiểu Hàm sắc mặt trắng bệch lảo đảo bước ra ngoài.
Két.
Sắc mặt Tiểu Hàm trắng bệch, thân hình vội lui lại phía sau.
Tiểu Hàm đang bị dọa sắp đái ra quần, mắt thấy chiếc xe cách con đê càng lúc càng gân, liền mở to hai mắt, gào lên:
Gã tài xế nặng nê đẩy cửa xe, trợn to mắt quát lớn với Tiểu Hàm:
Gần như là phản xạ có điều kiện, gã tài xế giãm mạnh chân ga.
- Dừng xe, dừng xe. Em trai của anh đã tỉnh. Anh có biết không?
- Tiểu Hàm, ra ngoài đi.
Lam Hân Linh đứng trước mặt Tiểu Hàm, nhướng mày gầm lên với gã tài xế.
Người bên trong xe theo quán tính liền đập người thẳng về phía trước.
Mặc dù không hiểu ngôn ngữ của nhau, nhưng khí thế phát ra từ trên người Lam Hân Linh vẫn chấn nhiếp được gã tài xế, khiến gã sửng sốt không dám nhúc nhích.
- Cô nói cái gì? Cô vừa mới nói cái gì? Em trai của tôi đã tỉnh? Thật sao?
- Anh đứng lại.
- Thì ra các người lừa tôi.
Ánh mắt của Quân Thiết Anh khiến cho Tiểu Hàm có được dũng khí. Sắc mặt cô bé bình tĩnh lại đôi chút, tiến lên, thở ra một hơi rồi gật đầu với Quân Thiết Anh.
- Không được tổn thương anh ta. Lúc này, Quân Thiết Anh liếc nhìn Tiểu Hàm, ánh mắt khích lệ:
Từ chiếc xe khác bước xuống một bóng người quen thuộc, Lâm Tiểu Thảo.
- Tôi cũng giống như anh, rất quan tâm đến tình huống của em trai anh.
- Bọn tôi vất vả lắm mới nhờ được Tổ trưởng Cao Vạn Đằng.
Quân Thiết Anh có chút nghỉ hoặc.
- Tại sao các người lại ở đây?
- Tiểu Hàm, kiên cường lên. Chúng ta không làm gì thẹn với lương tâm, hãy lấy ra tất cả dũng khí của người Viêm Hoàng. Em hãy dịch lại những lời chị nói.
Quân Thiết Anh vội vàng hô to.
Hai người lập tức giảm lực đạo. Gã tài xế vẫn không ngừng vùng vẫy. Cảnh tượng này đập vào mắt những người khác, rất dễ liên tưởng đến hình ảnh ý thế hiếp người.
- Chị dâu, chúng tôi không đến muộn chứ.
Chung quanh có không ít xe vây lại. Mấy ngày qua, sự kiện trúng độc từ tranh của Viêm Hoàng được đăng đầy trên các phương tiện truyên thông. Hiển nhiên cũng có người nhận ra thân phận của Quân Thiết Anh. Thậm chí có một số ký giả như ruồi ngửi được mật bay đến.
Một khắc hai người vọt đến, liền bắt được gã tài xế.
Là Lý Bái Thiên và Chu Mạt.
Gã tài xế gào lên, đang muốn vọt đến, đột nhiên bên trong đám người đang vây xem có hai người dáng người khôi ngô bay nhanh đến. Nhìn diện mạo của hai người, hoàn toàn giống nhau như đúc.
Lâm Tiểu Thảo cười hắc hắc:
- Sự kiện ở Hà Lan cũng khiến cho người dân trong nước chú ý. Chị dâu vội vã bay qua đây, khẳng định bên cạnh sẽ không có người giúp đỡ. Tôi và anh em Lý Bái Thiên liền quyết định sang đây. Bốn huynh đệ Phú Xuyên Long cũng muốn đi theo. Nhưng khi ra sân bay thì bị một đạo lệnh của Thiên Tử Các ngăn lại.
- Tôi nhớ hai người cũng đã gia nhập Thiên Tử Các rồi mà?
Lam Hân Linh nhìn hai người Lý Bái Thiên.
Chu Mạt nhếch miệng cười:
- Một khắc chúng tôi leo lên máy bay thì chẳng còn thân phận Thiên Tử Các gì nữa. Muốn dựa vào cái lệnh khỉ gió nào đó mà ngăn cản hai anh em tôi đến Hà Lan giúp chị dâu à? Đúng là buồn cười.
Chu Mạt nói rất nhẹ nhàng, nhưng Quân Thiết Anh lại cảm nhận được tình nghĩa trong đó, vì bạn bè mà không tiếc hết thảy.
Thiên Mã Song Hùng khác với bốn huynh đệ Xích Hỏa. Bọn họ là được Tiêu Dương mang ra từ chốn thâm sơn. Tiêu Dương đã mang đến một thân phận mới cho hai người. Trong lòng hai người, địa vị Tiêu Dương rất nặng. Còn huynh đệ Xích Hỏa, từ nhỏ đã được quốc gia bồi dưỡng, tiếp nhận huấn luyện nghiêm khắc. Muốn bọn họ cự tuyệt mệnh lệnh thượng cấp, sợ rằng nhất thời sẽ làm không được, bởi vậy mới trì hoãn đến đây. Nhưng trong chuyện này, bọn họ hoàn toàn không có lỗi.
Bị anh em Lý Bái Thiên chế ngự, gã tài xế rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, nhưng ánh mắt vẫn phún hỏa nhìn chằm chằm Quân Thiết Anh, không ngừng rống to:
Quân Thiết Anh nói, hai người Lý Bái Thiên đồng thời chấn động, vội vàng lên tiếng: - Thả anh ta ra.
- Tôi có thể dùng tính mạng của mình để đảm bảo tranh của chúng tôi không có bất cứ vấn đề gì. Và tôi không phải là kẻ sát nhân.
Quân Thiết Anh nói:
- Tôi biết anh rất đau khổ, nếu có thể trách mắng Quân Thiết Anh tôi mà làm giảm sự thống khổ trong người anh thì anh cứ làm. Tôi tuyệt không chống cự.
- Anh nghĩ lại đi, nếu sau khi người thân của anh tỉnh lại, phát hiện anh đã vì vậy mà chết đi thì sẽ thương tâm đến cỡ nào.
Quân Thiết Anh nói:
- Tôi có thể đảm bảo, trong vòng bảy ngày, chúng tôi sẽ điều tra chân tướng rõ ràng, mang đến cho các người một câu trả lời thỏa đáng.
- Cô lấy gì đảm bảo?
- Tôi lấy đầu trên cổ mình cam đoan. Nếu như tôi không xử lý được chuyện này, không cứu được tính mạng của năm mươi bệnh nhân kia, tôi sẽ dùng tính mạng của tôi để tế lễ cho thân nhân các người.
Quân Thiết Anh kiên định nói.
Sau khi nghe Tiểu Hàm dịch lại không sót một chữ lời nói của Quân Thiết Anh, gã tài xế nhất thời ngây ngốc nhìn Quân Thiết Anh.
Lam Hân Linh cũng giật mình. Quân Thiết Anh cũng không nói với gã tài xế biết chuyện lần này đã bị bệnh viện ngăn cản điều tra, cảnh sát che giấu, truyền thông gây khó dễ. Cô chỉ kiên định mà đưa ra một lời bảo đảm, thậm chí không tiếc dùng cả tính mạng của mình. Lam Hân Linh biết rất rõ tính cách của Quân Thiết Anh, cô không phải là người nói một thì sẽ có hai.
- Tôi biết anh đau lòng, tôi cũng hiểu được sự thống khổ khi không biết thân nhân mình sống chết ra sao. Nhưng anh cũng không thể đem tính mạng của mình ra đùa giỡn.
Quân Thiết Anh chậm rãi nói:
- Quân Thiết Anh tôi không làm bất cứ chuyện gì xấu mà cần che giấu.
Gã tài xế rít gào lên.
- Cô chính là hung thủ giết người, còn muốn che giấu cái gì?
- Xin lỗi, tôi cũng chỉ muốn anh tỉnh táo lại nên mới nói dối. Tôi thành thật xin lỗi anh. Nhưng xin anh hãy tin lời tôi nói. Năm mươi người trúng độc, so với anh tôi còn quan tâm đến tình huống của bọn họ hơn. Tôi nhất định sẽ dùng hết mọi biện pháp cứu sống bọn họ.
Quân Thiết Anh nhìn gã tài xe, tiến lên từng bước, nghiêm mặt nói:
- Hung thủ giết người.
- Chị dâu.
- Cứ thả anh ta ra.
Quân Thiết Anh kiên định nói:
- Sự việc lần này, tôi không thể đứng phía sau bất cứ một ai được.
Lý Bái Thiên và Chu Mạt liếc mắt nhìn nhau, rồi từ từ buông cánh tay của gã tài xế ra.
Lâm Tiểu Thảo nhất thời đề cao cảnh giác gã tài xế. Mặc dù y biết thực lực của Quân Thiết Anh không kém, nhưng Quân Thiết Anh vừa mới nói, cho dù gã tài xế có đánh cô, cô tuyệt không hoàn thủ.
Lúc này, ánh mắt gã tài xế hiện lên sự phức tạp, nhìn Quân Thiết Anh, đột nhiên cho tay vào trong túi áo. Một đạo hàn quang lóe lên, trong tay bất ngờ xuất hiện một con dao nhỏ.
Kinh hô một tiếng, Lam Hân Linh thiếu chút nữa đã tiến lên đoạt con dao, nhưng sau khi nhìn Quân Thiết Anh, Lam Hân Linh đành nhãn nhịn.
Gã tài xế giơ con dao nhọn trong tay, sắc mặt co quắp, giống như muốn xuống tay.
Thân hình Quân Thiết Anh không nhúc nhích, ánh mắt vẫn bình tĩnh nhìn gã tài xế.
Gã tài xế nhìn Quân Thiết Anh, không khỏi chấn động:
- Cô thật sự không sợ chết?
- Không ai là không sợ chết. Chỉ là che giấu trong lòng mà thôi.
Quân Thiết Anh bình tĩnh nói.
- Tôi tin rằng anh sẽ không giết tôi.
- Vì sao?
Gã tài xế rống lên.
- Bởi vì anh là người lương thiện.
Quân Thiết Anh mỉm cười nói:
- Quần áo của anh khá đơn giản, túi tiền có vết rách nhỏ. Tôi nhìn thấy bên trong túi của anh có một con búp bê, chắc là mua cho con của anh. Còn nữa, anh vì em trai của mình mà đồng quy vu tận với tôi, nhưng trong lúc anh điên cuồng nhất, vẫn không quên lái xe tránh người qua đường. Khi đi về phía trước, anh đi dọc theo hai bên đường. Mỗi lần đi ngang qua một ngôi trường tiểu học, ánh mắt của anh không che giấu được sự nhu hòa. Đương nhiên, tôi có thể khẳng định một điều, mặc dù anh đang cố gắng làm cho mình điên cuồng nhất, nhưng từ ánh mắt của anh có thể nhìn thấy rõ, anh không phải là người ác độc.
Gã tài xế tay cầm dao, đầu óc như bị sét đánh.
Gã chăm chú nhìn Quân Thiết Anh, ánh mắt hiện lên sự khó có thể tin.
Tay cầm dao run rẩy, sắc mặt không ngừng co quắp, bước lên từng bước, con dao sắc bén cách Quân Thiết Anh không đến một thước.
Ai nấy cũng đều khẩn trương.
Quân Thiết Anh tin tưởng vào phán đoán của mình, thần sắc bình tĩnh đối mặt với gã tài xế.
Tay cầm dao của gã càng thêm run rẩy. Ánh mắt đỏ bừng, đột nhiên, gã buông con dao trong tay, cả người nặng nề ngồi phịch xuống đất, lớn tiếng khóc rống:
- Em ơil
Bạn cần đăng nhập để bình luận