Hộ Hoa trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 504: Uy hiếp!

Chương 504: Uy hiếp!Chương 504: Uy hiếp!
Trong mắt Tào Nguyên, y thuật của Tiêu Dương có cao minh đến đâu, chẳng qua cũng chỉ là một nhân vật nhỏ bé thôi.
Vậy mà hắn dám coi thường quyền uy của Chủ tịch thành phố.
Bị coi rẻ như vậy, thực sự khiến Tào Nguyên cảm thấy quá mất mặt.
- Chủ tịch thành phố Tào, buổi giao lưu y học sẽ chính thức bắt đầu vào ngày mai, nếu lúc đó Tiêu Dương thật sự không có mặt thì...
Thư ký Dương Chánh Minh đứng bên cạnh chân chừ nói.
- Trước mặt Chủ tịch thành phố Fukuda, khí thế của chúng ta cũng sẽ yếu hơn một chút.
Khí thế mà Dương Chánh Minh nói chính là thể diện. Cũng chẳng phải trận đấu khí thế của giữa hai quốc gia, một buổi giao lưu y học như thế nào, trên thực tế, cũng chỉ là một dạng hình thức, chứ chẳng phải thi đấu y học gì cả.
- Chánh Minh, cậu lập tức gửi một thư mời, bảo Tiêu Dương đến gặp tôi.
Dương Chánh Minh cầm cặp công văn màu đen trong tay, lạnh nhạt lên tiếng.
Danh tiếng của Dương Chánh Minh ở Minh Châu rất cao, là thư ký Chủ tịch thành phố, ở Minh Châu dù đi đến đâu cũng được người ta tôn trọng tâng bốc. Có điều, gã nào biết, Tiêu Dương căn bản chẳng coi gã là cọng hành gì cả.
Đối với một người chưa từng gặp mặt gõ cửa, đầu tiên Tiêu Dương cảm thấy hơi kỳ lạ, nhíu mày nhìn Dương Chánh Minh.
Đặc biệt là sau khi hắn nhìn mình cũng chẳng có chút tôn kính gì.
Dương Chánh Minh lập tức thay Chủ tịch thành phố gửi một thư mời đến Phục Đại, đáng tiếc lúc này Tiêu Dương không có mặt ở trường Phục Đại, mà đang ở căn phòng thuê bên ngoài châm cứu cho Lâm Tiểu Thảo.
- Đi theo tôi một chuyến.
Tào Nguyên phất tay, khuôn mặt không vui.
- Là tôi.
Bên cạnh có hiệu trưởng Phục Đại bầu bạn, sắc mặt Dương Chánh Minh âm trầm đợi gần hai tiếng đồng hồ mới nghe thấy tin Tiêu Dương trở về trường. Dương Chánh Minh từ chối lời đề nghị đi cùng của mấy vị lãnh đạo nhà trường, một mình đến phòng bảo vệ Tiêu Dương ở, gõ cửa.
- Hy vọng cậu ta đừng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt.
Chỉ là một thây thuốc, vậy mà khiến một Thư ký Chủ tịch thành phố trong tay nắm không ít quyền lực đích thân đến mời, Dương Chánh Minh vừa thấy Tiêu Dương đã không trưng ra bản mặt tốt đẹp gì.
Mới đi được hai bước, thấy hình như Tiêu Dương không đi theo, không khỏi cau mày xoay đầu lại, nhìn Tiêu Dương.
- Anh là Tiêu Dương?
- Anh còn đứng đó làm gì?
Tiêu Dương gật đầu. Dương Chánh Minh không nhiều lời, trực tiếp xoay người đi.
- Chủ tịch thành phố?
Dương Chánh Minh nhất thời tức giận, tuy nhiên, người lăn lộn trong chốn quan trường đến vị trí này, dĩ nhiên tâm cơ tương đối lớn. Cố gắng kiềm chế lửa giận, Dương Chánh Minh quay lại vài bước, nhướn mắt nhìn Tiêu Dương.
- Thư ký Chủ tịch thành phố, Dương Chánh Minh.
- Đi con mẹ anhl
Sắc mặt Dương Chánh Minh sâm xuống.
Tiêu Dương nhìn chằm chằm người này. Hôm nay vừa tiến hành đặc huấn cho tiểu đội tinh anh, lại vừa châm cứu trị liệu cho tiểu Thảo, tiểu Thu, thể lực hơi tiêu hao, Tiêu Dương vừa về chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, không ngờ gặp phải tên này gõ cửa, chẳng nói nhiều lời đã bắt mình đi theo gã.
Kiềm chế cơn giận trong lòng, Dương Chánh Minh trầm giọng nói.
Mình đường đường là thư ký Chủ tịch thành phố đến mời hắn, hắn cũng chẳng thèm nể mặt.
Tiêu Dương này đúng là như lời người ta đồn đại, quá mức kiêu ngạo, chả coi ai ra gì.
Tiêu Dương lẩm bẩm.
- Hóa ra là Thư ký Dương.
Tiêu Dương mỉm cười, khoát tay nói:
- Vừa hay, anh là thư ký Chủ tịch thành phố, có lẽ anh biết mục đích ông ấy tìm tôi. Nếu như bảo tôi tham gia cái buổi giao lưu y thuật gì đó, vậy thì không cần đâu. Rất xin lỗi, ngày mai tôi có việc bận, căn bản chẳng thể tham dự cái buổi giao lưu y thuật gì đó được.
- Chủ tịch thành phố Tào mời anh đến gặp.
Dương Chánh Minh chau mày, gã cảm giác Tiêu Dương đã biết rõ còn cố ý hỏi, dừng một chút, lạnh nhạt trả lời:
- Anh là ai?
Trong đầu Tiêu Dương hiện lên câu nói của phóng viên Đặng Tiểu Hoa, mở miệng nói:
- Tiêu Dương, anh nên biết, có thể làm đại diện tham gia buổi giao lưu y học trình độ thành phố hai nước lớn là một vinh dự. Hơn nữa, chuyện trọng đại như vậy, là một người dân của thành phố Minh Châu, anh nên toàn lực phối hợp.
- Nói rất có lý.
Tiêu Dương gật đầu, buông tay.
- Nhưng tôi bận lắm.
Dương Chánh Minh suýt chút nữa thì không kìm được mở miệng ra mắng, nửa câu đầu của Tiêu Dương, mình còn tưởng đã thực sự thuyết phục được hắn, hoặc có thể nói hắn căn bản chỉ giả vờ từ chối để nâng cao giá trị bản thân một chút, không ngờ hắn lại một lần nữa từ chối.
Dương Chánh Minh hít sâu một hơi,
- Tiêu Dương, anh bận nhiều việc, có thể trì hoãn một hai ngày được. Nhưng buổi giao lưu y học giữa thành phố hai nước, đây là chuyện quan trọng liên quan đến vinh dự của thành phố hai nước, anh nên đặt nó lên hàng đầu.
Dương Chánh Minh không tiếc đem chuyện này nâng lên thành chuyện liên quan đến vinh nhục của hai quốc gia.
Vứt lại câu uy hiếp này, Dương Chánh Minh hừ lạnh một tiếng, liền xoay người rời đi.
- Nếu đã nói vậy, tôi cũng không ngại nhắc nhở anh. Xã hội đen chẳng qua chỉ biết dùng bạo lực, giờ anh không nên vội vàng từ chối tôi. Tối nay Chủ tịch thành phố Tào có mở bữa tiệc chiêu đãi ở Vũ Phong quán, ngài Chủ tịch thành phố rất hy vọng anh có mặt.
Ánh mắt Dương Chánh Minh lóe lên tia tàn khốc, một lát sau, mỉm cười lạnh lùng.
- Thư ký Dương, xin anh bình tĩnh. Anh đừng quên thân phận của mình, anh là nhân viên công vụ, không phải xã hội đen.
Tiêu Dương mỉm cười nhìn Dương Chánh Minh.
- Anh không nên rượu mời không uống đi uống rượu phạt.
- Tiêu Dương, anh nên biết, Chủ tịch thành phố Tào đã tuyên bố với công chúng anh sẽ tham gia buổi trao đổi y học lần này. Nếu anh như vậy, Chủ tịch thành phố Tào biết ăn nói thế nào với công chúng? Hơn nữa...
Dương Chánh Minh bắt đầu nói huych toẹt ra.
- Anh bảo Chủ tịch thành phố Tào biết để mặt mũi vào đâu?
- Nói rất có lý.
Tiêu Dương gật đầu, buông tay.
- Nhưng tôi rất bận.
Tục ngữ có câu rất hay, quá tam ba bận.
Tiêu Dương ba lần bảy lượt trả lời giống nhau, trong mắt Dương Chánh Minh, thực sự là quá kiêu ngạo! Khiêu khích, không coi mình ra gì! Một thây thuốc bảo vệ nhỏ nhoi, có tư cách gì mà dám ngông cuồng †rước mặt mình như vậy.
Cuối cùng Dương Chánh Minh đã không thể kìm được cơn giận, trừng mắt nhìn Tiêu Dương. Gã đã bị Tiêu Dương kích thích, giọng điệu trở nên lạnh lùng hơn.
Nếu không phải Tiêu Dương rất có tiếng nói với công chúng, cộng thêm Chủ tịch thành phố đích thân mở lời, gã căn bản đã không chịu hạ mình đi mời cọng cỏ kiêu ngạo này.
Dường như Tiêu Dương muốn khiêu khích sự nhẫn nại của Dương Chánh Minh, sắc mặt Dương Chánh Minh không khỏi co quắp, trong lòng sớm đã thầm chửi Tiêu Dương không biết bao nhiêu lần.
Giọng điệu và động tác của hai lần y hệt nhau.
- Nhưng tôi rất bận.
Tiêu Dương gật đầu, buông tay.
- Nói rất có lý.
Tiêu Dương hiểu ý Dương Chánh Minh, gã đã đưa cho mình thông điệp cuối cùng, nếu tối nay mình không đến Vũ Phong quán dự tiệc, như vậy, chắc chắn gã sẽ dùng vài thủ đoạn để đối phó với mình.
- Nhưng... tôi thật sự rất bận.
Tiêu Dương khoát tay xoay người, đóng cửa phòng bảo vệ lại, lao đầu vào giấc ngủ. Cho đến tận lúc hoàng hôn, Tiêu Dương thực sự đến Vũ Phong quán, nhưng, mục đích của hắn chẳng qua là đi kiểm tra thành quả huấn luyện của tiểu đội tinh anh. Lúc Tiêu Dương bước vào sân huấn luyện, một sức mạnh thuộc tính ngũ sắc bắn ra như pháo hoa.
- Liệt dương chưởng hỏa hệ, bạo!
Cùng với tiếng hét lớn của Trương Kiều Trí, một quả cầu lửa bắn ra ngoài, tạo thành chiêu thức Liệt dương chưởng đánh về phía Lam Hân Linh ở phía trước. Bóng dáng Lam Hân Linh vội chớp động, cuống quýt lui ra sau mấy thước, rõ ràng đã bị Trương Kiều Trí ép cho khó đánh trả.
Cảnh giới của Trương Kiều Trí vốn đã cao hơn Lam Hân Linh, nay lại dung nhập thuộc tính hỏa vào Liệt dương chưởng, khiến anh ta sau khi nắm được kỹ xảo cơ bản, giống như cá gặp nước, uy lực tấn công được nâng cao.
Ở bên kia, Tiêu Dương tiếp tục bất ngờ.
Mình đúng là không nhìn nhầm thằng nhóc Phong Dương này, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, cậu ta đã hoàn toàn đạp vào ngưỡng cửa "Đạp tuyết vô ngân". Dưới công kích ám khí đầy trời của Lý Ngọc, thân ảnh Phong Dương quả thật như một cơn gió lắc lư phiêu dật.
Khí thế của những người còn lại đều có sự biến hóa rõ rệt.
Mười người Tiêu Dương chọn đều là vì nhìn được tiềm chất của bọn họ. Hơn nữa Tiêu Dương tự tin với năng lực của mình trong vòng một tháng có thể khai thác được tiềm chất của bọn họ, khiến tiểu đội Tinh Anh thât sự tinh anh về mặt ý nghĩa.
- Chỉ cần duy trì tiến bộ thần tốc này, tin rằng một tháng sau sẽ khiến đội dự bị tiểu đội Thiên Tử một bất ngờ ngoài ý muốn.
Khóe miệng Tiêu Dương nhếch lên.
- Tôi không tin, thực lực thiên tài của đội dự bị tiểu đội Thiên Tử có thể mạnh hơn đệ tử của tôi.
Trên thực tế, Tiêu Dương chẳng hề hiểu gì về đội dự bị tiểu đội Thiên Tử. Xấp tài liệu cầm trong tay lúc đầu chẳng qua chỉ để kích thích mười người này, tư liệu đó chẳng qua là quyển menu của Vũ Phong quán mà thôi. Dĩ nhiên, phương pháp của Tiêu Dương rất thành công. Trước kẻ địch mạnh, mười người tiểu đội Tinh Anh không hề lùi bước, hơn nữa còn có thể phát huy tiềm lực đến mức cao nhất.
Đây mới là đệ tử của mình.
Thầy Tiêu không chút liêm sỉ đem tất cả công lao quy hết cho mình mình.
- Thầy.
- Thầy đến rồi.
Lúc này mọi người thấy Tiêu Dương tới, đêu dừng động tác trong tay, chạy vê phía Tiêu Dương, xếp thành một hàng trước mặt Tiêu Dương, vẻ mặt vô cùng cung kính, cùng khom người,
- Chào thầy.
Tiếng "thầy" này, tất cả mọi người đều xuất phát từ tận đáy lòng.
Tiêu Dương gần như chỉ dùng một ngày đã khiến tiểu đội Tinh anh thật sự thoát thai hoán cốt. Còn một tháng nữa, lúc này, trong lòng mười người tiểu đội Tinh anh tràn ngập ý chí chiến đấu.
Đâu là trận chiến đứng trên vai người khổng lồ.
Thua không mất mặt.
Thắng thì có thể đạp lên vai người khổng lồ leo lên tâng cao, nhận được nhiều sự ủng hộ. Vô cùng khao khát được đấu một trận với đội dự bị tiểu đội Thiên tử.
- Tốt lắm.
Tiêu Dương cười nhẹ, sắc mặt hưng phấn của mọi người đều lọt vào mắt hắn. Hắn muốn tiểu đội của mình luôn duy trì được tinh thần chiến đấu như vậy.
- Trong một tháng tiếp theo, tôi muốn đặt ra chế độ thưởng phạt cho mọi người.
Tiêu Dương cười nói:
- Cứ ba ngày chúng ta sẽ tổ chức một trận đấu đối kháng trong đội, TOP 3 sẽ được tôi đích thân huấn luyện một đối một một ngày.
Mắt mọi người sáng lên, nắm chặt bàn tay.
- Còn ba người đứng cuối.
Tiêu Dương cười hì hì nói.
- Tất cả mọi người đừng khách sáo, có quần tất bẩn gì cứ lấy ra, ba người đó sẽ chịu trách nhiệm giặt đồ cho mọi người ba ngày.
Mọi người rên lên một tiếng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận