Hộ Hoa trạng Nguyên Tại Hiện Đại

Chương 1311: Ngươi không sống được quá một trăm giây

Chương 1311: Ngươi không sống được quá một trăm giâyChương 1311: Ngươi không sống được quá một trăm giây
- Con xin lỗi.
Lúc này hai mắt Thái tử Dịch Hàn đã ướt nhoè, nước mắt tràn mi, cố gắng nhẹ nhàng nhất bảo vệ cụ, chỉ sợ cụ đi mất. Máu trên người Bà cụ Dịch nhuộm đỏ cả quần áo của Thái tử Dịch Hàn, hơi thở yếu ớt như một ngọn đèn leo lắt trước gió, sắp tắt lịm.
Thái tử Dịch Hàn có thể cảm nhận được sự đau đớn bà cụ đang phải chịu. Có bắn Cửu Hư Tiên nhân một trăm hay một vạn mũi cũng không thể giải được nỗi đau trong lòng Thái tử Dịch Hàn.
Cách đó khoảng một trăm mét, cơ thể Cửu Hư Tiên nhân nặng nề ngã xuống, máu từ chỗ mũi tên vàng cắm vào chảy xuống đầy mặt, hai mắt vẫn trợn trừng, đến chết cũng không dám tin một kẻ đang giấy giụa trong chỗ chết lại có thể phát ra sức mạnh to lớn đến như vậy, chỉ một mũi tên đã bắn chết mình, trong khi mình là Tiên nhân ở đỉnh cao cấp một!
Chết không nhắm mắt!
Khi Cửu Hư Tiên nhân ngã xuống, hai gối chụm lại hướng về phía Bà cụ Dịch, dường như đang xa tha tội.
Không khí trên khoảng sa mạc này ngưng tịch đến vô cùng.
Trung tâm là Thái tử Dịch Hàn đang nhẹ nhàng ôm lấy Bà cụ Dịch, trong phạm vi một trăm mét xung quanh không ai dám lại gần.
Anh hoàn toàn không để ý đến chuyện này, trong lòng chỉ một nỗi sợ, liên tục lẩm bẩm:
Có khi sự hiếu thuận của Thái tử Dịch Hàn làm cảm động trời đất, Bà cụ Dịch bỗng phục hồi lại một tia thần trí, nhưng khả năng lớn hơn là ngọn lửa bùng lên lần cuối cùng trước khi tắt hẳn.
Một tay Thái tử Dịch Hàn đặt trên yếu huyệt sau lưng Bà cụ Dịch, truyền nội khí sắp cạn kiệt của mình vào cơ thể bà cụ. Nhưng Thái tử Dịch Hàn không phải thần y có thể cải tử hoàn sinh, bây giờ thân mình anh còn không lo nổi, đừng nói đến chuyện cứu Bà cụ Dịch từ cõi chết trở về.
Một tay còn lại của Thái tử Dịch Hàn run run nhẹ vuốt khuôn mặt nhăn nheo đầy máu, đau đớn khóc thành tiếng.
Thiên Nhược Vô Tình!
- Không! Cụ ơi, con không đi đâu!
Tất cả đều kinh hãi, e sợ.
- Hàn nhi.
Tất cả đều dừng chân, không dám bước lên nửa bước.
Trong đầu họ vẫn chiếu lại mũi tên kinh thiên động địa vừa rồi.
- Không sao đâu, cụ ơi, không sao đâu, nhất định sẽ không sao đâu.
Vù! Vùi Vùi
Thái tử Dịch Hàn ho ra mấy ngụm máu tươi.
Không ít người áo bạc đã cưỡi gió đến, trong đó có cả ba Tiên nhân còn lại!
Bàn tay già nua của Bà cụ Dịch máu thịt lẫn lộn, bà muốn giơ tay nhưng lực bất tòng tâm, khoé miệng run run, cuối cùng chỉ nói được một chữ "Chạy". Đây là chấp niệm cuối cùng của bà lúc này, bà sợ nếu mình chết rồi thì thằng chắt cũng thân lâm tuyệt cảnh, bị vây hãm không đường rút lui. Bà chỉ muốn Dịch Hàn chạy đi, chạy ngay!
Dịch Hàn trước nay rất cứng rắn kiên cường, nhưng lúc này đang khóc như một đứa trẻ, lòng đau như dao cắt.
Thái tử Dịch Hàn không còn khả năng chiến đấu nữa, mọi sức mạnh đã dồn vào mũi tên dành cho Cửu Hư Tiên nhân. Anh gạt nước mắt, mình có thể khóc trước mặt cụ, trước mặt người thân, nhưng trước mặt kẻ thù tuyệt đối không được sa lệ!
- Lấy mạng ra đền!
Ngọn lửa bùng lên cao ập xuống.
Ba Tiên nhân áo bạc nhìn thấy cái xác của Cửu Hư Tiên nhân, cùng tái mặt lao đến, sát khí ngập trời, khí thế ác liệt ào đến Dịch Hàn, muốn nuốt chửng anh trong nháy mắt.
Từ phía xa chân trời, một điểm hàn quang xé không lao đến!
- Cửu Hưt
Từ trên trời giáng xuống, xuyên qua màn lửa, lập tức đánh tan màn lửa thành vô số tàn lửa bắn toé ra xung quanh.
Sắc bén vô cùng, nhanh như chớp. mạnh như lửa xuất hiện.
Kiếm ý tận trời!
- Mày dám giết Cửu Hư!
Lúc này, Bà cụ Dịch lại bùng lên ý chí kinh người, bà vươn thẳng người, giang hai tay ôm chặt chân Thái tử Dịch Hàn, như gà mẹ xả thân dùng cánh che chở cho bây con trước kẻ địch hung dữ.
Ngọn lửa giống như mãnh thú há miệng rộng đớp gọn xuống hai người.
Ngàn cân treo sợi tóc!
Ba đại Tiên nhân từ từ lại gần Thái tử Dịch Hàn, sát khí ngập trời.
- Một già một trẻ, ôm nhau chết đi!
Một gã Tiên nhân áo bạc với đôi mắt sát khí cuồn cuộn giơ cao tay. Một luồng lửa cực nóng lập tức xuất hiện trong bàn tay y.
Anh nhẹ nhàng ôm Bà cụ Dịch, muốn dùng sức lực cuối cùng của mình để bảo vệ bà cụ.
Mũi kiếm sắc nhọn sáng loé trong đôi mắt mọi người.
Trên sa mạc, một thanh thần kiếm đã cắm trên cát, sắc nhọn bức người, không ai dám nhìn thẳng!
Trong phút chốc ai nấy đều có cảm giác bị chấn nhiếp.
Ánh mắt mọi người đều chuyển đến trên thanh thấn kiếm, rồi đảo quanh tìm, nhưng không thấy chủ nhân thanh kiếm đâu.
Thái tử Dịch Hàn đã phản ứng lại kịp, anh ôm lấy Bà cụ Dịch suýt ngã, nhìn thanh thần kiếm quen thuộc, không khỏi kinh ngạc, đôi mắt mở lớn thêm mấy phân:
- Cậu ta đến rồi?
Sự tuyệt vọng bỗng le lói một tia hi vọng.
Yên lặng.
Một người áo bạc bỗng lớn tiếng mắng nhiếc: Tiêu Dương vẫn cười nhìn Tiên nhân áo bạc nọ:
— Tao thấy bà ta không sống nổi quá một trăm giây!
Một Tiên nhân áo bạc cười lạnh.
- Điên rồi!
Tiêu Dương bình tĩnh tự tin nói.
- Anh yên tâm, tôi đảm bảo cụ có thể sống thêm một trăm năm nữa.
Mãnh thú thượng cổi
Người đến là Tiêu Dương!
Sau khi phát hiện ra khí tức của Thái tử Dịch Hàn ở núi Côn Luân, Tiêu Dương liền sai Tiểu Thần Long lần theo dấu vết của Thái tử Dịch Hàn đến đây.
Cuối cùng cũng đến kịp ngay thời khắc nguy hiểm nhất.
Thiên Hoàng Thần Kiếm bay lượn trên bầu trời sa mạc.
Tiêu Dương nhảy xuống khỏi lưng chim Cù Như, áo trắng chói loà, Thiên Hoàng Thần kiếm vút một cái quay lại tay Tiêu Dương.
Khuôn mặt lạnh lùng trâm tĩnh, đôi mắt cháy sáng nhìn xuống, thân hình cao gây đứng trên không, kiếm khí sắc bén phủ ngập trời đất. Tiêu Dương nâng kiếm, trỏ vào ba Tiên nhân áo bạc.
- Tiêu Dương! Khẩn cầu cậu cứu lấy cụ của tôi!
Thái tử Dịch Hàn như người chết đuối bắt được phao, khản giọng gọi lên.
Do thực lực của Tiêu Dương không ngừng tiến bộ đột phá nên sức mạnh của Cù như điểu vương cũng tăng lên liên tục, có thể mở rộng hoàn toàn sải cánh dài hàng trăm mét
Cù Như điểu vương!
Mọi người ngẩng đầu nhìn. Mặt trời chói chang đang bị một con quái điểu khổng lồ giang cánh che mất.
Một tiếng kêu quái dị, trời đất tối sâm lại.
Cù Như
- Lũ chuột nhắt ở đâu còn không mau ra mặt!
- Tôi còn có thể cam đoan ông sống không quá một trăm giây đâu!
- Chỉ dựa vào mày ấy à?
Tiên nhân áo bạc cười lạnh.
- Còn định lấy nhiều đánh ít à?
Tiêu Dương nhếch miệng cười.
- Tôi ghét nhất là lấy nhiều đánh ít đấy.
Vừa nói Tiêu Dương vừa phất tay, ba bóng người thình lình xuất hiện!
Một tổ hợp kỳ quặc!
Một cậu nhóc mập chừng ba tuổi.
Hai thanh niên to lớn chừng hai mươi tuổi, trên đầu mỗi người là một cái sừng vàng.
- Tôi vừa nói họ không sống được quá một trăm giây đấy. Tiêu Dương nhẹ giọng nói.
- Ba Ba cứ giao cho conl
Tiểu Thần Long không chờ được, lao ngay lên trước, vừa chạy vừa hò hét.
- Nhất định không để chủ nhân thất vọng!
Man Đại, Man Nhị gâm lên như sấm, cũng lao ra nhanh như chớp, lần lượt tấn công hai Tiên nhân áo bạc còn lại.
Kịch chiến cấp Tiên nhân lập tức diễn ral
Chim Cù Như hướng về phía đám người áo bạc còn lại, bắt đầu mở rộng tấn công.
Bóng áo tím lướt qua, hiện ra bên cạnh Thái tử Dịch Hàn và Bà cụ Dịch.
Thái tử Dịch Hàn đang định nói, Tiêu Tinh Y đã mỉm cười:
- Tiêu Dương nói rồi, cụ có thể sống thêm một trăm năm!
Tiêu Tinh Y lấy ra một viên linh đan.
— Anh uống viên thuốc này vào điều hoà khí tức, cứ giao bà cho em.
- Đa tạ.
Thái tử Dịch Hàn run run nói, ánh mắt đầy vẻ cảm kích. Nhìn quanh thấy ba Tiên nhân đang bị ba người Tiêu Dương đưa đến tấn công chế ngự, không khỏi vui mừng phát điên, đúng là tuyệt cảnh có đường sống! Vốn tưởng hôm nay lành ít dữ nhiều, không ngờ Tiêu Dương xuất hiện xoay chuyển được cả tình thế. Bao nhiêu cường giả đi cùng Tiêu Dương cũng khiến Dịch Hàn vô cùng kinh ngạc.
Thái tử Dịch Hàn tất nhiên không hề nghi ngờ năng lực của Tiêu tiểu công chúa, bây giờ cụ đang chới với trên ngưỡng cửa tử vong rồi, trừ một số rất ít người ra thì không ai cứu lại nổi. Mà hai người trong số rất ít người này lại chính là Tiêu Dương và Tiêu Tỉnh Y!
Cả hai đều có mặt ở đây!
Đúng là cái may trong cái rủi!
Thái tử Dịch Hàn nuốt viên linh đan, cảm giác có một nguồn năng lượng dồi dào đổ vào kinh mạch của mình thì giật mình, biết viên đan này tuyệt không bình thường, không dám chậm trễ vội ngồi xuống xếp bằng.
Tiêu Tinh Y đã triệu hồi Thân Nông Đỉnh ra, sau khi xử lý đơn giản liên chuyển Bà cụ Dịch vào trong Thần Nông Đỉnh, ngâm trong nước thuốc để hồi phục sức sống cho bà.
Thấy vậy, không ít người áo bạc xung quanh đều cố gắng chạy đến tấn công, nhưng Tiêu Dương ở ngay phía trên bao quát tất cả, phất tay mở ra một cuộn tranh.
Tiếng gầm rít lập tức nổi lên.
Đoàn quân mãnh thú bị giam cầm lâu ngày được các Thú vương thống soái, một lần nữa nhe nanh múa vuốt xông ral
Thỏ tinh đã lớn thêm mấy lần, há to miệng bĩu môi. Một mũi tên nước tiểu bắn ra, lập tức có mấy người áo bạc bị đâm xuyên tim chết ngay.
Con hổ khổng lồ quật đuôi vồ tới, đuôi quét một đường làm dậy lên một trận bão cát, khiến đám người áo bạc ho sặc liên hôi ngã xuống.
Đội quân mãnh thú bảo vệ kỹ càng nơi Tiêu Tinh Y đang chữa trị cho Bà cụ Dịch, gió không vào lọt, đừng nói đến đám người áo bạc.
Chỉ trong nháy mắt, Tiêu Dương đã khống chế được cục diện.
Tiêu Dương nhìn quanh, cuối cùng dừng lại ở một người, cười lạnh một tiếng, lập tức xuất hiện ngay trước mặt Dịch Huyễn đang định chạy trốn.
Tiêu Dương nheo mắt cười nói:
- Sao lại đi vội thế, không phải chúng ta còn có sổ sách phải tính toán à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận